Giả Ngoan

Chương 11: Băng keo cá nhân



Thần thái kiêu ngạo của Lục An An dường như đã bị lây nhiễm cho tất cả học sinh.

“Đúng vậy lão sư, cậu ấy là người đứng nhất trong lớp chúng em, rất lợi hại.”

“Thẩm Kha Từ quả đúng là đã đem lại thể diện cho lớp chúng ta, đề khó như vậy mà đều có thể làm được.”

“Lớp sáng tạo còn chưa có ai làm ra đâu!”

Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Thẩm Kha Từ bắt gặp ánh mắt của Lục An An, hai người cứ như vậy im lặng nhìn đối nhau.

Sau đó anh thu lại ánh mắt, siết chặt phấn trong lòng bàn tay, đi xuống.

“Được rồi được rồi, im lặng.” Giáo viên nói, “Học sinh trường Nhị Trung rất khá đấy.”

Giáo viên nhìn về phía học sinh lớp sáng tạo dưới đài: “Học hỏi người ta nhiều hơn đi, còn không mau cố gắng? “

Các học sinh trong lớp sáng tạo cúi đầu xuống viết trong im lặng.

Nguyên An Dật nhìn Lục An An, môi khẽ mím lại.

Buổi sáng sau giờ học, Lục An An muốn đi đến canteen mua một miếng băng keo cá nhân.

Lần đầu tiên đến Nhất Trung, cô không tìm được đường, nhìn thấy phía trước có một cô gái, Lục An An cẩn thận nhận ra một chút, phát hiện cô học lớp sáng tạo, lên lớp ngồi ở hàng đầu tiên bên phải, hình như gọi là Hà Dư Tâm.

“Bạn học, xin hỏi canteen đi như thế nào?” Lục An An gọi cô lại lễ phép hỏi.

Hà Dư Tâm vốn nhìn chằm chằm điện thoại cười tủm tỉm, nhìn thấy Lục An An thì sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cậu đi theo tôi đi, tôi dẫn cậu đi. “

Lục An An nói lời cảm ơn, đi theo nữ sinh đó.

Trên đường Hà Dư Tâm mở miệng: “Thẩm Kha Từ kia, là bạn học của cậu sao? “

“Ừm, bạn học cùng lớp.” Lục An An nói.

“Cậu có quen cậu ấy không?”

“Có quen.” Lục An An gật đầu. 

Cô và Thẩm Kha Từ hẳn là bạn bè có quan hệ cũng không tệ lắm, dù sao hai người tính ra cũng là “sinh tử chi giao”, hơn nữa Thẩm Kha Từ đều dạy bổ túc cho cô nhiều như vậy.

“À.” Hà Dư Tâm gật gật đầu, “Cậu có cách liên lạc với cậu ấy không? Cậu có thể cho tôi xin với được không?”

“A.” Lục An An ngẩn ra, hơi do dự.

Cô cũng không biết vì sao mình lại do dự, chỉ là trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thân thể theo bản năng kháng cự đáp ứng chuyện này.

“Không thể nào, chẳng lẽ ngay cả việc này mà cậu cũng không thể giúp?” Hà Dư Tâm bĩu môi, “Tôi còn giúp cậu dẫn đường. “

Đối phương đã nói như vậy, Lục An An cảm thấy nếu không cho thì cảm thấy không ổn lắm.

“Có, lát nữa tôi đưa cho cậu.” Lục An An nói.

“Vậy hai chúng ta thêm wechat trước đi, đến lúc đó tôi sẽ nhắc nhở cậu, kẻo cậu lại quên.” Hà Dư Tâm cười nói.

———————

Lục An An trầm mặc đi mua băng keo cá nhân, trở lại phòng học đi thẳng đến bàn của Thẩm Kha Từ, không biết lấy đâu ra một cỗ tức giận, ném băng keo cá nhân lên bàn anh!

“Ba!” Băng keo cá nhân rơi trên bàn học.

Thẩm Kha Từ ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Lục An An tức giận nói: “Không có gì.”

Cô có chút hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình, có phải là đã làm quá rồi không? Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng chính là nhịn không được.

“Băng keo cá nhân mua cho cậu, cậu tự mình dùng đi.” Lục An An ổn định giọng điệu, nói xong trở lại chỗ ngồi nằm sấp xuống.

Vốn Lục An An cho rằng buổi chiều sẽ trôi qua một cách bình thản, kết quả cô ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn thấy Hà Dư Tâm chuyển tới vị trí ngồi gần Thẩm Kha Từ.

“...” Lục An An vừa mới tỉnh ngủ mê man, vừa nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên liền mơ màng, đầu óc ngừng chuyển động.

Trái tim chua xót, ngực có chút buồn bực, hại cô không thể thở nổi.

Tại sao điều này lại xảy ra?

Cô rũ lông mi xuống, không nói nên lời.

“An An, cậu làm sao vậy?” Hứa Chi nhẹ nhàng đẩy cô: “Sắc mặt cậu không được tốt lắm. “

Giờ phút này trong phòng học rất ít người, nhiều người đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, hiện trường tương đối yên tĩnh, thanh âm của Hứa Chi không lớn cũng không nhỏ, những người có mặt trong lớp vừa vặn có thể nghe được.

Thẩm Kha dừng bút một chút, ngẩng đầu nhìn Lục An An.

Lục An An bình phục một chút, lắc đầu: “Không sao đâu. “

Kết quả cô vừa ngủ một giấc cổ họng có chút khàn khàn, vừa lên tiếng mang theo một tia nghẹn ngào, nghe như khóc vậy.

Lúc này Hứa Chi cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, nâng cao âm lượng: “An An, sao cậu lại khóc? “

“A?” Lục An An nghi hoặc.

“Nếu cậu khó chịu, buổi chiều chúng ta xin nghỉ không đi học, mình ở cùng cậu có được không?” Hứa Chi hỏi.

Không đi học?

Tâm tình không tốt của Lục An An đã bị quét sạch không còn một chút, tròng mắt đảo quanh, cứng rắn nặn ra mấy giọt nước mắt: “Ừm. “

Hai người đi xin phép giáo viên, giáo viên bày tỏ sự thấu hiểu, nói rằng lớp học sáng tạo tiến độ học rất nhanh, quá áp lực cũng là điều dễ hiểu.

Vì thế Lục An An và Hứa Chi nằm trên giường gỗ cứng rắn trong phòng ngủ.

“Nói đi, cậu làm sao vậy?” Hứa Chi nói, “Đột nhiên cảm thấy cậu không vui lắm. “

“A, cho nên cậu biết mình không có bị bệnh?” Lục An An hỏi.

“Đương nhiên rồi, mình chính là người đã xem hơn 900 tập thám tử Conan.” Hứa Chi xoay người, “Có phải cậu không muốn lên lớp không? “

“......?”

“Mình biết mà, hắc hắc, kỳ thật mình cũng không muốn lên.” Hứa Chi duỗi thắt lưng, “Cho nên phối hợp với cậu diễn một vở kịch, mình rất lợi hại phải không? “

Hứa Chi hoàn toàn đã hiểu lầm ý a, Lục An An nhướng mày.

“Ha ha, lợi hại.” Lục An An cười nói.

Hứa Chi đắp chăn lên liền thoải mái ngủ, Lục An An mở màn hình điện thoại di động.

Nhấn vào lịch sử trò chuyện với Hà Dư Tâm, rồi cô chuyển tài khoản Wechat của Thẩm Kha Từ qua.

Không biết hai người bọn họ có nói chuyện phiếm hay không.

Lục An An có chút phiền lòng, hai người bọn họ có nói chuyện phiếm hay không có quan hệ gì với cô?

Chỉ là, chỉ là Thẩm Kha Từ lại có thêm một người bạn mà thôi, không có gì ghê gớm.

Cô hẳn là nên cảm thấy cao hứng, Thẩm Kha Từ sẽ có càng nhiều người bạn, không chỉ có một mình cô.

Phải, đúng vậy. Cô khai thông cho mình xong, thì điện thoại di động rung một cái.

Cô giật mình, sợ đánh thức Hứa Chi nên liền thiết lập thành im lặng.

Nguyên An Dật: [Cậu không thoải mái nên xin nghỉ sao? Cậu không sao chứ?]

Lục An An: [Bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm.]

Nguyên An Dật: [Vậy cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.]

Lục An An: [Ừm.]

Tắt điện thoại, Lục An An đắp chăn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc an ổn rồi tỉnh lại, Lục An An mở điện thoại di động ra, trên biểu tượng WeChat có một chấm đỏ, cô mở ra phát hiện Thẩm Kha Từ đã gửi tin nhắn cho cô cách đây hai giờ trước.

[Tôi đang ở dưới phòng ngủ của cậu. ] 

Lục An An nhìn đồng hồ, hiện tại là bốn giờ.

4 giờ?!!

Cô giật mình dậy mang giày, lập tức nhắn tin cho Thẩm Kha Từ: [Cậu vẫn còn ở đây à?]

Vốn không ôm nhiều hy vọng, kết quả Thẩm Kha Từ một giây sau liền trả lời cô: [Vẫn còn ở đây.]

Lục An An cả kinh, nhanh chóng chạy xuống lầu, thấy Thẩm Kha Từ đứng bên bồn hoa.

“Cậu sẽ không chờ nãy giờ ở đây chứ?” Lục An An hỏi.

Thẩm Kha Từ lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể. “

Lục An An thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. “

Nếu không cô chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi với anh.

Thẩm Kha Từ xách một cái túi đầy ắp đồ ăn vặt đưa cho cô, chính xác mà nói, là anh buông tay, Lục An An vội vàng đỡ lấy ôm vào trong ngực.

Mở ra xem thì thấy tất cả đều là đồ ăn vặt, còn có coca và Sprite*.

*Sprite là một loại nước giải khát không màu, có vị chanh – chanh được sản xuất bởi Công ty Coca-Cola. Sprite có nhiều hương vị, bao gồm việt quất, anh đào, nho, cam, nhiệt đới, gừng và vani. Sprite được tạo ra để cạnh tranh chủ yếu với 7 Up của Keurig Dr Pepper.

Lục An An hai mắt tỏa sáng: “Oa! “

Thẩm Kha Từ hai tay đút vào túi đồng phục học sinh, ánh mắt rất bình tĩnh: “Cậu bị bệnh? “

“...... Không phải. “Lục An An nói thật, dù sao Thẩm Kha Từ cũng không phải loại tiểu nhân chỉ biết tố cáo.

“Vậy tại sao lại giả bệnh?”

Tại sao giả vờ bị bệnh? Còn không phải bởi vì...

Nghĩ đến Hà Dư Tâm thì trong lòng cô cũng không thoải mái lắm, nhất thời hối hận vì sao mình lại tới đây.

“Sớm biết sẽ không tới.” Lục An An trong lòng nghĩ như vậy, ai ngờ lại nói ra.

Sau khi bị Thẩm Kha Từ nghe được, anh trầm mặc trong chốc lát.

Lục An An không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, giống như lời anh nói tiếp theo, chính là cô vẫn muốn làm nhưng không dám.

“Vậy...” Thẩm Kha Từ đột nhiên nói, “Trốn đi. “

————-

Trốn đi? Trốn đi đâu?

Lúc Lục An An bị Thẩm Kha Từ dẫn theo đi lên trên xe buýt, trong lòng cứ bồn chồn không yên, là loại khẩn trương làm chuyện xấu sợ bị người ta bắt được.

Trong lòng cô vừa cảm thấy rất k.ích thích, lại có chút sợ hãi, do dự mở miệng: “Buổi tối còn có lớp...”

Thẩm Kha từ liếc cô một cái: “Vậy trở về. “

“Không được, ” Lục An An khoe khoang, “Đây là lần đầu tiên tôi trốn học, có một chút sợ hãi. “

Cô bám lấy lưng ghế trước, hung hăng thở ra một hơi, má phồng lên, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Kha Từ thì thấy anh đang nhìn chằm chằm cô, cô sửng sốt: “Làm sao vậy? “

Thẩm Kha phản bác lập tức, lông mi khẽ run lên: “Không có việc gì. “

“Chúng ta đi đâu đây?” Lục An An hỏi.

“Cậu muốn đi đâu.”

Lục An An suy nghĩ một chút: “Tôi muốn đến trung tâm mua sắm Ninh Hưng. “

Trầm Kha Từ không nói gì, ngầm đồng ý.

Trung tâm mua sắm Ninh Hưng là trung tâm thương mại phồn hoa nhất Ninh Thành, tầng một bán các thiết bị điện tử, tầng hai bán quần áo, ẩm thực thì ở tầng ba, còn trung tâm giải trí thì ở tầng bốn.

Hai người xuống xe, đi vào trung tâm thương mại Ninh Hưng, Lục An An đưa Thẩm Kha Từ đi lên tầng bốn gắp thú bông.

Cô đổi hai mươi đồng, nghĩ thầm nếu hai mươi đồng mà không gắp được một con gấu bông nào thì sau này sẽ không bao giờ chơi cái này nữa!”

Đột nhiên một bàn tay to cầm lấy đồng tiền trò chơi trong tay cô, cô ngẩng đầu nhìn thấy hàm dưới gầy gò của Thẩm Kha Từ.

“Muốn cái nào?”

Lục An An có chút thụ sủng nhược kinh, nghĩ thầm Thẩm Kha Từ đã thay đổi rồi sao, bình thường không phải anh hay chê đây là trò chơi của trẻ con sao?

“Cái kia, chó con.” Lục An An chỉ chỉ qua cửa sổ thủy tinh.

Thẩm Kha từ chối ném hai đồng tiền đi vào, sau đó di động tay cầm.

Lục An An khẩn trương nuốt nước bọt.

“Ba!” Lấy được một con.

“Cậu gắp được rồi!” Lục An An lấy gấu bông ra, kích động đến mức tay đều run rẩy, “Thẩm Kha Từ, cậu thật lợi hại a! “

Bên cạnh vừa vặn có đôi tình nhân, nam sinh gắp mười mấy lần cũng không gắp được, nữ sinh kia nhìn thấy Thẩm Kha gắp được một con cho Lục An An, tức giận vỗ cánh tay bạn trai: “Anh nhìn người ta xem, một lần liền thành công! “

Lục An An không nhịn được cười, Thẩm Kha Từ dường như tâm tình rất tốt, lại hỏi cô muốn cái nào nữa.

Vài phút sau, Lục An An trong tay xách theo một túi gấu bông, khiêm tốn tiếp nhận sự chú ý của bọn trẻ con. 

Điện thoại vang lên, Lục An An kết nối: “Chi Chi. “

“An An cậu đi đâu rồi, thầy giáo hỏi sao cậu sao không đến lớp, mình nói cậu cảm thấy không thoải mái nên đã đi bệnh viện rồi.”

“Cám ơn Chi Chi, cậu giúp mình giấu một chút, trước khi trời tối mình sẽ trở về.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục An An nghe Thẩm Kha Từ nói: “Không sợ sao? “

“Không sợ!” Lục An An nói, “Trước kia cậu cũng trốn học để đi chơi sao?”

Trầm Kha Từ: “Không có. “

“À.” Ngẫm lại cũng lạ.

Điện thoại của Lục An An lại vang lên, cô từ trong túi móc ra, màn hình sáng ngời, phía trên là tên của Nguyên An Dật.

Vừa định tiếp nhận, thì bị Thẩm Kha Từ đoạt đi, cúp máy.

“Cậu đang làm gì vậy?” Lục An An không hiểu.

Sau đó cô trơ mắt nhìn Thẩm Kha Từ tắt điện thoại di động của cô!

Khi trả lại điện thoại, anh nói rất không khách khí: “Quá phiền phức, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi khi đi ra ngoài chơi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.