Lục An An nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kha Từ nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
“Xin lỗi nhé, mình chưa có chuẩn bị bánh và quà cho cậu.”
Thẩm Kha Từ khẽ cười: “Không sao.”
“Hiện tại tôi cảm thấy rất vui.”
Lục An An mím chặt môi lại, dứt khoát đứng dậy nhìn đồng hồ, còn có 3 tiếng nữa thôi là đến nửa đêm.
“Cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
…
Thẩm Kha Từ đợi một hồi thật lâu, đầu tiên anh ngồi tựa người trên sofa, sau đó thì đi qua đi lại quanh phòng để giết thời gian, cuối cùng thì quay lại ngồi trên sofa.
Thẩm Kha Từ không có nhắn tin hỏi Lục An An bao giờ sẽ về, anh có một niềm tin mãnh liệt rằng An An đã bảo quay lại thì nhất định cô sẽ quay lại.
Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Giọng nói này Thẩm Kha Từ đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi chủ nhân của nó xuất hiện, lòng anh lại tràn đầy mong đợi và vui mừng khôn xiết.
Thẩm Kha Từ nhìn về phía cầu thang, trên tay Lục An An đang cầm lúc này đây là một chiếc bánh sinh nhật với lớp kem trắng mịn được điểm thêm mấy trái dâu tây mọng nước.
Khi Lục An An đem bánh đến gần, Thẩm Kha Từ mới phát hiện ra ở giữa còn có mấy cái chữ trông không được đẹp mắt cho lắm: Chúc mừng sinh nhật Thẩm Kha Từ!
Thẩm Kha Từ đứng ngây ngẩn cả người.
Lục An An đem bánh đặt ở bên trên chiếc bàn trà cũ.
Advertisement
Cô nhẹ nhàng cắm nến lên mặt bánh, lần lượt 18 ngọn nến được thắp sáng.
Dưới ánh nến vàng lấp lánh, đôi mắt An An ngân ngấn nước, đôi mắt mèo to tròn, sáng ngời.
“Cậu mau ước đi.” Lục An An nói.
Thẩm Kha Từ nhìn cái bánh trước mặt, giương mắt hỏi: “Cậu làm cái này à?”
Lục An An ậm ự: “Ừm, hơi xấu một tí… Nhưng mà thôi, cậu cứ kệ nó đi.”
Hàng lông mi như lông quạ của Thẩm Kha Từ phản chiếu một tia u ám: “Không xấu, nó rất đẹp.”
Lục An An liền nở một nụ cười: “Cậu màu ước đi, nến sắp tắt rồi kìa.”
Thẩm Kha Từ nhắm mắt lại, ước một điều ước, rồi từ từ mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến, nói với người bên cạnh: “Lục An An”
“Ừm?”
Anh nhìn thiếu nữ trước mặt: “Chúng ta cùng nhau thi trường đại học A đi.”
Lục An An trợn tròn mắt.
Thẩm Kha Từ: “Cậu không muốn sao?”
“Chết rồi, sao cậu lại nói ra chứ? Nói ra là không thể trở thành sự thật đâu.” Lục An An lo lắng nói.
Thẩm Kha Từ không biết nên cười hay nên khóc nói: “Tôi đâu có ước cái này.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Lục An An thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới “A” một tiếng: “Cậu định cùng mình thi vào đó sao?”
Thẩm Kha Từ đáp: “Đúng vậy.”
Trong phút chốc, tim Lục An An đập thình thịch, tâm trạng ngọt ngào như thể đang bị ngâm mình trong đường vậy.
Cô cũng rất muốn cùng học đại học với Thẩm Kha Từ, nhưng…
“Có điều đại học A ở Vân Kinh điểm đầu vào rất cao.” Lục An An rầu rĩ nói.
Đột nhiên có bàn tay lớn đặt trên đầu cô: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ giúp cậu.”
Lục An An vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay ánh mắt của Thẩm Kha Từ đang nhìn mình chăm chú.
“Được.” An An nói bằng một giọng đầy kiên định: “Mình sẽ cố gắng hết sức.”
Cô nhất định sẽ nỗ lực để đuổi kịp Thẩm Kha Từ.
–
Lục An An không biết mình ngủ tự bao giờ, cô chỉ nhớ loáng thoáng mình và Thẩm Kha Từ cùng nhau ăn bánh, trong vô thức cô quẹt kem lên trên khoé miệng anh.
Sau đó thì cô bị anh đuổi theo để trả thù.
Sau đó nữa, cô thấy khá buồn ngủ, lúc sắp thiếp đi, Lục An An cảm thấy như có ai đó đang lau mặt cho mình.
Cẩn thận, nhẹ nhàng.
Khi tỉnh dậy, Lục An An thấy mình đang nằm trên sofa, còn Thẩm Kha Từ thì không biết đã đi đâu mất rồi.
Cô rút điện thoại ra, thấy đã có hơn 99 cái tin nhắn trong nhóm chat.
Hứa Chi: [ Lục An An! Cậu bị điên rồi. Hôm qua cậu cùng Thẩm Kha Từ lêu lổng cả đêm?!]
Trình Dụ: [Fuck! Thật không thể tin được! A Di Đà Phật…]
Hứa Chi: [ Thứ hai đi học, cậu phải kể hết cho mình nghe đêm đấy hai người đã làm những gì, bằng không tình bạn giữa chúng ta chấm dứt tại đây.]
Trình Dụ: [ Mau đánh mình thêm một cái nữa đi!]
Hả? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Lục An An ngẩn người, vừa gõ chữ vừa thắc mắc: [Sao các cậu biết mình ở chung một chỗ với Thẩm Kha Từ?]
Trình Dụ mau chóng trả lời: [Vâng. Chuyện là sáng nay Chi Chi có gọi điện cho cậu.]
[Là Thẩm Kha Từ nhấc máy.]
[Mình cũng có mặt ở đó.]
Hứa Chi: [Trời ạ, lúc đấy mình hoảng quá, còn tưởng rằng mình gọi nhầm số.]
[Sau đó mình hỏi Thẩm Kha Từ sao cậu ta lại nghe máy, rồi hỏi An An đâu.]
Lục An An: [ Cậu ấy nói gì?]
Trình Dụ: [ Hừm ]
Hứa Chi: [Hừm ]
Lục An An: [Màu nói đi]
Hứa Chi: [ Cậu ta nói cậu đang ngủ!]
Vẻ mặt Lục An An trong thoáng chốc liền bừng tỉnh, thoạt nghe thì nghe có vẻ ổn, thì đúng là cô đang ngủ, nhưng sao cô lại cảm thấy mọi chuyện lại trở nên kỳ quái thế nhỉ?
Hứa Chi: [Thế rốt cục là hai người đã xảy ra cái gì rồi?]
Lục An An cáu kỉnh đáp lại: [Không có chuyện gì xảy ra cả! Sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? ]
[ Chỉ là cùng nhau tâm sự một chút thôi.]
Lục An An không chắc rằng Thẩm Kha Từ có muốn cho người khác biết ngày sinh nhật của anh hay không nên cô cũng không nói với ai cả.
Hứa Chi: [Được rồi, vậy thì chỉ là trò chuyện tâm sự một đêm thôi]
Trình Dụ: [Với tính cách này của hai người, trò chuyện cả một đêm là điều hết sức bình thường]
Hứa Chi: [Ha ha ha]
Lục An An bấm tắt màn hình điện thoại.
Vài giây sau, có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào. Lục An An xoay người nhìn lại thì thấy Thẩm Kha Từ đang bưng trên tay hai hộp hoành thánh.
“Ăn sáng thôi.” Lục An An đi tới cầm một hộp rồi quay trở lại sofa, cô cầm cái hộp gác trên đùi, mở hộp nhựa ra, lấy chiếc thìa xúc từng miếng bỏ vào miệng ăn.
“Oa, hoành thánh nhà này làm thật ngon nha!”
Thẩm Kha Từ cũng ngồi xuống bên cạnh Lục An An.
Cả căn phòng rơi vào im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng nhai của hai người.
Sau khi ăn xong, Lục An An đem rác đi vứt: “Bây giờ mình về nhà hay là ở đây thêm vài ngày nữa?”
“Cậu không sợ bị mẹ mắng sao?”
Lục An An nhún vai: “Tối qua mình có nhắn tin cho mẹ, bảo rằng mình ở lại nhà Hứa Chi, bà ấy cho phép rồi.”
Thẩm Kha Từ gật đầu.
Lục An An nói tiếp: “Hay chúng mình đi công viên giải trí đi?”
–
Ninh Thành có một công viên giải trí được khánh thành vào năm trước, thu hút rất nhiều khách du lịch đặc biệt là vào hai kỳ nghỉ đông và hè.
Nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là nghỉ đông cũng chẳng phải là kì nghỉ hè nên cũng không có nhiều người đứng xếp hàng mua vé.
Sau vài vòng chơi tàu lượn siêu tốc, Lục An An cũng thấm mệt.
Đang lúc trời lạnh mà cô lại đổ mồ hôi.
“Nóng quá.” Lục An An cởi bỏ áo khoác, “Cậu ăn kem không để mình đi mua?”
Thẩm Kha Từ “Ừm” một tiếng rồi cầm áo khoác giúp cô.
“Chờ mình một lát nhé.”
Lục An An chạy đến xe kem mua hai cây kem ốc quế, vừa đi được mấy bước, cô thấy Thẩm Kha Từ đang đứng bên cạnh một ai đó.
Hà Dư Tâm cũng sững sờ khi nhìn thấy Lục An An.
Lục An An đứng im trông chốc lát, Thẩm Kha Từ mang vẻ mặt lạnh lùng, vừa trông thấy cô liền bước tới: “Sao cậu đi lâu thế?”
“Cũng không có lâu lắm.” Lục An An cười lạnh.
“Mình vừa mới rời khỏi một lát thì cậu đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi! Nếu mình đi lâu thêm chút nữa thì cậu còn có thể làm ra những chuyện hơn thế nữa, phải không?” Lục An An nói.
Thẩm Kha Từ đưa tay ra liền bị Lục An An né tránh.
Thẩm Kha Từ: “? Không phải mua cho tôi sao?”
Lục An An: “Mua cái gì?”
Thẩm Kha Từ chỉ vào cây kem trên tay An An: “Kem.”
Lục An An: “Không cho cậu. Bây giờ, kem này đều là của mình.”
Thẩm Kha Từ: “……”
Hà Dư Tâm bày ra vẻ mặt khó chịu khi chứng kiến hai người cãi nhau.
Cô cắn chặt môi.
Lục An An đang định cùng Thẩm Kha Từ rời đi, thì tự nhiên từ đâu đó xuất hiện một chàng trai chạy đến chỗ Hà Dư Tâm: “Dư Tâm, mình mua kẹo bông gòn về rồi này.”
???
Lục An An thật không tin nổi vào mắt mình.
Hà Dư Tâm đang đi chơi với người khác thế mà vẫn còn tơ tưởng muốn đến gần Thẩm Kha Từ của cô ư? Lục An An không hiểu nổi nhưng cô thật sự bị sốc về việc này.
Hà Dư Tâm cầm cây kẹo, khó chịu xoay người bỏ đi, anh chàng ban nãy nhìn họ một lúc, xong cũng chạy theo.
Lục An An liếc nhìn Thẩm Kha Từ một cái, thấy anh không để ý gì đến hai người kia nhưng vẻ mặt lại mang một chút tia vui vẻ lạ thường.
An An vừa liếm cây kem, vừa đưa cho Thẩm Kha Từ một cây khác nói:”Mình muốn chơi đu quay.”
Trời đã bắt đầu tối dần, xa xa phía chân trời tỏa ra ánh sáng màu xanh tím, vòng đu quay lớn nhất Ninh Thành đứng sừng sững ở giữa.
Tại đây có rất nhiều cặp đôi đang đứng xếp hàng chờ đến lượt, Lục An An cảm thấy có chút không thoải mái, dẫu sao thì cô và Thẩm Kha Từ cũng chỉ là bạn học, nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn cứ thấy có cái gì đó không được bình thường cho lắm.
“Hay là…” Lục An An lùi lại, “Mình ra chỗ khác chơi nhé.”
Thẩm Kha Từ nhìn mấy cặp đôi xung quanh, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Tới cũng đã tới rồi.”
“Ồ” Khoé miệng Lục An An hơi nhếch lên.
Haha, haha, thật vui quá đi mất!
Lục An An vỗ vỗ vào má mấy cái.
Rồi cũng đến lượt hai người bọn họ, Lục An An và Thẩm Kha Từ ngồi vào chỗ, bánh xe đu quay từ từ chuyển động, đưa hai người đi từ mặt đất lên đến trời cao.
Lục An An chống tay lên lan can, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Dưới cảnh trời chiều tối, ánh đèn của thành phố nhấp nháy như những vì sao nằm rải rác trên địa cầu.
“Thật là đẹp.” Lục An An nhìn lên bầu trời, “Trăng hôm nay cũng rất đẹp.”
Thẩm Kha Từ nhìn về phía ô cửa sổ bên kia, nơi phản chiếu gương mặt của người con gái đang ngồi bên cạnh anh.
“Thật là đẹp.” Anh thất thần một lúc.
Bùm bùm.
Lục An An bị thứ âm thanh kia thu hút, công viên giải trí bắt đầu bắn pháo hoa.
Màn đêm lộng lẫy, đầy màu sắc với những chùm pháo nổ tung, tô điểm cho nền trời thêm rực rỡ.
“Thẩm Kha Từ, cậu mau nhìn kìa!” Lục An An giật giật áo Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ: “Thấy rồi.”
Một lúc sau hai người không ai nói lời nào, chỉ chăm chú, lặng lẽ ngắm pháo hoa trên trời.
Lúc này, Lục An An lại thấy im lặng còn tốt hơn lên tiếng.
Chờ đến khi đu quay dừng lại, hai người bước xuống, Lục An An nói: “Mình đi WC.”
Thẩm Kha Từ ở khu vực nghỉ ngơi chờ Lục An An, An An hỏi thăm mãi cuối cùng cũng tìm được một cái nhà vệ sinh công cộng.
Rửa tay xong, vừa đi ra cửa, Lục An An liền thấy một người con trai cũng bước ra từ phía nhà vệ sinh nam đối diện, hai người tình cờ gặp nhau ngay bên bồn rửa tay.
“Cậu là gì của Hà Dư Tâm?” Lục An An chỉ vào cậu thiếu niên đối diện, hỏi.
“A?” Lục An An bất ngờ, do dự nói:”Tôi xin... lỗi.”
Người kia cười nói: “Cậu cũng thật dễ thương.”
“….” Lục An An nổi da gà.
Tên con trai nói: “Cậu không thắc mắc vì sao bọn tôi chia tay ư?”
“Tôi không muốn biết.” Lục An An lấy khăn giấy lau khô tay rồi ném vào thúng rác, cô đang định rời đi thì đột nhiên bị tên kia chặn lại.
Lục An An lùi về phía sau, đôi mắt mang tia đề phòng nhìn chằm chằm kẻ đối diện: “Cậu định làm gì?”
Hắn nhếch môi cười: “Cậu đẹp hơn cô ta nhiều.”
“???” Lục An An thấy hôm nay không phải ngày tốt để đi công viên giải trí, sao lại có thể gặp nhiều chuyện quái gở thế này, đây đã là lần thứ hai rồi.
“Đồ dở hơi.” Lục An An thấp giọng mắng một câu rồi nghiêng người chạy ra ngoài.
Không ngờ tên điên kia lại chạy theo, kéo tay cô lại, Lục An An xoay người một cái, nhanh nhẹn khống chế được hắn.
“Đau đau đau.” Cánh tay hắn bị kẹp chặt lại, mặt tái nhợt: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không nên làm như vậy với cậu.”
Lục An An: “Đừng có đụng vào tôi, bằng không đừng trách tôi độc ác.”
Cô buông hắn ra rồi chỉ vào mũi hắn: “Đừng theo tôi nữa, nếu không…”
“Nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Tên thiếu niên ôm ngực ho vài tiếng, hắn quét mắt một lượt, đột nhiên hỏi: “Cái tên vừa rồi là bạn trai cậu à?”
Lục An An tái mặt: “Sao có thể?”
Lục An An nào dám yêu sớm, mẹ cô mà biết thì xác định nhừ đòn.
“Ồ”. Hắn nói: “Xem ra tên đó cũng chẳng thiếu người theo đuổi. Có lẽ hắn cũng chỉ coi cậu như vật tạm thời, muốn chơi qua đường thôi.”
Nghe vậy, Lục An An nhíu mày lại: “Cậu nói cái gì?”
Tên con trai trêu đùa: “Mới nói vậy thôi mà đã tức giận rồi?”
Lục An An nói: “Cậu và Thẩm Kha Từ không giống nhau, cậu ấy rất thông minh, thành tích học tập tốt như vậy nhất định sẽ không để mấy việc yêu đương làm ảnh hưởng đến chuyện học. Mà cũng chỉ còn có một năm rưỡi nữa là thi đại học rồi, chắc chắn phải dành thời gian còn lại vào việc ôn thi, lấy sức đâu mà yêu với chả đương.”
Tên thiếu niên tròn mắt: “???”
Lục An An nói xong liền khâm phục tài hùng biện của chính mình, chắc là bị Diệp lão sư ảnh hưởng nhiều quá đó mà.
“Về đi. Học hành cho tốt vào.” Lục An An nói xong, quay người rời đi, đột nhiên Thẩm Kha Từ từ đâu đứng đối diện ngay trước mặt cô.
“Cậu đứng đây từ khi nào thế?” Lục An An hỏi.
Thẩm Kha Từ xách theo một ly trà sữa, vuốt lông mi, lãnh đạm nói: “Dành thời gian quý báu cho việc học.”
Lục An An nuốt nước miếng.
“Nhất định không được rơi vào lưới tình?”
Lục An An lắp bắp nói: “Những gì mình nói hẳn là rất đúng đi…”