“Cậu có ý gì?” Lục An An hơi hoảng: “Sao cậu có thể giống như những người khác được chứ, bây giờ mục tiêu của cậu là phải học hành thật chăm chỉ, không nên nghĩ đến những điều đó…”
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô: “Tôi đã thành niên rồi, cậu quản được sao?”
Anh lạnh lùng giương mắt nhìn nam sinh kia: “Còn không đi?”
Nam sinh nhướn mày, đút tay vào túi: “Quả thật không đơn giản như vậy.”
Hắn nhìn vào mắt Lục An An: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Sau đó xoay người rời đi.
Lục An An mặc kệ hắn ta, trong đầu cô bây giờ chỉ có mấy lời mà Thẩm Kha Từ vừa nói, mãi đến khi bị ai đó nhét ly trà sữa vào trong tay thì mới hoàn hồn lại.
“Buổi tối trời lạnh.” Thẩm Kha Từ nói: “Nó giúp cậu ấm hơn một chút.”
Ly trà sữa rất ấm, mùi hương ngọt lịm bay thoang thoảng.
Lục An An uống một ngụm, chần chừ hỏi: “Cậu thật sự muốn yêu đương à?”
Nếu Thẩm Kha Từ thật sự muốn yêu đương, trong lòng lại có nữ sinh mà mình yêu mến thì cô cũng chẳng có cách nào ngăn cản anh cả.
Lục An An có chút khổ sở.
Dưới ánh trăng, làn da Thẩm Kha Từ trắng tinh, anh nhìn vào mắt Lục An An: “Trước mắt vẫn chưa nghĩ đến.”
Trái tim căng chặt của Lục An An sau khi nghe anh nói xong thì lập tức thả lỏng, tiếp theo lại nghe Thẩm Kha Từ cất tiếng: “Nếu biết trước thì hôm nay đã không tới.”
“Tại sao?”
Thẩm Kha Từ híp mắt: “Phiền phức.”
Advertisement
Lục An An không hiểu lời của anh, nhưng cô đoán rằng có lẽ chỉ là do gặp phải người anh không thích nên anh mới mất hứng.
Cô nghĩ xong còn phụ hoạ gật đầu.
Thẩm Kha Từ thấy cô như vậy thì tâm trạng cũng tốt hẳn lên, anh cất giọng nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Lục An An “Ừm” một tiếng, nhét ly trà sữa vào tay anh: “Cho cậu đấy, cậu mau làm ấm tay đi.”
Thẩm Kha Từ khẽ ừ một tiếng.
Lục An An cầm lấy áo khoác, đi trong làn gió lạnh, hơi thở của cô toả ra một làn sương trắng, rồi từ từ tan trong không trung.
Cô đột nhiên bắt đầu chờ mong, chờ đến lúc lên cao tam, chờ mong mình thành niên, cô muốn biết khi 18 tuổi chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Sinh nhật năm nay cô không ước gì cả, nhưng hiện tại lại lén lút đi bổ sung thêm một nguyện vọng.
Hy vọng vào ngày cô 18 tuổi, cô có thể ở bên cạnh Thẩm Kha Từ giống như bây giờ.
–
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kì, kỳ nghỉ đông đến hẹn lại lên.
Lục An An được Hạ Tri Khinh đưa đi thăm bà nội, bà nội Lục năm nay đã ngoài 70 nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt, giọng nói cũng lảnh lót, tràn đầy sức sống.
Vừa nhìn thấy Lục An An bước vào cửa, bà nội Lục đã gấp rút kéo cô vào một căn phòng nhỏ: “An An, đây là đồ ăn vặt bà nội tích cóp nửa năm, cháu thích cái nào thì ăn cái đấy.”
“Mẹ, mẹ đừng chiều con bé quá.” Hạ Tri Khinh vừa đặt mấy túi thuốc bổ xuống sàn vừa nói.
Bà nội Lục nghe thế thì giả vờ tức giận: “Con bé đang lớn, ăn nhiều một chút thì có sao đâu, con gái thì phải tròn một chút mới tốt, còn nhìn xem An An ốm thành cái dạng gì rồi.”
Hạ Tri Khinh lắc đầu cười: “Do mẹ không biết đó thôi chứ đứa nhỏ này bình thường ăn rất nhiều, nhưng vấn đề là nó không mập lên mà lại cao hơn.”
Bà nội Lục: “Thật thế à? Bây giờ An An cao lắm sao?”
“Bà ơi, hiện tại con cao tới 1m6 đấy nhé.” Lục An An nói.
“Chao ôi,” bà nội Lục đưa tay chạm lên đỉnh đầu của cô: “Còn cao hơn bà rất nhiều.”
“Kỳ thi cuối kì cũng tiến bộ không ít, tăng hơn một trăm điểm.” Lục Chính nói: “Con đã nói con gái con thông minh, nhất định còn bé có thể làm được mà.”
Lục An An cười ha hả, cầm đồ ăn vặt đi đến trước ti vi ngồi xuống ăn.
“Ngày mai là Tết Âm lịch rồi, lúc đó chúng ta cùng đến nhà bác cả ăn tiệc.” Lục Chính nói với con gái mình: “Vào cửa nhớ phải ăn nói khéo léo một chút, ngoài ra phải chào hỏi người lớn nữa, có biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Lục An An bỏ một lát khoai tây vào miệng, má cũng vì vậy mà phồng ra.
Buổi tối lúc cô chuẩn bị ngủ ở căn phòng nhỏ được bà nội chuẩn bị cho, Lục An An đột nhiên muốn gọi điện cho Thẩm Kha Từ.
Bình thường Lục An An muốn làm cái gì thì sẽ lập tức làm cái đó, cô đưa tay lập tức nhấn vào danh bạ.
Điện thoại vang lên ba giây đã có người bắt máy.
“Thẩm Kha Từ.” Lục An An nhẹ giọng nói.
“Làm sao vậy?”
Lục An An nghe thấy bên trong điện thoại phát ra tiếng còi, nghi ngờ nói: “Trễ thế này rồi mà cậu con ở bên ngoài sao?”
“Ừm.” Thẩm Kha Từ lên tiếng: “Nhàn rỗi quá nên sinh chán, ra ngoài chơi một chút.”
Anh nói rồi dừng một chút: “Bây giờ tôi về liền.”
“Ừm.” Lục An An trả lời, nhưng không biết vì sao cô vẫn cảm thấy không yên tâm.
Trò chuyện thêm một lát, Thẩm Kha Từ rất kiên nhẫn nghe cô kể chuyện, mãi đến khi Lục An An không còn gì muốn nói nữa thì anh mới cúp máy.
Lục An An không ngủ được, cô xốc chăn lên rồi đi xuống giường, mặc dép cotton vào, cẩn thận mở cửa một cách nhẹ nhàng.
Lục Chính, Hạ Tri Khinh và bà nội đang xem tiết mục cuối năm.
Không khí trong phòng khách rất hoà thuận, vui vẻ.
Lục An An lại một lần nữa trèo lên giường, tâm tình không yên.
Trong lòng cô xuất hiện một trực giác mãnh liệt... rằng Thẩm Kha Từ đang lừa cô.
Nhưng cô không biết anh lừa cái gì.
Mấy ngày tiếp theo, Lục An An cùng với Lục Chính đi đến nhà người thân ăn cơm, buổi tiệc chào đón Tết Âm lịch diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Đến lúc Lục Chính và Hạ Tri Khinh phải trở về nhà, Lục An An hỏi: “Ba mẹ, con có thể trở về với hai người không?”
Hạ Tri Khinh: “Con cứ ở đây nửa tháng để chăm sóc bà nội đi, tới lúc đó ba mẹ sẽ đến đón con.”
“Con... “
Bà nội Lục nghe vậy thì vội vàng xua tay: “Chăm sóc cái gì mà chăm sóc, chăm sóc mấy ngày nay còn chưa đủ à? An An muốn về thì cứ để con bé về, chờ tới kì nghỉ hè đến đây là được.”
Lục An An gật đầu.
Cô phải năn nỉ ỉ ôi lắm Hạ Tri Khinh mới chấp nhận.
Trưa hôm đó cả ba trở về Ninh Thành.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô quyết định sẽ đến siêu thị mua đồ ăn vặt cho Thẩm Kha Từ.
Trong lúc đang đi đến siêu thị thì Lục An An bỗng bắt gặp một người đang nằm trên đường.
Lục An An bước nhanh hơn, cô cứ nghĩ là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, ai mà ngờ khi đến gần thì bỗng nhận ra người kia chính là tên cặn bã lúc trước!
Người đàn ông trung niên mập mạp, cả người toả ra mùi rượu khó ngửi, ông ta nằm trên đường lẩm bẩm, trong tay vẫn còn siết chặt chai rượu.
Mấy ông lão bà lão đứng bên cạnh chỉ trỏ, bàn tán ông ta.
“Lại uống thành như vậy.”
“Đúng lá bùn loãng không thể trát tường.”
*Ý mắng người đàn ông đó vô dụng, có làm cách nào thì cũng như vậy.
“Mới ăn tết xong liền gặp phải điều đen đủi.”
Bỗng nhiên có một bà lão vẫy tay với cô: “Cô bé mau lại đây, coi chừng gặp điều xui xẻo đấy.”
Lục An Giang đi vòng qua người đàn ông trung niên, cô cất tiếng hỏi: “Bà ơi, ông ta là ai vậy ạ?”
Bà lão ôm bình nước nóng lắc đầu: “Hắn tên là Lý Đại Trung, sống ở khu này nhiều năm rồi, hắn ta chính là một con quỷ nghiện rượu chính hiệu, lần nào uống say cũng ra tay đánh vợ, hừ, đúng là không phải người mà.”
Mắt Lục An An hiện lên một tia căm ghét. Đồ vũ phu, thật đáng ghét.
Lục An Giang không quan tâm tới tên Lý Đại Trung này nữa, cô vào siêu thị càn quét một vòng, thành phẩm là một túi đồ ăn vặt lớn, sau đó lập tức gọi điện cho Thẩm Kha Từ.
“Hửm?” Thiếu niên trả lời.
“Thẩm Kha Từ, mình nói cậu nghe một tin tốt đó là mình đã trở về rồi nè, bây giờ mình định đến tìm cậu chơi.” Lục An An nói.
Hô hấp của người bên kia điện thoại dừng lại: “Lần sau đi, bây giờ tôi đang chuẩn bị cho cuộc thi rồi.”
“Hả?”
“Xin lỗi cậu.” Thẩm Kha Từ cúp máy.
“Này? Này?”
Chuẩn bị cho cuộc thi? Lục An An cụp mắt.
Vội vàng như vậy sao?
Điện thoại bỗng rung lên, Hứa Chi gào thét ở trong nhóm:【Cứu mạng a a a a】
【 Mình vừa nghe người ta nói Thẩm Kha Từ tham gia một cuộc thi tiếng anh.】
【Nếu đúng là sự thật thì tỷ lệ giật giải của mình không phải sẽ thấp hơn sao?】
Trình Dụ: 【Khà khà khà, vậy mà cậu lại đụng trúng tên đại ma đầu kia.】
Lục An An: 【Đại ma đầu? Đây là biệt danh mà các cậu đặt cho Thẩm Kha Từ đấy à?】
Trình Dụ: 【Đứng nhất nhiều kỳ thi, học bổng cầm đến mỏi cả tay, ngoại trừ thể dục không có kiểm tra ra thì có cái gì mà cậu ấy không đứng nhất không? Không phải đại ma đầu thì là gì nữa.】
Hứa Chi: 【 Mình chỉ tham gia thi để kiếm tiền mua váy thôi, giải nhất 3000 tệ, là 3000 tệ đó!】
Trình Dụ: 【Còn giải nhì? Chắc cũng không ít nhỉ.】
Hứa Chi: 【Hihi, là 800 tệ.】
Trình Dụ: 【…Cố lên, tranh thủ xử lý đại ma đầu kia đi!】
Lục An An: 【@Hứa Chi, báo cho cậu một tin xấu, bây giờ Thẩm Kha Từ đang ôn tập kìa.】
Hứa Chi: 【What?! Mình cũng phải ôn tập ngay đây!】
Hứa Chi offline, trong nhóm chỉ còn lại cô và Trình Dụ.
Trình Dụ: 【Cậu đang ở nhà bà nội sao?】
Lục An An: 【Không có, mình về nhà rồi.】
Còn không phải vì muốn sớm gặp Thẩm Kha Từ sao, Lục An An chửi thầm.
Trình Dụ: 【Vậy thì đi chơi với mình đi, mình chán lắm rồi đây nè.】
Lục An An trả lời: 【Được.】
–
Ngày hôm sau Lục An An đi đến tiệm bánh ngọt như đã hẹn với Trình Dụ.
Đồ ngọt thật sự có thể khiến tâm trạng người ta trở nên vui vẻ, Lục An An múc một muỗng nhét vào miệng, hạnh phúc nheo mắt lại.
Trình Dụ dựa vào cửa sổ điên cuồng selfie, đưa cho Lục An An chọn mấy tấm ảnh đẹp rồi đăng lên weibo, sau đó lơ đãng ngồi lướt hot search.
“Cuộc thi máy tính quốc gia?” Trình Dụ lên tiếng.
“Cái gì vậy?”
“Là cuộc thi máy tính dành cho thanh thiếu niên đó, học sinh trung học hay đại học gì cũng có thể tham gia, người lớn cũng được luôn, quán quân sẽ được... má ơi, 1.000.000 tệ!”
Lục An An đang uống trà sữa xém chút nữa phun hết ra: “Bao nhiêu?”
Cả đời này cô còn chưa từng thấy số tiền lớn như thế bao giờ!
Trình Dụ nói: “Người thông minh có thể kiếm tiền như vậy sao, thật hâm mộ.”
“Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn báo danh, thời gian thi đấu là tháng bảy năm nay.”
Anh thông minh như vậy, loại thi đấu này có lẽ cũng tham gia được.
Nếu giành được quán quân thì chẳng phải cuộc sống của anh sẽ tốt hơn rất nhiều sao?
Lục An An hỏi: “Hạn chót báo danh là khi nào?”
Trình Dụ nhìn nhìn: “Cuối tháng 5, tháng 7 đấu vòng loại, chung kết vào tháng 8.”
Lục An Giang suy tư gật đầu.
Lần sau phải tìm cơ hội hỏi Thẩm Kha Từ mới được.
Hai người vừa ăn xong, Lục An An liền nhận được điện thoại của Hạ Tri Khinh: “Đi chơi ở đâu rồi? Thi cuối kì xong rồi nên bắt đầu trở nên phóng túng rồi phải không? Trở về làm bài tập nhanh lên.”
Lục An An khổ ra mặt: “Vâng ạ.”
Buông điện thoại: “Dụ Đầu, mình phải đi rồi, mẹ kêu mình về nhà học bài.”
Trình Dụ gật đầu: “Không sao, mình cũng muốn trở về học đây, sau khai giảng còn phải thi thử.”
“Haizz... ” Lục An An đứng lên chào tạm biệt Trình Dụ.
Đang trên đường trở về nhà, Lục An An bỗng thấy cái tên cặn bã kia đang đi về phía cô.
“...” Lục An An vòng sang đường khác.
Tên cặn bã kia thấy cô thì ngơ ra, sau đó lập tức mắng: “Tiểu tạp chủng, lại là mày! Lần trước mày chính là người đánh tao!”
Không cần phân phải trái với người mượn rượu làm càn, đây là đạo lý mà ba của Lục An An – Lục Chính – dạy cô.
Lục An Giang yên lặng mở to mắt rời đi, nhưng ai ngờ tên cặn bã đó lại đập chai rượu xuống lề đường.
Xoảng...
Chai rượu vỡ nát.
“Hôm nay tao phải đánh chết mày!” Ông ta cầm mảnh chai đi đến, liên tục lặp lại một câu: “Tao đánh chết mày, tiểu tạp chủng... “
Lục An An im lặng, vào thời điểm ông ta chuẩn bị xuống tay, cô nhanh chóng giơ chân lên, dùng mũi chân đá tay ông ta ra: “Tết nhất đừng nói mấy chuyện chết chóc đó, đen đủi lắm đấy nha ông chú.”
Người uống say căn bản không thể phân biệt phải trái, chỉ biết mượn rượi phô trương thanh thế. Tên cặn bã bước đi lảo đảo, không cẩn thận ngã vào mảnh vỡ, tay bị đâm chảy máu, ông ta đau đớn kêu to.