Hôm sau, Lục An An nhận được điện thoại của Thẩm Kha Từ.
“Alo?” Lục An An nằm trên giường xem TV.
“Cái kia, tối hôm qua tôi có lấy rượu làm càn không?” Thanh âm của người ở đầu dây bên kia còn có chút khàn khàn, đại khái là vừa mới tỉnh ngủ.
Lục An An: “Cậu ra ngoài trước đi. ”
“Làm sao vậy?”
“Cậu mau làm theo lời mình nói đi.”
Đầu dây bên kia phát ra một trận âm thanh đặc sắc, nghe lời đi ra mở cửa, sau đó Thẩm Kha Từ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Thấy chiếc xe đẩy này không?” Lục An An không chút hoang mang nói, “Hôm qua cậu ngồi cái này trở về. ”
“……”
Lục An An lại lạnh nhạt bổ sung: “Mình kéo nó đi nửa tiếng. ”
“……”
Lục An An: “Cửa ban công đã bị khóa, trước khi ra ngoài ban công nhớ mở khóa ra là được. ”
“……”
Lục An An nghe thấy người đối diện hít sâu một hơi, liền không nhịn được cười: “Được rồi, lát nữa cậu nhớ trả lại xe đấy nhé, ở siêu thị đối diện KTV hôm qua, thật phục cậu luôn. ”
Cúp điện thoại xong, cô cười hì hì đung đưa chân trong chốc lát, vừa nghĩ đến các loại biểu cảm có thể xuất hiện trên khuôn mặt của Thẩm Kha Từ, cô cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Vừa thấy giờ cơm trưa sắp đến, cô vén chăn lên xuống giường rồi xuống lầu, đi vào phòng bếp.
Mở cửa tủ lạnh lấy mấy quả trứng gà, chuẩn bị làm cho mình một món trứng chiên với củ hành, nhẹ nhàng đập trứng lên mép bát, trứng gà bị nứt, Lục An An nhìn thấy nó liền tưởng tượng ra vẻ mặt Thẩm Kha Từ đơ ra, lại nhịn không được cười cười.
Tách vỏ trứng ra và đổ trứng vào bát rồi đem đi xào.
Vậy là quả trứng vàng đã được nấu chín! Lục An An nhìn hai lòng đỏ trứng vàng rực rỡ, kinh hỉ dâng lên trong lòng.
Chắc chắn sẽ có một điều tốt đẹp xảy ra ah!
Không được, đôi trứng vàng này phải để lại cho Thẩm Kha Từ, cô lập tức mở bếp, đem trứng hấp ở bên trong.
Sau đó lại cảm thấy hai quả trứng vẫn không đủ, cô còn chiên một cây xúc xích, nghĩ rằng ý nghĩa của món ăn sẽ tốt hơn một chút.
Lúc này Lục Chính vừa vặn đi vào: “An An? ”
“Dạ.”
Lục Chính: “Mẹ Hạ Ngũ gọi điện thoại nói hôm nay em ấy tương đối bận rộn, muốn để Hạ Ngũ đến võ quán chúng ta ở một ngày. ”
“Vâng ạ, vậy hôm nay không luyện võ nữa, con sẽ dẫn em ấy đi chơi.” Lục An An nói.
Lục Chính: “Được, ba ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ trở về. ”
Lục An An kéo tay Hạ Ngũ đi vào, ngồi xổm xuống nói: “Em đi tới phòng khách chơi một lát nhé, trong nhà cậu ấy có rất nhiều sách, em xem thử có muốn đọc cuốn nào không. ”
“Dạ.” Hạ Ngũ gật đầu.
Lục An An kéo Thẩm Kha Từ vào phòng bếp, mở hộp giữ nhiệt ra: “Cậu mau lại đây ăn đi. ”
Thẩm Kha Từ nhìn đồ ăn trong hộp giữ ấm, tự luyến nói: “Cậu tới đây chính là vì muốn đưa cái này? ”
“Không phải, mình còn muốn ngửi ngửi trên người cậu còn có mùi rượu hay không.” Lục An An kề sát vào vai anh ngửi.
Hịt hịt, không còn mùi rượu, Lục An An lại cố ý đứng gần lại trong chốc lát, quang minh chính đại hít vài hơi.
Thẩm Kha Từ đột nhiên lui về phía sau một bước, nghiêng đầu: “Cậu đừng ngửi nữa. ”
“A, vậy cậu mau ăn đi, ăn xong nhất định sẽ gặp được nhiều may mắn.” Lục An An nói.
Thẩm Kha Từ cười cười, cầm đũa ngoan ngoãn ăn hết trứng và xúc xích.
Lục An An không nhịn được sờ sờ đầu anh: “Thật ngoan. ”
Trầm Kha Từ: “…”
Lục An An cảm nhận được một cảm giác áp bách khó tả, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm Thẩm Kha Từ, mím môi.
Cô cảm thấy bầu không khí hình như có chút không đúng, hơn nữa loại cảm giác này càng không đúng khi mặt Thẩm Kha Từ kề sát vào.
Sống lưng trong nháy mắt cứng đờ, hai tay siết chặt váy, mùi hương trên người Thẩm Kha Từ đập vào mặt, chui vào tế bào toàn thân cô.
“Chị ơi!” Hạ Ngũ ở phòng khách hô to.
Lục An An chợt phản ứng lại, chạy trối chết đi vào phòng khách: “Sao, sao, làm sao vậy? ”
Hạ Ngũ ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt bày mấy quyển sách, thấy cô thì cầu cứu kêu lên: “Chị ơi, em đọc không hiểu.”
Lục An An điều hoà nhịp tim, nói: “Ừm, những quyển sách này có thể thoạt nhìn có hơi khó hiểu, nhưng nhà cậu ấy cũng không có truyện tranh, hay là chị và cậu ấy dẫn em ra ngoài chơi có được không?”
Đột nhiên điện thoại di động của Thẩm Kha Từ trên mặt bàn rung lên, Lục An An liếc mắt nhìn, hình như là tin nhắn.
Cô đi đến xem.
【Xin chào Thẩm Kha Từ, cậu đã thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo cuộc thi máy tính toàn quốc, xin vui lòng mang chứng minh thư đến Bảo tàng Khoa học kỹ thuật Thượng Hải tham gia trận chung kết lúc 9h ngày 12/8, đến trễ nửa tiếng sẽ không được vào sân, coi như bỏ cuộc. 】
Một giây sau khi thấy rõ tin tức, Lục An An nhảy lên ba thước: “A a a a a! ”
“A a a a a, Thẩm Kha Từ, cậu tiến vào trận chung kết rồi!”
Hạ Ngũ vỗ tay: “Oa! Chúc mừng anh trai, anh thật giỏi! ”
Thẩm Kha Từ cười nói: “Hai quả trứng vàng và xúc xích của cậu quả thật có thể mang đến may mắn. ”
Lục An An An biết là Thẩm Kha Từ thông minh lại còn rất cố gắng, nhưng khi nghe anh nói vậy cô vô cùng cao hứng: “Đúng vậy, mấu chốt là món ăn này là do bạn học Tiểu Lục tự mình nấu, mình thật sự rất giỏi nha. ”
“Ừm.” Thẩm Kha Từ cười khẽ.
“Thẩm Kha Từ làm thủ lĩnh, dẫn hai đứa trẻ này đi ăn đồ ngọt đi, có được không?!”
“Được.”
Lục An An cười xảo quyệt với Hạ Ngũ: Cô đúng là một người thông minh.
–
Trong tiệm bánh ngọt, Lục An An và Hạ Ngũ một lớn một nhỏ ngồi ăn kem, Thẩm Kha Từ ngồi đối diện uống cà phê.
“Anh trai, anh thật sự không ăn sao?” Hạ Ngũ nhét một muỗng kem vào miệng nên nói có chút không rõ.
Thẩm Kha Từ thản nhiên nhìn cô bé: “Không ăn. ”
Lục An An giải thích với Hạ Ngũ: “Anh trai này không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích ăn lạnh, cũng không ăn cay, gu ăn uống tương đối đạm bạc. ”
“Có khi nào đây chính là sự khác biệt giữa học thần và những người như chúng ta?”
Hạ Ngũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy em vẫn không thể làm học thần là được rồi, vì em chọn đồ ăn vặt. ”
“Ha ha ha ha, em làm sao có thể nghĩ cậu ấy và chúng ta là cùng một loại người chứ?”
Lục An An diệt sạch một lý kem, giơ tay nói với Thẩm Kha Từ: “Mình còn muốn ăn một ly nữa. ”
Thẩm Kha Từ: “Ăn quá nhiều thì không tốt cho sức khỏe đâu, với lại cậu cũng sắp đến kỳ rồi. ”
“A?” Lục An An bấm đầu ngón tay tính toán, quả thật là qua hai ngày nữa thì bà dì tới, vậy thì không ăn.
Cô thầm nghĩ làm thế nào mà Thẩm Kha Từ nhớ kỳ của cô còn rõ hơn cô.
—
Lục An An muốn theo Thẩm Kha Từ đến Thượng Hải, nhưng cô phải làm sao để thuyết phục được Hạ Trí Khinh đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định nhờ Chi Chi giúp đỡ.
“Cậu muốn mình đi cùng cậu?”
“Đúng vậy, cậu nói với mẹ mình là mình và cậu đi Thượng Hải chơi hai ngày.” Lục An An bĩu môi.
Hứa Chi: “Cái này thì hơi khó à nha, mẹ mình không cho mình ra ngoài chơi mà phải lập tức ôn học lớp 12, bà ấy bảo mình ở nhà ôn tập. ”
“A, vậy được rồi.”
Lục An An lại gọi điện thoại cho Trình Dụ, Trình Dụ nói cô muốn chuẩn bị thi nghệ thuật, cũng không thể đi cùng.
“Vậy làm sao bây giờ, mình không thể cùng cậu đi Hải Thành được.” Lục An An ôm nửa quả dưa hấu, cảm thấy dưa hấu trong miệng đột nhiên không còn mùi vị.
Ngón tay Thẩm Kha Từ khẽ run nhẹ rồi tiếp tục lật sách xem: “Không sao cả, tôi cũng có thể tự mình đi. ”
“Trận đấu này hình như có thể xem trực tiếp trên mạng phải không?” Lục An An tra một chút, mắt lại sáng lên, cả người nhất thời từ cành lá héo rũ tỏa ra sức sống, “Mình có thể lên mạng xem cậu a. ”
“Ừm.” Thẩm Kha Từ nói.
Lục An An bĩu môi, cô nhìn khuôn mặt Thẩm Kha Từ, đột nhiên nói: “Hay là cậu đeo mặt nạ trong lúc thi đấu đi? ”
“?”
“Hoặc là bôi một ít tro lên mặt cũng được.”
“……”
Lục An An phồng má: “Mình sợ khi cậu đi đến đó, đột nhiên bị phú bà nào đó coi trọng, nếu mấy người đó muốn bao nuôi cậu thì làm sao bây giờ? ”
Cô ngồi trên sô pha, lúc này Thẩm Kha Từ cao như vậy cũng đang ngồi trên băng ghế nhỏ với cô, tay dài chân dài không có chỗ đặt.
Anh cúi đầu suy nghĩ rất nghiêm túc, và sau đó ngẩng đầu lên và nói, “Nếu như vậy thì tôi sẽ nói với họ rằng tôi đã có Kim chủ rồi. ”
Động tác ăn dưa hấu của Lục An An dừng lại, dưa hấu đỏ thẫm được đặt ngay ngắn trên muỗng.
“Hơn nữa kim chủ của tôi rất lợi hại, còn có thể đánh Vịnh Xuân quyền, mấy người sẽ đánh không lại cậu ấy.” Thẩm Kha Từ nói.
“…” Lục An An vui vẻ bưng dưa hấu, lại múc một muỗng dưa hấu nhét vào miệng, sau đó nói với anh: “Thêm một câu nữa, dưới trướng cô còn có đệ tử, mỗi người đều thân thể cường tráng, võ công cao cường, mấy người ngay cả đồ đệ của cậu ấy cũng đánh không lại. ”