Lục An An nằm thao thức cả đêm không ngủ nổi, cô bị câu nói “có cơ hội sẽ nói cho cậu biết” của Thẩm Kha Từ làm ám ảnh không thôi.
Rốt cuộc người mà Thẩm Kha Từ thích là ai?
Lục An An trằn trọc trở mình, xoay qua xoay lại, nghĩ đến nhiều khả năng.
Thật là khó chịu quá đi.
Hai giờ chiều ngày hôm sau, chung kết cuộc thi máy tính trẻ toàn quốc được bắt đầu.
Phần thưởng lớn sẽ trao cho ba người chơi đứng đầu được chọn từ mười người chơi còn lại.
Ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp, khu bình luận tràn ra không biết bao nhiêu người.
[ Toàn là trai xinh, gái đẹp không thôi. Tôi tới đây! ]
[ Phong độ các học bá hôm nay không tồi nha. ]
*Học bá: thuật ngữ dùng để chỉ những người chăm chỉ học tập, giàu kiến thức.
[ Nghe nói khách sạn do chương trình cung cấp siêu sang chảnh, thật là ghen tỵ quá đi. ]
[ Chồng tôi, chồng tôi, chồng tôi đâu? ]
Lục An An xem trận đấu và xem người dẫn chương trình lên sân khấu đọc lời khai mạc.
Trận đấu bắt đầu.
Phần thi vẫn giống như hôm qua, chỉ khác lần này thí sinh phải lập trình trong vòng hai tiếng.
Lục An An xuống lầu bật chiếc TV màn hình lớn, trên đó đang phát sóng trực tiếp vòng đấu.
Dưới độ phân giải của màn hình lớn cùng với độ nét của ống kính máy quay, khuôn mặt Thẩm Kha Từ hiện lên càng thêm mê đắm, hút hồn, Lục An An càng xem càng thích.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là cô đã la lên cho cả xóm biết: “A, mọi người mau đến mà xem, người đó là Thẩm Kha Từ. Cậu ấy là bạn tốt của cháu đó.”
Hôm qua, Hạ Tri Khinh biết Thẩm Kha Từ tham gia thi đấu, nên hôm nay bà cũng xem cùng con gái.
Lục An An gọi Hạ Tri Khinh xuống: “Mẹ!”
“Hào hứng đến vậy.” Hạ Tri Khinh đặt đĩa trái cây lên bàn. Hai mẹ con ngồi trước TV chờ xem trận đấu.
“Thẩm Kha Từ xuất sắc quá đi mà.”, Hạ Tri Khinh liếc nhìn Lục An An với vẻ chán ghét: “Chả bù cho người nào đó, không biết người đó giống ai nữa?”
“…” Lục An An bĩu môi.
Ánh đèn chiếu vào Thẩm Kha Từ, làm người anh như được bọc bởi một tầng hào quang sáng chói.
Con người tỏa sáng thế này nên được cả thế giới biết đến mới phải.
Lục An An thầm nghĩ.
[ Câu hỏi lần này có hơi khó nha. Tôi thấy tốc độ tay của Quý Lễ đã chậm hơn rồi.]
[ Một số thí sinh bên cạnh đang bị bí, không thấy gõ phím nữa. ]
[ Sao Thẩm Kha Từ còn chưa bắt đầu, lại giống như hôm qua ư? ]
Lục An An nhìn Thẩm Kha Từ đang nhắm mắt suy nghĩ, hàng lông mi như lông quạ rung lên, anh bình tĩnh khoanh tay dựa lưng vào ghế.
Nửa tiếng sau, Thẩm Kha Từ cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
[ Chết tiệt, sao tốc độ vẫn nhanh như hôm qua thế?]
[ Làm ơn, cho tôi xem tay cậu ấy đi. ]
[ Các anh em coi chúng ta là người ngoài sao, ngại cái gì mà không cho xem tay?]
[ Để tôi yên đi!]
Lục An An bắt đầu căng thẳng, cô uống hết một cốc nước, lúc sau không nhịn được đành chạy vào nhà WC.
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng của TV, Lục An An ngồi trên bồn cầu vểnh tai lên nghe ngóng.
Sợ lỡ mất cảnh hay, cô vội nhấn nút xả rồi chạy ngay ra phòng khách.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, người dẫn chương trình chèn vào một vài đoạn quảng cáo, đồng thời còn phân tích tình huống của từng người chơi.
Trước khi đồng hồ đếm ngược hết giờ, Thẩm Kha Từ đã hoàn thành xong phần thi, còn nhanh hơn thời gian quý định 10 phút.
[ Cậu ta xong rồi? ]
[ Ngầu quá, bắt đầu muộn hơn nửa tiếng thế nhưng lại xong đầu tiên.]
[ Cậu ta có phải đang giả vờ không?]
[ Thẩm Kha Từ mà không thắng thì thật nực cười. ]
“Ai yo, Thẩm Kha Từ liệu có giật được giải không? Mẹ hồi hộp quá đi”. Hạ Tri Khinh nói.
“Chắc chắn có thể.” Lục An An nói.
… Vòng chung kết này được tài trợ bởi các nhà tài trợ cùng những người khởi xướng cuộc thi. Nhà tại trợ sẽ là những người đích thân trao giải cho người chiến thắng.
[ Theo những nguồn tin nóng thì trong lần đấu này, quán quân sẽ nhận được rất nhiều giải thưởng. ]
[ Thắng được cuộc thi này không khác gì chạm tới đỉnh cao, nửa đời sau không cần lo nghĩ bất cứ điều gì. ]
[ Nhìn qua thôi cũng biết, các nhà tài trợ cùng nhà quảng cáo rất coi trọng lần thi này. ]
“Bây giờ tôi xin công bố vị trí thứ ba vòng chung kết Cuộc thi Máy tính cấp Quốc gia.”
Giọng nói to, rõ ràng của người dẫn chương trình làm tim Lục An An chấn động.
“Nguyên An Dật.”
[ Aaaaaaaaaa Nguyên An Dật của trường chúng ta!]
[ Nguyên An Dật thật tuyệt vời! ]
[ Chúc mừng em trai giành được huy chương đồng nhé! ]
[ Đứng thứ ba thực sự không tồi nha, điểm số của mấy người chơi cũng gần nhau quá đi. ]
“Người giành được vị trí thứ hai ngày hôm nay, chính là, Quý... Lễ!”
[ aaaaaaaaaaaaaa]
[ Vợ tôi, vợ tôi, vợ tôi đó!]
[ Mấy ngôi sao giải trí phải học hỏi từ những người nay, vừa có tài vừa có sắc.]
[ Nhan sắc bố vợ và mẹ chồng chúng ta không hề tầm thường nha.]
Lục An An và Hạ Tri Khinh lúc này đang nắm tay nhau, một tầng mồ hôi mỏng toát ra từ tay hai người.
“Mẹ ơi, con lo quá!” Lục An An nói.
“Mẹ cũng đang lo đây.” Hạ Tri Khinh nói: “Ngày con thi đại học mẹ cũng không lo đến mức này.”
“…”
Người dẫn chương trình mở phong bao ra, nói một cách khó hiểu: “Hả?”
Tim Lục An An sắp nhảy lên trên cổ họng rồi.
“Chúc mừng người giành giải nhất Cuộc thi Máy tính cấp Quốc gia.”
“Người đó chính là...”
“Thẩm, Kha, Từ.”
Lục An An hét lớn, nhảy dựng lên, nước mắt trào ra vì vui sướng, đôi mắt thiếu niên trên màn ảnh như đang chăm chú nhìn cô.
Miệng Thẩm Kha Từ lúc này nhếch lên một chút.
Trong nháy mắt, Lục An An đã hiểu được ý tứ của anh.
Cậu xem, tôi đã làm được rồi.
Thẩm Kha Từ tôi đây đã hứa với ai chuyện gì rồi, nhất định sẽ không nuốt lời.
–
Lục An An đi tới đi lui trước hẻm Tần Vân, Thẩm Kha Từ gọi điện thoại tới, nói anh vừa xuống xe đã bị một nhóm người chặn lại, không biết có chạy thoát được không nữa.
Hình như điện thoại của Thẩm Kha Từ hết pin, đã gọi mấy cuộc nhưng đều không liên lạc được.
Đến khi mặt trời lặn, Lục An An cuối cùng cũng thấy ở đằng xa có bóng người mệt mỏi đang chầm chậm bước tới.
Vẫn là người thiếu niên mặc chiếc áo tay ngắn màu trắng cùng quần tây đen, bên chân phải gầy gò được giấu dưới lớp quần rộng thùng thình.
Lục An An vui mừng chạy tới.
Thẩm Kha Từ đã sớm thấy cô.
Thật ra, Lục An An có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thấy Thẩm Kha Từ thì cái gì cũng không nói lên lời.
Lời tới miệng rồi mà cuối cùng cũng chỉ thốt lên được một câu: “ Mình có chút nhớ cậu.”
Thẩm Kha Từ sửng sốt.
Lục An An bây giờ mới kịp phản ứng, nhận ra những gì mình vừa nói, vội vàng phủ nhận: “Không, mình không có nhớ cậu.”
“Tôi rất nhớ cậu.” Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm Lục An An.
Lục An An ngẩng đầu lên, trợn tròn hai mắt.
Thẩm Kha Từ vừa nói anh nhớ cô?
Tim Lục An An bắt đầu loạn nhịp.
Lục An An đi vòng quanh người Thẩm Kha Từ kiểm tra hết một lượt từ trên xuống dưới: “Mấy ngày nay có ai bắt nạt cậu không?”
Thẩm Kha Từ lắc đầu: “Không có.”
Lục An An tiếp lời: “Đồ ăn bên chương trình ngon lắm đúng không? Trông cậu mập lên một chút rồi đó.”
Thẩm Kha Từ: “Thật sự rất ngon.”
Dừng một lúc, lại nói tiếp: “Nhưng không ngon bằng những món của đầu bếp Lục nấu.”
Nghe vậy, Lục An An vui mừng kéo cổ tay anh: “Mẹ mình muốn mời cậu tới dùng cơm đấy.”
“?” Thẩm Kha Từ mắt có chút nghi hoặc: “Thật sao?”
“Thật, mẹ mình nói bây giờ cậu đã là người nổi tiếng ở Ninh Thành này rồi, tất nhiên là bà ấy muốn mời cậu đến ăn cơm.” Lục An An nhấc chiếc vali của anh, “Đi thôi, màu đến nhà mình.”
Khi Lục An An đưa Thẩm Kha Từ tới nhà, Hạ Tri Khinh đang làm nấu lẩu, vừa thấy khách đến, mẹ Lục liền hào hứng nói: “Tiểu Thẩm mau vào đi, mau vào đi!”
“Dì đã xem trận đấu của cháu, đề khó như thế mà cháu vẫn có thể giải ra được, cháu thật sự rất tuyệt.” Hạ Tri Khinh nói.
Lục Chính bưng đồ ăn tới: “Không thể nói hết bằng lời được, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”
“Chao ôi, không biết đến bao giờ An An mới để chúng ra bớt lo đây nữa.” Hạ Tri Khinh nói.
“Mẹ, để con nói mẹ nghe, điểm số của con hiện giờ đã cải thiện rất nhiều đấy.” An An ngập ngừng nói.
“Giá mà con thông minh bằng một nửa Tiểu Thẩm thì mẹ đã chẳng phải ngày đêm lao tâm khổ tứ.” Hạ Tri Khinh nói với con gái: “ Đi, mau đi đem bát đũa đến đây.”
*Lao tâm khổ tứ: nhọc lòng suy nghĩ, lo lắng.
“Tiểu Thầm, dì nghe nói con không ăn được cay cũng không ăn thịt bò, nên dì có nấu canh nấm. Về phần thịt, dì chỉ mua một ít thịt cừu và thịt gà. Cháu thấy thế có được không?”
Sau khi mọi người đã ngồi yên vào chỗ, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lục An An đói đến mờ mắt, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, Hạ Tri Khinh nhịn không được nói: “Khách còn ở đây, con không nên ăn như vậy.”
“À”. Lục An An khó khăn nuốt xuống, dùng thìa múc đầy thịt vào bát cho Thẩm Kha Từ: “Đây, mời cậu.”
“Tiểu Thẩm, dì nghe nói phần thưởng lên tới 100 vạn có phải không?” Lục Chính hỏi.
*100vạn tệ = 1 triệu tệ
1triệu tệ = 3.431.740.000 VNĐ
“Vâng ạ.”
“Học giỏi thì sẽ kiếm ra tiền. Bố mẹ cháu hẳn sẽ vui lắm.” Bố An An mỉm cười.
Lục An An gắp rau đưa lên miệng ăn, nghe vậy liền nhả ra: “Bố, đang ăn thì chỉ nên ăn thôi. Sao bố cứ hỏi nhiều thế?”
“Này, bố của con cũng chỉ tò mò một chút thôi. Nào, ăn đi, ăn đi.”
Lục An An lén nhìn Thẩm Kha Từ một cái, thấy vẻ mặt anh không có mấy thay đổi, liền tiếp tục ăn.
Ăn xong, Hạ Tri Khinh cùng Lục Chính dọn dẹp chén bát, Thẩm Kha Từ lại gần muốn giúp một tay, nhưng mẹ An An đã đẩy anh ra: “Cháu là khách, sao lại để cháu làm mấy việc này được chứ? An An đâu, con đưa Tiểu Thẩm về nhà đi.”
Hai người đi về phía lối vào của con hẻm, hiện tại là hoàng hôn, trên trời từ lâu đã lộ ra mấy ngôi sao sáng mờ.
Lục An An chợt nhớ ra là Thẩm Kha Từ có điều muốn nói với cô sau trận đấu.
“Đúng rồi, Thẩm Kha Từ cậu định nói với mình chuyện gì thế?” An An hỏi.
Thẩm Kha Từ dừng lại, mở vali, lấy chiếc huy chương vàng đeo vào cổ cho Lục An An: “Cái này, tặng cậu.”
“Tặng mình hả?” Lục An An vui vẻ chạm vào những đường nét tinh xảo trên tấm huy chương, “ Vật quan trọng như vậy, sao cậu không giữ làm kỉ niệm?”
Thẩm Kha Từ khẽ cười, lắc đầu nói: “Thứ này không quan trọng.”
Cái này mà không quan trọng sao? Lục An An nghĩ thầm, nếu như đây là huy chương vàng mà cô giành được, mẹ cô chắc chắc sẽ đóng khung nó rồi treo lên tường cho mà xem.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng, trong lời nói của Thẩm Kha Từ nhất định có ẩn ý, cho nên cô quyết định hỏi anh: “Thế cái gì mới quan trọng?”
Đèn đường chớp nháy một lúc rồi sáng lên, ở Ninh Thành giờ này, hàng ngàn ngọn đèn được thắp sáng, làm cho cả thành phố về đêm trở nên rực rỡ.
Thẩm Kha Từ nhìn sâu vào mắt Lục An An.
Cậu.
Cậu là quan trọng nhất.
Lục An An chớp chớp đôi mắt, lông mi dài rung động, hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo của Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ chắc hẳn đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, cuối cùng anh cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình: “An An, tôi…”
“Tiểu Từ!”
Lục An An bị giọng quen thuộc này làm cho giật mình, lập tức quay đầu lại, là Đỗ Vân đang đứng cách đó không xa.
“Chào dì ạ.” Lục An An hét lớn.
Đỗ Vân gật đầu: “Chào con.”
Sau đó nhìn về phía Thẩm Kha Từ, định nói gì đó nhưng lại thôi: “Tiểu Từ…”