Giả Ngoan

Chương 30: Không có lần sau



Bữa cơm này Lục An An nuốt không trôi, cô chào tạm biệt Tả Tình, cự tuyệt lời đề nghị muốn đưa cô về nhà, sau đó một mình đi trở về.

Trên đường đi thì gặp phải người khiến cô có chút bất ngờ.

Hà Dư Tâm cũng sửng sốt khi nhìn thấy cô.

Lục An An quay mặt giả vờ như không nhìn thấy, muốn quay người rời đi bị cô gọi lại: “Này, Lục An An. ”

Lục An An quay đầu: “Làm sao vậy?”

Hà Dư Tâm cười cười: “Tôi có xem lúc Thẩm Kha Từ phát sóng trực tiếp, cậu có biết người cậu ấy thích là ai không? ”

Lục An An không muốn nói nhảm với cô: “Mình không biết. ”

Hà Dư Tâm ngăn cô lại: “Cậu thật sự không biết sao? ”

“Mình cần phải biết sao?” Lục An An ngước mắt lên.

Hà Dư Tâm: “Vậy chắc cậu đã biết chuyện cậu ấy là con riêng của Thẩm gia rồi. ”

Lục An An nhảy dựng lên: “Làm sao cậu biết? ”

Hà Dư Tâm: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là tôi biết Thẩm Kha Từ thích ai. ”

Lục An An đột nhiên hoảng hốt trong chớp mắt, cố gắng trấn định lại: “À.”

Cô muốn rời đi nhưng Hà Dư Tâm lại đi nhanh về phía trước một bước rồi ngăn cô lại: “Thẩm lão gia rất thích một người cháu dâu, vốn là muốn tác hợp cho Thẩm Thoa, cũng chính là người đã chết, hiện tại thì nhất định là sẽ tác hợp cho Thẩm Kha Từ. ”

Hà Dư Tâm cười khẽ: “Nghe nói bọn họ đã sớm gặp mặt, hai người đều có hảo cảm với đối phương. ”

“Cho nên người Thẩm Kha Từ thích, hẳn là cô gái kia đi.”

Những lời này giống như tảng đá nặng nề nện vào lòng Lục An An, đè nặng lên cô, khiến cô không thở nổi.

Hà Dư Tâm thấy sắc mặt cô trắng bệch, tiếp tục nói: “Cũng đúng, dù sao giá trị của Thẩm Kha Từ cao như vậy, cậu ấy đương nhiên sẽ thích một cô gái xuất thân danh môn, ưu tú xinh đẹp. ”

Cổ họng Lục An An khô khốc, hốc mắt chua xót: “Cậu không cần nói cho mình nữa, mình không có hứng thú nghe. ”

“A, vậy mình đi đây.” Hà Dư Tâm hài lòng nói, đi hai bước lại quay đầu lại, “Đúng rồi, Thẩm Kha Từ sẽ lập tức trở về Thẩm gia, thật tốt a, rất nhanh cuộc sống của cậu ấy sẽ không giống như trước kia nữa, trở thành đại thiếu gia Thẩm gia, không còn là người bình thường như chúng ta muốn gặp mặt thì có thể gặp nữa. ”

Người bình thường, sắc mặt Lục An An trắng bệch.

Cô ngây ngô trở lại hẻm Tần Vân, thất thần trở về nhà.

Hạ Tri Khinh nhìn thấy trạng thái của cô thì quan tâm hỏi: “Sao vậy An An? Mẹ đã làm cho con món thịt sườn mà con thích này, con nên ăn nhiều một chút. ”

Lục An An khẽ nở ra một nụ cười: “Dạ, lát nữa con sẽ xuống ăn. ”

Sau khi nói chuyện xong với Hạ Trí Khinh, cô trở về phòng rồi ngã xuống giường.

Nước mắt lạch cạch theo khóe mắt rơi xuống.

Tả Tình tìm cô, cô không có khó chịu, nhưng khi nghe Thẩm Kha Từ thích người khác, cô liền trở nên khổ sở muốn khóc.

Cô tự nhốt mình trong chăn, kìm nén tiếng khóc.

Đến bây giờ Lục An An mới ý thức được, cô thích Thẩm Kha Từ đến mức nào.

Nhưng nó có ích lợi gì chứ?

Thẩm Kha Từ không thích cô, phần thầm mến này của cô chỉ có thể kết thúc tại đây.

Lục An An cầm lấy điện thoại di động, nhắn tin cho Thẩm Kha Từ.

[Thẩm Kha Từ, chúng ta là bạn bè phải không? ]

Cô chờ hai phút, điện thoại di động rung lên.

Thẩm Kha Từ: [Ừm. ]

Lục An An buông tay ra, điện thoại di động rơi xuống giường.

Cô nhắm mắt lại, khó chịu chỉ muốn khóc một trận.

Là bạn bè, cũng chỉ có thể là bạn bè.

Điện thoại di động lại rung lên.

Lục An An liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn của Thẩm Kha Từ gửi tới: [Sao vậy? ]

Lục An An trở về: [Không có gì. ]

Thẩm Kha Từ: [Ừ. ]

Tắt wechat, Thẩm Kha Từ nhìn hộp quà bên cạnh, nghĩ đến ngày sinh nhật Lục An An nhìn thấy quà sẽ có biểu cảm gì, nhịn không được cười cười.

– 

Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật Lục An An.

Liên tục mấy ngày nay cô không thấy Thẩm Kha Từ, chỉ biết là hiện tại anh rất bận.

Dường như cuộc sống của cô đã không còn hình bóng củaThẩm Kha Từ, điều này khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Chênh lệch giữa cô và Thẩm Kha Từ cho tới bây giờ rất lớn, về sau cũng chỉ biết càng lúc càng lớn.

“Chúc mừng sinh nhật An An!” Hứa Chi và Trình Dụ tặng quà cho cô.

“Cảm ơn các cậu.” Lục An An cười tiếp nhận.

Hứa Chi nháy mắt mấy cái: “Thẩm Kha Từ tặng cậu món quà gì vậy? ”

“Cậu ấy?” Vẫn chưa gửi. Lục An An mím môi.

Trình Đề: “À, nhất định là muốn tự mình tặng đi, sau đó hai người cùng nhau trải qua một thế giới hai người, hắc hắc ~”

Lục An An ăn khoai tây chiên trên đĩa, chuyển đề tài: “Khoai tây chiên có hơi mặn nha.”

“Phải không?” Trình Dụ nếm một ngụm nhíu mày, “Hình như là có chút, trời hình như sắp mưa rồi. ”

Ầm ầm ——

Bầu trời ngay lập tức mây đen dày đặc, mắt thấy trời sắp mưa.

“Chán quá đi, mình không mang theo ô!” Hứa Chi nói.

Lục An An: “Vậy mau trở về đi, nếu không một lát nữa trời sẽ mưa to đấy. ”

Hứa Chi: “Được rồi, rõ ràng hôm nay xem dự báo thời tiết rồi, sao đột nhiên lại mưa chứ! ”

Trình Dụ: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của An An, chúng ta còn phải tìm chỗ để đi chơi nữa. ”

“Không sao, lần sau chúng mình đi chơi cũng như nhau thôi.” Lục An An cười nói.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Tạm biệt.”

Lục An An chào tạm biệt Hứa Chi và Trình Dụ, đem đồ đạc tới địa điểm đã hẹn từ trước với Thẩm Kha Từ.

Ngôi nhà bỏ hoang.

Cô nhìn đồng hồ, Thẩm Kha Từ hẹn với cô là 7 giờ tối.

Bây giờ là 1 giờ chiều.

Còn 6 tiếng nữa.

Lục An An không muốn làm gì cả, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nằm trên sofa da cũ nát.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc đó thỉnh thoảng tỉnh lại một hai lần, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Bảy giờ, Thẩm Kha Từ không đến.

Lục An An cũng không làm loạn, tiếp tục chờ.

8 giờ, 9 giờ.

Lục An An có chút lo lắng, Thẩm Kha Từ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Cô vừa ngồi dậy thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ cầu thang.

Thẩm Kha Từ bước hai ba bước đi lên lầu, anh xuất hiện trước mặt cô.

Thiếu niên tựa hồ như là đã bị mưa làm cho ướt sủng, dưới ánh đèn ấm áp phát ra tia ướt sũng.

*Từ đoạn này mình sẽ thấy đổi xưng hô của Thẩm Kha Từ đối với Lục An An. Từ tôi – cậu sẽ chuyển thành mình – cậu. 

“Xin lỗi.” Anh nói, “Mình đến muộn.” 

Lục An An thấy anh tới, yên lòng mím môi: “Không sao đâu. ”

Thẩm Kha Từ đưa quà cho cô: “Chúc mừng sinh nhật. ”

Lục An An không đưa tay nhận quà, cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay Thẩm Kha Từ.

Vết thương mới, giống như bị một vũ khí sắc bén cắt qua.

Lại là tên cặn bã kia làm sao?

Lục An An nhìn xuống, Thẩm Kha Từ tốt như vậy, sáng chói như vậy, anh không nên chịu loại khổ sở này.

Anh hẳn là sinh ra để làm con cưng của trời, được vạn người ngưỡng mộ.

“Sao cậu không nhận quà?” Thẩm Kha Từ thấy cô bất động, cười nói, “Trách mình đến trễ sao? Lần sau mình nhất định sẽ không…”.

“Không có lần sau.” Lục An An ngước mắt lên.

Trầm Kha Từ sửng sốt: “Sao vậy? ”

Lục An An lặp đi lặp lại: “Không có lần sau. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.