Giả Ngoan

Chương 32: Tạm biệt



Kể từ hôm đó, Triệu Bắc luôn đứng chặn Lục An An trước cổng trường.

Nhưng vì Lục An An có võ nghệ cao cường, cho nên Triệu Bắc không dám động tay động chân, hắn ta chỉ huyên thuyên được mấy câu rác rưởi.

Lục An An cảm thấy thật phiền phức, ngay khi tan học cô đã về bằng cửa sau, không muốn cho Triệu Bắc biết mình ở đâu, An An bắt xe buýt đi lòng vòng thật lâu rồi mới dám về nhà.

Triệu Bắc đứng chặn trước cổng mấy ngày không thấy Lục An An đâu, bèn bắt một người bạn cùng lớp lại hỏi thăm.

Lục An An ở trường cấp 2 nhan sắc có tiếng, được nhiều người để ý, người bạn cùng lớp này ngay lập tức nói cho Triệu Bắc việc Lục An An học xong đã đi về bằng cửa sau rồi.

Thế nên, một ngày nọ, Lục An An bị Triệu Bắc tóm được.

“An An.” Hắn dùng giọng trêu đùa: “Thật xin lỗi nhé, tôi không nên tung tin cậu cùng Thẩm Kha Từ ngủ chung.”

Lục An An ôm cặp sách, nhìn kẻ trước mặt bằng đôi mắt mèo lạnh lùng.

Triệu Bắc tiến lại gần cô: “Tôi rất thích cậu, cậu làm bạn gái tôi đi.”

“Triệu Bắc, tôi và cậu không có quan hệ gì cả, nếu cậu muốn tìm bạn gái thì đi tìm người khác đi, đừng có tìm tôi.” Lục An An nói.

Triệu Bắc: “Ai cũng không đẹp bằng cậu.”

Lục An An không muốn nhiều lời với hắn, liền xoay người rời đi.

“Vần còn nghĩ về Thẩm Kha Từ à?” Triệu Bắc đứng sau lưng cô hỏi.

Lục An An sững sờ, cắn môi: “Đừng nói vớ vẩn, tôi không có.”

“Thế cậu chưa xem Weibo à?” Triệu Bắc cười nói: “Không ngờ Thẩm Kha Từ lại là con thứ của nhà họ Thẩm, đúng là thâm tàng bất lộ mà.”

*Thâm tàng bất lộ: nguyên nghĩa là chỉ những người đắc đạo không dùng thân phận chân thật của mình thể hiện ra ở trước mặt người khác.

Nghĩa rộng hơn của câu này là có ý nói rằng những người có bản sự, có thân phận, có địa vị cao thường không để lộ mặt hoặc lộ thân phận của mình trước người khác. 

Lục An An lạnh lùng đáp lại: “Vậy thì sao?”

Vì đang học cuối cấp nên điện thoại của Lục An An bị Hạ Tri Khinh tịch thu, bởi thế cô không thể lên mạng được, thật không nghĩ đến Triều Bắc lại biết được tình hình hiện tại của Thẩm Kha Từ.

Triệu Bắc tiếp lời: “Không có gì, chỉ là cảm thán một chút, thân phận Thẩm Kha Từ như vậy, hẳn xung quanh hắn không thiếu phụ nữ đi.”

“Đừng nghĩ đến hắn nữa, không chừng hắn đã quên cậu từ lâu rồi, trước đây thấy cậu mới mẻ nên muốn chơi đùa với cậu thôi.” 

“Im đi.” Lục An An quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Bắc: “Cậu có tư cách gì mà nói cậu ấy như thế?”

“Giận rồi à? Thế mà vừa nãy còn bảo không nghĩ đến Thẩm Kha Từ.” Triệu Bắc cười nói.

Người Lục An An run lên vì giận, nhưng cô phải cố giữ bình tĩnh.

Năm cuối rồi, Lục An An không thể để mình bị kỷ luật vì đánh người được.

“Cậu nói đúng, một thiếu gia như Thẩm Kha Từ thì làm sao lại nhớ đến tôi, và tôi cũng sẽ không nhớ đến cậu ấy nữa.” Lục An An cười nói: “Cho nên ngay cả khi cậu nhắc đến Thẩm Kha Từ trước mặt tôi, tôi cũng chẳng có cảm giác gì  đâu.”

Triệu Bắc cười, thốt lên hai tiếng: “Thật không?”

“Đương nhiên.” Lục An An nói xong quay người rời đi.

Cô đi rồi, Triệu Bắc mới lấy máy ghi âm sau lưng ra: “Đúng là một vở kịch hay.”

-

Triệu Bắc vẫn như cũ, hàng ngày đứng chặn Lục An An.

Nhưng Lục An An đã quá quen rồi, tan học một là cô đi cửa sau, hai là đi cửa trước, hôm nào may thì tránh được, hôm nào xui rủi thì bị tên họ Triệu đáng ghét đó chặn đường.

Một năm trôi qua.

Ngày biết điểm thi đại học đã đến.

Lục An An căng thẳng quá hóa mất ngủ, cơm cũng ăn không vô.

Cô nhẩm thầm trong đầu, nếu không thể đi Vân Kinh thì phải làm sao bây giờ?

Nếu Lục An An không đỗ được trường đại học A, điều đó cũng có nghĩa là cô không còn có cơ hội được gặp lại Thẩm Kha Từ nữa.

Lục An An ngồi trên ghế lo lắng, thi thoảng lại liếm đôi môi đã khô đến nứt nẻ của mình.

“Bộ Giáo Dục gửi tin nhắn tới!” Hạ Tri Khinh đột nhiên kêu lớn.

“Để tôi xem, để tôi xem.” Lục Chính vội vã bỏ giẻ lau chạy tới.

Hai mắt Lục An An lộ rõ vẻ lo lắng.

Hạ Tri Khinh nhìn tin nhắn, cả người bà đều run, giọng đứt quãng: “Sáu trăm…tám mươi điểm.”

Lục An An trợn tròn hai mắt, đột nhiên đứng dậy: “Cái gì?”

“Xếp thứ 99 cửa tỉnh?” Mẹ Lục xuýt chút nữa không cầm nổi điện thoại: “An An, đây là điểm của con sao? Bộ Giáo Dục có gửi nhầm tin nhắn không vậy?”

Lục An An chạy tới, đọc tin nhắn: “Là mã học sinh của con, là tên của con!”

Hạ Tri Khinh tự tát vào mặt mình một cái, hỏi Lục An An: “Mã học sinh mỗi người một cái có phải không con? Không có ai giống con nữa đúng không?”

Lục An An: “Đúng ạ, đúng là như vậy.”

Lục Chính không dám tin vào mắt mình: “Con ước lượng mình được bao nhiêu điểm?”

Lục An An giọng đầy bất ổn: “610.”

“Con giỏi lắm, thêm được hẳn 70 điểm.” Lục Chính hô to.

Hạ Tri Khinh cười, nói: “A hahaha, tổ tiên nhà ta linh thiên rồi.”

Lục An An đứng im lại vài phút.

Cô thật sự đã đạt 680 điểm, mà đại học A năm nay lấy 100 người ở tỉnh này.

Nói cách khác, An An có thể có cơ hội vào được trường đại học A.

Lục An An chớp chớp đôi mắt.

Hạ Tri Khinh cùng Lục Chính vui mừng báo tin cho họ hàng thân thích biết, lúc sau An An mới mở lại WeChat.

[ Chi Chi, mình thi được 680 điểm. ]

Hứa Chi: [Còn mình được 701]

Lục An An:[ Như thế có nghĩa là chúng ta có thể đỗ được trường đại học A rồi phải không?]

Hứa Chi:[Phải! Mình và cậu có thể học cùng một trường đại học.]

Lục An An cuối cùng cũng nếm được mùi vị của sự vui sướng, cô chưa bao giờ nghĩ đời mình lại may mắn đến vậy, điểm của cô cao hơn so với dự đoán những hẳn 70 điểm.

Lục An An theo bản năng tìm kiếm ảnh đại diện của Thẩm Kha Từ.

Nhưng tay cô chợt ngưng lại.

Mặc dù cả Lục An An và Thẩm Kha Từ vẫn còn là bạn bè trên WeChat, nhưng cả hai đã không còn liên lạc từ một năm trước rồi.

Trong lòng Lục An An lúc này có chút chua xót, cô không dám gõ chữ, cũng chẳng dám gửi tin nhắn.

Lục An An có cảm giác như Thẩm Kha Từ đang sông rất tốt.

Nghĩ như vậy, cô liền rời khỏi khung chat.

Vẫn là chờ đến ngày khai giảng rồi nói sau.

-              

Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học là kỳ nghỉ thoải mái nhất.

Lục An An cùng Hứa Chi ăn tối tại KFC.

Hứa Chi lướt Weibo trên điện thoại, đột nhiên nói: “Thẩm Kha Từ lên hot search! Cậu hai của tập đoàn Thẩm gia, học giả hàng đầu tỉnh Vân Kinh đã trúng tuyển vào khoa Khoa học Máy tính đại học A.”

Lục An An giật mình, vội vàng nhấp vào Weibo liền thấy tên Thẩm Kha Từ.

Bóng dáng người thiếu niên chợt vụt qua trên màn hình tin tức.

Một năm qua, anh đã cao hơn  không ít nhưng cũng gầy đi không ít.

Và chân của anh...

“Chân của Thẩm Kha Từ như thế nào rồi?” Hứa Chi sửng sốt: “Cậu thấy đấy, cậu ấy đi như gió thế kia, hoàn toàn không nhìn ra có điểm khuyết tật nào cả.”

Lục An An nhìn người con trai trong video bước từng bước mang theo phong thái ung dung, đường hoàng, toát lên khí chất tản mạn.

Bên dưới, “dân cư mạng” cũng bình luận rất sôi nổi:

[Không hổ danh là nam thần trong lòng tôi, tôi đã mê cậu ấy ngay từ Cuộc thi Máy tính cấp Quốc gia rồi.]

[Vừa đẹp trai lại vừa giỏi, đi đâu để tìm người bạn trai như thế này đây?”]

[Chừng nào anh vẫn là con thứ của nhà họ Thẩm, thì chừng đó em vẫn sẽ đi theo anh, chàng trai ngậm thìa vàng của em ạ.]

[Không thể so sánh, không thể so sánh, vừa sinh ra đã nằm trên vạch đích rồi.]

[Ahhhhh, một năm trước cậu ấy có nói, cậu ấy thích một người!]  

[Aizzz chết tiệt! Vậy cô gái nào lại may mắn được cậu ấy để mắt tới thế?! Tôi thật ghen tỵ với người đó mà.]

Mắt Lục An An dừng lại trước bình luận này, cô như vừa mới bước ra từ cơn mơ.

Thẩm Kha Từ nói anh có thích một cô gái, vậy bây giờ họ có phải đang bên nhau không?

Trong lòng Lục An An đột nhiên có chút đau nhói, cô rũ mắt xuống.

“Cậu làm sao vậy?” Hứa Chi hỏi.

“Không có gì.” Lục An An lắc đầu.

Hứa Chi: “Cậu vẫn chưa quên được Thẩm Kha Từ sao?”

Lục An An lắc đầu: “Cậu ấy có người mình thích rồi, hẳn là bây giờ đang có bạn gái.”

Hứa Chi trầm mặc một lúc: “Lúc trước mình cũng nghĩ Thẩm Kha Từ thích cậu thật, nhưng không ngờ cậu ta lại là một tên cặn bã đứng núi này trông núi nọ.”

Lục An An nhìn Hứa Chi.

Hứa Chi: “Được rồi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, không ăn nhanh là bánh trứng nguội mất bây giờ, ăn đi, trông cậu gầy đi nhiều rồi đó.”

Lục An An gật đầu cười: “Ừ.”

Một ngày nọ, Hạ Tri Khinh quyết định chuyển nhà.

“Chuyển nhà?” Lục An An hỏi.

“Dọn đến Vân Kinh, năm nay võ quán nhà ta có rất nhiều học viên, tiền kiếm được cũng không ít, hơn nữa trên mạng xã hội lại có chút danh tiếng, mẹ và ba con đã cùng bàn bạc cả đêm, quyết định chuyển nhà đến Vân Kinh, như vậy cũng thuận tiện cho con khi đi học.” 

An An có chút kinh ngạc: “Như vậy có ổn không ạ?”

Hạ Tri Khinh nói: “Có gì mà không ổn chứ? Cùng lắm thì sau này nhà ta định cư ở Vân Kinh.”

Lục An An trong đáy mắt hiện lên ý cười: “Con cảm ơn ba mẹ!”

Hạ Tri Khinh là con người của hành động, chưa đợi đến khi Lục An An nghỉ hè xong, liền thu dọn võ quán chuyển đến Vân Kinh.

Lục An An chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại phải xa rời Ninh Thành nhanh đến như vậy.

Hai năm phảng phất như một giấc mộng.

Từng chút từng chút khoảng khắc ở cùng với Thẩm Kha Từ, giống như cơn mơ tráng lệ, làm cô say trong nó.

Nhưng mơ thì cũng chỉ là mơ, đã đến lúc phải tỉnh dậy rồi.

Hạ Tri Khinh cùng Lục Chính chất đồ lên xe tải, quay đầu lại gọi: “An An, chúng ta đi thôi.”

Lục An An liếc nhìn con hẻm nhà Tần Vân lần cuối.

“Tạm biệt.” Cô nhẹ giọng nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.