Giả Ngoan

Chương 39: Thân thế của anh



Không nghĩ tới lại gặp mặt Triệu Bắc nhanh như vậy.

Vẫn là gặp lúc cô đang ở cùng một chỗ với Thẩm Kha Từ.

Sắc mặt Lục An An thay đỗi, cô dùng sức nắm lấy tay Thẩm Kha Từ.

Thẩm Kha Từ cảm nhận được sự lo lắng của Lục An An, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Bắc.

“An An.” Triệu Bắc say mèm, hắn muốn đi tới ôm cô.

Thẩm Kha Từ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay hắn đẩy ra, làm Triệu Bắc lảo đảo vài bước.

“Mày là ai?” Triệu Bắc híp mắt, “Aiyo, thì ra là Thẩm Kha Từ.”

Thẩm Kha Từ: “Cút.”

“Tao không cút, Lục An An là bạn gái tao!” Triệu Bắc nở nụ cười lưu manh.

Lục An An không thể tin được: “Anh nói cái gì vậy?”

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người không biết xấu hổ như vậy.

Người Triệu Bắc đầy mùi rượu xông lên muốn túm lấy cô, ngay lập tức hắn liền bị một thân ảnh đi lên đánh một quyền.

“Con bà nó!” Triệu Bắc ngã xuống đất.

Thẩm Kha Từ dùng một tay nắm lấy cổ áo hắn, đáy mắt xuất hiện tia máu, cảnh tượng tàn nhẫn trước nay chưa từng có ở anh, một tay còn lại nắm thành quyền chuẩn bị nện xuống.

Triệu Bắc bị dọa trở nên tỉnh táo: “Thẩm Kha Từ!”

Lục An An không nghĩ rằng Thẩm Kha Từ cứ như vậy mà đi lên đánh người, sau khi cô phản ứng lại liền kéo lấy Thẩm Kha Từ.

Đánh một người như vậy, không đáng.

Cô sợ làm bẩn tay Thẩm Kha Từ.

Triệu Bắc phun ra một ngụm máu: “Hai người cứ như vậy mà ở cùng một chỗ, tao rất tò mò không biết mày đã nghe được đoạn ghi âm kia chưa?”

Ánh mắt Thẩm Kha Từ lạnh lùng: “Mày câm miệng.”

“Đoạn ghi âm gì vậy?” Lục An An mơ hồ có chút lo lắng, hình như cô đã bỏ sót chuyện gì đó.

Triệu Bắc cười cười, lấy điện thoại ra, bật máy ghi âm.

Bên trong phát ra giọng nói của Lục An An.

“Anh nói đúng, đại thiếu gia như Thẩm Kha Từ làm sao có thể nhớ đến tôi chứ?”

“Tôi đã sớm không còn cần cậu ta nữa.”

Đại não Lục An An chậm chạp, cô thốt lên: “Đây không phải là điều em muốn nói...”

Cô hoảng sợ ngẩng đầu, nắm lấy tay Thẩm Kha Từ: “Em không có ý này.”

Thẩm Kha Từ bình tĩnh nhìn cô, tay phải phủ lên tay nắm lấy cánh tay anh, từng chút từng chút đẩy ra.

Lục An An sửng sốt, đôi mắt lập tức nổi lên hơi nước.

Một giây sau, Thẩm Kha Từ nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen.

“Anh biết.” Giọng anh dịu dàng, ánh mắt quyến luyến, như muốn đem cô hoà vào trong xương cốt, “Anh đều hiểu.”

Đôi mắt mèo trong suốt của Lục An An khẽ chớp, trong lòng cô đầy oan ức mà làm nũng, giống như dây leo bám lấy nhau để sinh trưởng, buồn bực đáp:”Ừm.”

Triệu Bắc: “Thật thú vị.”

Thẩm Kha Từ lạnh lùng nhìn hắn: “Còn chưa cút?”

Triệu Bắc không đi, quyết tâm khiêu khích anh: “Thẩm Kha Từ, tốt nhất mày nên nhìn Lục An An cho kỹ, tao chính là... ”

“Tao đã nhìn kỹ cô ấy lâu rồi.”

Thẩm Kha Từ kéo khoé môi cười lạnh, nâng chân dài đạp anh một cước.

Triệu Bắc kêu thảm thiết ngã trên mặt đất.

Sau đó không biết mấy người vệ sĩ áo đen đi từ đâu ra, cung kính với Thẩm Kha Từ: “Thiếu gia.”

Thẩm Kha Từ buông lỏng cổ tay: “Mang đi.”

Lục An An hỏi: “Anh muốn đưa anh ta đi đâu vậy?”

Thẩm Kha Từ sẽ không muốn làm cái gì đó đấy chứ, giống như trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo thường sẽ sử dụng hình phạt không giống người này nọ, khác xa so với con đường chủ nghĩa xã hội tươi sáng?

“...” Thẩm Kha Từ nhìn bộ mặt này của cô liền biết cô đang nghĩ tới cái gì, “Ngốc, là đưa hắn đến cục cảnh sát.”

“Ồ, vậy thì tốt.” Lục An An vỗ ngực.

Cô mím môi, giải thích: “Vừa rồi bản ghi âm kia là cái bẫy của Triệu Bắc, lúc đó anh ta cứ quấn lấy em, anh ta còn luôn nhắc đến anh để chọc giận em, nên em mới nói như vậy.”

“Kết quả là bị anh ta ghi âm lại, còn đưa cho anh nghe...”

Thẩm Kha Từ nghe cô nói chuyện, mà trọng điểm là cô bị “quấy rối ”

“Hắn vẫn luôn quấy rối em?” Thẩm Kha Từ hỏi, “Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Hồi học lớp 12.” Lục An An sợ anh lo lắng, lắc lắc cánh tay anh, “Em không sao thật đấy, ngoài miệng thì như vậy, nhưng anh ta không có làm gì em cả.”

Một bàn tay to phủ lên gáy cô, Lục An An bị Thẩm Kha Từ ôm chặt trong lòng.

“Thực xin lỗi.” Thẩm Kha Từ đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

“Anh xin lỗi làm gì chứ.” Lục An An ngửi thấy mùi hương lạnh nhạt trên người anh.

“Anh không thể ở bên cạnh em.” Thẩm Kha Từ nói.

Lục An An khuyên nhủ anh: “Tất cả đã qua rồi.”

Hơn nữa, cô cũng không hy vọng Thẩm Kha Từ ở bên cạnh cô, như vậy có nghĩa là Thẩm Kha Từ vẫn còn ở trong căn nhà kia, chịu sự tra tấn của Đỗ Vân và Lý Đại Trung.

Điều này không tốt, cô cũng không muốn.

Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Kha Từ vang lên, anh nhìn màn hình, nghe máy: “Ông nội.”

Lục An An dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Thẩm Kha Từ nói chuyện xong với đầu dây bên kia, nói với Lục An An: “Đến nhà ông nội anh ăn cơm tối nhé? Ông nội anh muốn gặp em.”

“Ông Thẩm muốn gặp em?” Lục An An mở to hai mắt.



Lục An An đi theo Thẩm Kha Từ đến nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm là một đại trạch được xây theo phong cách vùng sông nước Giang Nam Trung Quốc.

Vừa vào cửa, ông nội Thẩm liền chống nạng đi ra: “Tiểu Từ trở về rồi à? Cô bé kia đâu?”

“Ông Thẩm tốt ạ.” Lục An An kéo léo ân cần chào hỏi.

“Ôi chao.” Ông Thẩm nhìn thấy Lục An An, kinh ngạc: “Cháu là bạn học nữ hồi cấp ba của Tiểu Từ đây mà!”

Lục An An ngại ngùng nói: “Là cháu ạ.”

Ông Thẩm nhìn bàn tay hai người nắm chặt, trong lòng thầm nghĩ: “Được, rất tốt.”

Ba người đang nói chuyện trong sân nhà, một người phụ nữ xinh đẹp mang giày cao gót đi ra, Tả Tình nhìn Thẩm Kha Từ, trong mắt tràn ngập vui mừng: “Tiểu Từ?”

Thẩm Kha Từ gật đầu: “Dì Tình.”

Nghe được xưng hô này, lông mi Tả Tình khẽ rung: “Ừm, trở về là tốt rồi.”

Bà nhìn về phía Lục An An, ngẩn người: “Trông cháu rất quen mắt, cháu là...”

“Chào dì, con là Lục An An.” Lục An An trả lời.

Tả Tình gật đầu đáp: “Chào cháu, ta dọn cơm ngay đây, mọi người vào phòng ăn ngồi trước đi.”

Thẩm Kha Từ nói với Lục An An: “Đi vào thôi.”

Trong lúc ăn cơm, ông nội Thẩm hỏi Thẩm Kha Từ chuyện học hành, Tả Tình thì ngẫu nhiên sẽ gắp thức ăn cho hai người trẻ tuổi.

Lục An An nhận lấy: “Cảm ơn dì ạ.”

Cô cầm chén ăn.

Bằng cách nào đó, cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Là thái độ của Tả Tình đối với Thẩm Kha Từ, cảm giác như bà ấy luôn cẩn thận từng li từng tí, còn có chút bộ dáng muốn lấy lòng người khác.

Tả Tình thuộc dạng mỹ nhân lạnh lùng, khuôn mặt không có dấu vết già năm tháng, cho dù hơn 40 tuổi vẫn xinh đẹp rung động lòng người.

Bà không cười nhiều, nhưng giọng điệu khi nói chuyện của bà với Thẩm Kha Từ rất dịu dàng, giống như con của mình vậy.

“Buổi tối An An ở lại đây đi.” Ông nội Thẩm nói.

“A, con về ký túc xá là được ạ.”

“Nhà ông có rất nhiều phòng trống, lát nữa để Tiểu Từ dẫn con đi.” Ông nội Thẩm nhiệt tình giữ Lục An An lại.

Lục An An cung kính không bằng tuân mệnh, sau khi ăn xong liền theo Thẩm Kha Từ lên lầu.

Phòng khách của nhà họ Thẩm có nhiều gian, có phòng tắm riêng biệt và phòng để áo choàng, còn có phòng khách nhỏ.

Lục An An cảm thán thật có tiền, cô ngồi trên sofa xem TV, Thẩm Kha Từ xuống lầu nói chuyện phiếm với ông nội Thẩm.

Cô chờ trái chờ phải, cảm thấy thật sự có hơi nhàm chán, liền ra ngoài đi dạo.

Cô thấy cuối lầu hai có một căn phòng sáng đèn, ở trong tầm mắt, cô có thể nhìn thấy Tả Tình đang tìm gì đó trên giá sách.

Lục An An đi tới: “Dì Tình ạ.”

Tả Tình nhìn thấy cô, lễ độ mỉm cười: “Ta đang tìm đồ, cháu tuỳ ý xem đi.”

“Vâng ạ.” Lục An An gật đầu.

Thư phòng mơ của sổ, một cơn gió lớn thổi qua rèm cửa, thổi bay tập văn kiện trên giá sách, mấy tờ giấy rơi xuống bên chân Lục An An.

Cô theo bản năng nhặt giúp lấy, cô sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy một hàng chữ bên trên nó.

Đây là...

Tả Tình lục lọi đồ đạc, đột nhiên cảm thấy không khí có chút kỳ quái, bà quay đầu nhìn thấy tài liệu trong tay Lục An An, đồng tử co rụt lại.

“Dì Tình.” Bàn tay cầm văn kiện của Lục An An có chút run rẩy, cô tận lực điều chỉnh giọng nói của mình nghe ổn định hơn một chút, “Trên báo cáo viết, dì Tả Tình và Thẩm Kha Tử có quan hệ mẹ con, như vậy là sao ạ?”

Thời gian là một năm trước, một năm trước là thời điểm mà Thẩm Kha Từ còn chưa có về nhà họ Thẩm.

Tả Tình nhìn chằm chằm vào báo cáo kia, hiếm khi bà lộ ra thần sắc yếu ớt: “Cháu Lục, xin cháu giữ bí mật này được không?”

“Tại sao?” Lục An An khiếp sợ.

Không đúng, điều này không giống với những gì Thẩm Kha Từ nói với cô, Thẩm Kha Từ không phải là con trai của Đỗ Vân sao?”

Lục An An phát hiện mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Trước kia cô chỉ biết Đỗ Vân là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không đẹp đến mức rất kinh diễm, cô cho rằng Thẩm Kha Từ lớn lên đẹp như vậy là do di truyền từ ba anh.

Nhưng Tả Tình lại xinh đẹp lạnh lùng vô cùng, loại khí chất từ trong xương tủy giống hệt như Thẩm Kha Từ.

Mà cô cũng không phát hiện, chỉ cần vén mái tóc của Thẩm Kha Từ lên, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt có vài phần tương tự Tả Tình.

“Cháu không thể để Thẩm Kha Từ biết.” Tả Tình che sắc mặt tái nhợt.

Trong vài phút tiếp theo, Lục An An đã nghe được một phiên bản mới, một phiên bản đầy đủ hơn.

Tả Tình và ông Thẩm sau khi kết hôn không bao lâu thì Tả Tình mang thai, ông Thẩm cũng gặp Đỗ Vân ở quán bar.

Điều trùng lặp với phiên bản câu chuyện trước đó là Đỗ Vân cũng mang thai.

Thật trùng hợp, hai người phụ nữ đã sinh ra hai đứa bé trai trong cùng một bệnh viện và trong cùng một ngày.

Nhưng oán hận làm cho đầu óc Đỗ Vân không tỉnh táo, Đỗ Vân thừa dịp mọi người không chú ý, trộm đổi hai đứa nhỏ.

Về sau, chính là Đỗ Vân tuyên bố Thẩm Kha Từ là con riêng, công khai đến nhà họ Thẩm đòi tiền, bị người họ nhà Thẩm đuổi ra ngoài.

Sở dĩ cậu chủ nhà họ Thẩm qua đời chính là con trai của Đỗ Vân, còn Thẩm Kha Từ mới là cậu chủ chân chính bị tráo đổi từ lúc mới lọt lòng.

“Sao lại như vậy.” Lục An An cảm thấy ảo diệu đến tột cùng, “Tại sao dì không nói cho anh ấy biết?”

“Ta không dám, ta không xứng,” Tả Tình chống hai tay lên mặt bàn, “Cháu biết chân Tiểu Từ mà, là thằng bé bị vệ sĩ ném ra ngoài nên mới bị thương.”

Lục An An biết bà muốn nói cái gì, lúc Đỗ Vân mang theo Thẩm Kha Từ tới nhà họ Thẩm, vì Tả Tình cường ngạnh cự tuyệt, để cho Thẩm Kha Từ còn nhỏ tuổi bị người ta đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm.

Tả Tình khóc không thành tiếng: “Nếu như lúc đó, ta để bọn họ đi vào, sai người đem Tiểu Từ mang tới cho ta xem một chút, có phải tất cả đều sẽ không xảy hay không.”

“Là ta đã hại thằng bé chịu khổ nhiều năm như vậy, ta là một trong những đầu sỏ gây nên tai hoạ này.”

“Ta không dám nói cho thằng bé biết, ta không xứng làm mẹ của thằng bé, ta cho Đỗ Vân một khoản tiền lớn, bảo cô ta khuyên Tiểu Từ trở về, không đem chân tướng này nói cho thằng bé biết.”

Lục An An lên tiếng: “Nhưng Đỗ Vân bị ung thư phổi rồi qua đời, cho đến khi bà ấy chết, Thẩm Kha Từ vẫn cho rằng bà ấy chính là mẹ ruột của mình.”

“Anh ấy chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ của bất kỳ người nào, anh ấy vẫn đang sống trong lừa gạt.”

“Các người lừa anh ấy, Đỗ Vân lừa anh ấy, ngay cả cháu cũng từng lừa anh ấy.” Hốc mắt Lục An An đỏ hoe, “Vì sao anh ấy lại chịu khổ như vậy, anh ấy chỉ là...”

“Chỉ là một người muốn có một cuộc sống tốt thôi mà.”

Nước mắt Tả Tình không ngừng rơi xuống: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không biết phải làm sao bây giờ...”

Bên cánh cửa đột nhiên truyền đến thanh âm bình hoa vỡ vụn.

Lục An An thầm nghĩ không xong rồi, nghe tiếng động cô liền quay đầu lại, thấy Thẩm Kha Từ đang đứng ở đó.

Thiếu niên bị tóc mái che khuất ánh mắt, tay đặt ở bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm: “Vừa rồi, lời các ngươi nói là thật? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.