Giả Ngoan - Nãi Hoàng Ba La Bao

Chương 30: 30: Sinh Nhật 1




-----------
Vụ việc của Kim Nhất Nam đã gây ra náo động không nhỏ trong thực trung.
Theo phóng viên tiền tuyến kiêm người chứng kiến sự việc Từ Dịch Bình đưa tin, Kim Nhất Nam đã trải qua một cuối tuần giống như bị ép vào việc cải cách giáo dục, sau khi trở về, người không chỉ gầy đi mà thầy ngữ văn chỉ bài thơ cổ nào cũng hiên ngang đọc vanh vách.
Không chỉ vậy, một tuần sau đó, Kim Nhất Nam đều thể hiện tinh thần học tập chăm chỉ, tiến bộ lên từng ngày, giáo viên chủ nhiệm của Kim Nhất Nam vô cùng thán phục, bèn gọi cho ba mẹ Kim gia để khen ngợi.
Cha mẹ Kim gia nghe được tin này liền nhanh chóng cầm lễ đi kiếm Cận Chấn Quốc và Sầm Cốc Vũ.
"Rất cảm ơn Cận Sầm nhà anh!"
"Đúng thế, nếu không phải tiểu Sầm chịu học chung với đứa con ham chơi nhà chúng tôi thì chúng tôi cũng không biết phải làm thế nào!"
......
Cứ như vậy, đây vốn là một cuộc ẩu đả mà nay kết thúc vui vẻ bằng việc Kim gia hận không thể làm cờ thưởng tặng cho Cận gia.
Sau khi thay đổi, Kim Nhất Nam ở trong trường sống khép kín hơn, bị đám Lăng Húc Dương coi như là làm phản, mọi người có ý hay vô ý bắt đầu xa lánh người này.
Từ Dịch Bình một người mới đến Bắc Thành, làm thành viên dự bị chưa lâu nên lần này nắm lấy cơ hội chen chân vào nhóm do Lăng Húc Dương cầm đầu.
Vào thời điểm cuối thu nhàm chán này, câu chuyện phiếm này bỗng chốc trở thành đề tài bàn tán của không ít người sau giờ ăn.
Mà Cận Sầm cùng với đám bạn của cậu ta càng tăng thêm dáng vẻ kinh khủng của thầy giáo vụ trước đám thiếu gia kia.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, muốn đi kiện cáo Cận Sầm, rõ ràng Cận Sầm cũng từng đi bar club đấy? Chưa từng phóng túng sao?
Đáng tiếc Cận Sầm trải qua trận chiến này, hình tượng ở nhà và trong trường giống như Hoa Đà Biển Thước*, trong vài phút có thể chữa khỏi chứng ghét học của con cái họ.
*Hoa Đà, Biển Thước: hai danh y trong lịch sử Trung Quốc.
Cận Sầm giống như một đại phản diện chiếm cao điểm đạo đức, làm người khác ghét cay ghét đắng nhưng đành bất lực.
Đương nhiên Trần Nghị cùng Kỳ Dương sẽ không nói chuyện này cho Nghiêm Diệc Sơ.

Trước mặt Nghiêm Diệc Sơ, bọn họ vẫn ra dáng những thiếu niên cấp ba, nhưng nào biết Nghiêm Diệc Sơ đã biết hết tất cả.
Có cái loa lớn Từ Dịch Bình ở đây thì Nghiêm Diệc Sơ muốn không biết cũng không được.
Từ Dịch Bình cũng đã nghe chuyện cậu ăn cùng với bọn ba người Cận Sầm, hỏi Nghiêm Diệc Sơ hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Diệc Sơ nói dối qua chuyện bằng những câu Thực ra không thân, Giả bộ thôi.
Trời mùa thu dần đi qua.

Tháng mười hai đến mang theo từng đợt gió lạnh.

Hàng cây hai bên đường của trường trung học số một Bắc Thành gần như rụng hết lá, hàng cây trơ trụi trong sân trường vừa vắng vẻ lại vừa buồn thiu, đám học sinh quấn trong lớp áo bông to của trường qua lại như con thoi, rất ít học sinh chịu đi dạo sau giờ học.
Mặc dù sẽ có những học sinh mặc áo bông to của mình, lộ ra cái nón có logo thương hiệu để thể hiện gu thời trang của mình, nhưng Nghiêm Diệc Sơ nhất định chỉ mặc bộ đồng phục học sinh bình thường phổ thông nhất, thậm chí tìm mọi cách để trông quê hơn một chút.
Cặp kính đen của cậu đeo cả vạn năm không đổi, sau một thời gian dài, Nghiêm Diệc Sơ sợ rằng sống mũi xinh đẹp của mình sẽ bị sụp xuống.
Mà sinh nhật Nghiêm Diệc Sơ đang âm thầm đến gần.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Nghiêm Diệc Sơ khi đến Bắc Thành, ở Bắc Thành cũng không mấy người biết.
Mặc dù Từ Dịch Bình nói muốn tổ chức cho Nghiêm Diệc Sơ một buổi tiệc sinh nhật gặp mặt nhưng Nghiêm Diệc Sơ đã thẳng thừng từ chối.

Kỳ thi cuối kỳ tháng mười hai sắp đến, lại còn phải chuẩn cho bị kỳ thi của lớp thi đua nên quả thực Nghiêm Diệc Sơ không muốn xảy ra chuyện gì.
Ngày chín tháng mười hai năm nay rơi vào ngày thứ bảy.
Sáng thứ sáu, sương mù dày đặc.

Bên trong trung học số một sương trắng mịt mờ, đi lên cầu thang giống như xuyên qua những tầng mây, vô cùng lạnh lẽo.

Nghiêm Diệc Sơ lấy nước ở hành lang, lạnh đến run cầm cập nên vội vàng về lớp ngồi xuống.
Giờ đọc buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, một số học sinh trong lớp tự học, số khác vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm, không khí khá thoải mái năng động.
Ngô Thạch Lỗi mặc áo bông to của trường hùng hổ từ cửa tiến vào, trên tay là một chiếc hộp được gói rất nữ tính, nó không hề hợp với khí chất của hắn, hắn đến lớp đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng khóa chặt trên người Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ vừa mới mở bình giữ nhiệt để uống nước thì lập tức dựng tóc gáy vì cái nhìn này.
"......"
Cậu và Ngô Thạch Lỗi nhìn nhau vài giây.
Ngô Thạch Lỗi là người bạn duy nhất của Nghiêm Diệc Sơ trong lớp, đương nhiên là hắn tự phong, ngồi cùng Nghiêm Diệc Sơ hai tháng nên tự nhiên biết sinh nhật của Nghiêm Diệc Sơ.
Đây là nguyên nhân làm Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy bất ổn.
Cậu căng thẳng cầm lấy chiếc cốc, sau đó thấy Ngô Thạch Lỗi lao đến như tên lửa, đập một cái rầm trên bàn cậu.
Ủy viên thể thao cao gầy, làn da ngăm cười một cái thật tươi với Nghiêm Diệc Sơ, sau đó hận không thể dùng giọng nói decibel để cả tầng nghe thấy.
"Bạn Nghiêm Diệc Sơ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước nha!!!"
......

Nghiêm Diệc Sơ bị âm thanh này làm cho tê cả đầu.
Tay cầm bình giữ nhiệt của cậu cứng đờ, cổ họng hồi lâu vẫn chưa phát được ra âm thanh nào.
Chiếc hộp được gói hồng không thể hồng hơn được Ngô Thạch Lỗi đặt lên bàn cậu.
Giọng Ngô Thạch Lỗi không biết đã làm bao nhiêu loài chim tước phải giật mình, trong một khoản thời gian, những bạn học Nghiêm Diệc Sơ không quen đều tụ lại phía cậu.
"Nghiêm Diệc Sơ, mai sinh nhật cậu hả? Sao không nói sớm!"
"Ây, tui chưa chuẩn bị quà nữa..."
"Nghiêm Diệc Sơ, ông có tổ chức tiệc sinh nhật không? Phải mời tui đó nhe!"
......
Uy lực giọng nói này lớn đến độ bọn ba người Cận Sầm vừa mới lên lầu cũng nghe thấy.
Nghe thấy tiếng bàn luận cách đó không xa, Trần Nghị không khỏi nhíu mày.
"Chậc, thằng ngu nào nói vậy?"
"Tụi mình vẫn muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật bất ngờ cho thầy tiểu Nghiêm mà! Không thể đụng giờ với mình được." Hắn càu nhàu.
Trần Nghị với tư cách là đồ đệ của Nghiêm Diệc Sơ ở lớp thi đua hóa thời gian qua, trong ba người thì là người quan tâm Nghiêm Diệc Sơ nhất, từ hơn nửa tháng trước đã nhắc đến sinh nhật Nghiêm Diệc Sơ, còn nói đây là sinh nhật đầu tiên của thầy tiểu Nghiêm khi đến Bắc Thành nên muốn tổ chức một cách có ý nghĩa.
Mấy ngày nay bọn họ không đi ăn với Nghiêm Diệc Sơ, vì đang chuẩn bị vài thứ cho buổi sinh nhật của Nghiêm Diệc Sơ.
Nói đến chuyện này, Trần Nghị lại nhắc Cận Sầm lần nữa.
"Lão đại, mày nhớ chuẩn bị quà cho thầy tiểu Nghiêm đó!"
......
Cận Sầm là một người không chuộng hình thức, xem ra cậu ta khá bình thản trước những ngày lễ, tết hay sinh nhật, quà tặng Trần Nghị hay Kỳ Dương trước giờ luôn cho có lệ, vốn là thiếu gì mua đó hoặc trực tiếp chuyển khoản.
Cận Sầm chợt khựng lại khi nghe thấy Trần Nghị dặn dò.
Cậu ta khẽ mím môi, trong giọng nói có chút bực bội rồi nói: "Biết rồi."
Trần Nghị không yên tâm mà liếc nhìn Cận Sầm rồi gửi tin nhắn trong nhóm F4 Bắc Nhất rủ Nghiêm Diệc Sơ trưa nay ăn cơm chung.
Sau buổi học sáng, Nghiêm Diệc Sơ bị choáng ngợp trước vô số lời chúc sinh nhật từ các bạn học, làm cậu muốn cong người bỏ chạy.
Khi tiếng chuông kết thúc vang lên, cậu gần như chạy trối chết.
Mà thủ phạm Ngô Thạch Lỗi của toàn bộ chuyện mà hắn nghĩ tốt này còn nhìn Nghiêm Diệc Sơ cười hì hì, thiếu chút nữa làm Nghiêm Diệc Sơ tức đến hộc máu
Nghiêm Diệc Sơ hiếm khi cảm thấy cậu đang hít bầu không khí tự do khi ở bên cạnh bọn ba người Cận Sầm.

Vì căn cứ tổ chức tiệc tối sinh nhật nên hôm nay F4 ăn ở phòng ăn.
Trong lúc ăn, đương nhiên Trần Nghị nhắc đến chuyện tối nay đến căn cứ.

Nghiêm Diệc Sơ đã từ chối Từ Dịch Bình nên tối nay cũng không có sắp xếp nào, lại thấy vẻ thành khẩn của Trần Nghị nên không đành lòng từ chối, do đó cậu đồng ý.
Mặc dù việc làm thầy trò với Trần Nghị là do Cận Sầm cố tình nhưng làm bạn với Trần Nghị cũng không tệ.

Qua hai tháng kết thân, Nghiêm Diệc Sơ quả thực rất thích tiếp xúc Trần Nghị và Kỳ Dương.
Đang ăn, Trần Nghị chợt nhớ ra mình vẫn còn thứ chưa mua nên kéo Kỳ Dương đi, trên bàn cơm lúc này chỉ còn Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ.
Bọn họ ngồi một góc rất xa trong nhà ăn.
"Ăn xong chưa?" Cận Sầm hỏi.
Vốn dĩ Nghiêm Diệc Sơ đã không thấy ngon miệng nên lừa tới lừa lui cả nửa ngày, nghe vậy bèn nhanh chóng bưng dĩa lên rồi đổ đi.
Cả hai người bọn họ luồn tay vào trong ống tay áo đi trong gió lạnh đi đến phòng học bỏ hoang ở tầng tổng hợp.

Nơi đây không có máy sưởi nên học sinh càng không thích đến đây.
Bọn họ nhảy cửa sổ vào, kéo rèm lên, tìm một góc khuất, Cận Sầm lấy thuốc từ trong túi ra.
"Hút không?" Cậu ta đưa gói thuốc về phía trước.
Nghiêm Diệc Sơ giống như con cá cuối cùng đã trở về với nước, lắc lắc người, thở ra một hơi dài.
Cậu rút một điếu ra rồi kẹp vào tay mình.
Cận Sầm bật nắp bật lửa, âm thanh giòn giã vang lên, sau đó nhấn nút để ngọn lửa bùng lên.
Nghiêm Diệc Sơ ngậm thuốc vào miệng rồi đưa đến gần ngọn lửa.
Bọn họ đã bí mật hút thuốc với nhau rất nhiều lần, đều vào những lúc Trần Nghị và Kỳ Dương không có mặt, do đó có phần ngầm hiểu nhau.
Khói thuốc vào phổi sẽ kích thích lên não, hút một lúc sẽ cảm thấy thoải mái.
Sau khi điếu thuốc cháy hết, Nghiêm Diệc Sơ ấn nó, nhìn thấy bật lửa trong tay Cận Sầm thì đột nhiên hỏi: "Bật lửa của cậu hiệu nào vậy?"
......
Cận Sầm nhướng mi, hờ hững nhìn cậu.
Cậu ta đảo trí nhớ một vòng, nhận ra mình không thể nhớ nổi tên hiệu—cậu theo thói quen mua tại cửa hàng trong trung tâm thương mại nên vốn không buồn nhớ chuỗi tiếng Anh đó đọc thế nào.
Trên bề mặt của chiếc bật lửa vuông màu bạc không có logo.
Nhìn vẻ mặt của Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ biết rằng cậu ta không biết.
Cậu xua tay, thản nhiên nói: "Không sao, cảm thấy nó xài tốt thôi, bật lửa mà, dùng cái nào cũng vậy."

Cận Sầm không trả lời.
Cậu ta nhìn bật lửa trong tay, trong mắt lóe lên vài tia suy nghĩ.
Tiết cuối cùng của chiều thứ sáu theo thường lệ sẽ là buổi họp lớp.
Trần Nghị và Cận Sầm kiếm cớ chuồn ra sớm để chuẩn bị sinh nhật cho Nghiêm Diệc Sơ.
Cận Sầm vốn không biết trang trí tiệc thế nào, Trần Nghị không biết vì sao cậu ta lại muốn cùng trở về.

Nhưng chàng trai ấy lại tự về thẳng phòng mình.
Trong phòng Cận Sầm có một chiếc hộp đơn giản được đặt trên bàn, màu xanh đậm kèm theo những đường kẻ dọc trên đó, đây là hộp quà trông bình thường nhất mà Cận Sầm tìm được.
Mở ra bên trong hộp đã có một vài món đồ.
Nếu để Trần Nghị thấy nó thì nhất định sẽ không nói nên lời.

Bởi vì ở bên trong có một cuốn sách toán Vương Hậu Hùng, mấy bao thuốc lá và một cái đồng hồ thể thao, nhìn hoàn toàn không giống như món quà tặng cho con người.
Cận Sầm nhìn vào chiếc hộp rồi suy ngẫm một lúc.
Trước tiên, cậu ta mở ngăn kéo, lấy một chiếc bật lửa tinh xảo ra—đây là cái mà Nghiêm Diệc Sơ đã nhặt và sử dụng một thời gian.
Cậu ta nhìn chiếc bật lửa với vẻ rối bời không thể giải thích.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Cận Sầm tìm thấy con dao Thụy Sĩ ở trong góc, cậu ta khắc gì đó ở dưới chiếc bật lửa một cách không thạo, sau đó ném chiếc bật lửa vào.
Chiếc bật lửa thảy chung với đám đồ kia, thoạt nhìn không hề bắt mắt, làm Cận Sầm trầm tư nhìn chiếc hộp một lúc.
Lần này, Cận Sầm bước đến tủ quần áo, lục lọi một hồi lấy ra chiếc mũ lưỡi trai đen, đây là chiếc mũ Nghiêm Diệc Sơ đội qua một lần rồi trả cậu ta, thực ra Cận Sầm không hay đội mũ này cho lắm, cậu ta do dự hồi lâu rồi nhét vào trong.
Chiếc hộp đầy ắp cuối cùng cũng được đóng lại.
Cận Sầm nhìn chiếc hộp, tim đập hơi nhanh.

Cậu ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chuẩn bị quà cho anh em một cách nghiêm túc như thế, hồi hộp không biết đưa vậy có ổn hay chưa.
Cậu ta bực bội gãi đầu, chống nạnh đi vài vòng trong phòng.
Giọng Trần Nghị dưới lầu truyền lên: "Ừ ừ! OK! Ở dưới lầu rồi đúng không!"
Nghiêm Diệc Sơ sắp đến.
......
Cận Sầm đến trước bàn, cầm hộp lên, tứ chi cứng đờ di chuyển về phía cửa.
Giống như con robot đã lâu không được tra dầu vào khớp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.