Lạc Minh Sơn hôn mê mười ba ngày bỗng xuất hiện trước mặt hắn như không có chuyện gì xảy ra, khéo léo chuẩn bị bữa sáng cho hắn như người vợ hiền lương thục đức.
Trên mặt mỗi người chơi đằng xa đều mang theo nụ cười, hạnh phúc mãn nguyện. Bả vai hắn cũng sạch sẽ, không hề đau đớn. Triệu Hành mở cổ áo ra xem, phát hiện ngay cả vết sẹo cũng biến mất rồi.
Là mơ, hay là ảo cảnh đây?
Triệu Hành cảm giác như đang đi trên mây, hư không phù phiếm, không thể nhìn rõ.
Nhưng giây tiếp theo, Lạc Minh Sơn chợt nhảy lên ôm chặt hắn, hai tay vòng qua eo hắn, cằm tựa vào vai hắn. Cậu như muốn kéo hắn xuống khỏi đám mây, đạp lên mặt đất, cho hắn cảm giác chân thật.
“Anh Triệu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi… Em vừa dậy đã thấy vai anh bị thương, máu chảy rất nhiều, gọi thế nào cũng không tỉnh… Anh không biết em đã sợ thế nào đâu.”
Giọng cậu nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, cơ thể khỏe mạnh không khỏi run lên khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.
Đầu óc Triệu Hành vẫn còn choáng, nhưng đã vô thức ôm lấy Lạc Minh Sơn, vội vàng an ủi dỗ dành cậu: “Ngoan, đừng sợ, không phải anh đã tỉnh rồi à?”
Vất vả dỗ dành Lạc Minh Sơn ổn định tâm trạng xong, Triệu Hành mới hỏi cậu nguyên nhân hậu quả câu chuyện.
Hóa ra, Lạc Minh Sơn đã tỉnh lại vào cái đêm Triệu Hành bị thương. Thấy Triệu Hành bị thương nặng cậu hoảng hốt mất bình tĩnh, may mà Lông Vàng xuất hiện đưa cậu đi tìm Thụ Linh, bảo Thụ Linh trị thương cho Triệu Hành.
Không biết do Triệu Hành quá mệt hay quá buồn ngủ, chữa trị xong thì bất tỉnh ba ngày.
“Em sao rồi?” Triệu Hành cắt ngang lời cậu: “Em hôn mê lâu thế, giờ thấy sao rồi? Còn khó chịu không?”
Lạc Minh Sơn lắc đầu: “Giống như ngủ một giấc thôi, chẳng những không khó chịu mà còn khoẻ mạnh hơn nữa.”
Lúc này Triệu Hành mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Lạc Minh Sơn vào lòng, sờ gáy cậu: “Vậy thì tốt. Thụ Linh nói em ngủ lâu là do quá mệt mỏi, sau này em phải ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lao lực quá, nghe không?”
“Vâng, anh Triệu.”
Triệu Hành lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng… bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Lạc Minh Sơn kể cho hắn, hôm qua là ngày thứ mười lăm cả đảo bị mất điện, cuối cùng X01 cũng hết điện nên tổ chương trình nhanh chóng tóm được X01, tiếp theo đó bảo trì toàn đảo, chuẩn bị mở lại chương trình.
Triệu Hành sửng sốt: “Cái chương trình rác rưởi này vẫn tiếp tục được hả? Tiếp tục thế nào? Mọi người đều có vũ khí trong tay, chẳng ai thèm để ý đến đống vũ khí và điểm tích lũy trong phần thưởng nhiệm vụ. Lúc mất điện, nô lệ nhóm F vùng lên giết không ít người, còn chung tay tự thành lập quân đoàn. Nếu cứ tiếp tục trừ điểm và truy nã bọn họ, e rằng bọn họ sẽ đứng lên khởi nghĩa… Mở lại kiểu quái gì được?”
Lạc Minh Sơn: “Tổ chương trình thay đổi một số quy tắc trò chơi, bất kể là người thuộc nhóm nào thì điểm sinh mệnh đều quy về 30. Bỏ qua tất cả mọi chuyện đã phát sinh trong lúc mất điện, cũng không thu hồi đống vũ khí và trang bị người chơi cướp được, chỉ có đống thẻ phòng mới bị vô hiệu hóa. Ngoài ra, tổ chương trình còn bổ sung thêm vài phần thưởng mới.”
Triệu Hành: “Phần thưởng gì?”
Lạc Minh Sơn: “Cứ 300 điểm sẽ đổi được một vé thuyền rời đảo.”
Mắt Triệu Hành lập tức sáng lên.
Hắn vội hỏi thêm: “Nhiệm vụ mới là gì? Thưởng bao nhiêu?”
Lạc Minh Sơn nói: “Là giết chết một con ác linh, phần thưởng nhiệm vụ vừa khít 300 điểm.”
Triệu Hành không biết ác linh là thứ gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng hân hoan của hắn: “Cứ theo đà này, chỉ cần hoàn thành 2 nhiệm vụ là anh đưa em ra ngoài rồi!”
Lạc Minh Sơn cười tít mắt: “Em là phần thưởng của anh, đâu phải người chơi, cần gì vé thuyền. Anh dẫn em đi cùng là được.”
Đúng nhỉ.
Triệu Hành vui mừng như toả ra bong bóng hình trái tim, hắn ôm eo Lạc Minh Sơn, cọ chóp mũi cậu: “Đúng, Lạc Lạc là tài sản của anh.”
Triệu Hành vừa dứt lời đã thấy lời mình sai sai.
Lạc Lạc là một cá thể độc lập, không nên coi cậu là đồ vật, rất thiếu tôn trọng… Lẽ nào bây giờ hắn dám đối xử với Lạc Minh Sơn như nô lệ, thú cưng, hay chó con sao?
Không hề.
Triệu Hành còn đang mải suy nghĩ thì thấy Lạc Minh Sơn nhẹ nhàng ôm mình, đầu tựa vào vai hắn, giọng nói vừa phấn khởi vừa ỷ lại: “Ừm, em là bé nô lệ của anh.”
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành cười, quay đầu hôn nhẹ lên tóc cậu.
Không sao, miễn bản thân hắn biết Lạc Lạc rất quý giá là được.
“Đúng rồi, anh ơi.” Lạc Minh Sơn buông Triệu Hành ra, kéo hắn đến bàn ăn, mắt sáng lấp lánh: “Hôm nay là sinh nhật anh, em làm bánh tặng anh đấy, mau ước đi.”
Triệu Hành sững sờ, chợt nhớ ra hôm nay mình vừa tròn hai mươi tuổi.
Lạc Minh Sơn đưa hắn cái hộp nhỏ: “Anh, đây là quà sinh nhật em tặng anh, hơi đơn giản, hy vọng anh không chê.”
Triệu Hành mở ra nhìn, bên trong là một khối sắt trông khá lồi lõm, đơn sơ thật nhưng nghĩ đến đó là món quà Lạc Lạc tặng mình, trong lòng Triệu Hành bỗng thấy khối sắt kia dễ thương lạ kỳ.
Lạc Minh Sơn: “Em nhặt nó bên bờ sông. Lúc em cầm lên thì nó phát sáng, sờ ấm lắm. Em không biết nó là gì, nhưng em cảm thấy nó rất tốt nên muốn tặng cho anh.”
Triệu Hành cầm trong tay, đúng là ấm thật, còn có một dòng điện kỳ lạ chạy qua, rất kỳ diệu.
Triệu Hành xoa đầu cậu: “Cảm ơn Lạc Lạc, anh rất thích.”
Lạc Minh Sơn cười xấu hổ, đẩy bánh sinh nhật qua: “Anh ước đi!”
Triệu Hành nhắm mắt, thầm cầu nguyện.
Lạc Minh Sơn hỏi hắn: “Anh ước gì thế?”
Giọng hắn nhỏ dần, vẻ mặt hơi thấp thỏm.
Có vẻ hắn sợ cái cảnh không vui trong lần sinh nhật trước sẽ lặp lại.
Triệu Hành: “Anh mong Lạc Lạc không bị bệnh, giải trừ lời nguyền, chóng lớn, mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Vành mắt Lạc Minh Sơn đỏ au.
Triệu Hành cười ôm cậu vào lòng, dịu dàng hôn.
Ăn xong, cả hai ra ngoài tìm kiếm thứ gọi là ác linh.
Vừa rời khỏi cửa tháp Trắng, những người chơi đang hát hò tưng bừng nhảy múa hân hoan trên bãi cỏ bỗng im bặt. Nhưng chỉ trong một giây, giây tiếp theo mọi người lại tiếp tục việc mình đang làm. Hát hò, nhảy múa, nướng thịt, ăn lấy ăn để, nhưng rõ ràng là ai cũng lơ đãng, có người lạc giọng, có người đạp lên chân bạn nhảy, có người ăn đồ nướng bỏng cả lưỡi, gào lên đau đớn.
Triệu Hành cảm thấy hành động của bọn họ rất khó hiểu.
Nương theo ánh mắt lén lút bọn họ, Triệu Hành trông thấy Lạc Minh Sơn.
Dù Lạc Lạc có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể gây chấn động lớn vậy chứ?
Triệu Hành khó hiểu.
Có lẽ vì hắn chăm chú nhìn Lạc Minh Sơn quá lâu, Lạc Minh Sơn quay đầu, cong mắt cười với Triệu Hành. Khuôn mặt sáng tươi như một bức tranh mùa xuân trải ra trước mắt, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Triệu Hành thở dài trong lòng.
Ôi sắc đẹp mê hoặc lòng người.
Ngay sau đó hắn lại tức giận, sầm mặt liếc đám người kia, kéo Lạc Minh Sơn đi.
“Sao mấy người đó rảnh rỗi thế? Còn nướng đồ ăn nữa?” Triệu Hành cau mày.
Lạc Minh Sơn: “Đó là hoạt động phúc lợi bù đắp cho người chơi của tổ chương trình, hạn trong ba giờ. Anh Triệu có muốn tham gia không?”
Triệu Hành lắc đầu: “Không có hứng, cứ đi tìm ác linh thì hơn.”
Lang thang trên đảo hồi lâu, không tìm được ác linh nhưng Triệu Hành lại thấy rất nhiều bảng điện tử bị hỏng.
Triệu Hành: “Không ai sửa mấy cái bảng điện tử mà cứ để nó hỏng thế à?”
Lạc Minh Sơn: “Không biết nữa, có lẽ kinh phí của tổ chương trình hơi eo hẹp.”
Triệu Hành nghĩ cũng thấy đúng, dù sao từ sau vụ X01, tổ chương trình gián đoạn mất 15 ngày, chắc chắn là có ảnh hưởng.
Tuy nhiên ngoài số lượng bảng điện tử giảm mạnh, khu bình luận cũng trở nên rất kỳ quặc. Từ xa Triệu Hành đã thấy chi chít bình luận trên màn hình, không một kẽ hở. Càng đến gần thì bình luận càng ít đi, nội dung lại rất vớ vẩn. Trong đống tán gẫu ba lăng nhăng còn xen lẫn mấy thứ linh tinh kỳ cục.
Ví dụ như:
[Hoa rơi nước chảy, biết lỗi còn phạm, mê hoặc lòng người… Thử xem có bị khóa mõm không?]
[Tôi mới viết một đoạn bình luận siêu dài, sao chưa được xét duyệt nhỉ, rõ ràng là không dính từ cấm mà?]
[Tin buồn! Bị khóa mõm rồi! Đồng âm cũng không được!]
[Trâu bò đấy!]
[Có mấy cư dân mạng phiền thật, không thể xem chương trình hẳn hoi à? Cứ phải gây chuyện cơ.]
…
Trong làn sương mù, Triệu Hành nhìn thấy có hai người nhóm D và nhóm F đang đánh lộn đằng xa, cái miệng phun lời thô tục không ngớt, ra tay dứt khoát không lưu tình. Nhưng đang đánh hăng, nhác thấy Triệu Hành và Lạc Minh Sơn thì đột nhiên sợ hãi, sau đó co giò bỏ chạy.
Triệu Hành cau mày.
Chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bực bội, khiến hắn đá bay một viên đá nhỏ mắc vào hốc cây.
“Anh Triệu sao thế?” Lạc Minh Sơn quay đầu hỏi.
Triệu Hành cũng không biết sao bản thân lại khó chịu.
Nhưng hắn không muốn Lạc Minh Sơn nghĩ tính hắn gắt gỏng, đành viện cớ: “Tai phải không nghe được từ xa nên hơi bứt rứt.”
Thật ra không phải không nghe được, chỉ là không nghe rõ thôi.
Lạc Minh Sơn lo lắng, sờ tai Triệu Hành: “Có thể là do anh Triệu vừa tỉnh, cần khôi phục dần dần đấy.”
Triệu Hành gật đầu, không nói gì nữa.
Triệu Hành và Lạc Minh Sơn lang thang bên ngoài cả buổi chiều, dùng điểm từ mấy nhiệm vụ đơn giản mua vài tấm thẻ tin tức, mong có được thông tin của ác linh nhưng chẳng có gì.
Triệu Hành hơi thất vọng, nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể hấp tấp.
Hắn xé mấy cái thẻ tin tức vô dụng, ném vào thùng rác: “Đi thôi Lạc Lạc, trời sắp tối rồi, đi về nào.”
Lạc Minh Sơn đột nhiên dừng lại, chỉ vào một tấm thẻ trong góc: “Anh Triệu có muốn mua thêm một tấm nữa không? Em cảm giác tấm này không giống vậy, em thấy nó sẽ có ích.”
Thật ra Triệu Hành không gửi gắm hy vọng tìm thấy ác linh vào những thứ hư vô mờ mịt trên thẻ nữa, cơ hội có được thông tin liên quan quá nhỏ làm hắn thấy mình như đang mua vé số vậy. Nhưng nếu Lạc Lạc yêu cầu, hắn sẽ cố gắng thỏa mãn, dù sao chỉ tốn một điểm.
Máy bán hàng tự động nhả ra tấm thẻ Lạc Minh Sơn chỉ.
“Chúc mừng bạn nhận được thông tin cấp SR! Ác linh chỉ xuất hiện khi trời mưa, rất thích ăn linh hồn u tối.”
Lạc Minh Sơn chỉ vào một tấm thẻ khác: “Mua thêm tấm nữa đi anh Triệu.”
Triệu Hành lập tức mua thêm tấm khác.
“Chúc mừng bạn nhận được thông tin cấp R! Đêm mai có mưa.”
Triệu Hành không kìm được tâm trạng phấn khích, ôm Lạc Minh Sơn rồi hôn: “Sao cục cưng lại giỏi thế?”
Hai má Lạc Minh Sơn đỏ bừng, nói nhỏ: “Em không biết, em có cảm giác hai tấm thẻ đó không giống nhau.”
Triệu Hành bình tĩnh lại, cảm thấy đây không phải là trùng hợp.
Không chừng chuyện này cũng giống như hắn đột nhiên có cái tai thần kỳ, Lạc Minh Sơn cũng có năng lực siêu nhiên khác người gì chăng?
Triệu Hành mừng rồi lại lo, hắn nắm chặt tay Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc đừng nói chuyện này cho ai biết nhé.”
Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn gật đầu.
Tâm trạng Triệu Hành vừa vui mừng vừa nặng nề, mất tập trung suốt dọc đường nên chẳng để ý Lông Vàng bay từ phía hành lang tháp Trắng tới, mãi đến khi Lông Vàng tự nhiên bay loạng choạng đâm vào thùng rác, hắn mới hoàn hồn.
“Lông Vàng?” Triệu Hành gọi.
Cả người Lông Vàng run lên, chẳng thèm ngoái đầu lại, chỉ ừ rồi muốn bay đi luôn, Triệu Hành gọi cậu ta: “Cậu chờ đã.”
Triệu Hành thấy chỗ này chỉ cách căn phòng ba mét, bèn vỗ vai Lạc Minh Sơn: “Em về trước đi, anh có chuyện muốn nói với Lông Vàng.”
“Sao vậy?” Đầu ngón tay Triệu Hành xoa đầu cậu ta: “Ốm à? Nhìn hốc hác thế?”
“Không… không phải, anh Triệu, anh tìm tôi có việc gì không?”
Triệu Hành: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là lúc tôi bị thương, Lạc Minh Sơn…”
Lông Vàng bỗng rùng mình, vội ngắt lời Triệu Hành: “Anh Triệu, hay là chúng ta vào phòng nói chuyện đi?”
Triệu Hành: “Không cần, nói vài câu thôi. Lạc Minh Sơn bảo cậu đưa em ấy đến chỗ Thụ Linh chữa vết thương cho tôi, tôi muốn cảm ơn cậu.”
Lông Vàng sững sờ.
Triệu Hành nhìn vào mắt con chim nhỏ, thở dài, cười nói: “Với cả, thật ra tôi vẫn luôn cảnh giác cậu, cứ nghĩ cậu là gián điệp nằm vùng của Yuleith, tôi hiểu lầm cậu rồi, rất xin lỗi.”
Tuy đã ở cùng Lông Vàng hơn mười ngày nhưng hắn vẫn chưa tin cậu ta hoàn toàn, cho dù bả vai bị thương vì X01, cũng không dám để Lông Vàng vào nhà băng bó vết thương hộ mình.
Không ngờ trong lúc bất tỉnh, chính cậu ta đã giúp hắn.
Vành mắt Lông Vàng hơi đỏ, môi mấp máy.
Cậu ta bay tới gần bên tai Triệu Hành, run rẩy nói: “Anh Triệu, anh đề phòng tôi là đúng, không chỉ nên đề phòng tôi, còn phải đề phòng…”
“Anh Triệu!” Lạc Minh Sơn bất thình lình mở cửa, thò đầu ra khẽ hỏi: “Em chuẩn bị nấu cơm, anh muốn ăn gì?”
Triệu Hành: “Canh đi, mấy hôm nay muốn ăn canh.”
Lạc Minh Sơn cười gật đầu, đóng cửa đi nấu canh.
Triệu Hành quay đầu, định tiếp tục nói chuyện với Lông Vàng nhưng phát hiện ra Lông Vàng đã vỗ cánh khốn đốn bay đi mất.
Triệu Hành cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng như đang muốn chạy trốn của cậu ta. Sự khó chịu không nói thành lời giống lúc ở trong rừng cây lại dâng lên, Triệu Hành sờ điếu thuốc trong ngực, bắt đầu hút.
Mới hút được một nửa, hắn lại không kìm chế được mà đá đổ thùng rác.
Đcm!
Rốt cuộc là bất ổn ở đâu chứ?
Triệu Hành mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, hắn đứng ở một thị trấn nhỏ xinh đẹp, người ở đây đều cười với hắn.
Nụ cười rất tiêu chuẩn, mắt cong hình trăng lưỡi liềm, miệng cười tươi như thuyền, lộ ra tám cái răng đều chằn chặn, khuôn mặt vui vẻ như được sao chép dán lên vậy.
Cười đến mức người ta dựng tóc gáy.
“Đm đừng có cười nữa!” Triệu Hành quát một người.
Nhưng người đó vẫn cười, thậm chí còn cười tươi hơn. Răng của người đó ngày càng lộ ra, sau đó rụng từng cái một, cho đến khi khuôn mặt cũng rơi xuống.
Khuôn mặt của người đó biến mất, nhưng bộ xương vẫn cười cứng ngắc. Lúc cười, hàm răng run rẩy thốt ra ba từ: “Nhìn, sau, lưng.”
Triệu Hành quay đầu nhìn phía sau, thấy một khuôn mặt mơ hồ đang nuốt chửng hắn!
Triệu Hành đột ngột bừng tỉnh!
Hắn lau mồ hôi trên mặt, từ từ bình tĩnh lại, mở cửa tính ra ngoài uống nước. Nhưng ngay khi hắn vừa hé cửa, một giọng nói lọt vào tai phải hắn.
“Con mẹ anh đừng có nói Triệu Hành như thế, anh ấy không phải biến thái.”
Triệu Hành sửng sốt.
Hắn bất động, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.
Hắn thấy Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn, quen thuộc, xinh đẹp, chỉ biết ỷ lại vào hắn đang đứng trước cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc.
Sau lưng cậu có một vầng sáng trong suốt giống như một cái màng bao lấy cậu, nên tai trái Triệu Hành không nghe thấy một tiếng động nào.
Nhưng tai phải vốn không giống người thường của Triệu Hành lại nghe rất rõ tiếng cậu khẽ cười.
“Tôi thích dáng vẻ hung dữ táo bạo của anh ấy, y như bé mèo lớn vậy, đáng yêu chết đi được.”
Giọng điệu cậu vẫn mang ý cười, nhưng giọng nói bỗng trở nên ngoan độc.
“Được rồi, nếu anh dám động đến một ngón tay của cậu ấy, tôi sẽ biến anh thành người que. Cảnh cáo anh một lần nữa, Triệu Hành là người của tôi. Về nói lại cho đám thuộc hạ tạp nham chim nát của anh, bảo chúng nó tránh xa Triệu Hành ra, để tôi nhìn thấy chúng chạy tới chỗ Triệu Hành nói năng mê sảng nữa, tôi sẽ băm chúng ra, nấu canh cho Triệu Hành uống đấy.”
Triệu Hành rùng mình.
Cho đến khi nhìn thấy Lạc Minh Sơn tự dưng biến thành một tia sáng như làn sương mù rồi tan biến tại chỗ, hắn mới quay lại giường.