Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha! - Hồng Khẩu Bạch Nha

Chương 55: Đồ chơi



Đến rạng sáng Lạc Minh Sơn mới về. Giống như cách cậu tan biến tại chỗ như làn sương mờ đêm qua vậy.

Cậu đột ngột trở về phòng.

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân quen thuộc xuất hiện ngoài cửa.

“Canh chim hầm khoảng bao lâu?” Triệu Hành nghe thấy giọng nhẹ nhàng hỏi người máy nấu ăn của cậu.

Mọi âm thanh vang lên bên tai hắn.

Tiếng đổ nước, tiếng cắt tiết, tiếng vặt lông, tiếng xẻ thịt.

Con chim vô danh đang sôi ùng ục được hầm nhừ trên bếp.



“Xoạt…”

Triệu Hành nghe thấy tấm rèm cách âm trên khung cửa bị ai đó nhẹ nhàng kéo xuống.

Tiếng khói lửa bên ngoài ngay tức khắc dội vào tai trái.

“Cốc cốc.”

Cửa phòng bị gõ, Lạc Minh Sơn ló đầu vào.

“Anh Triệu tỉnh rồi ạ? Hôm nay em cũng nấu canh, là canh chim Hoàng Đằng, mau ra uống đi ạ.”

…Là canh chim Hoàng Đằng, hay là canh chim Lông Vàng?*

*Hoàng Đằng (黄腾 – huáng téng), Lông Vàng (黄毛 – huáng máo), đều có chữ đầu là “huáng”.

Mặc dù Triệu Hành thấy Lạc Minh Sơn sẽ không điên đến mức xẻ thịt Lông Vàng để nấu canh cho hắn, nhưng hắn không thể ngăn bản thân liên tưởng được.

Giọng Triệu Hành hơi khàn: “Không… anh không ăn, sau này em cũng không cần nấu cơm cho anh nữa.”

Lạc Minh Sơn sửng sốt, mở cửa đi vào phòng: “Anh Triệu? Anh sao thế? Trong người không khỏe à?”

Giọng cậu hơi trầm, âm thanh giống hệt như kiểu Triệu Hành nghe được đêm qua.

Người Triệu Hành run lên, giọng bỗng cáu kỉnh hơn: “Con mẹ em anh đã nói là không ăn rồi, cũng không cần em nấu, em bị điếc à mà nghe không hiểu? Cút ra ngoài, đừng quấy rầy anh nghỉ ngơi!”

Lạc Minh Sơn sững sờ, vành mắt đỏ lên.

Cậu lí nhí xin lỗi, đóng cửa lại, không làm phiền Triệu Hành nữa.

Triệu Hành chậm chạp kéo chăn qua đỉnh đầu. Xung quanh trở nên tối đen như mực nhưng Triệu Hành biết, trời đã sáng.

Dường như hắn không nên lừa mình dối người nữa.

Sáng nay Lạc Minh Sơn đột nhiên xuất hiện, màn cách âm trong phòng ngủ cũng bị đích thân cậu kéo xuống.

Chuyện xảy ra đêm qua không phải mơ, cũng không phải ảo ảnh. Lạc Minh Sơn không bị quái vật đoạt xác. Vô số cảnh tượng kỳ dị và vô lý ngay lập tức được giải thích rõ.

Giọng của Lông Vàng lại vang lên bên tai: “Anh không chỉ nên đề phòng tôi, mà còn phải đề phòng…”

Đề phòng ai?

[Hoa rơi nước chảy, biết lỗi cố phạm, mê hoặc lòng người… thử xem có bị khóa mõm không?]

Triệu Hành cuối cùng cũng hiểu được những lời bình luận quái lạ kia.

…Lạc Minh Sơn.

Triệu Hành nhắm mắt.

Rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu.

Nhóm D-F đánh nhau trong rừng đã bỏ chạy khi thấy họ.

Mọi người đang thong thả nướng thịt xung quanh tháp Trắng bỗng hoảng loạn khi thấy họ.

Trở về trước nữa.

Hơn mười ngày trước, rõ ràng X01 đã tiến thẳng về phía họ nhưng thình lình dời mục tiêu.

Các bảng điện tử hắn nhìn thấy trên đường lần lượt xảy ra vấn đề.

[F101 chạy đi! Lạc Minh Sơn phía sau anh không…]

Khu bình luận VIP cố gắng vạch trần mọi thứ cho hắn.

“Bùm!”

Kết quả lại là bảng điện tử phát nổ, toàn bộ đảo mất điện.

… Lạc Lạc đúng là tuyệt cmn vời.

Uy hiếp toàn đảo, toàn bộ chương trình, tất cả khán giả phải diễn kịch và nói dối cùng cậu.

Những hồi ức cứ tua đi tua lại trong đầu hắn, cuối cùng kết thúc bằng những gì chính hắn đã từng nói.

“Ý của cậu là, cậu hiểu Lạc Minh Sơn hơn tôi?”

“Cốc Tiểu Tây, nếu cậu có đầu óc thì đừng nói xấu Lạc Minh Sơn trước mặt tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu hay là tin em ấy?”

“Đương nhiên nhận ra, tôi là người hiểu em ấy nhất thế giới này.”



Những lời từng nói, giờ như những cú tát vào mặt hắn.

Hắn tự cho mình là đúng, để rồi nhận lấy kết quả ê chề.

Tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của Lạc Minh Sơn. Chỉ có hắn chẳng hay biết gì, cứ như con khỉ bị bỡn cợt, mọi người chê cười hắn, xem hắn bị dắt mũi như thế nào.

Một cảm giác nóng bức lan tỏa khắp người khiến đầu ngón tay hắn tê dại. Nhục nhã, xấu hổ, tức giận. Rất nhiều cảm xúc đan xen, trong đó có cả một phần sợ hãi làm hắn run rẩy.

Đúng vậy.

Sợ hãi.

Một Triệu Hành luôn phách lối tùy ý cảm thấy mình không gì là không thể, giờ đây đã biết sợ.

Hắn rất sợ.

Sao Lạc Minh Sơn có thể diễn đạt tới vậy chứ?

Hắn sợ lắm.

Lạc Minh Sơn không phải con người, cậu sở hữu một nguồn sức mạnh to lớn không tưởng tượng nổi, đủ để khiến X01 đổi hướng, sai khiến cả hòn đảo phải hợp tác diễn xuất với cậu, mà Triệu Hành ở trước mặt cậu yếu ớt như con kiến hôi.

Hắn thật sự rất sợ.

Đây đã là lần thứ hai Lạc Minh Sơn đùa giỡn hắn.

Thời gian dường như quay trở lại mười năm trước.

“Lạc Lạc ngoan, đừng sợ, nói dì nghe, ai là người đẩy cháu?”

“Anh A Hành.”



Cảm giác sợ hãi, tức giận, bàng hoàng, khó tin lại diễn ra một lần nữa.

Thì ra, Triệu Hành sống đến năm hai mươi tuổi rồi mà vẫn chẳng tiến bộ mấy. Rõ ràng hắn biết Lạc Minh Sơn ích kỷ, hèn hạ, dối trá liên miên mà vẫn bị cậu lừa tiếp.

Lạc Minh Sơn là kẻ xấu xa và biến thái bẩm sinh.

Còn hắn, Triệu Hành, lại là thằng ngốc có một không hai trên đời.

Nửa tiếng sau, Triệu Hành ra khỏi phòng.

Lạc Minh Sơn đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu thẫn thờ nhìn món canh chim thơm ngon trước mặt.

Thấy Triệu Hành đi ra, cậu ngẩng đầu lên.

Có thể nhìn rõ vành mắt cậu vẫn hồng hồng, vẻ mặt buồn bã, nói lí nhí: “Anh Triệu…”

Rất đáng thương.

Diễn giỏi thật.

Trong lòng Triệu Hành cười khinh, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ.

Hắn bước tới nửa ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào hõm cổ Lạc Minh Sơn: “Xin lỗi Lạc Lạc… vừa nãy anh không nên nổi giận với em.”

Hắn dừng lại một lát, giọng điệu buồn bực: “Anh… tai phải của anh vẫn không thể nghe được âm thanh ở xa, anh hơi sợ, lại vừa mơ thấy ác mộng nên đã trút giận sang em, anh xin lỗi.”

Lạc Minh Sơn đưa tay chạm vào tai phải Triệu Hành, lo lắng nói: “Anh Triệu, năng lực của anh chưa khôi phục ạ?”

Triệu Hành gật đầu, hắn buông Lạc Minh Sơn ra, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cậu: “Lạc Lạc còn giận anh à?”

Lạc Minh Sơn khẽ lắc đầu: “Em biết bây giờ anh cũng rất khó chịu, rất hoảng hốt, em không giận anh đâu.”

Triệu Hành cười, cọ chóp mũi Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn cong mắt cười, đang định hôn môi hắn.

Triệu Hành nhẹ nhàng tránh đi.

Hắn xoa đầu Lạc Minh Sơn: “Anh đi tắm, em để người máy làm tạm bánh mì kẹp đi, anh không muốn ăn canh.”

Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn gật đầu.

Bước ra khỏi phòng tắm, Lạc Minh Sơn vẫn ngồi ở bàn chờ hắn dùng bữa, chẳng qua là bữa sáng đã chuyển từ nồi canh chim ngon ngọt sang món bánh mì kẹp bình thường.

Triệu Hành ngồi đối diện cậu, vừa ăn bánh mì kẹp vừa nói: “Ban ngày chúng ta cứ nghỉ ngơi đã, buổi tối có mưa thì ra ngoài đi tìm ác linh.”

Lạc Minh Sơn gật đầu, biểu cảm vui sướng: “Anh Triệu giỏi như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ.”

Triệu Hành cười.

Đúng vậy, nhờ phước của cậu đó.

Triệu Hành: “Chúng ta sắp được rời đảo rồi, vui không?”

Lạc Minh Sơn: “Vui lắm ạ!”

Nhưng Triệu Hành không vui nổi.

Lúc ấy hắn cố hết sức mới chui được ra khỏi lòng đất, nhưng mới được mấy ngày Lạc Minh Sơn đã dùng mọi thủ đoạn để bám theo.

Vậy nên cho dù hắn có được vé lên thuyền, bỏ “phần thưởng” lại, rời đảo một mình thì Lạc Minh Sơn vẫn sẽ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.

Mà điều này sẽ chứng tỏ rằng hắn đã biết được bộ mặt thật của Lạc Minh Sơn.

Làm thế nào để có thể an toàn tách ra khỏi tên này đây? Cứ nghĩ đến việc phải chung sống với con quái vật đội lốt người, Triệu Hành bỗng thấy lạnh sống lưng.

Triệu Hành cụp mắt, bình tĩnh hớp miếng sữa ấm.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Triệu Hành cố tình tránh mấy kênh có người, cuối cùng màn hình TV dừng lại ở kênh động vật.

Hầu hết các loài động vật ở Lam Tinh đều là do loài người mang tới từ Trái Đất. TV hôm nay chiếu cảnh một con hổ dũng mãnh đang săn mồi trong rừng, trong chớp mắt đã cắn đứt xương sống của một con lợn rừng màu đen, tàn bạo đẫm máu.

Triệu Hành quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, cậu đang ngắm “con mèo lớn” trên TV không chớp mắt.

“Thích hổ à?” Triệu Hành đột nhiên hỏi.

Lạc Minh Sơn lập tức quay sang nhìn Triệu Hành, gật đầu cười: “Thích ạ.”

Triệu Hành: “Tại sao lại thích?”

Lạc Minh Sơn: “Đáng yêu đó.”

Triệu Hành chợt nhớ lúc Lạc Minh Sơn mười tám tuổi đã bảo hắn khắc cho cậu một con hổ nhỏ bằng gỗ. Con hổ hắn khắc vô cùng oai phong lẫm liệt, sát khí bừng bừng nhưng Lạc Minh Sơn lại đánh giá: “Rất đáng yêu.”

Đúng, tất nhiên là dễ thương rồi.

Cậu mạnh như thế, động một ngón tay cũng bóp chết được con hổ, dĩ nhiên sẽ thấy con hổ đang nhe răng há miệng trông như một chú mèo con đáng yêu đang cố làm ra vẻ rồi.

Vậy nên cậu mới nói ra được những lời ngạo mạn như “Tôi thích dáng vẻ hung dữ táo bạo của anh ấy, y như bé mèo lớn vậy, đáng yêu chết đi được.”

Triệu Hành đưa tay nhéo má Lạc Minh Sơn, khẽ cười: “Nhưng anh thấy Lạc Lạc còn dễ thương hơn.”

Hai má Lạc Minh Sơn bỗng chốc đỏ bừng. Mắt cậu sáng lên, trong veo thấy đáy, ngây thơ, dễ thương, thẹn thùng và ỷ lại.

…Sao mà diễn tốt thế nhỉ?

Tự dưng Triệu Hành bế Lạc Minh Sơn vào phòng ngủ, ném cậu lên giường, sau đó người hắn phủ lên trên.

Cả người Lạc Minh Sơn cứng đờ.

Dường như Triệu Hành không nhận ra sự kháng cự của cơ thể cậu, ngược lại còn đưa tay vào sờ dưới lớp áo của cậu.

Triệu Hành khẽ cắn tai Lạc Minh Sơn, giọng nói vừa khàn vừa ái muội: “Lạc Lạc sắp rời đảo rồi, em có muốn làm vài chuyện chúc mừng trước không?”

Lông mi Lạc Minh Sơn run rẩy, hai tai đỏ bừng, cậu thì thầm một cách rụt rè, lấy hết can đảm nói: “… Anh A Hành, anh… vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, không thể quá mệt mỏi được.”

Triệu Hành mở ngăn kéo, lấy ra một hộp quà lớn sang trọng màu hồng.

Hắn ném chiếc hộp lên giường, khẽ cười, giọng điệu ngả ngớn vô cùng: “Không sao, anh không mệt, anh có thể cho Lạc Lạc dùng đồ chơi.”

Cả người Lạc Minh Sơn cứng đờ như một pho tượng đang bốc hơi.

Đầu óc cũng rối bời.

Lông mi cậu khẽ động đậy, luống cuống nhắm mắt lại nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Triệu Hành.

Triệu Hành nhìn cậu, ánh mắt hắn sáng trong chưa từng có, không dính chút dục vọng nào, trái lại là khóe môi nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai và ác ý không hề che giấu.

“Lạc Lạc không thích đồ chơi à?”

Hắn thốt ra hai từ cuối một cách nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo sự nhẫn nhịn, kèm theo sự trào phúng chỉ mình hắn biết.

… Đồ chơi.

Tối hôm qua.

Khi Lạc Minh Sơn nói muốn hầm những người chim đó thành canh, khi Lạc Minh Sơn hóa màn sương sáng biến mất tại chỗ.

Cậu cũng nói một câu.

Một câu nói nhẹ tựa lông hồng.

Một câu nói khiến Triệu Hành mất ngủ cả đêm.

Một câu nói biến Triệu Hành thành trò đùa.

Một câu nói khiến hắn kinh hoàng khi người bên gối lại là một con quái vật, khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng hắn.



“Người yêu?”

Hắn nghe thấy Lạc Minh Sơn khẽ cười, búng tàn thuốc, trong giọng nói pha chút ý trêu đùa.

“Không phải… Khi còn bé anh không có món đồ chơi yêu thích nào à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.