Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!
Ném vào lòng anh khiến lòng cô tự như yên ổn hơn.
Khiết Băng không còn hồi ức về quá khứ nữa mà ngủ ngon một giấc đến sáng.
Trần Hoàng Yến cả đêm lo lắng, bà nghe tiếng khóc của cô nên thấp thỏm, không yên.
Trời ơi bà đã tạo nghiệp gì thế này.
Bà yêu thương Khiết Băng tựa như ruột thịt 7 năm nay nhưng lại lờ làm cô đau.
Giờ đây bà áy náy đến tận xương tủy.
Sáng nay bà dậy sớm hơn thường khi, bà nhớ cô rất thích ăn bánh bao với sữa đậu nành nên đã sớm chuẩn bị cho cô.
Khi Khiết Băng vừa tỉnh giấc, cô liên tục than đói bụng không chịu được nên Hoàng Minh bắt buộc phải đưa cô xuống nhà để ăn.
Anh còn chưa muốn cơ mà, anh muốn ôm cô ngủ tiếp!
Thế mà sao cô nỡ phá hỏng chuyện tốt lành này chứ!
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ bàn ăn, thấy món mình thích cô liền vui tươi hỏi Trần Hoàng Yến
"Sao bác gái biết con thích hai cái này ạ?"
Đúng! Bà biết từ rất lâu rồi.
Không lẽ giờ nhắc lại quá khứ để cô thêm tổn thương?
Không, không!
Bằng giọng nói dịu dàng êm tay bà khẽ đáp:
"Thằng quỷ nhà bác kể cho bác nghe về con nên mới biết!
Có phải nó biến thái lắm không con?!"
Bà nhanh chóng láy sang chủ đề khác.
Cô không ngại ngùng hùa theo
"Đúng đúng đó bác! Lần đầu gặp con, anh ấy cướp đi nụ hôn đầu của con!
Lần sau còn táo bạo ép con làm người phụ nữ của ảnh.
Làm con không tìm được người yêu nên miễn cưỡng phải chấp nhận!"
Bà nghe mà ngỡ ngàng, không ngờ thằng con này có thể bá đạo như vậy!
Y như ông bố nó thế đấy!
Đúng là cha nào con nấy mà!
"Khiếp thật đấy!
Quá biến thái!
Khi nào nó ăn hiếp con cứ gọi cho bác.
Máy bác luôn mở 24/7! Để bác trừng trị nó cho con!"
Cô và bà nói nhiều đến mức hoàn toàn ngó lơ đứa con trai được hai người xem là biến thái kia.
Anh chưa được ngủ đủ giấc mà còn phải nghe hai người này mắng mỏ.
Anh theo đuổi vợ anh một lần nữa thì có gì sai?
Đúng là ông trời không có mắt mà!
Dỗi quá nên anh liền đến bên cạnh Khiết Băng, đôi tay nhẹ ôm lấy eo cô, môi anh sát tai cô khẽ nói
"Vợ à anh giận rồi! Mau dỗ anh đi!"
Cô đưa tay xoa xoa đầu anh đáp lại một cách thờ ơ
"Bộ em nói sai sao?"
Anh phụng phịu làm nũng, không ngờ cô lại nghĩ anh như vậy!
Mẹ anh ở một bên cứ như bóng đèn nên bà liền viện cớ ra vườn với chồng.
Khu vườn của bà không chỉ có hoa lá, cây cối mà sát nó còn có nơi nuôi những con gà.
Từ trước bà đã thích chăn nuôi, trồng trọt nhưng ba mẹ không cho.
Họ bắt bà theo nghề khinh doanh ở bạch đạo.
Vì thế nên bà rất chán nản.
Cho đến khi cưới Đông Phương Quyền, ông ủng hộ ý kiến của bà nên đã xây cho bà một khu chuyên cho chăn nuôi, trồng trọt.
Nay tuổi tác cũng đã cao nên chỉ muốn an cư ở ẩn.
Công ty cùng bang phái đã có hai đứa con trai.
Công ti đã có con trai đầu.
Bang phái đã có Hoàng Minh.
Hai anh em họ rất hòa thuận, luôn san sẻ công việc với nhau.
Không ganh đua quyền lực, không chèn ép lần nhau.
Vì thế nên họ cũng không mấy vướng bận.
Sống trên đời, ước muốn của họ chỉ thế thôi! Mong gia đình hạnh phúc, con cái hiếu thuận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.