Giá Như Em Là Con Gái

Chương 27: Những kẻ ngu ngốc



Còn nó, nó đã ra đến nơi ban đêm cũng như ban ngày đó rồi. Nó tiến đến chỗ của mình và ngồi xuống. Nó vừa ngồi vào chỗ thì nghe có tiếng gạ gẫm vang lên bên tai

- Chào em_Nó quay phắt mặt sang nhìn cái tên đang đứng bên cạnh mình. Còn hai tên nữa, một tên đang gạ gẫm Layla còn một tên thì đang chọc ghẹo Rein bé bỏng.

- Đi chơi với anh được chứ?

- Đi chơi? Thú vị đấy!_Nó nhếch môi cười. Ba cái loại này nó gặp hoài à. Mấy kẻ này chán sống nên muốn đào mồ chôn mình đây mà_ Được thôi! 3 người ra gara đi. Bọn tôi sẽ ra sau

- Ok._3 tên tí tởn chạy đi.

- Nè, cậu/ em định đi chơi với 3 tên đó thật sao?_Jame, Layla và hắn (Kẻ vừa đến nơi đã nghe được câu nói của nó) hỏi

- Đi chứ! Rein đi nào em

- Ok chị._Rein hồ hởi đứng lên. Rein muốn đi lắm nhưng lại bị Rin níu tay lại

- Em đi thật sao?

- Anh đi cùng không? Còn không thì cứ về nhà anh Jame đợi em

- Sao lại đi với mấy tên khốn đó chứ? Em có bạn trai rồi mà_Rin giận dỗi nói. Cậu nhóc đang giận vì cô bạn gái quá vô tư. Nhỏ không sợ bạn trai mình ghen sao? Dám bỏ theo trai trước mặt bạn trai mình như thế thật là gan to bằng trời

- Em nhất định phải đi. Phải thư dãn gân cốt chứ

- Em…Còn thư giãn gân cốt nữa chứ! Em muốn đi đâu tùy em_Rin quay phắt mặt đi chỗ khác

- Đúng là con trai!_Nó tặc lưỡi_Nếu đã không tin tưởng người mình yêu thì đừng có yêu._Nói rồi nó bỏ đi. Nhóc Rein cũng vội vàng đi theo. Trong khi đó, hắn đang dõi ánh mắt đau khổ theo nó. Những lời nó nói rất đúng với hắn. Hắn cứ luôn miệng bảo yêu nó nhưng cuối cùng hắn lại không tin nó. Thật sự hắn rất hận mình, hắn hận mình ngu ngốc để người khác dắt mũi một cách dễ dàng. Bây giờ hắn có còn tư cách để yêu nó không. Nếu thời gian quay lại, hắn mong mình sẽ không lầm lỗi một lần nữa

- Anh/chị cũng đi_John và Sakia cũng đứng lên đuổi theo nó

- Gì vậy? Sao 4 người này phấn khởi thế?_Alan khó hiểu hỏi, bọn hắn cũng thế

- Em cũng được mời, em phải đi xem sao._Layla vui vẻ chạy đi.

Alan chỉ biết nhìn theo chứ chẳng làm được gì cả. Theo như nó nói, đã yêu thì phải tin tưởng người mình yêu. Cậu sẽ tin tưởng Layla đến cùng.

- Chúng ta cũng đi cùng họ đi_Sally đứng bật dậy rồi nói và thế là cả bọn dù không hiểu gì cũng đuổi theo bọn nó. Vừa bước ra khỏi bar, bọn nó đã trông thấy 3 tên kia đang đứng đợi ngoài xe. Nhìn bề ngoài của 3 tên đó có vẻ cũng là con nhà khá giả đấy. Nhưng con nhà khá giả mà đầu óc ngu ngốc thì có khác gì những kẻ khác chứ

- Lên đi nào

- Lên đâu chứ? Đầu anh à?_Nó khinh khỉnh nói

- Em…

- Em nào ở đây? Tôi có họ hàng với anh sao?

- Cô quá lắm rồi đấy! Đừng nghĩ mình đẹp thì chảnh nhé!

- Hô hô, tất nhiên đẹp thì có quyền được “chảnh” rồi. Anh có biết động vào chúng tôi thì có chuyện gì không?_Rein vừa nói vừa bẻ tay kêu răn rắc. Nhỏ sấn tới chỗ 3 tên đó

- Nè, không muốn đi thì thôi, cần gì phải làm lớn chuyện như thế

- Đám người các anh phải dạy cho một bài học thì mới chừa

- Cô dám không? Chúng tôi là người của bang Bạch Hổ đấy

- Bang Bạch Hổ sao? Vậy thì càng đáng bị đánh_Nó đứng sau lên tiếng._Đừng làm mất thời gian hơn nữa. Chơi nhanh lên đi Rein

- Vâng_Cô nhóc vâng một tiếng rồi xông vào 3 tên kia mà đánh. Rin và bọn hắn không khỏi ngạc nhiên

- Rein biết võ sao?_Rin hỏi trong sự ngỡ ngàng

- Con bé là đệ tử của anh đấy. Con bé tiếp thu rất nhanh_John tự hào nói. Một năm qua, anh đã dạy cho Rein rất nhiều điều. Ngay cả kĩ thuật đua xe do mình tự sáng chế ra anh cũng truyền lại cho Rein. Anh thương Rein nhiều lắm. Anh cảm thấy tội nghiệp cho Rein như tội nghiệp cho nó vậy. Nó vẫn còn may mắn lắm. Nó còn anh, còn ông bà ở Mỹ nhưng Rein thì không còn ai cả. Nhỏ đáng thương vậy đấy

- Chúng ta có cần giúp con bé không?_Jame lo lắng hỏi

- Không cần đâu 2, cứ để con bé tự chiến đấu một mình.

3 tên kia thì làm gì được Rein. Cô bé không còn là một Laysi rụt rè của ngày xưa nữa đâu. Nó rất hài lòng vì sự thay đổi này của Rein. Nó không cần phải lo lắng cho Rein từng li từng tí như ngày xưa nữa. Có lẽ đã đến lúc nó phải sống cho bản thân mình và sống cho những kế hoạch nó đã đề ra rồi. Dù tương lai có chuyện gì xảy đến, nó cũng đón nhận hết, kể cả cái chết.

Rein sau vài phút đã knock out 3 tên đó. Lúc nãy 3 tên đó lớn giọng bao nhiêu bay giờ lại e dè bấy nhiêu. Cả ba ngã ra đất liền đứng dậy và bỏ chạy mất dạng. (Tội nghiệp! Đụng ai không đụng lại đi đụng toàn thứ dữ)

- Sảng khoái quá đi_Rein vươn tay rồi trở lại đứng bên nó

- Em giỏi quá Rein à!_Rin tíu tít khen nhỏ mãi không thôi. Cậu nhóc không thể ngờ Rein lại thay đổi đến mức này

- Đừng có khen con nhóc mãi như thế. Con bé sẽ tự mãn đấy!_Nó nhíu mày nói._Chỉ có bấy nhiêu thôi thì chưa thể gọi là giỏi được

- Chị, chị đừng làm Rein buồn chứ ạ_Rin bất mãn nói. Rein vội kéo áo Rin rồi lắc đầu. Nó nói đâu có sai đâu

- Mất vui rồi! Rein à, chúng ta về thôi!_Nó bắt chéo tay sau đầu rồi bước đi

- Nhưng chị à, chúng ta đã hứa đến nhà anh Jame ở mà

- Ừ ha!

- Em sợ chị rồi! Dạo này chị để đầu óc đi đâu vậy chứ?_Rein phàn nàn. Dạo này nó lạ lắm. Một người có trí nhớ siêu phàm như nó bây giờ lại bỏ đồ ở đâu quên ở đấy. Còn cả những lời nó đã nói nó cũng không thể nhớ nữa. Rein rất lấy làm lạ với chuyện này.

- 2 à, em muốn về nhà!_nó quay sang nói với Jame

- Ừ. Chúng ta về thôi_Jame vui vẻ khoác vai nó ra về chẳng thèm để ý gì đến bọn hắn cả. Rein và Sally cũng lon ton chạy theo. Và tất nhiên khi bọn nó đã quay về thì không còn lí do gì để bọn hắn ở lại nữa. Dù gì bây giờ cũng gần 10h rồi. Cũng đã đến giờ “Chúc bé ngủ ngon” rồi.

Cả bọn kéo nhau về nhà Jame. Nhưng vì không được sự cho phép của nó nên mấy chàng và mấy nàng bọn hắn đành ai về nhà nấy. Dù Jame là chủ ngôi nhà nhưng một khi cô em bé bỏng của anh đã không cho phép thì anh cũng không còn cách nào khác là phải nghe theo thôi. Bọn hắn bất mãn về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên cả bọn chính thức gặp lại nhau sau một năm mà, sao lại phải về nhà khi chỉ mới 10h chứ.

Hắn và Sakia về nhà rồi ai về phòng nấy. Ba mẹ hắn đã ngủ từ thuở nào rồi. Hắn nhẹ nhàng bước từng bước về phòng. Ném cái áo khoát lên giường, mở cửa phòng tắm rồi hắn bước vào trong. 5’ sau hắn bước ra chỉ với một chiếc khăn quấn ở thân dưới. Hắn bước đến chiếc gương lớn ở góc nhà rồi soi mình trong đó. Hắn phải giật mình khi nhìn thấy mình trong gương. Nhìn hắn xanh xao lắm. Vậy mà suốt một năm qua hắn có hay biết đâu. Đến một lần soi gương cũng không có thì làm sao mà biết. Rốt cuộc một năm qua hắn đã sống như thế nào. Nhưng cũng chẳng sao, rồi hắn cũng sẽ lại là hắn thôi bởi vì nó vẫn còn sống và quay về rồi mà. Hắn quăng mình lên giường rồi nghĩ ngợi lung tung nhưng mọi chuyện hắn nghĩ đến chỉ có duy nhất mối quan hệ giữa nó và hắn lúc này thôi. Nó và hắn đã không thể nào tự nhiên như xưa nữa. Cũng đúng thôi một đứa con trai và một đứa con gái thì làm sao mà tự nhiên được. Khó suy nghĩ quá! Hắn gục mặt xuống gối và nhắm nghiền mắt lại. Bây giờ hắn chỉ biết để mặc cho mọi chuyện cuốn theo tự nhiên thôi. Và thế là giấc ngủ kéo đến với hắn. Suốt một năm dài đằng đẵng cuối cùng hắn cũng đã có một đêm ngon giấc, một đêm với những giấc mơ đẹp. Và đêm đó hắn vẫn mơ thấy nó như mọi ngày nhưng bây giờ hắn đã không còn sợ khi tỉnh lại sẽ không thấy nó nữa rồi. Ngay cả đang ngủ tim hắn cũng đập rộn lên vì điều đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.