Giá Như Em Là Con Gái

Chương 30: Món quà của John



2h chiều hôm đó, tại trường đua Demons, bọn hắn cứ đi qua đi lại ngoài cổng trường đua mãi không thôi. Đã đến giờ hẹn rồi mà chẳng thấy nó đâu cả. Mới 1h nó và John đã dắt nhau ra khỏi nhà rồi. Cả bọn cứ ngỡ bọn nó đến trường đua nhưng không phải. Rốt cuộc bọn nó đã đi đâu. Cả bọn đang lo mãi khôn nguôi thì càng phiền hơn khi nhỏ Sasa đến quấy rầy. Đi cùng nhỏ còn có nhỏ Lala nữa. Nhỏ SaSa nhìn quanh không thấy nó đâu thì cười lớn

- Haha, con nhỏ đó sợ rồi sao?

- Tất nhiên rồi. Đối thủ của cô ta là thần gió mà. Chắc giờ con nhỏ đó đang rúc trong xó nào đó rồi run rẩy rồi_Nhỏ Lala chêm vào

- Im mấy cái miệng ác độc của các người lại_Rein hùng hổ lên tiếng. Hai ả đó nói gì nhỏ cũng có thể nhịn được nhưng dám xem thường chị nhỏ thì coi chừng

- Mày nói gì hả? Dám ra lệnh cho bọn tao sao?_Nhỏ Sasa vung tay định tát Rein nhưng Rin đã kịp chụp lại. Cậu nhóc trừng mắt nhìn ả

- Cô dám động vào Rein thử xem, tôi sẽ cho cô thấy địa ngục ngay đấy!_Rin lạnh lùng hất tay ra làm ả ngã xuống đất. Ả Lala đừng dậy rồi bất mãn nhìn Rein

- Một năm trôi qua mày vẫn không thay đổi nhỉ? vẫn chỉ là một kẻ dựa hơi người khác mà thôi!

- Mày…_Rein tức điên lên định xông vào đánh cho ả một trận thì phải khựng lại vì giọng nói lạnh như băng ngàn năm của ai đó

- Địa ngục chào đón mày rồi đấy, Lala à!_Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía hai người đang đi vào

- Chị/ Lallie!

- Anh John, đưa con nhỏ đó vào trại cải tạo ở Mĩ đi._Nó lạnh lùng phán quyết

- OK_John làm hành động theo kiểu quân đội rồi lôi điện thoại ra gọi cho đám đàn em của mình. Chỉ 1’ sau, một đám thanh niên đã có mặt. Nó nhìn nhỏ Lala bằng ánh mắt khinh bỉ rồi nở nụ cười nửa miệng

- Để xem sau khi ra khỏi đó mày có còn lên mặt như thế này nữa không? Nhưng cũng không biết mày có còn xác để ra khỏi đó không nữa_Nói xong nó hất mặt ra hiệu cho đám đàn em của John. Ngay lập tức nhỏ Lala bị lôi đi. Nhỏ la hét mãi không thôi! Nhưng chẳng có ai giúp nhỏ cả, nhỏ Sasa chỉ biết chết trân mà nhìn cảnh tượng đó thôi. Gan nào lớn bằng trời mới dám xen vào những chuyện này.

- Kí đi!_Nó ném một tờ giấy vào mặt nhỏ Sasa. Đó là giấy thỏa thuận. Theo như những gì nhỏ Sasa đã nói và đã cá cược, nó đã cho ghi lại tất cả. Để đảm bảo tất cả không phải là nói suông, nó đã cho viết ra tờ giấy đó. Cũng chẳng có gì phải suy nghĩ nữa, nó và nhỏ Sasa liền kí tên đóng dấu vào tờ giấy và đưa cho Sen (quản lí bar) giữ giùm

- Tất cả mọi thứ sẽ là của tao ngay thôi, haha_Nhỏ Sasa cười lớn, đeo mặt nạ thần gió vào rồi bỏ đi.

- Lallie, em bướng lắm! Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không tha thứ cho em đâu!_Jame lườm nó. Nó không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ với anh. Nó thật may mắn khi có một người anh thương nó như thế!

- Em phải cẩn thận đấy! Thắng thua cũng quan trọng nhưng em tuyệt đối không được đánh đổi tính mạng mình đâu đấy_Hắn căn dặn nó. Cái hắn sợ nhất chính là cái này. Với tính của nó, để giành lại tất cả mọi thứ đã mất của gia đình nó, nó có thể đánh đổi cả tính mạng. Nó là một cô bé ngốc nhưng lại không ngốc mà. Nó nhìn hắn gật đầu thay câu trả lời rồi quay sang John. Trong khi hắn và mọi người lo lắng mãi không thôi thì John là người duy nhất vẫn bình thản. Dường như anh không lo lắng gì cho nó cả.

- Chuẩn bị xong tất cả chưa anh?

- Rồi! Tí nữa chỉ cần em kí vào giấy cam kết chịu mọi trách nhiệm nữa là cuộc đua bắt đầu.

- Ừm. Mà anh chuẩn bị xe cho em chưa?

- Rồi. Chiếc xe mà em yêu quý nhất. Anh đã để mặt nạ ở trong xe ấy!

- Cảm ơn anh nhiều!

- Em đeo mặt nạ sao Lallie_Sally hỏi

- Vâng

- Sao lại phải đeo mặt nạ?_Sakia khó hiểu hỏi

- Nó sợ bị thua sẽ mất mặt ấy mà_John lanh miệng trả lời. Nó liền liếc John một cái xém cháy áo. Cái gì mà sợ thua rồi mất mặt chứ? Anh chỉ toàn giỏi bịa chuyện thôi!

- Thôi nào, chúng ta vào trong nào. Anh đã chuẩn bị chỗ tốt nhất cho mấy đứa rồi đấy!_John hồ hởi lên tiếng. Cả bọn kéo nhau vào trong sân đua, còn nó thì đi ra bãi xe để lấy con siêu xe yêu thích của mình.

Ngoài sân chính của trường đua nơi có một khán đài rộng với hàng chục ti vi cực lớn và một sân khấu dài khoảng 7m rộng 3m để tổ chức những sự kiện quan trọng như lễ trao giải, lễ khai mạc giải đấu,…Và ngay lúc này trên cái sân khấu ấy là một cậu thanh niên với vóc dáng cân đối phải gọi là rất menly. Và cậu thanh niên đó không phải ai khác mà chính là John-ông chủ trường đua đã mất tích suốt một năm qua. Anh cầm micro rồi dõng dạc nói

- Xin chào tất cả các bạn thân mến! Lâu rồi tôi mới được gặp lại các bạn, đã được một năm rồi. Một năm cũng không phải quá lâu nhỉ? Tôi chắc không bị các bạn lãng quên đâu ha? Một năm qua tôi mất tích là có lí do. Tôi đã đi khắp nơi để tìm một món quà mà các bạn yêu thích. Và tôi đã tìm được món quà đó rồi. Các bạn có muốn xem món quà của tôi không?

- CÓ_Cả trường đua đồng loạt hét lên. John hài lòng mỉm cười.

- Vậy thì các bạn hãy hướng mắt ra cổng và hãy chào đón sự hiện diện của thần gió nào_Sau lời của John, nhỏ Sasa lái chiếc Mercedes tiến vào. Ban đầu cả trường đua hò hét kinh khủng nhưng giờ đã dịu bớt đi rồi. Sau lần tuyên bố của nhỏ Sasa lần trước, mọi người ở đây đã nhìn nhỏ bằng một con mắt khác rồi. Người có tài mà không biết khiêm tốn thì chẳng đáng để ngưỡng mộ huống hồ chi nhỏ Sasa chỉ có khả năng che mắt những kẻ yếu kém. Nhỏ thì có tài cán gì chứ! Nhỏ Sasa chạy xe đến vị trí số 1 trên vạch xuất phát rồi bước ra khỏi xe, tiến về sân khấu và đứng bên cạnh John.

- Đừng có vênh mặt lên như thế!_John khẽ nói với nhỏ. Mặt nhỏ giờ chắc đụng đến trời rồi.

- Anh John, đó là món quà của anh đấy sao? Thần gió có gì lạ đâu, dạo này bọn em gặp hoài à_Một cậu nhóc đứng lên mạnh dạn hỏi John. Mặt nhỏ Sasa liền trở nên u ám lạ kì. Nhỏ đang tức vì không được coi trọng ấy mà. Trước câu hỏi của cậu nhóc John liền cười đáp trả

- Không. Món quà của anh vẫn chưa xuất hiện. Nào tất cả mọi người hãy hướng mắt ra cổng và chào đón món quà của anh nào_Một lần nữa tất cả lại hướng mắt ra cổng. Bọn hắn cũng hướng mắt ra đó, hắn rất tò mò muốn xem món quà của John là gì và điều hắn muốn xem nhất chính là nó. Hắn đang trông nó nhưng trông hoài mà sao nó vẫn chưa ra. Ngoài cổng không có gì cả. John cũng chẳng lên tiếng nữa. Tất cả mọi người hết nhìn cổng rồi lại nhìn John rồi lại bàn tán.

Cả trường đua bỗng nhiên trở nên im ắng. Nguyên nhân gây nên sự im ắng này chính là tiếng động cơ ô tô ở đâu đó vang lên. Mỗi lúc tiếng xe một to hơn, mà cái tiếng xe này đối với tất cả mọi người ở đây quen lắm nha!

Tất cả im lặng và tập trung về phía cổng. Đột nhiên tiếng John vang lên mang theo sự phấn khởi

- Mọi người hãy cùng tôi chào đón…huyền thoại của chúng ta nào_Tiếng John một ngày một to hơn nhưng vẫn không thể át lại tiếng động cơ vang vọng đó. Một chiếc siêu xe màu đỏ lao như bay vào trường đua và dừng lại ngay tại vị trí vinh dự nhất trên vạch xuất phát. Đó là một ô trống màu trắng có in một chữ VUA to tổ chảng trên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.