Giá Như...

Chương 34: Chướng mắt



Edit: V.O

Đến trưa, Tương Quý Thần trở về, Mộ Kiều Kiều xông tới: "Quý Thần, em thật sự đã biết sai rồi, em không nên dối gạt anh, thật xin lỗi. . ."

"Cút ngay! Đừng cản đường!"

Tương Quý Thần không hề thông cảm với Mộ Kiều Kiều, ngược lại, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng chướng mắt.

Tương Quý Thần vào biệt thự lần nữa, mà Mộ Kiều Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục quỳ ở bên ngoài, cũng may chung quanh đây vốn là ở ngoại ô, gần đó cũng không có ai, nếu không, mặt mũi của cô ta đều phải vứt sạch.

Mộ Kiều Kiều không biết rốt cuộc mình làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng bây giờ đây là cách duy nhất, bây giờ cô ta có chút hối hận, nếu như cô ta có thể sớm xảy ra quan hệ với Tương Quý Thần, lại có một đứa con, nhất định tình huống bây giờ sẽ khác, nhưng lúc này cô ta vẫn hận Mộ Thiên Tinh nhất, rõ ràng đã chết, tại sao còn xuất hiện giành cảm giác tồn tại.

Lúc Tương Quý Thần ở biệt thự, Mộ Kiều Kiều không dám làm ra một cử động nhỏ nào, cô ta lo Tương Quý Thần ra bất cứ lúc nào, vì vậy chỉ có thể ngồi chờ lúc anh đi khỏi biệt thự mới gọi cho mẹ mình Vương Hiểu Lệ.

"Mẹ. . ." Điện thoại nối thông, Mộ Kiều Kiều thật vô cùng tủi thân, từ nhỏ đến lớn, có lúc nào cô ta từng chịu khổ như thế? Bây giờ chẳng những phải quỳ ở chỗ này, ngay cả cơm cũng không có.

Mà nghe Mộ Kiều Kiều khóc lóc kể lể, Vương Hiểu Lệ ở nhà cũng ngồi không yên, vội vã làm thức ăn, bỏ vào hộp giữ nhiệt đem tới.

"Kiều Kiều, nhanh ăn đi." Vương Hiểu Lệ trải một tấm vải trên luống hoa ở bên ngoài biệt thự, vừa mới chuẩn bị để xuống, đã bị Mộ Kiều Kiều kéo tay.

"Mẹ, không cần làm quá sạch sẽ, dieendaanleequuydoon – V.O, một lát Quý Thần trở lại sẽ phát hiện, con ráng chịu đỡ một chút là được, con cũng sắp chết đói rồi !"

Vương Hiểu Lệ yêu thương không dứt: "Thật là khổ cực cho con, Quý Thần phản ứng như thế nào? Thái độ có mềm lại không?"

Mộ Kiều Kiều vừa ăn ngấu nghiến, vừa mơ hồ nói: "Cũng coi như là mềm, anh ấy nói con quỳ ở chỗ này ba ngày, rồi sẽ tha thứ cho con."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Vương Hiểu Lệ gật đầu liên tục, mặc dù đau lòng con gái, nhưng bà ta cũng không bỏ được vinh hoa phú quý tới tay, nếu như cúi thấp đầu nhận sai là có thể khiến cho Mộ Kiều Kiều gả vào nhà họ Tương lần nữa, như vậy tất cả khổ cực bây giờ đều đáng giá.

"Đúng rồi, Kiều Kiều, con cũng đừng quá thành thật, nếu thật quỳ ở chỗ này ba ngày, hai chân của con cũng sẽ mất cảm giác, lúc Quý Thần không có ở đây, con qua bên nghỉ ngơi một chút biết không?"

"Yên tâm đi, mẹ, con đâu có đần như vậy, nếu vẫn quỳ thật, không phải chân con sẽ tàn sao? Hơn nữa, Quý Thần không có ở nhà, con quỳ cũng không có ai thấy!"

Vương Hiểu Lệ gật đầu liên tục: "Nói đúng, con cũng biết rồi, vậy mẹ đi trước, nếu như bị Quý Thần phát hiện sẽ hỏng bét."

"Được, mẹ mau về đi."

"Vậy con đói bụng thì gọi cho mẹ."

"Dạ, con biết rồi."

Mộ Kiều Kiều len lén ăn cơm no, dứt khoát ngồi ở bên bồn hoa nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến lúc cô ta thấy thời gian gần đến, mới làm bộ quỳ yếu ớt một lần nữa.

Hôm nay đã là ngày thứ hai, Tương Quý Thần vẫn đi sớm về trễ, lúc anh trở lại, Mộ Kiều Kiều ôm lấy chân anh: "Quý Thần, thật xin lỗi, em thật sự biết sai rồi!"

Tương Quý Thần đạp Mộ Kiều Kiều một phát: "Cô đã quỳ đủ chưa? Trước khi quỳ đủ thì đừng mở miệng!"

Trong đôi mắt Mộ Kiều Kiều tràn đầy nước mắt, lại vẫn kiên cường ngẩng đầu: "Quý Thần, anh yên tâm, chuyện em hứa với anh, em nhất định sẽ làm được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.