Tâm tình Mộ Kiều Kiều càng thêm kích động, chuyện này không chỉ có liên quan đến tương lai của cô ta, còn là tương lai của gia tộc bọn họ, bây giờ cô ta đã không dám tưởng tượng, nếu công ty bị thu mua, vậy cả nhà bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
"Không bằng, chúng ta đi cầu xin Quý Thần đi, dù sao cậu ta đã từng là con rể nhà họ Mộ, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cậu ta cũng không thể trơ mắt nhìn chúng ta tan cửa nát nhà!"
Vương Hiểu Lệ nói như chuyện đương nhiên, vì vậy, sau khi cả nhà thương lượng, quyết định chủ động đi tìm Tương Quý Thần, hi vọng anh có thể từ bỏ việc thu mua.
Cả nhà Mộ Ái Quốc cố ý cầm quà theo, đi tới chỗ Tương Quý Thần ở!
Quả nhiên Tương Quý Thần ở nhà, điều này làm cho đám người Mộ Ái Quốc thở phào nhẹ nhõm, Mộ Ái Quốc bỏ nét mặt già nua chủ động mở miệng: "Quý Thần, hôm nay chúng tôi tới, là muốn hỏi thăm chút, chuyện cổ phiếu nhà họ Mộ, có phải. . .ý của cậu là..."
Tương Quý Thần khinh thường liếc ông: "Đúng thì thế nào?"
Vương Hiểu Lệ nghe vậy lo lắng nói: "Quý Thần, sao cậu có thể làm như vậy? Hai nhà chúng ta chính là sui gia mà!"
Tương Quý Thần cười lạnh: "Lúc các người thiết kế Thiên Tinh, thiết kế tôi, quan hệ hai nhà đã tan vỡ!"
"Quý Thần, cầu cậu bỏ qua cho chúng tôi đi?"
"Cũng không phải là không được!"
Tương Quý Thần vừa nói, vừa đi vào biệt thự, dieendaanleequuydoon – V.O, không lâu lắm, anh cầm di ảnh của Mộ Thiên Tinh, trịnh trọng đặt ở trong sân.
Cả nhà Mộ Ái Quốc liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút sợ hãi, Tương Quý Thần muốn làm cái gì?
Tương Quý Thần nói với bọn họ: "Không phải là các người muốn cho tôi tha cho các người sao? Vậy bây giờ, các người quỳ xuống trước di ảnh của Thiên Tinh, dập đầu nói xin lỗi, lúc nào tôi hài lòng, thì lúc đó tôi sẽ tha cho các người!"
Lời của Tương Quý Thần khiến cho người nhà họ Mộ kinh hoàng không thôi, Vương Hiểu Lệ bày tỏ bất mãn, chỉ là bà ta còn chưa từ chối, đã bị ánh mắt Mộ Ái Quốc ngăn cản, bây giờ là lúc bọn họ muốn cầu Tương Quý Thần, nếu Tương Quý Thần không hài lòng, cả nhà bọn họ sẽ không còn đường sống.
Vì vậy, Mộ Ái Quốc quỳ xuống đầu tiên, ngay sau đó là mẹ con Vương Hiểu Lệ, chỉ là lúc Mộ Kiều Kiều quỳ xuống, đáy mắt vẫn chán ghét và oán độc, cô ta thống hận Mộ Thiên Tinh, khi còn sống Mộ Thiên Tinh làm cho người ta chán ghét, chết cũng không để cô ta được yên.
Nhưng dù Mộ Kiều Kiều không cam lòng thế nào, vẫn quỳ trước Mộ Thiên Tinh theo lời Tương Quý Thần nói.
Mà chờ đến lúc bọn họ quỳ lạy xong, Tương Quý Thần nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Thiên Tinh cô ấy lương thiện, thấy các người chật vật như vậy, chắc chắn đã tha thứ cho các người, nhưng đáng tiếc, người các người gặp phải là tôi, tôi không phải là hạng người lương thiện gì, các người đã từng hại Thiên Tinh thảm như vậy, dĩ nhiên tôi cũng muốn để cho các người mãi sống trong bóng tối!
Mộ Ái Quốc vừa nghe giật mình đứng lên: "Tương Quý Thần, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Ánh mắt Tương Quý Thần thâm trầm, nhìn giống như biển chết: "Đừng lo lắng, chẳng qua là để cho các người thể nghiệm tư vị tuyệt vọng mà thôi.
Vương Hiểu Lệ nghe thấy lúc này lôi kéo Mộ Ái Quốc: "Ái Quốc, chúng ta đi nhanh đi, Tương Quý Thần cậu ta điên rồi!"
Sắc mặt Mộ Ái Quốc cũng khó nhìn, vốn cho là cho dù lần này tới đây không được đối phương trợ giúp, cũng ít nhất có thể làm anh hứa sẽ không bỏ đá xuống giếng nữa, kết quả ngược lại, đối phương lại trực tiếp ra tay với bọn họ.
Vì vậy, người nhà họ Mộ không ở lại nữa, bước chân vội vã chuẩn bị rời đi.
Vào lúc đó, Tương Quý Thần nở nụ cười, tiếng cười của anh trầm thấp lại mê hoặc, nhưng lúc này rơi vào trong tai người nhà họ Mộ hoàn toàn giống như là chuông tang trước khi chết!