Không lâu lắm, một người giúp việc mở cửa ra, cô quan sát trên dưới Tương Quý Thần: "Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?"
Mộ Thiên Tinh đang chăm con thấy người giúp việc đứng bất động ở cửa, không khỏi đi ra, mở miệng hỏi: "Là ai vậy? Tìm anh Tử Hào sao? Anh ấy không..."
Mộ Thiên Tinh lập tức sững sờ ở đó, mắt Tương Quý Thần cũng mờ đi.
Trong lúc nhất thời, thời gian như ngừng lại, Tương Quý Thần và Mộ Thiên Tinh nhìn nhau, tất cả tâm tình giấu trong đáy mắt, nhớ nhung và kích động nhìn không sót chút gì.
"Mẹ..."
Một giọng nói mềm mại khiến Mộ Thiên Tinh giật mình thức tỉnh, cô hơi bối rối rũ mắt xuống: "Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?"
"Thiên Tinh! Anh tìm em! Thiên Tinh!"
"Thật xin lỗi, tôi không quen anh!"
Giọng Mộ Thiên Tinh có chút khàn khàn nghẹn ngào, cô nhanh chóng quay đầu, không nhìn vào mắt Tương Quý Thần, ngón tay cô khẽ run, tâm tình trong lòng sôi trào.
"Em không quen anh cũng không sao, anh quen em là được! Thiên Tinh."
Giọng Tương Quý Thần trầm thấp lại khàn khàn, trong mắt anh đã nổi lên nước mắt, anh không có cách nào kiềm chế tim mình nữa, kéo Mộ Thiên Tinh, ôm cô thật chặt.
Mộ Thiên Tinh bắt đầu giãy dụa không ngừng: "Buông tôi ra, anh buông tôi ra..."
"Không! Anh không buông! Thiên Tinh, anh cho là...đời này sẽ không còn được gặp lại em nữa! Xin em, cho dù đây là một giấc mơ, ít nhất đừng để anh thức dậy nhanh như vậy!"
Mộ Thiên Tinh nghe vậy chỉ cảm thấy lòng vô cùng chua sót, dieendaanleequuydoon – V.O, tay cô chạm vào xương vai Tương Quý Thần, trong lòng càng khó chịu, nhưng chỉ một năm ngắn ngủi, sao anh lại khiến mình gầy như vậy?
Nước mắt gần như rơi xuống trong nháy mắt, Mộ Thiên Tinh đã không nghĩ từ chối nữa, cô vùi trong lòng Tương Quý Thần, trong lúc nhất thời nước mắt đầy mặt.
Người giúp việc hoàn toàn bị dọa sợ, vội vàng gọi cho Lục Tử Hào: "Lục tiên sinh, không xong rồi, có một người đàn ông xa lạ đến nhà, lại còn ôm tiểu thư Thiên Tinh, hình như hai người biết nhau."
Lục Tử Hào nhận được điện thoại không dám chậm trễ, chỉ cảm thấy lòng lộp bộp, vội vã chạy về.
Không nghĩ tới giấu lâu như vậy, cuối cùng vẫn không lừa được!
Tương Quý Thần ôm Mộ Thiên Tinh, thật lâu không muốn buông tay: "Thật xin lỗi, Thiên Tinh, anh là tên khốn kiếp! Người nên tin lại không tin, người không nên tin lại tin..."
Mộ Thiên Tinh vươn ngón tay đặt lên môi anh: "Đừng nói nữa Quý Thần, tất cả đã qua."
Tương Quý Thần đỏ mắt, nắm lấy ngón tay Mộ Thiên Tinh: "Một năm trước, anh cũng đã khôi phục trí nhớ, nhưng anh cho là em đã không còn, cho nên vẫn luôn không đến tìm em. Tại sao anh lại ngốc như vậy!"
Lúc hai người ôm nhau, đột nhiên cậu bé vẫn đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu chạy tới, nhìn chằm chằm Tương Quý Thần, đột nhiên kêu một tiếng: "Ba!"
Nhất thời Tương Quý Thần kích động không thôi, anh ngồi xổm xuống, dịu dàng bế cậu bé lên, lại phát hiện tay cậu bé cầm hình anh và Mộ Thiên Tinh chụp chung.
Tương Quý Thần quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Tinh, nhất thời vành mắt mờ đi: "Đây là. . ."
Mộ Thiên Tinh gật đầu, nước mắt cũng rớt xuống, đây là hình dán bọn họ cùng đi chụp lúc mới vừa yêu nhau, bọn họ trong hình tràn đầy thanh xuân, vô cùng hạnh phúc.
Tương Quý Thần vươn tay ôm Mộ Thiên Tinh vào lòng, cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ.
Không lâu lắm, ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe hơi, sau đó Tương Quý Thần thấy Lục Tử Hào vội vã xông vào.