Giá Như...

Chương 47: Tha thứ



Edit: V.O

Giọng Lục Tử Hào nghẹn ngào, ôm Mộ Thiên Tinh quỳ xuống.

"Thiên Tinh, thật xin lỗi, nhưng anh thật sự vô cùng yêu em, em đừng đi có được không?"

Nhìn người đàn ông mình đã từng kính trọng giống như anh trai quỳ ở trước mặt mình, trong lòng Mộ Thiên Tinh ngũ vị tạp trần, ngoại trừ ngạc nhiên chỉ có sửng sốt và khó có thể tiếp nhận.

"Anh Tử Hào, anh đứng lên trước đi."

Lục Tử Hào lại vẫn quỳ ở đó: "Nếu em không hứa với anh, anh sẽ không đứng lên, Thiên Tinh, em đã nói cho dù là sau này cũng không gặp lại Tương Quý Thần, cậu ta đã từng tổn thương em, em cũng có thể tha thứ cho cậu ta, vậy tại sao em không thể tiếp nhận anh chứ?"

Mộ Thiên Tinh cúi đầu: "Thật xin lỗi, anh Tử Hào, cho tới nay, em chỉ coi anh là anh trai, em biết anh vẫn luôn chăm sóc em, rõ ràng Kiều Kiều mới là em họ ruột của anh, nhưng anh lại luôn yêu thương em hơn, nhưng em thật sự không có cách nào tiếp nhận."

Lục Tử Hào giống như ỷ lại vào Mộ Thiên Tinh: "Thiên Tinh, tại sao không thử với anh một lần? Em xem trong khoảng thời gian này không phải em ở đây cũng vô cùng vui vẻ sao? Anh nghĩ, sau này chúng ta cũng có thể tiếp tục như vậy, không phải sao?"

Đối mặt với Lục Tử Hào dây dưa, lần đầu tiên Mộ Thiên Tinh cảm thấy kinh ngạc không dứt, dường như cô chưa từng quen biết người này, bây giờ Lục Tử Hào hoàn toàn như một người khác.

Mộ Thiên Tinh vươn tay đỡ Lục Tử Hào dậy: "Anh Tử Hào, em thật sự vô cùng biết ơn anh, từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần em gặp chuyện buồn, dieendaanleequuydoon – V.O, anh đều ở bên cạnh em, anh giống như là một người anh trai, vĩnh viễn bao dung tính xấu của em, kiên nhẫn với khuyết điểm của em, nhưng em với anh, cho tới bây giờ đều không phải là tình yêu nam nữ."

Mộ Thiên Tinh nói xong, trực tiếp nắm tay Tương Quý Thần, mười ngón tay đan xen, mắt cô bình thản nhìn Lục Tử Hào: "Anh Tử Hào, thật ra thì em cũng từng nghĩ cứ tiếp tục sống như thế này, nhưng không nghĩ tới giữa chúng ta vẫn có lừa gạt, có giấu diếm, huống chi, lần này lúc nhìn thấy Quý Thần, em không có cách nào thuyết phục mình không chấp nhận anh ấy."

Trong lòng Tương Quý Thần khẽ động, ánh mắt cưng chiều nhìn Mộ Thiên Tinh, đáy mắt cảm động không dứt: "Cảm ơn em, Thiên Tinh, cám ơn em lựa chọn anh."

"Tại sao? Thiên Tinh, Tương Quý Thần làm nhiều chuyện sai như vậy, cậu ta đã từng tổn thương em sâu sắc, tại sao em vẫn chịu cho cậu ta cơ hội?"

Mộ Thiên Tinh cười cười, dịu dàng lại ngọt ngào: "Có lẽ là bởi vì con người em ích kỷ, em không muốn từ bỏ hạnh phúc tới tay, cho nên cũng chỉ phải làm trái với hứa hẹn của mình, anh Tử Hào, nếu anh thật muốn trách, cứ trách em đi, đừng trách Quý Thần."

Cả người Lục Tử Hào chán nản ngã ngồi dưới đất, vô lực mà tuyệt vọng.

Tương Quý Thần tiến lên, kéo Lục Tử Hào dậy: "Tử Hào, thật ra thì tôi muốn cảm ơn anh, cám ơn anh vẫn luôn chăm sóc Thiên Tinh và cục cưng, mặc dù động cơ không tốt, nhưng anh đối xử với bọn họ rất tốt. Nhưng trong tình yêu, không chịu được bất kỳ lừa gạt. Tôi và Thiên Tinh cũng từng bị lừa gạt, cũng bởi vì lừa gạt mà tổn thương, một lời nói dối cần vô số lời nói dối làm tròn, sớm muộn cũng sẽ mang đến tổn thương nhiều hơn."

Lục Tử Hào không nhịn được cười khổ: "Cậu nghĩ trong khoảng thời gian này tôi không lo sao? Không có lúc nào là tôi không lo sợ, còn có chút trông gà hoá cuốc, vì vậy tôi chỉ có thể lần lượt giấu diếm tất cả tin tức trong nước về cậu, cho nên cho tới nay, Thiên Tinh mới không biết cậu đã làm nhiều như vậy vì em ấy."

Lục Tử Hào ảo não che mắt: "Tôi sai rồi, có lẽ là bởi vì sự ích kỷ của tôi, mới có thể mất đi Thiên Tinh."

Mộ Thiên Tinh tiến lên phía trước nói: "Anh Tử Hào, anh chưa từng mất đi em, bởi vì bất kể tới khi nào, em cũng là em gái của anh!"

Lục Tử Hào nhìn ánh mắt chân thành của Mộ Thiên Tinh, rốt cuộc ảm đạm rũ mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.