Gia Niên - Tiểu Dã Miêu Cần Lao

Chương 32: Trước Công Chúng



May thay chuyến bay Mộ Gia Niên điều khuyển là chuyến về, tuy không hạ cánh đúng điểm đến đã định nhưng vẫn đáp xuống an toàn ở một thành phố trong nước, ngay lập tức Lãnh Nham bay thẳng tới trong ngày.

Mộ Gia Niên chờ anh ở khách sạn gần sân bay, công ty kiểm tra tâm lý đội ngũ nhân viên vừa trải qua sự cố và phê duyệt cho có một quãng thời gian nghỉ ngơi dài hạn, nên tạm thời cô không phải nhận nhiệm vụ bay.

Khoảnh khắc Lãnh Nham mở cửa nhìn thấy người trong phòng hoàn hảo không làm sao thì hốc mắt anh nóng lên, cũng không đóng cửa mà vọt vào kéo cô ôm choàng trong lồng ngực.

Mộ Gia Niên đáp tay trên vai anh, vỗ nhẹ nhàng, nói dịu dàng như dỗ đứa trẻ: “Ổn rồi, không sao, em không bị làm sao hết.”

Lãnh Nham im lặng, nhắm mắt dụi đầu trong cần cổ cô, hai tay xiết chặt lấy cô, như thể sợ vừa lơ đãng là cô sẽ biến mất.

Mộ Gia Niên bị anh ôm có chút khó thở, nhưng cũng không giãy giụa không đẩy anh ra, dịu ngoan tựa vào người anh, yên tĩnh ôm nhau.

Cái ôm này quá lâu, lâu tới mức không biết bao nhiêu tốp người đi ngang qua, rất nhiều đôi mắt tò mò ngó vào trong phòng thì bọn họ cũng không quan tâm, tiếp tục đắm chìm và thoả mãn trong những tiếng tim đập sống động của nhau.

Cuối cùng đánh vỡ bầu không khí yên bình này là tiếng bụng đói của Lãnh Nham.

Mộ Gia Niên buồn cười nhìn anh, “Chưa ăn cơm à?”

Lãnh Nham gật đầu, từ lúc biết tin tức máy báy không thể hạ cánh đến bây giờ đã qua 7 tiếng đồng hồ, anh còn chưa được uống vào một hụm nước.

Mộ Gia Niên quay lại thay giày, cầm di động, rút thẻ phòng, nắm tay anh cùng ra ngoài: “Đưa anh đi ăn cơm.”

Đã qua thời gian bữa khuya của nhà hàng khách sạn, Mộ Gia Niên dẫn anh đi tới một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông mở cửa 24/24. Khách hàng trong nhà hàng rất đông, Lãnh Nham chọn đại vài món ăn, Mộ Gia Niên ăn cùng anh mấy miếng.

Cả hai đang trò chuyện, bỗng tiếng nói chuyện phiếm từ bàn ăn bên cạnh truyền truyền sang:

“Lúc biết phi công điều khuyển máy bay là nữ tôi suýt thì sợ ngất, thường ngày các bà chị lái xe thôi đã là tội ác, đã là hiểm hoạ rồi, đã thế còn lái máy bay? Nói không chừng hạ cánh không được toàn là do không có kỹ thuật ý chứ.”

Lãnh Nham khựng lại, buông đũa nhìn về bên kia.

Vốn dĩ anh cũng chẳng thèm quan tâm những người này bà tám cái gì, nhưng những lời này chỉ mũi quá rõ ràng, anh không tin máy bay gặp sự cố còn có trường hợp khác, nên những người này nói rõ ràng chỉ vào Mộ Gia Niên.

Thấy anh tức giận, ngược lại Mộ Gia Niên khẽ mỉm cười, gắp một miếng thịt vào miệng anh.

Lãnh Nham phụng phịu nhai thịt, ánh mắt vẫn quét vào bên kia, nhưng rất nhanh lại nghe được người đàn ông kia nói:

“Có điều sau đó tôi nhìn kỹ lại tin tức, là do gặp phải dòng khí mạnh, không liên quan gì tới kỹ thuật của người ta, hơn nữa lúc hạ cánh cũng đều do cô nàng kia điều khiển, như vậy chứng tỏ kỹ thuật cô ta cũng rất tốt.”

Một đám người mỗi người chêm một câu, rất nhanh đã chuyển từ đề tài máy bay gặp sự cố sang chủ đề khác, vừa ăn vừa cười to tiếng.

Lãnh Nham tức giận mắng thầm, “May cho hắn nhặt được não về, nếu không thì hết thuốc cứu.”

Nhìn anh bực tức với người xa lạ, Mộ Gia Niên phì cười, “Đừng để ý người khác nói, em sẽ tự dùng thực lực chứng minh.”

“Trước kia hẳn em cũng gặp được những lời nghi ngờ như vậy đúng không?”

Mộ Gia Niên gật đầu: “Đúng vậy, có rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ là động lực của em.”

Nói tới đây cô bỗng cầm tay Lãnh Nham, cười chúm chím chớp chớp mắt với anh: “Hiện giờ, anh cũng là động lực của em, hơn nữa, là động lực quan trọng nhất.”

Tưởng rằng giây tiếp theo sẽ là lời triết lý thâm thuý ai dè lại là lời tán tỉnh, Lãnh Nham trố mắt, trái lại hơi ngượng nghịu.

Rõ ràng đang nghiêm túc ấy thế mà cô lại đột nhiên buông lời âu yếm, anh quả thật không chống đỡ được.

Phản ứng này của Lãnh Nham quá đáng yêu bỗng khiến cô rất muốn trêu ghẹo anh.

Lặng lẽ cởi giày ra, Mộ Gia Niên chậm rãi duỗi chân dài loả lồ dưới váy, mu bàn chân áp lên cẳng chân anh, khẽ cọ.

Lãnh Nham giật nảy, ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy cô vẫn đang nghiêm trang ăn điểm tâm.

Là cô lỡ chân chạm phải?

Vừa mới nghĩ vậy, bàn chân ngọc kia đã tù từ di chuyển theo cẳng chân lên trên, dừng ở đầu gối anh cọ xát hai vòng, sau đó len lỏi vào trong mạn đùi anh, tiếp tục len lỏi vào bên trong tìm kiếm.

Hô hấp Lãnh Nham cứng lại, lập tức ngồi thẳng lưng.

Đến đây anh sẽ không còn khờ dại cho rằng cô lỡ chân, rõ ràng cô đang câu dẫn anh, hơn nữa lại ngay ở nơi công cộng.


Nhưng loại cảm giác này, thật quá kích thích.

Anh thậm chí đã cực kỳ chờ mong cái cảm giác được bàn chân nuột nà của cô chà đạp lên trên dương vật.

Nhưng Mộ Gia Niên không theo ý anh, mỗi khi anh cho rằng rốt cuộc cô phải đụng vào bộ vị mấu chốt thì cô lại thu chân về, chỉ quyến luyến ở hai đùi săn chắc của anh, chốc chốc lại chuyển qua đầu gối, cào tới anh ngứa ngáy không thôi, hai chân không tự chủ được căng chặt.

Cho dù là như thế, anh cũng đã cương to, vật giữa háng dựng thẳng tấp chống quần, căng lớn khiến anh bức bối.

Xác thật là đã mấy ngày rồi bọn họ chưa làm, nhưng anh tới lần này vốn chỉ muốn xác nhận cô an toàn, chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận tiếng tim đập và hơi thở của cô.

Đến nỗi chuyện trên giường anh thật không nghĩ tới.

Nhưng giờ phút này, anh không thể không nghĩ tới.

Anh hận không thể tức tốc về khách sạn, đè tiểu yêu tinh trước mặt dưới thân mà hung hăng hành quyết.

“Gia Niên”. Anh thở hổn hển, ngực phập phồng, “Chúng ta về được không.”

Mộ Gia Niên nhìn anh với vẻ mặt vô tội, “Em còn chưa ăn xong.”

Sau đó, dưới ánh mắt chằm chặp của anh cô kẹp đũa gắp ra một viên anh đào trên điểm tâm ngọt, vươn đầu lưỡi chuyển vòng quanh trái anh đào, liếm liếm, rồi từ từ bỏ vào trong miệng.

Nhìn trái anh đào mọng nước cuộn trong miệng cô, nhìn đôi môi khi đóng khi mở của cô, đầu lưỡi non nớt hồng hồng thi thoảng thò ra bên ngoài, Lãnh Nham chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dục hoả trong cơ thể bập bùng bốc lên.

“Đáng tiếc, anh đào này không cứng, nếu không em còn có thể thắt nút trong miệng.”

Lúc cô nói đồng thời bàn chân đột nhiên duỗi thẳng đến giữa háng anh, bao lại thứ đồ gắng gượng kia, dẫm dẫm.

“Ưm…” Lãnh Nham bị hành động đánh bất ngờ không kịp phòng ngừa buột miệng kêu rên, may là trong nhà hàng mở âm nhạc, những người ở bàn xung quanh trò truyện to tiếng, chứ không tình cảnh tũng quẫn này của anh đã sớm bị phát hiện.

Cố tình người phóng hoả phía đối diện vẫn mặt mày thản nhiên, ăn xong anh đào lại dùng đũa quệt bơ ngập vào trong miệng, cánh môi quyến rũ mút sạch sẽ bơ trên đũa, đầu lưỡi lại quấn vòng quanh đũa khi thâm khi thiển mà liếm láp.

Loại động tác tràn ngập sắc tình khiêu gợi này khiến Lãnh Nham càng xem càng bùng hoả, không cầm được lòng bỏ tay xuống dưới bàn, nương khăn trải bàn che đậy cầm lấy bàn chân ngọc của cô, để chân cô kề sát dương vật căng cứng của mình, cọ xát lên xuống.

“Thưa ngài, ban nãy còn thiếu một món đồ ngọt, hiện giờ có thể bưng lên chứ ạ?”

Lãnh Nham đang nhập tâm hưởng thụ khoái cảm yêu đương vụng trộm này đột nhiên vang lên một giọng nữ khiến anh giật thót, suýt thì không kiềm nén được mà bắn ra. Cảm giác chột dạ và thẹn đan xen khiến lỗ tai anh đỏ lự, anh chỉ có thể ngồi thẳng thắn, lặng lẽ kéo khăn trải bàn che khuất trên đùi, ho khan một tiếng: “Được.”

Nhân viên phục vụ hạ đồ xuống bàn, không phát hiện ra bất kỳ khác thường, Lãnh Nham như sống sót sau tai nạn thở phù một hơi, chờ anh ngước mắt nhìn Mộ Gia Niên thì mới phát hiện cô vẫn bình tĩnh như thường.

Tố chất tâm lý này của cô, làm phi công quả là lựa chọn chính xác.

“Gia Niên”. Lãnh Nham đáng thương nhìn cô làm nũng: “Chúng ta trở về đi.”

Anh thật sự không chịu đựng nổi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.