Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 80: Bạch Ly X Quý Hoằng (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Lầu trên có XB

Beta: Cá

Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ, Quý Hoằng càng ngày càng nóng, lông mày hơi nhíu lại.

Y mơ mơ màng màng vén chăn lên, trong lúc vô tình đụng phải vật mềm nhũn ở trên ngực.

Mềm nhũn???

Quý Hoằng từ trong mơ tỉnh lại thì thấy Bạch Ly đang nằm nhoài ở trên ngực mình ngủ say như chết.

Quý Hoằng thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy trên giường, Bạch Ly từ ngực rơi xuống giữa hai chân y.

Bạch Ly hất đuôi quét qua ngang đùi Quý Hoằng.

Hơi thở ấm áp đều hướng về chỗ tiểu Hoằng mà thổi tới.

Quý Hoằng mới vừa bắt lấy Bạch Ly, nó đã mở to hai mắt đỏ hoe ra.

Y dùng tay chỉ chóp mũi của 'nó'.

Rồi lại đưa ngón tay chỉ xuống phía dưới, mặt không đổi sắc nói: "Tỉnh rồi à?"

"Đây là anh của mày, Đại Kỷ Kỷ."

(Có những nội dung bị trùng lặp, chỉ một hoặc hai xu. Chương V không được phép dưới 100 từ. Tôi sẽ nói về nó ở bên dưới.)

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Ly: "... "

Hắn hé miệng, để lộ những chiếc răng nanh trắng muốt.

Quý Hoằng không khỏi rùng mình một cái: "Tiểu kỷ kỷ mày đừng kích động nha, sẽ làm ảnh hưởng đến việc ca ca đi tìm vợ đó."

Bạch Ly mặt không thay đổi quay đầu đi, ngay chỗ bắp đùi rắn chắc cắn một cái.

"Á —— "

Cái cắn này của Bạch Ly không lưu tình chút nào, đến nỗi tư thế bước đi của Quý Hoằng có chút kỳ quái.

Nếu như y là Omega, thì người khác khẳng định sẽ cảm thấy rằng Alpha của y 'làm' thật quá độc ác.

Nhưng Quý Hoằng là Alpha, cho nên tiểu đệ Beta bàn trên rất tri kỷ mà đưa tới cho y một hộp thuốc Mã Ứng Long*.

"Quý ca, loại kem bôi trĩ này có tác dụng rất tốt, tin tôi đi."

Quý Hoằng: "Tôi không bị bệnh trĩ."

Y vỗ vỗ vào balo, chỉ vào Bạch Ly nói: "Nó sáng nay cắn chân tôi."

Tiểu đệ Beta gật đầu liên tục: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà."

"Một ngày một lần."

Nói xong, tiểu đệ Beta quay người lên trên, nghiêm túc nghe giảng bài.

Quý Hoằng: "..."

Quý Hoằng sờ chân mình, cảm thấy vết thương này trong một chốc sẽ không tốt lên được.

Y lôi Bạch Ly từ trong balo ra, trầm giọng nói:

"Hôm nay tao vốn muốn tỏ tình với Cát Dĩnh, lại đều bị mày làm rối hết cả rồi!"

Bạch Ly nheo mắt lại, tỏ tình?

Quý Hoằng thở dài, tự nhủ: "Lão Đoạn và Tiểu Lâm suốt ngày ngọt ngào, tao cũng không thể cứ luôn FA mãi được."

"Cát Dĩnh rất tốt."

Đã ngoan lại còn thích mình.

"Vốn dĩ hôm nay tao muốn tỏ tình, rồi sau đó đưa cậu ấy đến chỗ lão Đoạn để ăn tối."

Quý Hoằng lại không hề chú ý tới, trong mắt Bạch Ly đang tràn ngập sự tức giận.

Chờ khi phản ứng lại, cổ tay đã bị Bạch Ly cắn rồi.

Y có thể cảm nhận được dòng máu đang trôi đi, thế nhưng da thịt lại không có cảm giác đau, mà còn có chút ngưa ngứa.

"Đờ mờ?"

Quý Hoằng không nhịn được mà tăng âm lượng.

"Quý Hoằng! Không nghe giảng bài thì cút ra ngoài đi!"

"Được rồi."

Quý Hoằng ôm Bạch Ly, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.

Mới đi ra ngoài, Bạch Ly liền nhả ra.

Quý Hoằng vừa nhìn thì thấy 'nó' đang ngủ.

Y cười nói: "Mày là hồ ly à?"

"Rõ ràng là một con heo nhỏ màu trắng mà."

Y giơ tay trái lên, thấy có bốn vết răng nông trên cổ tay, không có chút máu nào, như thể cảm giác mất máu vừa rồi chỉ vì ảo giác vậy.

Giấc ngủ này của Bạch Ly là ngủ một ngày một đêm, đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh dậy, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ tiếp thì bị Quý Hoằng đè lại mí mắt.

"Chờ một lát."

"Tiểu Kỷ Kỷ, mắt của mày sao lại biến thành màu đen, không đúng, biến thành lam rồi?"

Quý Hoằng kinh ngạc, màu xanh lam rất sâu, sâu đến mức khi liếc mắt nhìn còn tưởng rằng là màu đen.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Bạch Ly nhìn chằm chằm y một lát, nằm xuống lại ngủ mất.

Quý Hoằng không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại hỏi Quý Phong rằng chuyện gì đang xảy ra.

Quý Phong hít sâu một hơi: "Mày nói cái gì?"

"Biến, biến thành màu lam?"

"Đúng thế," Quý Hoằng buồn bực, "Cái này cũng được xem là bình thường sao?"

"Nó đã ngủ ít nhất là 24 tiếng rồi, sẽ không phải bị bệnh chứ?"

"Mắt xanh thì bệnh cái gì?"

"Yên tâm đi, 'nó' không có chuyện gì đâu."

Quý Phong không biết nên làm sao để giải thích chuyện này cho Quý Hoằng hiểu, liền dứt khoát không giải thích nữa.

"Em trai xin bảo trọng."

Quý Hoằng có chút mờ mịt: "Hở, anh nói cái gì?"

Đáp lại y chính là tiếng tút tút lặp lại có quy luật.

"Cái gì vậy trời??"

Quý Hoằng cũng không nghĩ nhiều, vẫn đi học như thường lệ, thời điểm chạng vạng trở về phòng ngủ thay quần áo để chuẩn bị cùng Đoạn Từ và Lâm Dữ đi ăn lẩu.

Y mặc mỗi cái quần lót hiên ngang đi ra ngoài, nhìn thấy trên giường mình xuất hiện nhiều hơn một người.

Quý Hoằng ngẩn người, lấy lại tinh thần nhìn người kia hỏi:

"Anh em cậu đi nhầm phòng ngủ hả?"

Người trên giường nâng mí mắt, lộ ra một đôi con ngươi thẳng đứng.


Quý Hoằng ngơ ngác, ánh mắt có chút quen thuộc.


"Cậu là ai?"

Bạch Ly cúi đầu, nhìn thấy thân thể của mình.

Hắn đã biến đổi.


Hắn nhảy xuống giường, giọng nói vừa tỉnh ngủ còn có chút lười biếng:

"Quý Hoằng."

"Cậu biết tôi?"

Quý Hoằng nhíu mày, dư quang thoáng nhìn bạch hồ trên giường không cánh mà bay.

Quý Hoằng trợn mắt lên, chỉ vào Bạch Ly nói:

"Đệt! Con mẹ nó cái tên hồ tặc này!"

"Tiểu Kỷ Kỷ của ông đây đâu rồi!"

Bạch Ly cười lạnh một tiếng: "Tiểu kỷ kỷ?"

"Để gia cho em xem gia to bao nhiêu."

Lời vừa dứt, Quý Hoằng liền bị Bạch Ly đặt ở dưới thân, hai tay bị siết chặt lại.

Hai người da thịt kề sát, Quý Hoằng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của đối phương.

"Đệt! Con mẹ nó mày có bệnh à!"

"Mày to bao nhiêu thì liên quan gì đến tao!"

Quý Hoằng dùng sức giãy dụa, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một cái đuôi đầy lông tơ.

Màu trắng, xoã tung, còn nhìn rất quen mắt?!

Quý Hoằng không thể tin mà ngẩng đầu, đối mặt với con ngươi màu lam đậm dựng thẳng đứng của Bạch Ly: "Cậu, cậu là Tiểu Kỷ Kỷ?"

Bạch Ly nắm cằm của y, lạnh lùng nói: "Gia tên là Bạch Ly."

"Nhớ kỹ."

Quý Hoằng choáng váng: "Cậu, cậu là yêu quái?"

Bạch Ly nở một nụ cười: "Em thấy sao?"

Quý Hoằng sờ sờ cái đuôi bên hông, ấm áp, còn đang cử động.

Đờ mờ, là thật!

Y hữu khí vô lực nói: "Tôi, tôi cảm thấy hơi choáng."

* * *

Khi Quý Hoằng tỉnh dậy một lần nữa, y là người duy nhất ở trong phòng ngủ, không có người khác hay ma quỷ gì nữa.

Liền vội vàng chạy đến tiểu khu của Đoạn Từ, gõ cửa.

"Lão Đoạn!!!"

"Lão Đoạn! Con mẹ nó cậu mau mở cửa nhanh!"

"Xảy ra chuyện rồi!"

Cửa mới vừa mở được một khe nhỏ, Quý Hoằng liền vội vã chui vào, sau đó khóa cửa lại.

Y vội vã cuống cuồng ngồi vào ghế sô pha, lau mặt, thở dài nói:

"Lão Đoạn, cậu có thể không tin lời tôi nói tiếp theo, nhưng tôi cam đoan không có nói dối cậu."


Đoạn Từ lạnh lùng thốt: "Hả?"

Quý Hoằng căn bản không còn tâm trí để chú ý đến biểu hiện của Đoạn Từ lúc này.

Y hít sâu một hơi, nói thẳng:

"Tiểu Kỷ Kỷ, con hồ ly kia, con mẹ nó lại là yêu quái!"

"Dm cậu có tin nổi không??? Trên thế giới này lại có yêu quái!!"

Đoạn Từ nâng mí mắt: "Tôi tin."

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cái người kia biến thành dáng vẻ của tiểu kỷ kỷ, cả bản thân Quý Hoằng cũng sẽ không tin được.

Không nghĩ tới Đoạn Từ vậy mà sẽ tin.

"Anh em tốt!"

Quý Hoằng cảm động muốn đi tới ôm Đoạn Từ.

Đoạn Từ nghiêng người né tránh.

Quý Hoằng nhìn thấy Lâm Dữ đi ra phòng ngủ, y vội vã giải thích:

"Tôi và lão Đoạn thật sự không có gì hết."

Lâm Dữ cười cười: "Tôi biết."

"Tôi cũng nghe thấy lời cậu mới vừa nói."

Cậu liếc nhìn Đoạn Từ, xoắn xuýt mà nhìn Quý Hoằng nói:

"Thật ra tôi..."

Đoạn Từ vẫn còn đang khó chịu vì bị Quý Hoằng đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ, hỏi y:

"Anh của cậu sao lại giao cậu ta cho cậu?"

Quý Hoằng bị hỏi, y gãi đầu một cái:

"Tôi cũng không biết, tôi hỏi cậu ta cũng không nói."

Đoạn Từ như chặt đinh chém sắt mà nói: "Cậu ta đến để báo ân."

"Hở?"

Quý Hoằng cảm thấy mình là đang nghe lầm.

Đoạn Từ không lặp lại, lại hỏi vấn đề khác:

"Cậu ta đánh cậu à?"

Quý Hoằng lắc đầu: "Không có."

"Cậu lấy cho cậu ta cái tên như thế, cả trường đều biết, cậu ta cũng không đánh cậu."

Đoạn Từ nghiêm trang nói tiếp: "Còn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, cậu tự mình suy nghĩ một chút đi, ngoài lý do đó thì còn có thể có lý do gì nữa?"

Quý Hoằng nghiêm túc suy tư hồi lâu, phát hiện ra lời Đoạn Từ nói rất có lý.

Không thì sao ông anh mình lại để mình tự nuôi.

Không thì sao khi lành bệnh cũng không rời đi?

Không thì sao...

Báo ân...

Quý Hoằng cảm thấy mình rất được, y lại kiên cường đứng lên.

Khi quay lại phòng ngủ và nhìn thấy căn phòng không một vết bẩn.

Quý Hoằng nở nụ cười, quả nhiên là đến báo ân.

Còn quét dọn sạch sẽ.

* * *

Còn hai chương nữa, hai ngày này sẽ kết thúc!

Mã Ứng Long


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.