Tiêu Phượng Nghi cuối cùng cũng cười: “Chỉ đối đầu với bản cung thôi sao?”
“Đối đầu với công chúa, đối đầu với nịnh thần, triều đình sôi sục, lòng người như quỷ, dù thần chỉ có một mình, nhưng thần tuyệt không bao giờ do dự nữa.”
Nụ cười của Tiêu Phượng Nghi vẫn như thường, kiêu ngạo đến cực điểm, ánh mắt nhìn ta đầy khao khát như báo săn mồi.
“Tốt, rất tốt, Ngọc Hành, bản cung sẽ tin ngươi thêm lần nữa.”
“Lần này, thần tuyệt đối sẽ không làm công chúa thất vọng.”
Ta từ trong túi thơm lấy ra một sợi dây bạc nhỏ.
Trong gió đêm, chuông bạc khẽ reo.
Ta quấn sợi dây bạc quanh cổ tay hắn, hắn cúi đầu nhìn, khẽ nói:
“Bản cung không thích nợ người, ngươi tặng bản cung túi thơm, bản cung cũng tặng ngươi một cái, bây giờ ngươi lại tặng cái này, bản cung cũng phải tặng ngươi một món quà đáp lễ.”
Hắn tháo viên ngọc trên quạt, một tay cầm quạt, một tay cầm ngọc.
“Công chúa muốn thần, chọn một cái sao?” Ta hỏi.
“Đúng vậy, hai món đồ này, ngươi chỉ được chọn một cái.”
Hắn cười.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ta do dự đưa tay ra.
“Đừng vội.” Hắn rút tay về, “Nghe bản cung nói hết đã, rồi hãy chọn, nếu không bản cung sợ ngươi sẽ hối hận.”
Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía vầng trăng tròn nơi góc thành lầu: “Cố Ngọc Hành đỗ đầu cả ba kỳ thi, học vấn sâu rộng, nhưng ngươi đã từng đọc qua sử ký của triều đại này chưa?”
“Đương nhiên là đã đọc.”
“Tiên đế và hoàng hậu sinh hạ ba hoàng tử và một công chúa, hoàng đế hiện tại là con trai út của họ, khi lên ngôi mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, vì sao lại như vậy?”
“Bởi vì thái tử và nhị hoàng tử đều không may qua đời sớm.”
“Nguyên nhân qua đời sớm?”
“Thái tử qua đời năm mười bảy tuổi do mắc bệnh nặng, nhị hoàng tử mất khi mười sáu tuổi do tai nạn rơi xuống nước.”
Ta có khả năng ghi nhớ rất tốt, những điều này không làm khó được ta.
“Phò mã đọc sử sách rất tốt, nhưng bản cung nói cho ngươi biết, đó đều là giả.”
Tiêu Phượng Nghi tiến gần ta, cúi người cười khẽ bên tai ta: “Bọn họ, đều phát điên rồi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.”
Tim ta đập mạnh, kinh ngạc nhìn hắn: “Người nói, điên—”
“Điên, loạn.” Đôi môi đỏ thắm của Tiêu Phượng Nghi khẽ nở nụ cười mềm mại: “Không chỉ có bọn họ, hoàng hậu, mẫu thân của bọn họ cũng điên loạn mà chết.”
Hai con ngươi của ta rung động như đất trời đảo lộn.
Y học có ghi chép, người điên loạn có thể di truyền cho con cái, phần lớn lên đến mười phần thì chín...
Thảo nào.
Thảo nào tiểu hoàng đế lại có tính khí âm u như vậy!
Nếu tiểu hoàng đế cũng di truyền điên loạn, thì Tiêu Phượng Nghi—
“Bản cung là kẻ điên, ngươi không phải đã biết từ lâu rồi sao?” Tiêu Phượng Nghi cười lớn.
Ta nhìn hắn, trong lòng không rõ là chua xót hay đắng cay, chỉ cảm thấy có thứ gì quan trọng bị bóp chặt đau đớn.