Sáng sớm, trong phòng
bếp xuất hiện bóng dáng một cô gái đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, còn
bên ngoài máy nướng bánh đặt trên bàn ăn vừa lúc phát ra tiếng đinh đinh liền nhảy ra hai miếng bánh mì nướng, Lạc Nghiên Vũ mặc tạp dề đang cầm cái xẻng thuần thục lật mình miếng trứng chiên vàng ươm trong chảo.
Nhạc Quân Lỗi dựa cửa phòng bếp dịu dàng nhìn tới bóng dáng đầy chuyên chú của cô.
Một lát sau, Lạc Nghiên Vũ tắt bếp, đặt miếng trứng vào đĩa sau đó , xoay
người muốn bưng đĩa trứng chiên ra ngoài để lên bàn ăn, lại bị Nhạc Quân Lỗi đứng ở cửa làm cho giật mình.
"Sao cậu lại im hơi lặng tiếng đứng ở sau lưng người ta, hại tôi sợ hết hồn!" Lạc Nghiên Vũ đi qua hắn, đặt thức ăn lên bàn.
Nhạc Quân Lỗi chỉ cười không nói gì.
"Bữa ăn sáng tôi đã chuẩn bị xong rồi, mau tới ăn đi!" Cô cười liếc hắn một cái, lại quay vào phòng bếp.
Cởi bỏ tạp dề sau, cô từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa tươi đi ra lần nữa, Nhạc
Quân Lỗi đã ngồi xong đang đợi cô. Cô rót một ít sữa tươi vào 2 chiếc
cốc cho hắn và mình.
Hai người lẳng lặng ăn bữa ăn sáng, hưởng thụ sáng sớm ấm áp .
Sau khi ăn xong, Lạc Nghiên Vũ dọn dẹp một lát, hai người liền chuẩn bị ra
cửa đi làm. Trước khi ra cửa, Lạc Nghiên Vũ đột nhiên phát hiện đến cà
vạt của Quân Lỗi thắt bị lệch.
"Quân Lỗi, cà vạt của cậu bị lệch rồi." Cô tự nhiên đưa tay lên giúp hắn điều chỉnh lại."Được rồi."
Hài lòng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt cô trùng hợp chống lại tròng mắt đen thật
sâu của hắn đang nhìn chăm chú, trái tim chợt nhảy lỡ một nhịp “Cậu, cậu làm gì mà nhìn tôi đến như vậy?" Lại để cho cô nhớ lại một đêm kia hơn
ba năm trước.
Thưởng thức bộ dáng cô hốt hoảng lo lắng, Nhạc Quân Lỗi mới nhếch môi mỏng đẹp mắt chậm rãi lộ ra nụ cười mê người."Cô về
sau sẽ hiểu."
Trong lời nói hắn nói mang vẻ huyền bí, khiến Lạc Nghiên Vũ không thể sờ được đầu mối, buồn bực đi theo hắn đi làm.
Ở một chỗ cách công ty không xa, Lạc Nghiên Vũ mở cửa xuống xe.
Đây là yêu cầu của cô, cô sợ bị người của công ty bắt gặp bọn họ cùng đi
làm, mà rước lấy lời ra tiếng vào. Mặc dù Nhạc Quân Lỗi không thèm để ý
chút nào, nhưng cô vẫn kiên trì.
Đi bộ một đoạn đường, Lạc Nghiên Vũ đến công ty, mới ngồi xuống không được bao lâu, Giang Linh liền đi qua.
"Nghiên Vũ, hôm nay tan làm cùng đi ca hát không?"
"Hiện tại mới buổi sáng, chị đã sắp xếp xong tiết mục buổi tối rồi ư?" Lạc Nghiên Vũ cười nói.
Giang Linh không để ý tới sự giễu cợt của cô, ngược lại hùng hồn trả lời:
"Như vậy chị mới có động lực để vượt qua một ngày làm việc a!"
"Thật là phục chị rồi!"
"Như thế nào? Rốt cuộc có đi hay không?" Giang Linh với vẻ mặt chờ đợi nhìn cô.
"Chuyện này sao. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ cho cô ấy một nụ cười xin lỗi: "Em không quá muốn đi nha!"
Tối hôm nay Quân Lỗi phải nói chuyện làm ăn với khách hàng, cô có thể không cần trở về giúp hắn chuẩn bị bữa ăn tối, cho nên cô đã tính toán đi
tiệm sách mua mấy quyển nấu nướng về để nghiên cứu. Cô muốn học thêm mấy món ăn có dinh dưỡng một chút, nếu không đổi tới đổi lui đều là mấy món ăn này, cô chưa ăn ngán, Quân Lỗi cũng chán ăn rồi.
Giang Linh
thở dài, "Làm ơn! Đây là lần thứ mấy em cự tuyệt chị rồi? Em có biết em
rất giống một bà già rồi nha! Một chút hưu nhàn giải trí cũng không có." Mấy năm qua này, một chút cũng không có tiến bộ!
Có a! Vùi ở
phòng khách xem ti vi cùng Quân Lỗi, ngày nghỉ Quân Lỗi sẽ đưa cô đi xem phim, thỉnh thoảng cũng sẽ theo cô đi dạo phố, những thứ này đều là cô
hưu nhàn giải trí a! Lạc Nghiên Vũ âm thầm phản bác ở trong lòng.
"Đi ca hát để giải tỏa áp lực, không phải rất tốt sao?" Giang Linh cố gắng thuyết phục cô.
"Em lại không có áp lực gì!" Lạc Nghiên Vũ lầu bầu ở trong miệng.
"Em nói cái gì?"
"Không có gì, không có gì." Lạc Nghiên Vũ vội vàng phủi sạch.
"Có đi hay không thì nói một câu!" Giang Linh rất kiên quyết đưa ra tối hậu thư.
"Em sau khi tan việc có chút việc, cho nên. . . . . ." Cô ngượng ngùng nói.
"Được rồi! Không miễn cưỡng.Ai bảo em là đưa trẻ ngoan ngoãn chứ." Giang Linh có vẻ có chút không thể làm gì khác hơn là đi trở lại chỗ ngồi.
Lạc Nghiên Vũ chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô ấy ở trong lòng.
Kết thúc một ngày làm việc, Lạc Nghiên Vũ qua loa giải quyết bữa ăn tối,
liền đến tiệm sách mua sách dạy nấu ăn. Hao tổn gần một tiếng đồng hồ,
mới mua được mấy quyển sách dạy nấu ăn trở về nhà.
Tắm táp thơm ngào ngạt xong, cô thoải mái vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi.
Nhìn một chút, thời gian bất tri bất giác đã đến hơn mười một giờ. Cô buồn
ngủ ngáp một cái, liếc đồng hồ treo tường một cái, lầm bầm lầu bầu:
"Kỳ quái? Đã trễ thế này, Quân Lỗi còn chưa trở về?" Gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Nhạc Quân Lỗi vừa đúng trở về.
"Đã trễ thế này, làm sao cô còn chưa có đi ngủ?" Hắn cởi áo khoác tây trang ra, kéo kéo nới lỏng cà vạt ở cổ, ngồi xuống bên người cô.
"Cậu còn chưa có trở về a!" Muốn cô một mình đi ngủ trước, cô không yên lòng.
"Hôm nay bàn chuyện buôn bán với khách hàng xong, đúng lúc gặp được bạn học
thời đại học, ngồi tán gẫu mấy câu, cho nên mới về muộn." Nhạc Quân Lỗi cười giải thích.
Hắn nói bạn học thời đại học chính là Phương Thế Kiệt, hai người bọn họ cũng rất kinh ngạc loại duyên phận vô tình gặp gỡ này.
"Như vậy a!" Lạc Nghiên Vũ ngửi thấy được trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt, cô bĩu môi nói: "Cậu uống rượu!"
"Uống xoàng hai chén mà thôi." Hắn biết cô không thích hắn uống rượu, cho nên hắn cũng tận lực không uống.
"Được rồi! Muốn cậu nói chuyện làm ăn với người ta mà không uống rượu là có
chút làm khó, nhưng mà cậu chỉ có thể uống vài chén thôi a!" Cô chính là suy nghĩ cho sức khỏe của hắn.
"Ừ, tôi biết rồi." Hắn cười cười.
"Nhưng mà, tôi nhớ khi ở đại học cậu giống như luôn đơn độc hành hiệp mà, khốc khốc tới lại khốc khốc đi, tôi còn tưởng rằng cậu cũng không nhận ra
đồng học trên lớp của cậu đấy!"
"Tôi ít nhất còn biết một Phương Thế Kiệt."
Phương Thế Kiệt? Lạc Nghiên Vũ tìm kiếm trí nhớ ở trong đầu, chốc lát mới nhớ
tới."Oh ── chính là người cùng cậu đánh thắng bóng rổ, Phương Học đệ."
Chỉ là, cô đã sớm không nhớ rõ dung mạo của cậu ta rồi, cô vừa ngáp dài
vừa nghĩ.
Nhìn bộ dáng cô dụi dụi mắt, ngáp dài thực đáng yêu, ánh mắt của hắn đầy ôn nhu, chậm rãi nói: "Cô buồn ngủ, thì đi ngủ đi!"
"Ừ, ngủ ngon!" Cô thẫn thờ đi trở về phòng.
"Ngủ ngon." Nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt Nhạc Quân Lỗi tràn đầy nhu tình.
Trưa hôm nay, Lạc Nghiên Vũ cùng Giang Linh đi ra ngoài dùng cơm.
"Giang Linh, chị hôm nay làm sao thế? Cả buổi sáng mặt đều thối thúi." Lạc Nghiên Vũ quan tâm hỏi.
"Không có gì." Giang Linh buồn buồn nói.
Cô ấy tuy là nói như thế, cầm đôi đũa trong tay cũng không ý thức đâm đâm
cơm. Lạc Nghiên Vũ thấy, trong lòng cũng ước chừng sáng tỏ được 7, 8
phần.
"Khẳng định lại cãi nhau với anh Lưu có phải không?"
Giang Linh lúng túng gật đầu một cái.
Lạc Nghiên Vũ chậm rãi cười cười nói: "Lần này lại ầm ĩ cái gì rồi hả ?"
Cô cảm thấy Giang Linh và anh Lưu đây là một đôi tình lữ thật rất hiếm có! Ba ngày một trận ầm ĩ nhỏ, năm ngày một tranh cãi ầm ĩ lớn, hơn nữa đều là vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà gây gổ. Ví dụ như có lần
là vì anh Lưu không cẩn thận nói cô ấy mập, rồi còn lần khác lại là
Giang Linh ở trên đường hai mắt cứ nhìn chằm chằm mấy anh đẹp trai; kỳ
quái hơn chính là, tình cảm của bọn họ càng ầm ĩ lại càng tốt!
Đối với cái kiểu đem gây gổ làm thành niềm vui thú lui tới này, cô thật sự rất bội phục!
"Nghiên Vũ, em tới phân xử hộ mình! Tối ngày hôm qua mình gọi Sĩ Hiền theo mình đi dạo phố, thế nhưng anh ấy lại nói thay vì theo mình đi dạo phố,
chẳng thà về nhà xem TV. Em nói, Sĩ Hiền như vậy đúng không?" Nói đến
đây, Giang Linh có vẻ có chút tức giận, đâm đâm cơm càng dữ tợn.
Nhìn cái bát cơm trên bàn bị Giang Linh"Giày xéo", Lạc Nghiên Vũ bất đắc dĩ
nói: "Cho dù anh Lưu có chỗ không đúng, chị cũng không cần lấy bữa trưa
ra để trút giận a!"
Trải qua cô vừa nói, Giang Linh mới phát hiện động tác vô ý thức của mình, vội vàng dừng lại.
"Thật ra thì, chị cũng không cần phải tức giận vì chuyện này a!" Lạc Nghiên
Vũ cười cười."Phần lớn đàn ông vốn là không thích đi dạo phố nha! Anh ấy không đi, thì tự chị đi cũng được nha."
"Chị đây hiểu. Nhưng
mình chính là thích đi dạo phố có người cùng, nhất là bạn trai." Đây là
một loại cảm giác rất thỏa mãn, nếu khi đi dạo phố có bạn trai theo hầu ở bên, sẽ cảm thấy có ánh mắt hâm mộ đang nhìn mình.
Đều là phụ nữ, Lạc Nghiên Vũ có thể hiểu rõ loại tâm tình đó.
Giống như là thời điểm Quân Lỗi theo cô đi dạo phố, phần lớn phụ nữ mang theo ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn cô thì cô cũng sẽ mừng thầm, cũng
hưởng thụ loại cảm giác này. Nhưng quá đáng tiếc chính là, Quân Lỗi
không phải là bạn trai của cô. Có lẽ, cô và Giang Linh đều là người phụ
nữ hư vinh đi!
"Vì chuyện như vậy gây gổ, có đáng sao?"
"Chỉ là nhất thời tức giận thôi!"
Lạc Nghiên Vũ cười, tính khí của Giang Linh chính là dễ nóng giận như vậy!
Có lẽ, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ thường hay
gây gổ.
"Cơn tức qua đi coi như xong, chị cũng không cần lại trách anh Lưu nữa." Cô giúp một tay làm người hoà giải.
"Nói thật, chị và anh Lưu đã lui tới mấy năm, cũng ở chung, chẳng lẽ không tính toán kết hôn à?" Lạc Nghiên Vũ hỏi.
Giang Linh suy nghĩ trong chốc lát, mới ý vị sâu xa nói: "Không sợ nói cho em biết, gần đây chị càng lúc càng có khát vọng muốn kết hôn, có thể là
lớn tuổi rồi, nên rất muốn có một gia đình; nhưng là, không biết Sĩ Hiền có ý nghĩ giống như chị hay không." Thành thật mà nói, cô cũng đã ba
mươi tuổi rồi, không còn nhiều thời gian để phí hoài nữa.
"Chị có thể cùng anh Lưu nói chuyện một chút a!" Lạc Nghiên Vũ nói lên đề nghị.
"Chị ngại không dám mở miệng trước." Chuyện như vậy từ đàn gái nói trước, hình như có chút mất thể diện.
Thì ra là cô gái dè dặt a! Lạc Nghiên Vũ buồn cười nói:
"Bình thường xem chị hào phóng như vậy, không ngờ chị cũng sẽ câu nệ chuyện này a!"
"Em đừng giễu cợt chị nữa!" Hiếm thấy Giang Linh một bộ vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng.
"Thật ra thì, chị không muốn nói với anh Lưu, thì làm sao anh ấy biết tâm tư
của chị?" Cô phân tích nói: "Nói không chừng anh ấy cũng có ý nghĩ như
chị nha! Nếu như chị không muốn nói, anh ấy cũng không nói, các người
sẽ kéo dài như thế này nữa sao?"
Giang Linh không thể không thừa
nhận Nghiên Vũ nói rất có lý, có lẽ cô nên gạt bỏ dè dặt đi thử một chút xem. Mặc kệ kết quả như thế nào, luôn là so với hiện tại do dự không
chừng còn tốt hơn.
"Cám ơn em, Nghiên Vũ. Chị sẽ cùng Sĩ Hiền nói một chút."
Lạc Nghiên Vũ đáp lại với một nụ cười.
"Nghiên Vũ, vậy còn em?" Giang Linh hướng đầu mũi nhọn quan tâm về phía cô."Em
cũng trưởng thành rồi, chẳng lẽ không muốn tìm một đối tượng tốt để kết
hôn ư?"
"Muốn a! Làm sao sẽ không muốn chứ?" Lạc Nghiên Vũ nhẹ
nhàng nói, "Chẳng qua là vẫn không có gặp được đối tượng tốt, không thể
làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên thôi!" Chuyện tình cảm như vậy,
cô cũng không bắt buộc.
Giang Linh nghe xong, lập tức phản bác
lời của cô: "Em dám nói không gặp được dối tượng tốt? Mấy năm qua này,
chị lục tục giới thiệu mấy người đàn ông có gia thế, nhân phẩm cũng
không tệ cho em, những người này không phải là đối tượng tốt sao?" Cô ấy nói những lời này, là muốn trêu tức cô sao?"Là tự đại tiểu thư em nhìn
không vừa mắt!"
"Thật xin lỗi! Em không phải cố ý nói như vậy." Lạc Nghiên Vũ tự giác nhận sai.
Giang Linh khẽ thở dài, nói: "Nghiên Vũ, em hãy thành thật nói, có phải em đã có người trong lòng rồi không?"
"Em không có a!" Lạc Nghiên Vũ thật nhanh trả lời.
"Thật?" Giang Linh nghi ngờ nhìn cô.
"Tại sao chị lại nghĩ như vậy?"
"Không phải sao?" Cô nhìn Nghiên Vũ, "Nếu không phải là trong lòng em sớm đã
có người trong lòng, nếu không làm sao có thể giới thiệu nhiều người tốt như vậy cho em, mà em lại một người cũng không thích?" Cô lại bổ sung
nói: "Trừ phi em là đồng tính luyến ái!"
Giang Linh nói xong
khiến Lạc Nghiên Vũ dở khóc dở cười."Em có thể bảo đảm với chị, em tuyệt đối không phải là đồng tính luyến ái."
"Vậy tại sao em đối
với chuyện chị giới thiệu mấy người đàn ông tốt đó cho em đều không có
hứng thú?" Đây là nghi vấn lớn nhất của cô.
"Nói thật, em cũng không biết." Lạc Nghiên Vũ bất đắc dĩ nói. Có lẽ là cảm thấy không hợp lắm!
"Oh, ông trời! Chị thật sự phục em!" Giang Linh thật sự không biết nên nói
gì."Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau ăn đi rồi còn về công
ty."
"Ừ!" Cô vui sướng vô cùng.
Sau khi ăn cơm no, họ dọc theo vỉa hè bên đường lửng thững đi trở về công ty.
"Thời tiết nóng quá!" Giang Linh không chịu nổi mà dùng tay giương gió.
Đi ngang qua một quán cà phê lịch sự tao nhã thì Giang Linh lơ đãng quay
đầu nhìn, nhất thời dừng bước, hưng phấn gọi nói: "Nghiên Vũ, em mau
nhìn!"
Lạc Nghiên Vũ cảm thấy không giải thích được mà ngoảnh qua nhìn.
"Là tổng giám đốc nha!" Giang Linh nói.
Lạc Nghiên Vũ cũng nhìn thấy, không sai chính là Nhạc Quân Lỗi, hắn đang
dùng cơm với một người phụ nữ. Cô âm thầm suy đoán ở trong lòng người
phụ nữ kia là người nào? Làm sao Quân Lỗi lại cùng ăn cơm với cô ấy? Hơn nữa xem ra bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
"Người phụ nữ kia dáng dấp xinh đẹp quá, sẽ không phải là bạn gái của tổng gián đốc chứ?" Giang Linh suy đoán.
Lạc Nghiên Vũ lập tức nói: "Không phải vậy, cô ấy có thể là khách hàng."
Không biết làm sao, khi nghe Giang Linh suy đoán khiến trong lòng cô
rất không thoải mái.
(Ed: chị LNV ghen rồi đấy ạ... hô hô)
"Có lẽ vậy!" Giang Linh chuyên tâm nhìn cảnh tượng bên trong, không phát
hiện phản ứng quái dị của Nghiên Vũ."Nghiên Vũ, chị đã nói với em, chị
càng nhìn tổng giám đốc càng thấy quen mặt, cảm giác hình như đã xem qua ngài ấy ở đâu rồi."
Chị là xem qua hắn a! Chẳng qua là ở hơn ba năm trước. Lạc Nghiên Vũ trả lời ở trong lòng.
"Đừng nhìn nữa, chúng ta sắp trễ rồi." Cô nhất định lôi kéo Giang Linh, theo
bản năng không muốn phải nhìn hình ảnh Quân Lỗi và người phụ nữ khác
dùng cơm nữa.