"Trần Cửu Hãn, cậu có thể giúp tớ một tay được không?"
Lớp trưởng Giang Lan Nhược chỉ vào một thùng nước ở bên chân, nở một nụ cười ngọt ngào với nam sinh cao nhất trong lớp.
Trần Cửu Hãn cầm cặp sách đang muốn xoay người đi ra khỏi lớp, nhìn qua
thùng nước một cái, tiện tay xách lên, giống như không buồn quan tâm
nước trong thùng có sạch hay không, sau đó đặt thùng nước vừa tiện tay
xách để xuống, lại xoay người muốn đi.
"Trần Cửu Hãn, đợi một chút!" Giang Lan Nhược ngăn cậu lại.
Lông mày Trần Cửu Hãn nhíu lại."Cậu còn muốn làm cái gì?"
"Tớ chỉ muốn cám ơn cậu mà thôi, tớ mời cậu đi uống nước có được không?"
Khuôn mặt Giang Lan Nhược hiện lên một lớp màu đỏ ửng như hoa mùa xuân.
Cô biết dáng vẻ thẹn thùng của mình là đẹp nhất, rất ít nam sinh chống
đỡ được một chiêu này.
"Không cần, chẳng qua là một thùng nước mà thôi!" Nhưng không may người trước mặt này lại không ăn bộ dạng này của cô. Trần Cửu Hãn đeo cặp sách lên lưng bỏ đi.
Giang Lan Nhược ở sau lưng cậu dùng sức dậm chân xuống đất.
Ban đầu, lớp bọn họ vốn là những học sinh ở trường trung học cấp 2, lần đầu tiên được nhà trường thử ghép nam sinh và nữ sinh gộp chung vào một
lớp. Cũng từ buổi huấn luyện tân sinh lần đầu tiên ngày đó, cô liền nhìn trúng Trần Cửu Hãn cao lớn trong biển người.
Từ khi lên lớp
mười, ngũ quan cậu dần dần bỏ đi vẻ non nớt, ánh mắt ngày càng sắc bén, sống mũi thẳng như được điêu khắc. So với thế hệ mỹ nam lưu hành hiện
nay như Genese, Trần Cửu Hãn dường như một tác phẩm nghệ thuật chưa được điêu khắc ra ngoài, tràn đầy sức hấp dẫn.
Trước nay ở cùng lớp,
Giang Lan Nhược không phải chưa bao giờ thử qua các loại biện pháp tiếp
cận cậu, nhưng đều không có tác dụng, cậu vĩnh viễn đều lạnh lùng như
vậy đối với bạn học, chỉ duy trì những hành động bình thường nhất cùng
những người khác. Nhìn xem học kỳ sau cũng sắp được một nửa, mà chưa có
ai có thể thân thiết với cậu.
Giang Lan Nhược quyết định không chịu thua.
Từ nhỏ, cô đã nổi danh là hoa hậu lớp, hoa khôi của trường, bây giờ cũng
không ngoại lệ, ngay cả lúc đang là học sinh trường trung học cấp hai
cũng không có cô gái nào nổi bật hơn so với cô.
Cho tới nay đều
là bọn con trai cố gắng gây chú ý ở trước mắt cô, chưa bao giờ có kiểu
cô phải hạ mình để đi hấp dẫn sự chú ý của bọn con trai? Hôm nay nếu cô
làm thì nhất định phải mã đáo thành công.
Trần Cửu Hãn cũng không thân thiết với người nào, ngoại trừ mấy đứa con trai học cùng ngày xưa, giờ cũng cùng lên lớp biết chơi đá ra, vậy chứng tỏ bên cạnh cậu còn
chưa có bạn gái, một khi đã như vậy thì cô có cơ hội.
Giang Lan Nhược vội vàng đi về phòng học, đeo cặp sách của mình, vội vã đuổi theo.
"Lớp trưởng, cậu hết hi vọng đi!" Trong lớp, một đứa con trai khác là Lâm
Chính Hồng, chẳng biết từ lúc nào cũng cười ‘hì hì’ đi theo."Tên kia
ngay từ trong trứng đã có tính khí đáng ghét như vậy, dù cậu tốn nhiều
thời gian hơn nữa ở trên người cậu ta đều sẽ lãng phí, không bằng đi xem phim cùng."
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Giang Lan Nhược trừng mắt nhìn cậu, chưa từ bỏ ý định theo sát sau lưng Trần Cửu Hãn.
"Tớ nói nghiêm túc, trước kia ở trên lớp chúng tớ có người không từ bỏ ý
định, cả ngày lẫn đêm giúp em gái đưa thư tình, kết quả thiếu chút nữa
bị Trần Cửu Hãn kéo tới xó xỉnh đánh thành xác ướp. Người như cậu ta! Đã nhận định thế nào thì sẽ không dễ dàng thay đổi quan điểm."
Lâm Chính Hồng lạnh lùng nói.
Đây không phải rất tốt? Chỉ cần có biện pháp để cho cậu ấy chấp nhận mình,
tất cả sẽ bị cô nắm giữ trong lòng bàn tay rồi. Tinh thần Giang Lan
Nhược trở nên thoải mái, nhắm mắt theo đuôi càng nhanh hơn.
Đi một lúc, đột nhiên cô phát hiện, Trần Cửu Hãn sao lại đi hướng phòng học cấp ba?
"Chị cậu ta gần trường bọn tớ, hiện tại đang học năm thứ ba." Lâm Chính Hồng còn cười ‘hì hì’ cung cấp tin tức.
"À!" Như vậy càng tốt, khi ở trước mặt chị cậu phải lưu lại ấn tượng tốt, cô sẽ lại có thêm nhiều hậu thuẫn. Hiển nhiên Trần Cửu Hãn đều biết có hai đuôi đi theo phía sau, cậu liếc bọn họ một cái, chỉ ‘hừ’ nhẹ một tiếng, liền không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Giang Lan Nhược coi cái
nhìn này chính là "Ngoảnh đầu nhìn lại" , cậu đã "Ngoảnh đầu nhìn lại"
mình, phải chăng chứng tỏ cậu để ý cô.
Chỉ có người bên cạnh cô
chơi bóng rổ cùng cậu ta ba năm hiểu rõ, cái nhìn kia nghĩa là"Ít đến
làm phiền tôi, nếu không các cậu sẽ đẹp mặt!”
Đi lên tầng bốn,
cậu đi thẳng đến phòng học cuối hành lang. Dựa vào tên phòng học được bố trí, lớp học càng xa thì học sinh học tập càng tốt, có thể thấy được
chị cậu vốn là học sinh giỏi, mà ban đầu bản thân Trần Cửu Hãn cũng là
người đứng đầu kì thi, có thể thấy được gen người nhà họ Trần bọn họ rất tốt. Giang Lan Nhược càng vui mừng hơn.
Đi tới bên ngoài cửa
phòng học cuối cùng, bóng dáng cao lớn của Trần Cửu Hãn đứng bên cạnh
cửa sổ, không hề nóng vội, lẳng lặng chờ đợi. Đằng sau cô gái xinh đẹp
đỡ lấy trái tim đập nhanh của mình, bất cứ khi nào chị cậu vừa đi ra
khỏi lớp sẽ viện cớ tiến lên tự giới thiệu bản thân. . . . . .
"Mẹ kiếp, thằng nhóc đáng ghét, sao mày lại chạy tới nữa? Sao hỏi quá nhiều không bị phạt chạy quanh sân thể dục mười vòng, thật bực mình!" Dừng
lại, tiếng kêu gào vừa thô lỗ vừa không có khí chất bay ra từ trong
phòng học.
Cô gái xinh đẹp sửng sốt, khóe miệng bắt đầu co rút.
"Có muốn tiến đến giới thiệu tên hay không?" Lâm Chính Hồng sớm đã quen với cảnh như thế, cười meo meo đề nghị.
Cô gái xinh đẹp lườm cậu một cái.
"Tối ngày hôm qua bát canh đậu xanh kia là của mày nấu mang đến cho tao đi,
chị mày còn chưa hạ hỏa, mày còn dám chạy tới tìm chết?"
Đột
nhiên, hai cánh tay trong cửa sổ thò ra ngoài, Cửu Tương bị những bạn
học khác ngăn lại. Trần Cửu Hãn đứng ở tại chỗ, không buồn tránh,
nghiêng mắt lạnh lùng nhìn người kia bên trong phòng học một cái, thuận
tiện đi kèm một tiếng ‘hừ hừ’ khinh miệt.
Trong phòng học lửa
giận của người kia càng lớn hơn, nhao nhao lại muốn nhào tới chỉ cậu,
tận mấy đôi tay ba chân bốn cẳng kéo cô đi vào.
Hóa ra, chị cậu
vốn "Có sức sống" như vậy a! Cùng thiếu nữ xinh đẹp học giỏi trong tưởng tượng cô có chút mức nước chênh lệch như của lòng sông so với mặt biển.
" Tình cảm chị em bọn họ không tốt?" Giang Lan Nhược nhỏ giọng hỏi thăm tin tức của người bên cạnh.
Lâm Chính Hồng tiếp tục cười hì hì, "Rất tốt a."
"Như vậy coi là rất tốt?"
"Đây chính là dáng vẻ tình cảm bọn họ tốt nhất!" À?
Giang Lan Nhược sững sờ. Vậy cậu tan học còn đặc biệt chạy tới lớp chị mình để bị mắng là vì cái gì?
Không lâu sau đó, nghi ngờ của cô liền có đáp án.
"Thật xin lỗi, em gái, nhường đường một chút." Một giọng nói mềm mại khẽ gọi sau lưng bọn họ.
Giang Lan Nhược vội vã tránh ra, một chị ôm đầy giáo trình trong lòng, đang ở phía sau lưng bọn họ, ngọt ngào yêu cầu nhường đường. Bộ dạng chị gái
này không được coi là xinh đẹp, nhưng lại cực kỳ đáng yêu. Gò má hồng
hào, mịn màng xinh xắn dễ thương giống như một quả táo, mắt cười đứng
lên như hai vầng trăng sáng cong cong làm người khác rất thích. Nếu như
không phải nhìn thấy số lớp của cô, Giang Lan Nhược thật khó tưởng tượng được cô gái nhìn như học sinh cấp hai này lại là học tỷ học lớp mười
hai của bọn họ.
"Chào học tỷ!" Lâm Chính Hồng đứng nghiêm chào hỏi, sau đó cười ‘he he’ kéo Giang Lan Nhược sang bên mở đường.
"Xin chào, đã lâu không gặp." Học tỷ ngọt ngào thăm hỏi trở về, rồi ôm đầy giáo trình trong lòng, tiếp tục đi.
Sau đó, ngoài dự liệu của cô ―
"Kỳ Kỳ!" Trần Cửu Hãn đi nhanh đến đở.
Cái gì?
Khóe miệng Giang Lan Nhược lại bắt đầu co rút.
Đày, đây là tình huống gì? Biểu tình kia trên mặt Trần Cửu Hãn, tại sao lại
giống như khóe miệng khẽ nhếch, gọi tên là nét mặt có "Nụ cười"? Trần
Cửu Hãn thế nhưng lại cười, hơn nữa còn cười với một cô gái! Trong lòng
cô chịu một chút đả kích.
"Cái gì Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là sao? Ừ, sến
chết! Tên của Kỳ Kỳ mà mày được gọi sao? Gọi 『 chị 』!" Tiếng quát mắng
thô lỗ lại bay ra từ trong phòng học.
Đối với chị em nhà này, bộ dạng thể hiện tình cảm thật không tốt lắm. . . . . .
Trần Cửu Hãn cũng không thèm để ý đến cái người ồn ào kia, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm thân hình bé nhỏ đi vào trong phòng học.
Chỉ chốc lát sau, vị học tỷ kia đeo cặp sách đi ra, Trần Cửu Hãn bước một
bước dài tiến đến, cầm lấy cặp sách cô bỏ vào trong tay của mình mang
đi.
"Tôi cầm giúp chị."
Lần đầu tiên, Giang Lan Nhược nhìn thấy cậu lấy lòng một người nữ sinh như vậy.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Cậu là Trần Cửu Hãn ư! Năm nhất tính
tình cổ quái trong đám tân sinh nổi danh Trần Cửu Hãn!
Có lúc nào cậu từng ở trước mặt những khác lộ ra kiểu trái tim mong ngóng rồi còn
nở nụ cười nữa? Cô còn chưa có chinh phục lãnh thổ của cậu, làm sao cậu
lại có thể cười với những cô gái khác?
Cặp sách bị cậu cầm đi,
chị gái kia dùng âm thanh mềm mại dạy dỗ cậu, "Tại sao cậu tan học còn
không về thẳng nhà đi? Về sau, chúng tôi sẽ phải ở lại càng ngày càng
muộn, hay cậu tan học thì về trước đi thôi."
Chị gái, chị không
cần đang ở - trong phúc mà chẳng biết, chị cho là ngày ngày cậu ta chờ
đón học sinh nữ về nhà sao? Giang Lan Nhược ở trong lòng gào thét.
"Không sao, tôi đợi chị được."
Xem ra, cậu thật sự là. . . . . .
Trái tim Giang Lan càng bị đả kích lớn hơn. Trần Cửu Hãn cầm cặp sách của
hai người, che chở chị gái ấy ở sau lưng, chợt hiểu, không chú ý hai
người bọn họ đi qua bên cạnh. Người chị gái đích thực còn bị phạt ở
trong phòng học, phải dọn sạch sẽ thùng nước cô ấy vừa mới đánh đổ nữa.
"Đây là xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Cô mất hồn nói.
"Oh, chị gái kia gọi là Thạch Đan Kỳ, là gia sư của Trần Cửu Hãn." Từ đầu
tới cuối Lâm Chính Hồng đi theo bên cạnh, cười ‘hì hì’ lại tiếp tục cười ‘hì hì’.
"Chị ấy. . . . . . Là gia sư của cậu ấy?" Cô, trái tim không thể nào chấp nhận được sự thật.
"Chẳng qua theo cách nói của chị ấy, chị ấy cảm thấy mình không đủ kinh
nghiệm, là một gia sư không trách nhiệm, do đó đã không còn dạy nữa,
trước mắt chỉ chuyên tâm đảm nhiệm là người Trần Cửu Hãn thầm mến." Hai
năm rồi, không nghĩ tới thằng này còn không phải là cố chấp bình thường. lòng của Giang Lan Nhược đã không chịu nổi hành hạ khác.
Chị gái kia chỉ là lớn lên đáng yêu một chút, âm thanh hơi mềm mại, hơn nữa còn lớn tuổi hơn bọn họ, có điểm nào có thể so với cô? Tên Trần Cửu Hãn kia đúng là chó mắt mù, heo què chân, gà gẫy móng, mèo cắn lưỡi, não hồ đồ
rồi sao?
Tức chết người đi được! Nếu như Giang Lan Nhược cô còn
có bất kì suy nghĩ nào với tên gia hỏa có mắt không tròng kia trong lời
nói thì cô thề cả đời này cũng không ai thèm lấy!
"Tra." Cười mị mị, người cung cấp tin tức lại trở thành người thắng lớn nhất trong chiến dịch này.
Trần Cửu Hãn mỉm cười đi theo vào nhà cô. Khóe mắt cậu liếc về khuôn mặt
bất đắc dĩ của Thạch Đan Kỳ, trước kia còn có thể có chút phản ứng bị
thương, bây giờ đã trở thành bình thản ung dung. Vì bù đắp lại quan hệ
gần như tan vỡ của bọn họ, một năm trước đây cậu đã tốn rất nhiều tâm
tư.
Thạch Đan Kỳ yêu cầu cậu không thể tiếp tục "Hành động vô lễ", cậu đồng ý.
Cô cũng yêu cầu cậu không thể mỗi ngày đều quấn lấy cô nữa, điểm này cậu giả bộ như không nghe thấy.
Mỗi lần quấn cô, dây dưa đến một trình độ, khi lại chọc giận làm cô thấy
phiền, cậu sẽ nói lên một điều kiện để trao đổi, nghe tốt đẹp để cô cảm
giác cậu nhất định không làm được, sau đó gật đầu đồng ý.
Sự thật chứng minh, mỗi lần cậu đều thắng, mà cô từng bước bị xâm chiếm không
gian càng ngày càng nhiều, cuối cùng Thạch Đan Kỳ cũng đã có kinh
nghiệm, không hề đồng ý với cậu bất kỳ điều kiện gì nữa, lại trở lại lúc mới quen cậu dùng tinh thần để chống cự.
Đợi sau khi cô không hề công khai bắt cậu đi nữa, Trần Cửu Hãn thấy hài lòng, bình thường cậu
cũng không quấn quýt lấy cô để nói chuyện, có lúc bọn họ chỉ yên lặng ở
trong cùng một không gian, từng người làm việc của mình, nhưng hai người đều cảm thấy sự tồn tại của đối phương.
Kiểu thay đổi một cách
vô tri vô giác này quả nhiên xuất hiện hiệu quả, bọn họ từng tự hỏi, từ
khi vừa mới bắt đầu khôi phục tình bạn bè, không khí luôn cứng ngắc, dần dần hòa dịu xuống, cô thỉnh thoảng còn biết chủ động nói cười với cậu.
Vào nhà cô, Thạch Đan Kỳ cất cặp sách xong, chui vào trong phòng bếp chuẩn
bị thức ăn. Trần Cửu Hãn tự động đi về phía sau ban công, cầm một cây
chổi lau nhà đi vào, giúp một tay, quét dọn nhà cửa.
Kể từ khi
biết đứa con nhà mình không có việc gì luôn đến trong nhà người ta ăn
cơm, mẹ Trần luôn áy náy, mỗi tháng sẽ trợ cấp cô mấy nghìn đồng tiền
cơm! Thật ra thì, lí do Thạch Đan Kỳ không hề đuổi cậu nữa cũng có quan hệ trực tiếp với khoản tiền cơm này.
Bình thường Mẹ Trần đã cho nhiều, nên ngay cả tiền ăn của cô cũng trở nên dư dả.
Dù sao mỗi lúc khi trời tối, cậu đều sẽ về nhà, cô coi như khách ăn trong nhà trả tiền là được.
"Đến đây!"
Cơm nước xong, tay chân dài Trần Cửu Hãn ngồi phịch ở trên sofa xem ti vi, Thạch Đan Kỳ đuổi cậu đến một đầu khác của ghế, sau đó ôm bài thi của
mình ra, bắt đầu ở phòng khách kiêm chức năng thư phòng để học tập.
Rõ ràng hôm nay Trần Cửu Hãn rất đãng trí, TV chuyển hết một lần từ kênh
thứ nhất đến kênh cuối cùng. Tâm tình của cậu lây sang cô, cô chau mày
lại nghiêng mắt nhìn qua cậu.
Ánh sáng màu trên màn hình phản
chiếu trên gương mặt cậu, hiện ra ngũ quan sâu sắc nhợt nhạt, bỗng nhiên nhìn có phần thấy xa lạ .
Trong hai năm qua, không chỉ vóc dáng
cậu phát triển, mà tay chân thân thể cũng dần dần trở nên rắn chắc,
khuôn mặt cũng trở nên cương nghị tự tin, bắt đầu lộ ra một khí phách
của người đàn ông trẻ tuổi.
Cô đột nhiên nghĩ đến, tháng sau cậu đã tròn mười bảy tuổi rồi.
Vẻ mặt âm u thâm trầm trước kia, mấy năm gần đây càng ngày càng thu lại,
mặc dù tính tình vẫn còn quái gở nhưng không hay là người gây sự như
trước nữa, bộ xương cũng từ từ có máu thịt không gầy như ngày trước ― cô đột nhiên phát hiện ra, thật sự thì Trần Cửu Hãn có dáng dấp không tính là một đứa con trai khó coi.
Không biết được cậu đã thích học
sinh nữ nào hay chưa? . . . . . . A, điểm này không cần suy nghĩ, từ khi cậu còn giống như một chú chó hoang đi theo sau mông cô, hiển nhiên là
không có.
Lần đầy tiên, cả trường bọn họ gộp chung nam nữ vào một lớp, bộ dạng cậu lại không tồi, tính tình cũng trở nên khá hơn một chút rồi, trong lớp nhất định có học sinh nữ thầm mến cậu chứ? Nếu quả thật
có là tốt. Tốt nhất cậu nhanh chóng có bạn gái, cô có thể từ tình cảnh
"Chó đi lạc yêu chủ" của cậu mà được giải thoát.
Thạch Đan Kỳ càng nghĩ càng sâu, hồn nhiên không để ý tới mình đang nhìn cậu sững sờ.