Nguyên Tư Trăn hoãn một hồi lâu, mới thuận khí ngừng cười, mặt nàng hướng tới vách tường tiếp tục làm ra bộ dáng tức giận, đợi hồi lâu cũng không thấy Lý Hoài có động tĩnh gì, thầm nghĩ người này không phải là bị dọa ngu đi chứ?
Lý Hoài do dự ngồi trên mép giường hồi lâu mới quay trở lại nằm trên giường, nếu trong phòng vẫn còn nến sáng, nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt hắn chợt đen chợt đỏ, trong lòng vừa thẹn lại bực.
Xấu hổ nhất chính là hắn một nam nhi bảy thước, vậy mà lại bị dọa đến ngã xuống giường.
Bực nhất chính là Nguyên Tư Trăn dám trêu đùa hắn như thế, còn ủy khuất đến làm cho hắn tức cũng không được, không tức cũng không được.
Không biết vì sao, trong lòng Lý Hoài hiện lên một ý niệm, nói vậy hồ ly tinh chính là tra tấn người như vậy đi......
Lý Hoài đối với suy đoán Nguyên Tư Trăn là hồ yêu đã có dao động, chỉ là hoài nghi còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nhưng trải qua một màn mới vừa rồi, hắn đã không còn phòng bị yêu vật này như vậy nữa, đại khái là thấy nàng cũng biết trêu đùa người, xác thật không giống những con yêu vật tội ác tày trời nữa.
Nguyên Tư Trăn không biết trong lòng Lý Hoài nhiều những khúc loanh quanh lòng vòng như vậy, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đánh úp lại, không còn lưu ý phản ứng của hắn nữa, liền nhắm mắt lại ngủ.
Bất quá nàng cũng đoán được, tối nay Lý Hoài sợ là ngủ không được......!
Sáng sớm ngày thứ hai, một sợi nắng ấm chiếu vào trên mặt Nguyên Tư Trăn, lúc này nàng mới mơ mơ màng màng mở bừng mắt.
Lại thấy Lý Hoài hoàn hảo nằm ở trên giường, chỉ là vẫn nằm sát mép ngoài giường như cũ.
Nguyên Tư Trăn vui vẻ một trận, nàng còn tưởng rằng Lý Hoài sẽ ngồi trên giường cả một đêm đâu, chỉ là hắn vậy mà còn dám ngủ ở mép giường, cũng không sợ lại bị ngã xuống.
Nàng rón ra rón rén định bước vòng qua Lý Hoài xuống giường, nhưng mới vừa vòng đến đuôi giường, lại không cẩn thận đụng tới chân hắn.
Ai ngờ Lý Hoài lại lập tức mở mắt, không chút nào có vẻ nhập nhèm khi mới vừa tỉnh ngủ, hắn theo bản năng liền duỗi tay sờ soạng về hướng bảo kiếm treo ở mép giường, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Nguyên Tư Trăn.
Lý Hoài vội vàng ngừng tay đi lấy kiếm, thuận thế chống ván giường, trực tiếp ngồi dậy, hắn vẻ mặt đạm nhiên, phảng phất như cảnh giác vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Nguyên Tư Trăn làm bộ không thấy được ý đồ của hắn, vô tội mà chớp chớp mắt, thân mật hỏi: "Vương gia tỉnh rồi? Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
Lời này lại làm Lý Hoài cảm thấy nàng đang trêu chọc mình, trong lòng hắn hừ lạnh, không đáp lời nàng, liền xốc lên chăn rời giường.
Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy bóng dáng hắn cũng lộ ra một tia co quắp, không tự chủ được mà khóe miệng kéo ra, tận lực không cho mình cười ra tiếng, miễn cho mất mặt mũi Lý Hoài, chọc giận hắn.
Nàng gọi hạ nhân tiến vào rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, liền đi theo phía sau Lý Hoài vẫn luôn mặt không có biểu tình gì, một đường đi chính sảnh dùng bữa sáng.
Đồ ăn sáng của Vương phủ chỉ nói món chính liền có ba bốn món, thêm mấy món ngọt, thật sự phong phú tinh xảo.
Nguyên Tư Trăn liếc mắt một cái nhìn Lý Hoài, thấy biểu tình hắn vẫn lạnh lùng như vậy, liền lấy lòng mà gắp một miếng bánh đậu đến trong chén hắn, nhìn hắn cười sáng lạn.
Lý Hoài nhìn chằm chằm miếng bánh đậu kia hồi lâu, nghĩ thầm ở chính sảnh có nhiều hạ nhân nhìn như vậy, nếu hắn không ăn chẳng phải sẽ truyền ra lời đồn hai người bất hòa, hiện giờ ký ức hắn chưa khôi phục, biện pháp tốt nhất chính làm hết thảy vẫn như thường, để người khác không đoán ra.
Vì thế hắn liền gắp miếng bánh đậu lên, đưa vào trong miệng.
Miếng bánh đậu thơm ngọt mềm mại, không biết vì sao lại làm hắn nhớ tới buổi tối hôm trước, khi Nguyên Tư Trăn nhào vào trên người hắn, xúc cảm của đôi môi anh đào kia......!
"Không ăn." Lý Hoài ấn đôi đũa lên trên bàn một cái, ngay sau đó mặt âm trầm đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi chính sảnh.
Nguyên Tư Trăn sửng sốt, nghĩ thầm mới vừa rồi không phải còn tốt đẹp sao? Lại có cái gì chọc tới hắn vậy? Trước khi Lý Hoài mất trí nhớ cũng không khó hầu hạ như vậy mà!
Nàng nhớ tới tính tình khó chịu của Lý Hoài trước kia, không khỏi cũng có chút tức giận, hung hăng cắn bánh bột trong tay, quyết định phải nhanh chóng tích góp công đức, đến lúc đó mới không cần phải hầu hạ tôn Diêm Vương này! Tốt nhất còn có thể trước khi ký ức hắn khôi phục, hung hăng giáo dục hắn, dạy hắn như thế nào là một quân tử cung khiêm có lễ, thành thật thủ tín!
Nguyên Tư Trăn vội vàng dùng xong bữa sáng, về tây sương thu thập một phen, chuẩn bị thay nam trang nhảy ra khỏi vương phủ, lại đi Hàm Hương Các nhìn xem tình huống của ma ma Quản Sự.
Nhưng trong lúc nàng chuẩn bị ra cửa, Ngọc Thu lại mang theo lời nhắn của Quốc công phủ tới.
"Quốc công phu nhân lại muốn đi đâu?" Nguyên Tư Trăn tức giận nói.
Ngọc Thu thấy nàng tâm tình không tốt, liền cười theo nói: "Không phải Quốc công phu nhân, là lời nhắn của Tần quốc công đại nhân, nói muốn nhờ Vương phi cùng Lữ Nhị nương tử đi phủ Tống ngự sử nhìn xem."
Nguyên Tư Trăn biết cháu gái ruột của Tần quốc công Lữ Du Vi gả cho ngự sử Tống Thế Cơ, mà Lữ Nhị nương Lữ Du Anh vẫncòn ở khuê phòng, nàng có chút nghi hoặc vì sao đột nhiên phải đi thăm Lữ Du Vi, liền hỏi nói: "Tống phu nhân bị bệnh?"
Ngọc Thu lắc đầu, nói: "Người truyền lời không có nói rõ, nhưng hắn nói đợi lát nữa Lữ Nhị nương tử tới Tấn Vương phủ đón Vương phi,đến lúc đó nàng ấy sẽ nói với Vương phi."
Nguyên Tư Trăn thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà đi nhà kho chọn mấy thứ dược liệu quý trọng, lại bảo hạ nhân cẩn thận gói lại cho đẹp, đợi lát nữa đặt lên trong xe ngựa.
Chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa Lữ Du Anh liền ngừng ngay trước cửa Tấn Vương phủ.
"Biểu tẩu!" Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Lữ Du Anh không đợi hạ nhân tới đỡ, liền tự mình đẩy cửa xe ra, lòng tràn đầy vui mừng mà chạy đến trước mặt Nguyên Tư Trăn.
"Biểu tẩu! Đã lâu không gặp nha! Mấy ngày nay tổ phụ vẫn luôn không cho ta tới tìm tẩu chơi, buồn chết ta rồi!" Lữ Du Anh còn không đợi Nguyên Tư Trăn nói chuyện, liền nắm tay nàng, luyên thuyên nói một tràn.
Lữ Du Anh không giống những người khác trong Quốc công phủ, không phải chán ghét thì là xem thường nữ tử thương hộ như Nguyên Tư Trăn, tính tình nàng ấy hoạt bát thập phần mê chơi, cảm thấy hợp ý cùng Nguyên Tư Trăn, liền thích đến tìm nàng chơi, thậm chí còn thân thiết mà gọi nàng là biểu tẩu.
Chỉ là Nguyên Tư Trăn có chút sợ nàng ấy, cô nương này tuy rằng ngây thơ đáng yêu, lòng hiếu kỳ lại quá mức nặng, cứ thích hỏi thăm chuyện xưa của nàng cùng Lý Hoài.
Tuy rằng mấy chuyện xưa đó qua tay nàng trau chuốt đã là thiên y vô phùng, nhưng đã nói nhiều như vậy nàng cũng không nhớ hết, lỡ bị hỏi lại thế này cũng có lúc bị lộ.
"Thật là đã lâu không gặp, ngươi gần đây tốt không?" Nguyên Tư Trăn cười hỏi.
Lữ Du Anh gật gật đầu, "Cũng không quá nhàm chán, mấy ngày nay ta tìm rất nhiều thoại bản tới xem, đặc biệt quyển《 ngọc đăng ký 》 kia, ta đã xem đến bốn năm lần, à đúng rồi! Bên trong nói......"
Nguyên Tư Trăn thấy nàng ấy lại muốn hỏi, vội vàng đổi chủ đề, "Tống phu nhân bị bệnh sao? Vì sao quốc công đại nhân đột nhiên muốn chúng ta đi thăm?"
"A, việc này sao, ta cũng là nghe tổ phụ nói, tỷ tỷ sinh bệnh, lại tâm tình không tốt, hình như cãi nhau với tỷ phu đến không thoải mái, cho nên muốn ta đi xem.
Ta thấy tổ phụ gọi biểu tẩu đi theo là muốn dùng thân phận Tấn vương phi của tẩu để ép tỷ phu một đầu." Lữ Du Anh đáp.
Nguyên Tư Trăn cảm thấy Tần quốc công nhất định không phải có ý này, muốn gõ Tống Thế Cơ, không phải Quốc công phu nhân tự mình ra trận càng có hiệu quả hơn sao?
"Vậy chúng ta cũng đừng trì hoãn ở đây nữa, mau lên xe ngựa đi Tống phủ đi." Nguyên Tư Trăn không đoán được dụng ý của Tần quốc công, nghĩ tới chỗ rồi có lẽ sẽ biết, liền kéo tay Lữ Du Anh đi về hướng xe ngựa.
Nhưng Lữ Du Anh lại đột nhiên nói: "A đúng rồi! Tổ phụ tìm được một vị y tiên rất lợi hại để xem bệnh cho tỷ tỷ, cũng theo chúng ta cùng đi, hắn ngồi ở trên chiếc xe ngựa phía sau kia đó! Biểu tẩu có muốn gặp hắn hay không? Diện mạo hắn cũng rất......"
"Không cần không cần." Nguyên Tư Trăn vội vàng xua tay, "Tới Tống phủ rồi tất nhiên là có thể nhìn thấy, ngươi hà tất nóng vội."
Sắc mặt Lữ Du Anh đỏ lên, vội vàng nói: "Ta không có ý gì, thật sự là chỉ muốn cho biểu tẩu nhìn xem, hắn bộ dáng giống y như trong thoại bản hay nói, cái gì ôn nhuận như ngọc, trời quang trăng sáng gì đó."
Nguyên Tư Trăn thấy nàng ấy như thế liền biết đây là bị mỹ nam tử mê mắt rồi, nhịn không được lắc đầu, túm nàng ấy lên xe ngựa, nhắm thẳng phủ Tống Thế Cơ mà đi.
Tống Thế Cơ bất quá chỉ là một quan viên thất phẩm, Tấn Vương phi thân giá, tất nhiên là phải cùng phu nhân ra trước cửa nghênh đón.
Nguyên Tư Trăn xuống xe ngựa, nhận hành lễ của vợ chồng Tống thị xong, liền mặt mang ý cười mà nói: "Tống phu nhân thân thể bất an, sao còn ra tới nghênh đón làm gì, quốc công đại nhân vốn là bảo ta cùng với Du Anh tới thăm bệnh, sao còn lại làm phiền ngươi."
Tống phu nhân Lữ Du Vi nói: "Nói gì vậy, ta còn chưa bệnh đến mức không thể đứng dậy, Vương phi cùng muội muội cố ý tới thăm ta, tất nhiên là phải nghênh đón."
Nghe những lời này, Nguyên Tư Trăn liền nhìn đánh giá một chút, thấy thân hình nàng ấy mảnh khảnh, sắc mặt hơi vàng, đáy mắt tuy đã đánh phấn dày nhưng vẫn có thể thấy loáng thoáng quầng thâm bên dưới, có lẽ thật sự là bị bệnh.
"Tổ phụ còn bảo ta mang đến một vị y tiên, đến thăm bệnh cho tỷ tỷ." Lữ Du Anh xen vào nói, có chút gấp không chờ nổi mà muốn hạ nhân đi mời người.
Chỉ thấy màn xe ngựa ở phía sau xốc lên, một nam tử một thân bạch y, phong độ nhẹ nhàng đi xuống xe ngựa, hướng mọi người hành lễ.
Cử chỉ hắn đoan chính, trên mặt lại treo nụ cười nhạt, trong tay còn cầm theo một cây dù giấy đã gấp lại.
Trong mắt người ngoài mà xem, đây quả thật là một nam tử trời quang trăng sáng, ôn nhuận như ngọc như lời Lữ Du Anh nói vậy.
Nhưng sau khi Nguyên Tư Trăn thấy rõ tướng mạo người này, lại như bị sét đánh, người này trong lòng nàng chính là hạng người hung thần ác sát, âm hiểm xảo trá!.