Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 21: 21: Giao Lộ Ngoài Chùa





Ngọn lửa tím trong đèn hoa sen có thể thiêu yêu tà, phá ma chướng, chí dương chí thuần, nhưng thiêu ở trên người phàm nhân, tuy không đả thương thân thể nhưng có tổn hại đến thần hồn, Nguyên Tư Trăn lo cho Lý Hoài, nên khống chế không để ngọn lửa quá lớn, không nghĩ tới như vậy lại chưa thể thiêu hết oán linh.

Cụm oán linh còn sót lại đã cảm giác được Nguyên Tư Trăn không dễ chọc, lập tức hóa thành oán khí tiêu tán vào trong hẻm.

Nguyên Tư Trăn thở phào một hơi, lúc này mới ý thức được một bàn tay mình còn ôm Lý Hoài, nàng không dám nhìn vào biểu tình của hắn, cong người phủi phủi vạt áo hắn bị thiêu, mãi đến khi thật sự không chịu được ánh mắt lạnh lùng trên đỉnh đầu, mới chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt......!
————————————————
Vừa qua khỏi giờ Tý, Tấn Vương phủ chỉ có mấy hạ nhân trông cửa là còn tỉnh, mà Vương gia cùng Vương phi vốn dĩ nằm trong phòng ngủ thế nhưng lại ngồi trong thạch đình ở hậu viện thạch, trong bóng đêm đen nhánh, im lặng nhìn nhau không nói gì.

Thật lâu sau, Nguyên Tư Trăn cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Trăn Trăn mới vừa nói đều là thật, nếu Vương gia giận ta giấu giếm, thì......!thì hưu ta là xong." Dứt lời, nàng còn duỗi tay chùi chùi nước mắt trong khóe mắt.

Lý Hoài nhìn nữ tử trước mắt khóc như hoa lê đái vũ, suy nghĩ nếu nàng nói đều là thật, cũng giải thích được chuyện vì sao hắn lại nghi nàng là hồ yêu, xem ra cũng là vì pháp khí thu yêu này mà ra.

Chỉ là trong lòng Lý Hoài hơi tán loạn, sau khi hắn mất trí nhớ, vốn cũng không rõ được quan hệ của hắn cùng Vương phi, không thể tưởng tượng được hiện nay còn phát hiện Vương phi vẫn luôn giấu giếm bản thân là đạo sĩ, nếu hắn chưa mất trí nhớ, có thể tha thứ cho nàng hay không?

Nguyên Tư Trăn cho rằng Lý Hoài không tin giải thích của mình, lại ép ra vài giọt nước mắt, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, nàng theo ghế đá nửa quỳ trên mặt đất, toàn bộ thân mình ghé vào trên đầu gối Lý Hoài, bả vai run run, đáng thương vô cùng mà nói: "Nhưng Trăn Trăn không nỡ xa Vương gia, Trăn Trăn kỳ thật vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói cho Vương gia chuyện này, nhưng trong lòng vẫn là sợ Vương gia ghét bỏ ta là một đạo cô."
Thân thể Lý Hoài cứng đờ, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Ngươi vì sao lại làm đạo cô?"
Nguyên Tư Trăn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười khổ nói: "Khi còn nhỏ thân thể yếu đuối, đại phu đều nói sống không quá mười bốn tuổi, sau lại gặp được một đạo sĩ lợi hại, nói mệnh cách ta âm sát, phải học đạo pháp mới có thể bảo mệnh, bước vào đạo môn rồi còn phải tích góp công đức để trả ân tình cho Tam Thanh tổ sư." Nàng bịa ra một bối cảnh có thể nói thông, thật cẩn thận lưu ý biểu tình của Lý Hoài.

Lý Hoài vốn không phải là người tâm tư lộ rõ trên mặt, dưới bóng đêm càng không thể nhìn ra, thấy hắn hồi lâu không đáp lời, tâm tư Nguyên Tư Trăn vừa chuyển, lại nghĩ ra một kế.

Nàng chùi chùi nước mắt, ngồi dậy khỏi đầu gối Lý Hoài, cắn cắn môi tựa như đã hạ quyết tâm, ngữ khí lộ ra một tia thất vọng nói: "Trăn Trăn biết ý Vương gia rồi, cũng do ta quá ngây thơ, khi đó Vương gia nói không để bụng thân phận hay tôn ti gì, bất luận là quý nữ hay là thương nữ, chỉ để ý người đó là ta, ta còn tưởng rằng Vương gia cũng có thể tiếp thu chuyện ta tu đạo......"
Nàng vừa nói vừa nhịn không được rơi lệ, cúi đầu không nhìn vào mắt Lý Hoài, tay nắm lại, thanh âm run lên nhè nhẹ, "Ngày mai ta liền viết hòa li thư, tự thỉnh hoà li, rồi về Lương Châu."
Lý Hoài thấy nàng như thế, nhịn không được nói: "Ta cũng không phải ý này."
Nguyên Tư Trăn thấy có cơ hội xoay chuyển, lại mở to đôi mắt đẹp, sợ hãi nhìn về phía Lý Hoài, thấp giọng nói: "Vậy Vương gia có thể tha thứ cho chuyện Trăn Trăn giấu giếm?"
"Ngươi đêm nay nhảy ra khỏi vương phủ, cũng là vì đi bắt yêu?" Lý Hoài nhìn mấy giọt nước mắt trong veo treo trên đôi mi dài của nàng, nhíu mày hỏi.

Nguyên Tư Trăn vội vàng gật đầu, kéo góc áo hắn lên, "Ta vốn cảm thấy chùa Hồng Phúc có chút vấn đề, định tiến đến xem xét, ai ngờ gặp phải một oán linh ghé vào bên chân Vương gia, mới dùng ngọn đèn dầu này đuổi đi!"
Lý Hoài nhớ lại một màn trong hẻm mới vừa rồi, phản ứng của Nguyên Tư Trăn thật sự giống đang đối phó thứ gì, hắn lại hỏi, "Vì sao ta không nhìn thấy?"

"Oán linh kia du tẩu giữa âm dương, chỉ có người có mệnh cách âm sát như ta vậy, hoặc là đã khai Âm Dương Nhãn mới có thể nhìn thấy." Nguyên Tư Trăn cẩn thận giải thích nói.

Nàng cảm nhận được Lý Hoài không hề có chút mâu thuẫn gì đối với chuyện nàng là đạo sĩ, lúc này hẳn là nên cố gắng thể hiện cho hắn thấy ích lợi của chuyện này, "Còn may ta gặp Vương gia, bằng không để oán khí kia dính lên, Vương gia phải bệnh nặng một hồi."
Trong lòng Lý Hoài xác thật không có mâu thuẫn quá lớn đối với chuyện Vương phi tu đạo, hắn nhớ tới chuyện trắc phi của Ngô Vương xảy ra tại chùa Hồng Phúc, lại hỏi: "Chùa Hồng Phúc có gì không ổn?"
Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, Lý Hoài quả nhiên không ngoài ý liệu của nàng, so với chuyện thân phận, hắn càng để ý đến giá trị lợi dụng hơn, nàng móc từ trong tay áo ra Cầu tử phù đã bị mình cắt mở, "Cái Cầu Tử phù này là từ chùa Hồng Phúc, ta nhận thấy được nó mang theo một tia oán khí.

Bùa chú vốn là thứ hay treo ở đầu giường, nếu tặc tử muốn mượn cái này làm hại Vương gia, vậy chúng ta nhất định phải đi chùa Hồng Phúc thăm dò."
Lý Hoài nhìn Nguyên Tư Trăn trước mắt đang đầy mặt đều là lo lắng, không biết vì sao trong lòng lại phất qua một tia cảm xúc khó có thể nói rõ.

Hắn nhận lấy Cầu Tử phù từ trong tay nàng, vừa định duỗi tay mở bên trong ra xem xét, liền bị Nguyên Tư Trăn đoạt đi.

"Vương gia cẩn thận, trên lá bùa này còn lưu lại oán khí, vẫn để Trăn Trăn làm cho, Trăn Trăn không sợ mấy thứ đó." Nàng trút mảnh đá trong Cầu Tử phù vào trong tay, duỗi đến trước mắt Lý Hoài, "Ta ngửi thử miếng đá này, đều là mùi tro, thật đúng là xuất phát từ chùa miếu, nhưng mà không biết ở nơi Phật môn thanh tịnh, sao lại có oán khí chứ."
Lý Hoài nghe thấy nàng nói như vậy, tâm tình phức tạp chợt sinh ra một tia cảm khái, Nguyên Tư Trăn chỉ là một nữ tử yếu đuối, đối mặt với đám yêu tà đó lại không chút nào thấy nhút nhát, khẽ thở dài một hơi nói, "Nếu nàng muốn thăm dò, ban ngày đi là được rồi, hà tất phải nửa đêm nửa hôm."

"Ta...!ta là sợ ban ngày quá gây chú ý, làm người phát hiện, lại khó xử cho Vương gia." Nguyên Tư Trăn cúi đầu đáp.

"Vậy nàng làm thế nào tránh thoát tầm mắt của ảnh vệ, còn có những Võ Hầu đi tuần tra trong thành vậy?" Lý Hoài lại hỏi.

Nguyên Tư Trăn thè lưỡi, có chút ngượng ngùng mà nói: "Dùng chút thủ thuật che mắt."
Vốn dĩ tưởng rằng Lý Hoài lại bị chọc giận vì nàng đã lừa gạt ảnh vệ, ai ngờ vậy mà lại nghe Lý Hoài nhẹ giọng cười một tiếng, "Thì ra là thế, nếu như có tên tặc tử nào muốn vào vương phủ, chẳng phải cũng có thể dùng biện pháp này?"
"Không có đâu!" Nguyên Tư Trăn lấy lòng mà duỗi tay vỗ vỗ lên chân Lý Hoài, "Ta làm sao có thể đặt Vương gia vào chỗ nguy hiểm được, bên trong vương phủ ta cũng đã bày mấy trận pháp nhỏ, thủ thuật che mắt vào không được."
Lý Hoài nhướng mày, hắn thật sự không nghĩ tới vị Vương Phi thoạt nhìn mỹ mạo yếu ớt thế này còn có bản lĩnh như vậy, có chút tò mò nói: "Chỗ nào?"
Nguyên Tư Trăn cười sáng lạn, khuôn mặt nhỏ dưới ánh trăng ánh lên ánh sáng như ngọc, nàng dắt lấy ống tay áo Lý Hoài, dẫn hắn đi xem những trận phù giấu ở góc tường, mái hiên, trong thạch động.

Nếu thật sự mà nói, mấy trận phù này là khi Lý Hoài cùng Nguyên Tư Trăn lập khế ước, chiếu theo yêu cầu của Lý Hoài mà bày ra.

Hiện nay lại đảo ngược lại thành bằng chứng chứng minh lòng thiệt tình cho Lý Hoài xem, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm khái, mình lần này hoá giải được nguy cơ phải nói thật sự là kỳ diệu.

Sau khi kéo theo hắn xem hết trận phù trong vương phủ, hai người lại trở về phòng ngủ.


Nguyên Tư Trăn ân cần mà cởi áo tháo thắt lưng cho Lý Hoài, như một phụ nhân tân hôn, vẻ mặt thẹn thùng.

Trong lòng Lý Hoài cũng không kinh ngạc, thầm nghĩ nàng chắc là vì chuyện tu đạo của mình đã được hắn tiếp nhận, trong lòng cảm động nên mới có thể như thế.

Nhưng cảm nhận được bàn tay nhỏ của Nguyên Tư Trăn đang táy máy tra tấn trên người mình, Lý Hoài đột nhiên có chút hối hận, mình có phải đã tiếp nhận việc này quá dễ dàng rồi hay không?
Nhưng nếu đúng như hắn biết hiện giờ, hai người tình cảm rất tốt, nên tiếp nhận việc này thật sự không phải là không thể......!
Nhưng hắn không biết chính là, trên mặt Nguyên Tư Trăn đỏ ửng đều là do hưng phấn sau khi qua mặt được Lý Hoài.

Nàng vừa hầu hạ Lý Hoài vừa tính toán, có nên được một tấc lại tiến một thước hay không, mượn cơ hội xin hắn một cái lệnh bài có thể hành tẩu ban đêm hoặc là ra vào cấm địa?
"Vương gia." Hai bàn tay Nguyên Tư Trăn ấn lên vai Lý Hoài, nhẹ nhàng đẩy ngã hắn lên trên giường lớn mềm mại, "Kỳ thật tối hôm qua Trăn Trăn cũng đi ra ngoài."
Lý Hoài đã nhiều ngày nay tuy đã có chút quen với chuyện Nguyên Tư Trăn đụng chạm, nhưng hành động của nàng ái muội thân mật như vậy, vẫn làm hắn có chút không biết làm sao, hắn quay đầu không nhìn vào mắt nàng, lạnh lùng nói: "Ta biết."
"Ô, hoá ra Vương gia biết a?" Miệng nhỏ của Nguyên Tư Trăn khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc, "Nói vậy cũng là vì thế, tối nay Vương gia mới theo ta đúng không?."
Lý Hoài gật gật đầu, cũng không đáp lời nàng.

"Ta tối hôm qua đã đuổi theo hồ yêu, hôm trước thứ trốn trong xe ngựa của Quốc công phu nhân chính là một con hồ yêu, ta tìm theo hơi thở của nó đuổi theo ra ngoài thành, rốt cuộc thu được con yêu vật đó ở một chỗ mộ phần ngoài ngoại ô." Nguyên Tư Trăn cố tình nói ra chỗ khó khăn khi hành tẩu ban đêm, "Vốn dĩ có thể trở về sớm một chút rồi, nhưng mà lúc sau, thủ thuật che mắt có chút mất hiệu lực, trốn Võ Hầu cũng tốn chút thời gian.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.