Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 74: 74: Kẻ Phụ Lòng





Sau khi Mạnh Du từ trong phòng rời khỏi, Lý Hoài vẫn là đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, cả đầu cũng không dám nghiêng đi xem, hắn cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng, bên tai đã đỏ ửng.

Sau một hồi khá lâu, hắn mới nhẹ giọng gọi câu: "Trăn...!Trăn."
Nhưng người trong thùng tắm ngủ thật say, một chút phản ứng cũng không có.

Lý Hoài có chút chân tay luống cuống, tình cảnh này nếu hắn xoay người nhìn qua, chẳng phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải hành vi quân tử, nhưng nếu không xoay người qua, thì làm thế nào gọi nàng tỉnh lại, người mệt mỏi còn ngâm suốt trong nước như thế, lỡ cảm lạnh thì biết làm như thế nào?
Nghĩ đến Nguyên Tư Trăn còn bị chút nội thương, hắn cuối cùng cũng giơ bước chân cứng đờ, giật xuống áo bào sạch sẽ bên cạnh, dự định từ từ nhắm mắt, ôm người ra.

Nhưng hắn vừa nghiêng mặt qua, khóe mắt liền liếc thấy thân thể Nguyên Tư Trăn đang từ từ chìm xuống, còn thiếu một chút liền úp luôn cả mặt vào trong nước, hắn quýnh lên, một bước phóng nhanh về phía trước, vội vàng níu lấy cánh tay nàng thả lỏng bên thùng.

Hắn lúc này vừa lúc đứng sau lưng Nguyên Tư Trăn, lơ đãng cúi đầu, phong cảnh xuân sắc liền không kịp chuẩn bị mà đập vào khóe mắt, hắn chỉ hơi sững sờ trong chớp mắt, liền lập tức giơ tay hất áo bào lên, đắp lên trên thân Nguyên Tư Trăn.

Lý Hoài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm ngang, đem người từ trong thùng tắm ôm lên, lại nhẹ nhàng đặt vào trên giường.

Trong tay dường như còn lưu lại cảm giác trơn nhẵn ấm áp, Lý Hoài cũng không dám chú ý, chỉ dùng chăn mền bao lấy người cực kỳ chặt chẽ, lại không nhúc nhích ngồi trên giường, trông coi người chứ không biết nên làm cái gì.

Đợi hơi nóng trên mặt hắn rút đi, suy nghĩ của Lý Hoài mới dần dần rõ ràng, hắn cảm thụ được nhịp tim dồn dập của mình, không khỏi có chút buồn bực, rõ ràng hắn là phu thê cùng chung chăn gối với Nguyên Tư Trăn, lại cũng từng thân mật với nhau rồi, cảnh tượng như thế này hắn ắt hẳn phải nhìn thành thói quen luôn ấy chứ, sao có thể còn giống như thằng nhóc ngu ngơ, quẫn bách như vậy.

Hắn quy chuyện này hoàn toàn là do mất trí nhớ mà ra, không khỏi càng nôn nóng muốn khôi phục ký ức.


Lần này trong Hoàng Lăng có thể khôi phục một chút ký ức, cũng coi như trong họa được phúc, tiếp theo chỉ cần chậm rãi nghĩ từ manh mối này...!
Khi Nguyên Tư Trăn ung dung tỉnh lại, thấy trong phòng đã tối đen, chỉ có một ánh nến leo lét, bên giường còn có một bóng lưng quen thuộc đang ngồi.

Nàng có hơi mờ mịt ngồi dậy, nhẹ giọng kêu: "Vương Gia, hiện nay là giờ nào rồi?."
Lý Hoài nghe được tiếng nàng sau lưng, lúc này mới ngừng được suy nghĩ lung tung trong lòng, xoay người sang chỗ khác, không ngờ một góc chăn mềm trên người Nguyên Tư Trăn trượt xuống một góc, vừa lúc lộ ra bả vai mượt mà của nàng.

"Giờ Dậu." Hắn nhanh chóng đáp, ánh mắt vội vàng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Muộn như vậy rồi?" Nguyên Tư Trăn còn chưa ý thức được tình huống hiện nay tại, ngủ đủ chỉ cảm thấy bụng đói, liền định vén chăn lên đi xuống giường, "Còn đồ ăn nào không nhỉ?"
Ai ngờ Lý Hoài lại đưa tay đẩy nàng trở lại trên giường.

"Hử?" Nguyên Tư Trăn có ngơ ngác, không rõ ràng mà nhìn bên mặt căng cứng của Lý Hoài, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Hoài vừa định mở miệng, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ chuyển ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ tới trên mặt đất.

Mãi đến khi Nguyên Tư Trăn nhìn thấy một bên tai đỏ ửng của hắn, lại cảm thấy gió thổi vào làm bên trong thân thể man mát, mới hơi phát giác được không thích hợp.

Nàng đột nhiên có cảm giác, muốn vén chăn lên xem xét, lập tức mở to hai mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới mình ngủ quên trong khi ngâm tắm, nhưng sao hiện tại lại bị chuyển qua trên giường, tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Nếu như là nữ tử bình thường, lúc này không phải xấu hổ chính là tức giận, nhưng dù cho trong lòng Nguyên Tư Trăn cũng sóng to gió lớn, trên mặt lại chỉ có thể giả vờ như tất cả đều bình thường, dù sao thì trong lòng Lý Hoài, hai người là phu thê đã có thân mật da thịt.

Nàng sờ sờ gương mặt cũng đang đỏ lên của mình, cố gắng thư thả tâm tình, ngữ khí mang theo tự trách nói: "Là ta mơ hồ, sao lại ngủ quên trong thùng tắm có chứ, làm phiền lại Vương Gia phải đem ta ra ngoài."

Lời này lại làm cho Lý Hoài nhớ tới tràng cảnh mới rồi, đầu hắn càng cúi thấp hơn, chỉ đơn giản đáp một câu: " Không sao."
"Vậy...!Vương Gia có thể lấy xiêm y cho ta không?" Nguyên Tư Trăn thấy hắn như thế, liền đánh bạo chỉ chỉ xiêm y sạch sẽ còn vắt trên bình phong.

Lý Hoài lập tức đứng dậy đi lấy, cũng không nhìn rõ trong tay mình đang cầm thứ gì, chỉ một mạch đặt lên giường, lại quay lưng đi nhìn ngoài cửa sổ.

Nguyên Tư Trăn không khỏi câu môi cười một tiếng, nghĩ thầm Lý Hoài cái người này dù thủ đoạn độc ác, nhưng cũng còn tính là quân tử.

Nàng nghĩ rằng hắn sẽ không quay người lại, liền trực tiếp xốc đệm chăn lên, mặc xiêm y vào.

Lý Hoài nghe thấy âm thanh sốt soạt phía sau, lần đầu cảm thấy người ta mặc xiêm y lại lâu như vậy, đợi rốt cục nghe được tiếng đai lưng cài lên, hắn mới thử thăm dò hỏi: "Ta bảo người mang chút đồ ăn tới."
"Không cần Vương Gia gọi người đâu!" Nguyên Tư Trăn vội vàng đáp, tiến đến trước mặt Lý Hoài, nhìn hắn nói: "Để tự ta đi được rồi, bị người ta trông thấy một thị vệ như ta ở trong phòng Vương Gia làm mưa làm gió, còn ra thể thống gì chứ!"
Dứt lời, nàng cũng không đợi Lý Hoài ngăn cản, liền trực tiếp vọt ra ngoài phòng, còn để lại một câu: "Vương Gia chờ ta, ta mang đồ ăn ngon cho người!"
Nguyên Tư Trăn vừa dùng cả hai ống tay phất phất vung vẩy, vừa nhanh chóng đi xuống phòng bếp.

Nàng ngoại trừ muốn nhét đầy cái bao tử, còn muốn mượn lúc này đi tìm Hoa Lân, báo cho nàng ta biết chuyện bên trong Hoàng Lăng.

Nhưng Hoa Lân chưa tìm được, lại gặp Mạnh Du sắc mặt âm tình bất định.

"A, Mạnh giáo úy, thật là khéo!" Nguyên Tư Trăn nhìn hắn lên tiếng chào, "Vương Gia vừa tỉnh ngủ, nói là đói, ta đi tìm chút thức ăn cho ngài ấy."

Mạnh Du cũng không đáp lời, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, mãi đến khi lông tơ trên lưng Nguyên Tư Trăn đều dựng lên, nàng mới mở miệng đánh vỡ cái trầm mặc lúng túng này: "Hay Mạnh giáo úy cũng ăn một chút? Cá Võ Xương nha, đặc sản Võ Xương đó!"
"Ta không đói." Mạnh Du lạnh giọng đáp, ánh mắt không có hảo ý đánh giá người trước mắt, lại nhìn thấy ống tay áo nàng còn chưa cài kỹ, tóc cũng có chút lộn xộn, giống như vừa rời giường, ý tưởng hoang đường trong đầu lại bốc lên, nhất thời tức giận đến cắn răng, hừ lạnh một tiếng liền định rời đi.

"Ê chờ chút!" Nguyên Tư Trăn vội vàng ngăn hắn lại, nhớ tới tên này một mực theo dõi Hoa Lân, nói không chừng biết Hoa Lân đi nơi nào, "Mạnh thiếu uý có từng nhìn thấy tiểu thái giám kia của Ngự Y Viện không?"
Trong đầu Mạnh Du ngay lúc này đang cảm thấy bất bình cho Vương phi đang lẻ loi một mình lưu ở thành Trường An, nhìn tên tiểu hộ vệ trước mắt chỉ cảm thấy đúng là hồ ly tinh gây họa cho Vương Gia, căn bản không muốn đáp lời nàng, tức giận nói: "Chết rồi!"
Nguyên Tư Trăn sững sờ, kinh ngạc trừng mắt nhìn, lặp lại lời hắn nói: "Chết rồi?"
Nàng tất nhiên là không tin lời Mạnh Du đang rõ ràng lửa giận bóc lên đến đầu, xem chừng cái người này là vì mình tự ý rời khỏi vị trí nên mới tức giận, vội vàng nhận sai lầm, trấn an nói: "Mạnh giáo úy xin chớ giận ta, ta cũng là thân bất do kỷ (* không tự làm chủ bản thân được), thực sự là mệt mỏi quá mà!"
Mạnh Du chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, không nghĩ tới người này lại có thể chẳng biết xấu hổ như thế, còn dám nói cái gì thân bất do kỷ, hắn ta thân bất do kỷ, chẳng lẽ lại là Vương Gia ép bức hắn ta hay sao? Mệt mỏi quá? Lời nói càn rỡ như vậy còn dám nói đến lẽ thẳng khí hùng như vậy!
Nguyên Tư Trăn cứ muốn giải thích chuyện mình ngủ quên mất, lại thành lửa cháy đổ thêm dầu, thấy hắn sắc mặt càng kém, trong lòng tuy không hiểu, cũng liền ngừng miệng, lúng ta lúng túng: "Vậy tự ta đi tìm người vậy..."
Dứt lời, nàng lập tức bưng một khay tràn đầy đồ ăn đi, cuối cùng liếc qua sắc mặt đen thành đáy nồi của Mạnh Du, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

Nàng quyết định trước khi trở về phòng thì đi đến chỗ Liễu Thái Y nhìn lên một cái, vừa đi vừa nghĩ, lúc trước sao không phát hiện Mạnh Du tính tình lại gắt gỏng như vậy nhỉ?
Lý Hoài ở trong phòng chờ Nguyên Tư Trăn một hồi, cũng không thấy bóng dáng, đang nghĩ có khi nào nàng lén mình ăn vụng trước, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Chờ người gõ cửa đi vào, Lý Hoài không khỏi có chút thất vọng, nhìn Mạnh Du thần tình nghiêm túc, liền cất giọng lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Mạnh Du mới rồi còn do dự ở ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định vào khuyên nhủ vài câu, hắn tuyệt đối không thể nhìn Vương Gia lạc lối, khi cưới Vương phi đã xôn xao dư luận đến vậy rồi, bây giờ nếu còn truyền ra việc này, còn ra thể thống gì?
Nhưng hắn vừa nhìn thấy Lý Hoài vẫn mang bộ mặt lạnh lùng như thường ngày, lại không khỏi hoài nghi hay là mình nghĩ sai, Vương Gia làm sao có thể là loại người hồ đồ thế này...!
Những lời ban nãy hắn sớm đã học thuộc làu giờ lại nói không nên lời, ánh mắt hắn hơi lúng túng trong chốc lát, mới lên tiếng: "Thuộc hạ muốn bẩm báo Vương Gia chuyện sắp xếp ngày mai."
Lý Hoài có hơi nhíu mày, tiếp tục nhìn văn kiện trên bàn, thản nhiên nói: "Nói đi."
Trong lòng Mạnh Du thầm hận mình vô dụng, đành phải kiên trì bẩm báo nhanh cho xong, chờ Lý Hoài lên tiếng.

"Bản vương biết rồi." Lý Hoài thấy chuyện cũng không quá mức trọng yếu, liền khoát tay áo ra hiệu hắn lui ra.

"Vâng." Thân thể Mạnh Du ngừng lại một chút, cực kỳ không tình nguyện xoay người đi, cẩn thận từng bước đi ra ngoài.


Lý Hoài đang cúi đầu nghiên cứu văn kiện, như chợt nhớ tới cái gì, lại lên tiếng nói: "Chờ một chút."
"Vương Gia còn có gì phân phó!" Mạnh Du lập tức xông trở lại, lời muốn nói trong đầu lại vô cùng sống động lên.

Lý Hoài nhìn hắn vẫy vẫy tay, mắt nhìn về phía cửa, hạ giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nói cho chi tiết."
"Thuộc hạ nhất định biết gì nói nấy." Mạnh Du tiến đến trước mặt hắn, cũng nhẹ giọng đáp.

Lý Hoài khẽ nhíu mày, hồi lâu mới nói: "Trước đây vài ngày, ta nghe được vị cử tử kia cãi nhau với phu nhân hắn, cử tử kia lại nói, phu nhân hắn lại còn vọng tưởng làm Trạng Nguyên phu nhân hay sao? Ngươi nói xem, vị cử tử này vì sao sẽ nói như vậy?"
Mạnh Du không khỏi sững sờ, có chút không hiểu mà liếc nhìn Lý Hoài, đã thấy thần sắc hắn cực kỳ nghiêm túc, nghĩ thầm chẳng lẽ trong lời Vương Gia có hàm ý sâu xa gì đó, đành phải nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Một là cử tử kia cảm thấy mình thi không đậu Trạng Nguyên, muốn phu nhân hắn đừng để tâm suy nghĩ vọng tưởng, nhưng những cử tử học hành gian khổ nhiều năm, không có ai không muốn nhìn thấy tên mình đề lên bảng vàng, làm sao chưa thi đã nói như vậy.

Còn có một loại khả năng nữa..."
Lý Hoài bưng chén trà bên người lên, nhấp một miếng trà, nói: "Nói nghe một chút."
"Là tên cử tử kia biết mình sắp công thành danh toại, muốn bỏ vợ." Mạnh Du không khỏi cười khẩy, tiếp tục nói.

Hắn cứ cho là lời nói này của mình không mấy trọng điểm, ai ngờ sắc mặt Lý Hoài lại trở nên âm trầm, thật lâu sau, mới thấy hắn buông xuống chén trà, giọng nói lạnh lùng nói: "Vì sao?"
Mạnh Du càng không nghĩ ra, nên chậm rãi giải thích từng li từng tí: Trượng nghĩa chi đa đồ cẩu bối, phụ tâm tẫn thị đọc thư nhân (Editor: Người trượng nghĩa đều xuất thân trong đám mổ chó, kẻ phụ lòng đa phần là kẻ đọc sách mà ra).

Thuộc hạ nhìn thấy trong mấy vị Thị lang, có bao nhiêu người mang lên mũ quan liền vứt bỏ bỏ người vợ tào khang thuở nghèo hèn, hay là nạp một đống tiểu thiếp ngoại thất.

Tên cử tử kia nhất định là chướng mắt xuất thân phu nhân của mình, nghĩ chuyện mình sắp thành Trạng Nguyên, phụ nhân này liền không xứng với mình, mới sẽ..."
Hắn còn chưa nói xong, liền bị Lý Hoài lạnh giọng ngắt lời: "Được rồi, ngươi lui ra đi."
Mạnh Du thấy sắc mặt hắn đen thui, làm sao còn dám đem lời khuyên nhủ trong lòng nói ra, vội vàng thở dài rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.