Bây giờ món đồ đó biết nói chuyện, cô cảm thấy càng ngày càng rùng rợn.
【Về nhà họ Thời thôi, ít ra lúc đó mình còn có lý do để tách phòng ngủ. Nhưng nếu là ở đây...】
Thời An nhìn căn phòng duy nhất trong nhà, khóc không ra nước mắt. Khi trước, lúc Thẩm Ngọc Uyển mua nhà giúp cô, bà đã định mua biệt thự, nhưng Thời An cảm thấy phòng quá lớn sẽ cô đơn, nên cô chỉ chọn một căn hộ đủ để mình ngủ.
Dù vậy, giường trong phòng vẫn khá rộng.
Tạ Yến Lễ lạnh lùng từ chối: “Ở đây chăm sóc tiện hơn.”
Anh từ chối không hề có chút ý định thương lượng nào, Thời An chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, miễn cưỡng đồng ý.
Hiện tại, cô cần kéo lại thiện cảm của Tạ Yến Lễ, không thể xảy ra mâu thuẫn với anh. Ai mà biết sau khi cơ thể anh hồi phục hoàn toàn, anh có trở nên đáng sợ hơn không.
Thời An vất vả di chuyển Tạ Yến Lễ lên giường, sau đó mệt mỏi ngồi thở dốc bên mép giường.
Thời An ngẩn ra một giây, rồi ngước lên nhìn Tạ Yến Lễ, thấy anh đang nghiêm túc nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
“Hả?”
【Hợp tác cái gì?】
【Hợp tác để anh tiêu diệt cả nhà họ Thời sao?】
Thời An không biết tại sao anh lại nói ra câu này, nhưng cô không có hứng thú hợp tác với nhân vật phản diện. Như vậy chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Thôi, vẫn là bỏ qua đi.
Phản ứng của Thời An cũng nằm trong dự đoán của Tạ Yến Lễ, anh không vội ép cô đồng ý, mà ném ra một mồi nhử:
“Sau khi hợp tác kết thúc chúng ta sẽ ly hôn, tài sản của tôi chia đôi.”
Thời An lập tức nở nụ cười rạng rỡ, kéo tay Tạ Yến Lễ làm dấu móc tay: “Từ hôm nay, em chính là đối tác của anh.”
Tài sản của Tạ Yến Lễ có bao nhiêu, trong truyện đã viết rất rõ, anh giàu đến mức có thể sánh với quốc gia.
Công ty của anh hiện đang phát triển mạnh mẽ ở nước ngoài, tuy nhiên, sau khi Tạ Yến Lễ trở thành người thực vật, tốc độ phát triển đã chậm lại.
Bây giờ anh đã bắt đầu hồi phục, không bao lâu nữa công ty của anh sẽ trở thành một trong những công ty công nghệ hàng đầu.
Đến lúc đó, ly hôn rồi chia nửa tài sản, thật là tuyệt vời! Cô đã tính cả rồi, khi ấy cô sẽ thuê cả trăm, không, cả ngàn, cả vạn người mẫu nam!
Tạ Yến Lễ cúi đầu nhìn Thời An đang kéo tay anh, ánh mắt trở nên sâu lắng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Mặc dù anh không biết Thời An đã nghe từ đâu mà biết anh có khối tài sản lớn, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bây giờ, chắc là cô vẫn chưa biết con số cụ thể.
Hiện tại, anh không có ai đáng tin cậy bên cạnh, nhiều việc chỉ có thể nghĩ mà không thể thực hiện, còn Bạch Tịnh thì đầu óc chẳng có gì hữu ích. Anh thực sự cần một người có thể sử dụng được.
Trong suy nghĩ của Tạ Yến Lễ, hợp tác với Thời An là một lựa chọn không tồi.
Thời An nheo mắt lại, chần chừ một lát rồi nói:
“Em chỉ có một yêu cầu thôi, anh phải đảm bảo an toàn cho em trong suốt thời gian hôn nhân cũng như sau khi ly hôn.”
【Mình cũng không muốn bị lợi dụng xong thì c.h.ế.t mất xác đâu, tới lúc đó có khi phần tài sản anh ta hứa cho có khi sẽ biến thành tiền âm phủ mất.】
【Giờ trông Tạ Yến Lễ điềm tĩnh như thế chắc vẫn chưa đến mức biến chất hoàn toàn, tốt quá, anh cứ giữ nguyên như thế này nhé!】
Thời An chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội lên tiếng bổ sung:
“Ngày mai em sẽ bảo luật sư mang một bản hợp đồng đến.”
Cô mỉm cười nói tiếp:
“Anh biết đấy, thời đại bây giờ lừa đảo khắp nơi, chúng ta vẫn nên giấy trắng mực đen cho rõ ràng.”
Tạ Yến Lễ hừ một tiếng, không thèm so đo với cô.
Anh nhắm mắt lại, tựa vào đầu giường, hiện giờ cơ thể anh vẫn chưa khỏi hẳn hoàn toàn, chỉ có thể cử động phần đầu thôi, tứ chi vẫn không có cảm giác.
【 Không biết cơ thể của anh ta đã hồi phục đến mức nào rồi?】
【 Tại sao mới vài hôm không gặp mà anh ta sắp hồi phục ngang ngửa người bình thường rồi nhỉ? Mình nhớ phải mất nhiều thời gian lắm mà ta?】
Tạ Yến Lễ không phản ứng gì khi nghe thấy câu đó, vẫn dáng vẻ lười biếng ấy nhưng lòng lại nặng trĩu.
Thời An biết anh sắp khỏi hẳn ư?
Hay nói cách khác, cô ấy biết chính xác thời gian anh sẽ khoẻ lại sao?
Trong lòng Tạ Yến Lễ không khỏi ngạc nhiên, càng tiếp xúc với Thời An, anh càng cảm giác trên ngươi cô đang che giấu một bí ẩn cực lớn.
Tạ Yến Lễ vội giấu đi cảm xúc trong mắt, anh nhìn chằm chằm vào Thời An, cất giọng trầm thấp:
“Tôi vẫn chưa khỏi hẳn.”
Thời An: “!!!”
【Á đậu xanh rau má, bánh bèo bánh bột lọc bánh nậm rồi bánh mỳ! Sao... Sao anh ta biết mình đang nghĩ gì thế?】
【Đại boss hiếm khi mở miệng giải thích, nhưng mỗi lần anh nói có khác gì không nói đâu?】
【Bộ anh không thể nói cụ thể chỗ nào trên cơ thể vẫn chưa tốt hơn được hả? Ví dụ như bé chim chẳng hạn? 】
Dáng người và vẻ đẹp hoàn hảo của Tạ Yến Lễ lại hiện lên trong đầu Thời An, cô cười thầm trong bụng, dù sao thì anh chẳng thể kiểm soát được suy nghĩ của cô.
Cô thích nói cái gì thì nói, muốn tưởng tượng thế nào cũng được hết.
Đến lúc Thời An quay đầu lại, cô giật thót trước gương mặt u ám của Tạ Yến Lễ, cặp mắt đen láy như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc gì đó.
Thời An vận não ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói được một câu:
“Anh yêu, có phải anh đang mắc tiểu không?”
Tạ Yến Lễ lập tức liếc cô, ánh mắt cực kỳ sắc bén, đôi mắt âm u lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Cút!”
Một từ ngắn gọn thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn của anh.
【Đuổi thì đi, ủa mà khoan, đây là nhà mình mà, người nên cút xéo đáng ra phải là anh ta chứ?】
Thời An chửi thầm. Chẳng lâu sau, Bạch Tịnh đã quay trở lại, Thời An nghe thấy tiếng động bèn ra khỏi phòng ngủ, vô cùng khó hiểu hỏi:
“Cậu tưởng đây là nhà cậu chắc? Ra vào như đúng rồi.”
Bạch Tịnh thấy Thời An nổi giận cũng bực tức, anh ta vẻ khó chịu đáp trả lại:
“Nếu thiếu gia xem đây là nhà mình thì cũng tức là nhà của tôi, cô không thích thì cứ tìm thiếu gia mà nói ấy!”
Thời An: “...”
Nói xong, Bạch Tịnh xách hành lý từ ngoài vào, bỏ xuống góc phòng khách nằm nghỉ.
Có lúc Bạch Tịnh cảm giác thiếu gia như trúng tà vậy, không biết Thời An đã làm gì khiến thiếu gia bây giờ cứ nghĩ về cô suốt.
Bạch Tịnh vô thức nhớ tới mấy vết đỏ trên người Tạ Yến Lễ, lẽ nào thiếu gia đã bị “ăn” rồi?
Anh ta nhìn Thời An đầy nghi ngờ. Tạ Yến Lễ từ trong phòng gọi ra:
“Bạch Tịnh vào đây.”
Bạch Tịnh để đồ xuống, nhanh chân vào phòng ngủ, chừng một phút sau lại ra ngoài với sắc mặt hồi đỏ hồi tái, kế đó đến góc tường gói ghém hành lý của mình rồi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, anh ta nhìn Thời An thêm mấy lần, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Chính người phụ nữ này đã cướp mất vị trí của anh trong lòng thiếu gia! Thật đáng hận!