Già Thiên

Chương 1014: Đệ nhị đệ tử



Thạch động rất khô ráo, cũng rất êm ái, thường có động vật ra vào. Tượng phật nhỏ bằng đá đổ ở trước cửa động có thể chắn hết mưa gió.

- Nhanh như chớp.

Có thế thấy trong động có một đôi mắt sáng ngời, hơi sợ hãi, lại cũng hơi tò mò đang chuyển động.

Đâu là một sinh linh nhỏ, ở thời đại mạt pháp này có thể có được đạo hạnh bất phàm đúng là nằm ngoài dự đoán của Diệp Phàm, không thể không nói là một kỳ tích.

- Xuất hiện đi, ta không thương tổn tới ngươi đâu.

Diệp Phàm phát ra một luồng thần thức.

Sinh linh thạch động có đạo hạnh bất phàm tất nhiên đã thông linh, hiểu được thần thức này nhưng vẫn hơi sợ hãi. Bởi nó cảm nhận được sự cường đại của người này, có thể bay lơ lửng trên bầu trời. Đây là điều nó không làm được.

Cuối cùng nó vẫn thò đầu ra, gần như lấy lòng, chớp chớp đôi mắt to, vươn đôi móng vuốt nhỏ ra vái vái, cần thận đứng ở cửa động.

Tiểu sinh linh này là chủng tộc nào? Diệp Phàm kinh ngạc, chưa nhận ra được nó, nó dài một thước, đuôi to mà xõa tung ra có khi phải tới hai thước.

Toàn thân nó lóe lên tử quang, giống như tơ lụa vậy, lông dài mềm mại màu tím, khiến người ta không kìm nổi mà muốn sờ một cái, trông rất ngây thơ, khẳng định là nữ tử nào thấy cũng muốn giữ làm vật nuôi.

- Là một con chồn tía sao?

Diệp Phàm kinh nghi lắc đầu, cảm thấy không giống. Thứ này đáng yêu hơn chồn tía nhiều.

Một con sóc.

Cuối cùng hắn xác nhận, cảm thấy phi thường kinh ngạc. Một con sóc có thể lớn tới mức này, đúng là hiếm thấy,toàn thân giống như tử thủy tinh, vô cùng tinh xảo.

Cặp mắt nó giống như hai viên hắc bảo thạch, hơn nữa còn rất lớn, vô cùng đáng thương, trong sáng lấp lánh.

- Đúng là ngoại tộc. Ngươi tu hành thế nào vậy?

Diệp Phàm ngồi trên tảng đá, thuận tay cầm khối tượng phật bằng đá kia len, cảm thấy nó nặng bất thường.

Hắn rất kinh ngạc. Tượng phật nhỏ này nhìn thì như bằng đá, chỉ cao bằng bàn tay nhưng lại nặng cả ngàn cân, khiến người ta căn bản không thể cầm lên. Đúng là hắn đã nhìn nhầm rồi. Đây là một bảo bối thì mới có thể nặng như vậy được.

Con sóc thần dị đứng trên mặt đất, nhìn tượng phật bằng đá hơi luyến tiếc, giống như mất đi bảo bối quý giá nhưng cũng không dám phản kháng, cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ.

Đã bao ngày rồi Diệp Phàm mới nở nụ cười, nói:

- Chẳng lẽ ta còn đoạt bảo bổi của ngươi làm gì?

Tiểu tử này nghe vậy lập tức lên tinh thần, đôi mắt mở to chớp chớp lấy lòng, dùng hai vuốt nhỏ vái vái, giống như là cảm tạ vậy.

Sóc trên địa cầu gần như không có màu tìm,trừ phi là trường hợp biến dị cực kỳ cá biệt, nhưng cũng chỉ có chút màu nhạt. Mà con sóc này lại tím sẫm, từng sợi lông đều lóe lên tử quang.

Nó đặc biệt như vậy, phỏng chừng mang ra ngoài bán làm thú cưng có thể rất thu hút ánh mắt mọi người.

- Rốt cục ngươi bao nhiêu đạo hạnh, thể hiện ra cho ta nhìn một cái xem.

Diệp Phàm ngồi trên tảng đá nói.

Đôi mắt trong suốt của con sóc mở to, giống như một đứa nhỏ khoe đồ chơi, ra sức biểu diễn, đợi hắn khen ngợi.

Vút.

Nó hóa thành một luồng tử quang, vọt tới trời cao, chừng hơn trăm thế gia thái cổ rồi lúc la lúc lắc đi trên bầu trời mười mấy bước, sau đó liền không cố được nữa, rơi xuống rất nhanh.

Bi Cảnh thứ nhất cảu nhân thể, Luân Hải có bốn tiểu cảnh giới là Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bi Ngạn. Chỉ cần tu tới Mệnh Tuyền là có thể ngự không phi hành rồi.

Nếu đối chiếu một chút thì Yêu tốc tuy có khác biệt nhưng cũng tương tự chẳng kém là bao.

Con sóc lắc lắc di chuyền, hiển nhiên là mới nhập môn, nếu so với Thánh nhân cái thế của Yêu tộc thì đúng là một trên trời một dưới đất.

Nhưng ở trên địa cầu có thể làm thế này đã là không tồi rồi. Không thể cảm ứng được đại đạo, có thể tu luyện tới mức nào đã có thể xưng là ngoại tộc kinh thế.

Diệp Phàm khi nhìn kỹ còn thấy nó thần dị hơn hẳn hắn nghĩ, đã không chỉ ở cảnh giới Mệnh Tuyền mà đã đột phá Luân Hải, tiến vào Bi Cảnh thứ hai là Đạo Cung rồi, Đương nhiên đó chỉ là theo phân loại hệ thống của nhân loại mà thôi.

- Địa cầu thật sự đáng sợ. Tu sĩ Đạo Cung cũng bị áp chế không thể phi hành lâu, chỉ có thể lao lên lên trăm thước đã không đi nổi nữa.

Đồng thời hắn cũng không thể không kinh ngạc. Con sóc như thủy tinh này đúng là bất phàm, tại nơi không thể được đại đạo mà lại có thể trưởng thành một tiểu yêu nghịch thiên như vậy.

Diệp Phàm lại cảm ứng thiên địa tinh khi, thấy trong phạm vi rất lớn mà chỉ có thể thấy vài tia rất loãng. Tu hành dưới hoàn cảnh này mà lại đạt được mức này, nó là con của Yêu đế chắc?

Hắn lập tức lộ vẻ quái dị, muốn nhìn kỹ con sóc này. Nó liền tỏ vẻ sợ hãi, đôi móng vuốt nâng tượng phật bằng đá lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương, tỏ vẻ lấy lòng.

- Ta không muốn lấy đồ của ngươi, chỉ muốn biết ngươi tu luyện thế nào?

Con sóc màu tím xõa tung cái đuôi to ra, buông tượng phật xuống chỉ chỉ vào đầu tượng phật, rồi sau đó lại chỉ lên bầu trời. Điều này khiến Diệp Phàm khó hiểu. Hắn nhìn tượng phật này, ngoài việc rất nặng ra thì cũng không có gì khác lạ.

Không bao lâu sau, sắc trời ảm đạm đi, bầu trời đầy sao hiện ra. Mặt trăng xuất hiện. Lúc này tượng phật mới xuất hiện vẻ dị thường, phía sau đầu hiện lên một vòng phật quang do ánh trăng ngưng tụ thành.

- Thì ra là thế. Ngươi dựa vào nó tu luyện.

Diệp Phàm gật đầu.

Con sóc nhỏ màu tím thổ nạp ánh trăng, dùng vầng sáng sau đầu tượng phật bằng đá chuyển hóa, tính khí tràn ngập đạo ngân thần bí, bởi vậy mới có thể ngộ đạo.

Ánh trăng vốn rất tán nhưng sau khi được tượng phật dẫn dắt liền có vô số điểm sáng được hút lại.

- Đây đúng là một kiện bảo bối kỳ dị. Ta lại không thể nhìn thấu nó. Luyện Khí Sĩ tuy rằng đều đã rút khỏi địa cầu nhưng vẫn còn để lại một số điều thần bí.

Qua nửa đêm, con sóc kéo kéo áo Diệp Phàm, sợ hãi mời hắn đi theo, dường như muốn làm gì đó.

Diệp Phàm kinh ngạc, theo nó xuống nói, đi vào trước cổ tự. Nơi này xây dựa vào núi,ở nền có một cái khe rất lớn, thông xuống lòng đất.

Con sóc vút một cái liền nhảy xuốn. Diệp Phàm cũng tiến vào theo, chuyển hướng mấy lần, đi mấy chục thước, lập tức kinh hãi nhảy dựng lên. Hắn gặp một cái đầu rồng khổng lồ, giống rồng thật như đúc.

Điều này khiến hắn vô cùng giật mình. Tại sao lại xuất hiện thứ này? Mặc dù là ở Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực cũng phải có tổ mạch dài trăm mới sinh ra ra được thứ này. Mà địa cầu lại không có quốc gia nào có lãnh thổ lớn như vậy.

Đây là tổ căn dưới mặt đất, hóa thành hình rồng, hiện ra một cái đầu rồng, tuy nhiên đã chết héo, biểu hiện rằng địa mạch nơi này đã mất đi linh tính.

Địa cầu thời kỳ mạt pháp, chuyện không có linh tính là rất bình thường, không nên có một con rồng đá sống như vậy mới đúng. Tại thời đại này tuyệt đói khó có thể sinh ra được thứ này, hiếm thấy trên đời.

Diệp Phàm dùng thần thức cường đại thăm dò, thấy con Thạch Long chết héo này chỉ thuộc khu vực này, cũng không kéo dài hơn.

- Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ thời thượng cổ địa cầu mênh mông hơn hiện tại nhiều sao?

Ở trước miệng chân long có một cái hũ sành nhỏ rách nát, bên trong có chút chất lỏng tỏa ra mùi hương thơm ngát, thấm vào gan ruột.

Con sóc màu tím chạy tới, cẩn thận đưa lên cho Diệp Phàm uống, tuy nhiên cũng nuốt nước bọt một cái. Hiển nhiên là nó cũng rất thèm món này.

Diệp Phàm cầm lấy hũ sành nhỏ, sắc mặt thay đổi. Đây là linh nhũ của đại địa, ngày nay xuất hiện trên địa cầu là chuyện vô cùng khó khăn, tuy nhiên đối với hắn lại vô dụng.

Đây là thứ được tích ra từ miệng rồng, chắc phải nửa tháng mới được non nửa bát. Hắn than khẽ một tiếng, nói:

- Đại long này chết hắn rồi. Đây là những giọt “ nước bọt rồng” cuối cùng đó.

Diệp Phàm trả hũ sành lại cho nó. Con sóc cảm thấy hơi mê hoặc, sau đó chớp đôi mắt to như bảo thạch, vẫn tha thiết mời hắn uống. Trong lúc này nó lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hiển nhiên là thứ này đối với nó rất quý báu.

- Ta không cần.

Diệp Phàm dùng thần niệm trao đổi với nó, hỏi nó có ngoại tộc khác cùng tu luyện không. Bỏi vì hắn cảm thấy nó rất ngây thơ, cũng không muốn dùng thần thức xâm nhập vào hồn nó.

Con sóc màu tím này không nói được nhưng thần thức lại biểu đạt khá rõ ràng. Nó chưa rời khu vực này, chưa bao giờ thấy sinh vật nào có đạo hạnh nữa.

Đồng thời Diệp Phàm cũng hiểu lai lịch của nó.

Ở cách đó không xa có một khối hài cốt nhỏ, cũng là của một con sóc, nói chung là của mẫu thân nó.

Một vài hình ảnh xuất hiện trong óc Diệp Phàm. Một con hung cầm đáp xuống. Một côn sóc liều mạng bảo vẹ con chạy trốn, kết quả vẫn bị thương nặng, cuối cùng rơi vào khẽ nứt mà tới nơi này.

Không lâu sau thì con sóc bị thương chết đi, con sóc con bị loạn, liếm Địa Nhũ ở dưới đầu rồng mà sống được.

Diệp Phàm thở dài một tiếng. Con sóc này không phải nhân loại, chỉ là một sinh linh nhỏ còn khiến hắn cảm thán như vậy. Bởi vì hắn vừa mất đi cha mẹ.

Nhưng con sóc này chon mẹ ở trong thạch động lại vẫn vô tâm không biết ưu thương, vô cùng ngây thơ.

Diệp Phàm lấy ra một khối Thần Nguyên. Lập tức tinh khí tràn ra bốn phía, chiếu sáng thạch động. Con sóc màu tím bị dọa sợ, buông hũ sành xuống, lui lại phía sau.

- Đừng sợ. Cho ngươi đó.

Diệp Phàm nói. Đây là thời kỳ thiếu thốn linh khí, một khối Thần Nguyên có thể nói là vô giá đối với tu sĩ cấp thấp.

Con sóc màu tím bình tĩnh lại, phát hiện ra đó là kỳ bão, lập tức ôm vào ngực, ngây thơ lăn qua lăn lại vui sướng dưới đầu rồng.

- Ngươi có muốn cùng ta rời khỏi nơi này không?

Diệp Phàm thấy tiểu sinh linh có chút đạo hành này, tạm thời khiến hắn quên đi bi thương nên muốn mang nó rời đi.

Con sóc màu tím như thủy tinh này ngẩn ra. Nó chưa từng muốn rời khỏi nơi này, tràn ngập quyến luyến với nơi đây, nhìn trăng sáng, nhìn Cổ Miếu rách nát kia. Nó không biết phải làm thế nào.

- Quên đi. Cuộc đời phải tự do tự tại. Ngươi cũng thế, cứ ở đây tu luyện cho tốt đi.

Diệp Phàm đứng dậy, xoay người muốn rời đi.

Vù.

Một đạo tuệ quang xoẹt qua đầu nó. Con sóc màu tím kia đuổi theo nắm ống quần Diệp Phàm, ngửa đầu trông rất tội nghiệp. Tuy nó không nỡ nhưng vẫn quyết định rời đi,

Diệp Phàm thu hồi tượng phật bằng đá giúp nó, bước lên ánh trắng, giống như tiên giáng tràn, ngang trời rời đi, ra khỏi nơi này.

- Về sau ngươi là đệ nhị đệ tử của ta.

Con sóc màu tím có cảm giác lẫn lộn nhưng vẫn rất ngây thơ nở nụ cười.

Chỉ trong khoảnh khắc, Diệp Phàm thấy cả người nó tỏa ra một luồng ánh sáng đầy thần tính, không khỏi lẩm bẩm:

- Yếu đế.

Nói xong câu này hắn cũng kinh hãi. Tượng phật đá trong tay hắn chấn động một vài cái. Vầng sáng thần thánh phía sau đầu nó trong chớp mắt vừa rồi hóa thành một mặt kính bằng đá.

Nhìn kỹ lại thì lại không thấy nữa. Con sóc màu tím vẫn đáng yêu như vậy. Tượng phật bằng đá cũng cổ kính như xưa. Diệp Phàm trầm mặc một lúc lâu.

Trên đường Diệp Phàm đã thử mọi cách, rốt cục cũng đưa thần thức được vào bên trong tượng Phật, không thấy gì khác ngoài mấy chữ cổ giống như Phạn văn cổ, lại như mấy Phật Đà ngồi xếp bằng.

Hắn không rõ ý nghĩa, chuẩn bị thăm dò một phen.

Diệp Phàm nhớ tới thành phố, trong lòng đau buồn nhưng cũng biết chuyến đi này thu được nhiều lắm, gắng nén đau thương lại. Bởi vì lúc này hắn còn một số chuyện phải làm.

Lúc trước khi trở về hắn đã từng thương lượng với Bàng Bác, muốn tới nhà của tất cả mọi người mất ở Bắc Đầu Cổ Tinh Vực, thay mặt những người đó chăm sóc gia đình bọn họ.

- Bàng Bác, ta tất nhiên sẽ tới nhà ngươi trước. Từ xưa tới nay chúng ta vẫn là bạn tốt vào sinh ra tử.

Trước khi đi lên Ngũ Sắc Tế Đàn, Bàng Bác đột nhiên rời đi, sau đó Lý Tiểu Mạn còn nói hắn là kẻ đại ác, không như Diệp Phàm nghĩ nhưng dù trên người Bàng Bác có chút quái dị thì Diệp Phàm vẫn biết tình cảm vào sinh ra tử kia không phải là già.

Sau khi trở lại thành phố, trước tiên Diệp Phàm mời gia đình Hứa QUỳnh ăn một bữa cơm. Ở thế gian này hắn cũng muốn hiển lộ nhiều thần thông lắm, miễn cho quá mức kinh thế hãi tục. Hắn vẫn luôn cảm thấy địa cầu quá thần bí, sợ rằng vẫn có người nhìn thấy mọi việc trên thế gian.

Hắn được Hứa Quỳnh hỗ trợ, rất nhanh tìm được người nhà của các bạn học. Mà trong quá trình này hắn cũng giao mấy chữ cổ trong bức tượng kia cho Dương Hiểu, nhờ hắn tìm người hỗ trợ dịch lại.

Sau đó không lâu, Dương Hiểu thực sự tìm được người dịch ra, cho hắn kết quả khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.