Ầm... ầm...!
Long Mã chồm thẳng lên, một đôi móng trước nện mạnh xuống, đập cho cả bức tường thành phía trước biến thành bụi bậm. Tiểu Thiên Tôn trên mặt đất đã mang sắc mật trắng bệch, cảm thấy con thần câu kỳ quái này thật là quá phận, rốt cuộc nó đạt tới cảnh giới nào rồi, hắn thấy toàn thân lạnh buốt, nó có thể dễ dàng đạp chết bọn họ chẳng khác gì đạp chết lũ côn trùng cả.
Tại trung tâm của cổ thành có một tòa trận thai, trên mặt có khắc các loại đạo văn phức tạp, lúc này ánh sáng chợt lóe lên, một tên đệ tử nhanh nhẹn chờ sẵn bên trong thành liền biến mất, chạy đi truyền tin.
- Vị đạo huynh này, ta nghĩ trong đó có chút hiểu lầm, chúng ta có thể nói chuyện lại một chút!
Bà lão trên mặt đất lên tiếng, có dự cảm không hay.
Mặc dù là tiểu Thiên Tôn vênh váo hung hãng thì lúc này cũng ngậm chặt mồm lại, hiện tại nếu còn sĩ diện, hắn biết chắc con Long Mã kia sẽ dùng một chân đạp nát đầu hắn như đập vỡ một quả đưa hấu vậy.
Ba người đang bị thương này đều có một tâm tư, đó là hiện tại tuyệt đối phải làm cho đám người Diệp Phàm dịu lại, chờ cho có nhiều tiên sư đến đây thì sẽ thanh toán món nợ này sau, nhưng bây giờ thì chỉ có thể chịu đựng trước mà thôi.
Hoàng Thiên Nữ trào phúng, nói:
- Có gì mà nói hả, sư phụ của ta lập giáo ở Trung Thổ thì cũng cần trải qua các ngươi cho phép thì mới được, các ngươi đều là bậc thần tiên cao cao tại thượng, không cùng một cái cảnh giới với những phàm phu tục tử như chúng ta, thật sự là không dám trèo cao.
Sắc mặt tiểu Thiên Tôn lúc đỏ lúc trắng, câu này không khác gì đang vả thẳng vào miệng hắn, nữ nhân xinh đẹp diễm lệ trước mắt này hiện giờ thật sự rất đáng giận, nhưng hắn lại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ngón tay bị bóp đến mức phát ra tiếng.
- Tiểu Thiên Tôn vẫn còn là một đứa nhỏ, tuổi trẻ khí thịnh, nhiều lúc có mạo phạm, còn mong các vị tha thứ, người nào đi vào Bồng Lai của chúng ta thì đều là khách quý cả!
Bà lão nói, ra vẻ rất là chân thành tha thiết, nhưng sâu trong đáy mắt đã có một tia sáng lạnh lẽo hiện ra, lóe lên rồi biến mất.
- Thật vậy không, hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng ngươi và lão già này đều có tuổi tác không nhỏ rồi chứ, chẳng phải mới vừa rồi hai người cũng từng nói rằng không cần quan tâm gì cả, cứ bắt lấy chúng ta trước rồi nói sau hay sao?
Hoàng Thiên Nữ vẫn không chịu buông tha.
Những người khác đều gật đầu, hai người này hiển nhiên là đến để hỗ trợ người nhà mà không quan tâm đến đạo lý gì cả, vừa đi lên đã không hỏi đúng sai, đen trắng gì mà trước tiên đã nghĩ tới việc đánh giết mấy người kia, nếu không phải là Long Mã có tu vi cao thái quá, thì hơn phân nửa đám người này đã trở thành thịt nát rồi.
Trương Thanh Dương ra tay, dùng niệm lực tinh thuần hóa thành tâm linh thông đạo, cướp lấy một vài tin tức có giá trị trong thức hải của tiểu Thiên Tôn, nhìn một cái xem Bồng Lai có gì cổ quái.
- Sư phụ, dường như bọn họ chiếm được một quyển thiên thư, bởi vậy mới tiến vào Trung Thổ để truyền đạo, muốn thu nạp niệm lực tinh thuần!
Tiểu Thiên Sư lập tức thu được một tin tức như vậy.
- Thì ra là thế, trách không được chúng muốn phá hủy các kiến trúc của Thiên Đình chúng ta, đốt cháy thần tượng của sư phụ!
Chiêm Nhất Phàm nói.
Trong những năm tháng thời thượng cổ, một vài cổ giáo đã phát hiện ra niệm lực có tác dụng kỳ diệu, nhưng cũng có giới hạn rất lớn, tương truyền chỉ có một nhân vật Ma đạo thành công sử dụng, dựng dục ra Ma Thai. Trương Thanh Dương nhíu mày, từ trong thức hải của tiểu Thiên Tôn thu được một tin tức này, mà chuyện Bồng Lai đoạt được thiên thư dường như có một chút liên hệ cùng với điều này.
- Những thứ này chỉ là ngoại lực mà thôi, có thể khiến ngươi rất nhanh chóng đạt tới mức độ mạnh nhất, nhưng nếu mà muốn dùng thứ này để một bước lên trời, thì cũng rất khó!
Long Mã bĩu môi. Tuy rằng nó sinh ra tại Côn Lôn, nhưng dù sao cũng là một con thần câu thông linh, đối với một vài bí mật thì cũng biết được một chút.
- Có người nào đã dùng thứ này để chứng đạo hay chưa?
Diệp Phàm lên tiếng.
- Nghe nói có một vị, không biết ở viên cổ tinh nào, chuyện đã xảy ra từ những năm tháng rất xa xưa rồi, hẳn là đã sớm tọa hóa rất nhiều vạn năm rồi!
Long Mã nói.
Tại Côn Lôn thì từng có một lão già thần bí, đến từ Vực ngoại, khi Long Mã còn nhỏ thì từng được truyền cho loại pháp môn tu luyện này, được nghe kể về một chuyện thời cổ, đáng tiếc thời gian lại như một thanh đao, không có chút lưu tình nào, khi mà Long Mã còn chưa lớn lên thì lão già kia đã hóa đạo rồi.
- Người nào đến Bồng Lai của ta làm loạn vậy?
Hư không chợt mở ra, một vực môn xuất hiện, trong đó có một đám người đang lao vọt ra, kẻ cầm đầu là một lão già, hai cánh tay dài quá đầu gối, mắt sáng như một ngọn đèn màu vàng, rất giống một lão viên hầu, vừa nhìn đã biết đây là một kẻ cực kỳ bao che con cháu, người chưa tới mà đã lớn tiếng quát mắng rồi.
- Các ngươi là người nào, vậy mà lại dám giương oai ở Bồng Lai này, không biết đây là nơi nào hay sao, dám đả thương người của giáo phái ta, vậy thì một tên cũng đừng hòng chạy trốn.
Hai tay hắn dài quá đầu gối, huyền công thi triển ra cũng rất đặc biệt, mặc dù là Nhân tộc, nhưng lại thi triển ra Thần Viên Huyền Pháp, một Pháp Tướng Thiên Địa gần như sắp đâm thùng cả bầu trời, hóa thành một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, một cước giơ lên, đạp xuống đầu mọi người.
- Nhân vật cấp Giáo chủ thời thượng cổ ư?
Đám người Hữu Vi Ngư cả kinh kêu lên.
Nguồn: http://truyenfull.xyzTuy rằng bọn họ cũng biết Bồng Lai là một trong ba Tiên Sơn. từ xưa linh khí đã không bao giờ đứt đoạn, có thể cảm ngộ đại đạo, môi trường tu luyện không có biến đổi gì lớn, nhưng vẫn không kìm nổi giật minh.
Từ thực lực chỉnh thể mà nói, tiên đảo hải ngoại này còn đáng sợ hơn không ít so với các Đạo môn tại Trung Thổ, chỉ trong chốc lát như vậy mà đã có một vị Giáo chủ nhảy ra rồi.
- Hiện giờ hối hận thì cũng đã chậm rồi, Bồng Lai không là nơi mà các ngươi có thể sính uy đâu!
Bàn chân to lớn của hắn mạnh mẽ đạp xuống, ép vỡ cả hư không, giống như một đám ma vân đang phủ xuống.
- Đã rất nhiều năm rồi không có người nào dám dùng chân đạp ta a!
Diệp Phàm thì thào.
Long Mã vẫn rất là ngạo khí, nói:
- Chẳng phải là ta cũng đã đạp ngươi rồi sao, tuy rằng không thành công, nhưng ngươi cũng không thể lảng tránh sự thực này được!
Lúc này, nó đang từ trong trạng thái phản phác quy chân, đột nhiên trở nên vô cùng hung mành, khí thế bốc lên hừng hực, cả người nhảy vọt lên, trong nháy mắt đã biến thành lớn, vươn ra một vó ngựa khổng lồ, chính diện va chạm với bàn chân kia, muốn dùng chân chọi chân.
Lão già đang thi triển ra Pháp Tướng Thiên Địa, ánh mắt như ngọn đèn vàng bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng rung động, khí tức của Long Mã vừa được phát ra, khiến cho hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng lớn.
- Điều này làm sao có thể được?
Hắn không dám tin chuyện này, hắn biết rõ môi trường bên ngoài đã xảy ra biến hóa cực lớn, do đó nhân vật cảnh giới Tiên Thai tầng thiên thứ hai như hắn đã có thể được xưng là cường giả cái thế rồi.
Nhưng con Long Mã hung bạo này lại ép cho hắn gần như hít thở không thông, vốn tưởng rằng với tu vi có thể so với Giáo chủ thời thượng cổ của minh, chỉ cần vừa ra tay, thì bất kỳ địch nhân gì đều bị hắn bóp nát trong lòng bàn tay, vậy mà lúc này mọi việc lại không phải dễ dàng như hắn dự tính.
- Phốc...!
Long Mã cực kỳ dã tính, đá ra một chiêu đá hậu, lão già này liền phát ra một tiếng hét thảm, một chân của hắn đã biến mất, xương cốt nát bươm, kèm theo bọt máu đang bay lả tả, tung tóe ra ngoài.
- Ở trước mặt bổn tọa mà ngươi cũng dám kiêu ngạo hay sao, chẳng lẽ lại dám cho minh là Thái Sơn Bắc Đẩu rồi? Cho dù có là Giáo chủ thời thượng cổ chân chính mà đến đây, thì cũng chỉ có thể quỳ mọp xuống trước mặt ta mà thôi, ta bảo nằm sấp thì đố dám nằm ngửa, bảo nằm ngửa thì đừng có mơ được nằm sấp!
Long Mã cao ngạo ngẩng cao đầu, một đôi sừng rồng trên đỉnh đầu của nó phát ra điện quang hừng hực, bắn ra hai luồng điện, ngay tại chỗ đánh cho vị đại nhân vật này da tróc thịt bong, toàn thân phát ra mùi khét lẹt hôi thối.
- Còn có các ngươi nữa, đều quỳ xuống cho ta!
Nó giống như một con ác thú, ra mệnh, lệnh đối với một đám người phía xa kia, cùng với biểu tượng thần thú điềm lành mà người ta tặng cho nó thì cách xa hàng vạn dặm.
Trương Thanh Dương rất muốn hỏi Diệp Phàm, đây có phải thực sự là Long Mã hay không, kiểu gì cũng cảm giác nó giống như là một tên ác bá, chẳng lẽ nó thật sự là tọa kỵ mà chỉ Thánh Hoàng thượng cổ mới có thể có được hay sao? Mấy người còn lại thì cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Hoàng Thiên Nữ khẽ cười, tỏ vẻ ác nhân thì phải đi với ác mã, như vậy thì mới hợp.
- Hí...!
Long Mã hí dài một tiếng, lưu lại một mảnh hỏa diễm, chân đạp lên trời cao, ép xuống một cái, đập cho mọi người rơi xuống đất, lại đặc biệt đạp cho lão già tự cho là có thực lực cấp Giáo chủ thượng cổ, thiên hạ vô địch kia mất đi nửa cái mạng.
Vị lão nhân cực kỳ bao che khuyết điểm này hiện tại có chút hôn mê, thế giới này là đâu vậy, Trung Thổ không phải đang ở trong thời đại mạt pháp hay sao? Tại sao lại có cả Long Mã chân chính xuất thế?
Sau đó Diệp Phàm tự mình, ra tay, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng huy hoàng, từ trong mi tâm của lão nhân lai lịch rất lớn này cướp lấy các tin tức có giá trị, một ngón tay được điểm ra, tất cả các bí mật đều không thể trốn tránh được.
- Ngươi...!
Lão già này kinh hãi gần chết, đây là nhân vật nào vậy, lại coi hắn như một con kiến, dễ dàng mở ra thức hải của hắn, khiến cho hắn không đủ sức chống lại, giống như đang phải đối mặt với một con Thiên Long thời thượng cổ vậy.
- Thì ra thật sự đã chiếm được một quyển thiên thư, trong Bồng Lai còn có người tu luyện được một số thứ rồi!
Diệp Phàm nhíu mày, Bồng Lai đoạt được một số thứ không nhỏ. Tiếp theo hắn cẩn thận tra xét thức hải của mỗi người còn lại, biết được không ít tin tức, sau đó nhìn về phía xa, nói:
- Đi tòa Tiên Sơn đó!
Diệp Phàm ngồi lên trên lưng Long Mã, mang theo mấy vị đệ tử vượt qua hư không, không lâu sau xuất hiện tại một vùng thánh thổ, địa phương này có các luồng sáng yên bình đang bay múa, vô cùng tươi đẹp, từng dãy núi nối tiếp nhau san sát.
Đây là địa phương căn cơ của Bồng Lai tiên giáo, khi bọn hắn tới nơi này, vừa lúc nhìn thấy các đại kỳ tung bay phần phật, một đám cường giả đi ra, đang muốn xông lên giao chiến với bọn họ, kẻ cầm đầu là một người trung niên, mặc trên người một bộ tử kim bào, trên thắt lưng có đeo một cái bạch ngọc mang, khí thế rất uy nghiêm.
Bên cạnh hắn còn có vài nam nhân đứng song song với nhau, tất cả đều phát ra khí tức rất cường đại, giống như các cơn sóng thần ào ào xông tới, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Phàm.
- Vùng thiên địa này lại vẫn chưa khô cạn tinh khí, Bồng Lai tiên giáo quả nhiên là không tầm thường!
Diệp Phàm nói, trước mặt hắn chính là năm vị đại năng, vào thời đại này thì không khác gì chuyện trong thần thoại hoang đường cả.
Bởi vì, bọn họ cũng không phải là những người sống sót từ thời thượng cổ, mà bọn họ đều chỉ khoảng hơn một ngàn tuổi, đều không phải có bộ dáng già nua gì.