- Phải đi mới được. Đến Hỏa Linh Hác xem trận quyết đấu của hai kỳ tài ngút trời này. Chỉ không lâu nữa là bắt đầu rồi.
- Đúng, mau đi tìm một vị trí tốt, xem trận chiến được quan tâm nhất những năm gần đây của Đông Hoang, xem rốt cục ai mạnh hơn.
Người trong trà quán Trường Sinh lục tục đứng dậy. Gần như trong chớp mắt đã có hơn một nửa số người đi mất, bay về phương xa, muốn tới xem trận đại chiến giữa các thiên tài này.
- Thật sự là khiến người ta phải chờ mong mà. Hậu nhân hoặc đệ tử của Diệp Phàm, hư hư thực thực sắp ra tay.
Bóng như như nước trên bầu trời, ánh mắt lấp lánh, đạp mây đi về một hướng.
Không lâu sau trà quán liền im ắng hẳn. Ngoại trừ mấy người Thần kỵ sĩ ra thì gần như mọi người đều đi sạch rồi.
- Đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi.
Diệp Phàm hơi cảm khái. Năm đó khi hắn rời đi, Đồng Đồng vẫn là một đứa bé non nớt, thường hay khóc nhè, thầm rơi lệ bên cạnh mấy con thú nhỏ.
Mười mấy năm qua, không ngờ hắn đã trở thành thiên tài một phương, có thể đại chiến với Thánh tử của các Thánh địa, danh chấn một phương.
- Chư vị còn chưa đi à? Đến lúc đó thì không có vị trí tốt đã xem đâu.
Tiểu nhị của quán trà nhắc nhở đầy thiện ý.
- Tốt, chúng ta cùng đi thôi. Đi xem trận chiến tranh hùng của các thiên tài này một chút.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha...
Long Mã cười to. Vừa tới Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực đã có thể thấy đệ tử của Diệp Phàm chiến đấu kịch liệt với người khác khiến nó thật hưng phấn.
- Thật sự là tiểu sư huynh mà ta chưa gặp mặt ra tay sao?
Hai mắt Trương Thanh Dương lấp lánh ánh sáng, đầy chờ mong trận chiến này.
Bọn họ dọc đường đi gặp rất nhiều tu sĩ, trong đó có không ít cổ tộc, diện mạo kỳ dị, có người đầu chó thân người, có người có cánh thần, trông giống như Thiên Lôi, trông chẳng ai giống ai.
- Mười mấy năm, Thánh thể Nhân tộc ẩn lui, đã có một vị đệ tử xuất thế. Ta thật sự muốn xem hắn có ba đầu sáu tay ra sao.
- Năm đó Thánh thể Nhân tộc khiến các tộc thái cổ chúng ta thật chật vật. Thực sự ta rất chờ mong hắn lại tiếp tục tạo phong vân. Ta không tin là Thiên Hoàng tử không thể chém nổi hắn.
Cường giả thái cổ hiển nhiên là tới không có ý tốt. Năm đó Diệp Phàm huyết chiến Thiên Đoạn Sơn Mạch, đại chiến thiên hạ hào hùng, máu nhuốm cả dãy núi, cũng không biết đã có bao nhiêu anh kiệt chết đi. Chuyện này cổ tộc khó mà quên nổi.
- Hay là thôi đi. Nguyên cổ năm đó cường đại biết bao, thân là cháu đời thứ tám của Nguyên Hoàng, lực lượng huyết mạch kinh thiên động địa, đem hết khả năng cuối cùng cùng phải chết trận.
Dọc đường đi không ngừng có các hùng chủ cổ tộc xuất hiện, không ngừng đàm luận. Trận đại chiến nhiều năm trước đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ, vẫn chưa thể nào quên nổi.
Hỏa Linh Hác là một chiến trường viễn cổ, cách Thiên Ngân Thành hơn trăm dặm về phía tây.
Giữa vùng rừng núi này có một bình nguyên lớn tới mấy chục dặm, không có một ngọn cỏ. Bất kể là hạ hạt giống nào xuống cùng không thể mọc rễ nảy mầm ở nơi này.
Đất của Hỏa Linh Hác màu hồng nâu, không có một ngọn cỏ, tương truyền từng đã xuất hiện một hỏa linh, đứng đầu thiên hạ, thống trị Trung Vực qua năm tháng vô tận.
Lúc này trên các ngọn núi quanh Hỏa Linh Hác đã đầy người. Trận chiến này ảnh hưởng rất lớn, mọi nơi đều chú ý trận chiến giữa hai Thiên Vương dự bị trẻ tuổi này.
- Các ngươi tin Diệp Đồng kia có liên quan với Thánh thể thật sao? Hắn là đệ tử hoặc là con của Thánh thể thật à?
Một người hỏi.
- Ngươi ở đâu ra thế? Ta tận mắt nhìn thấy người này rồi, hai năm trước đã được con chó đen Hắc Hoàng kia dẫn đi thí luyện, tuyệt đối là có liên quan tới Thánh thể.
Rất nhiều người không khỏi hít một hơi lạnh. Kế thừa của Diệp Phàm còn chưa mất. Năm đó hắn tạo thành chấn động Đông Hoang. Nhiều năm như vậy, đại địch của hắn thủy chung vẫn không quên được.
- Năm đó đúng thật khiến người ta khó quên. Nhiều trận quyết chiến kinh thiên như vậy, khiến khắp thiên hạ rung động.
Mọi người có hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, nghĩ tới chuyện Diệp Phàm đánh tan nguyền rửa, đêm trăng đối kháng thiên uy, tỏa sáng trên đỉnh cao, khiến thiên hạ chú ý. Cảnh tượng đó giống như mới ngày hôm qua.
Sau đó lại liên tục đại chiến. Hắn tung hoành thiên hạ, đánh tới trời sụp đất lở, máu chảy thành sông, thây cốt thành núi, ngũ vực chấn động. Những năm tháng đó dường như còn chưa xa.
- Tới rồi.
Có người kêu lên.
Xa xa có một mảng mây mù lớn cuồn cuộn tràn tới, nồng đậm vô cùng, giống như đám mây do thần kim luyện chế thành, trên đó có hơn trăm thân ảnh đang đứng sừng sững. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong đó có một nam nhân chừng hai mươi tuổi đầu đội kim quan, mặc tử giáo, dáng người dong dỏng, anh khí kinh người.
- Người của Vạn Sơ Thánh Địa tới rồi. Người đứng trước kia là thiếu niên mà bọn họ dùng hết tâm huyết để bồi dưỡng ra, kỳ tài ngút trời tên là Mạc Tuyết.
Thần sắc Mạc Tuyết bình tĩnh, mái tóc đen tung bay trên vai, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn. Đôi mắt thâm thúy sâu sắc, đứng sừng sững trên tầng mây.
Giáp sắt trên người hắn lóe lên hàn quang, tử kim quan trên đầu sáng lóa, có sóng gợn của đại đạo lưu động, khiến hắn trông như cao không thể với tới.
- Tư thế kiêu ngạo oai hùng. Nghe nói hắn đã sớm bước vào cảnh giới của đại năng, hai năm trước đã đánh bại Vạn Sơ Thánh tử năm trăm năm trước, thực lực khủng bố siêu cấp.
Mạc Tuyết đứng trên đám mây không nhúc nhích. Từng luồng khí tức đại đạo tràn ra từ cơ thể hắn, mơ hồ như có sấm rền chớp giật, cảm giác như Thiên Vương chuyển thế.
Phía sau hắn có gần trăm thân ảnh, trầm mặc không nói, mặt không chút thay đổi.
- Đúng là hưng sư động chúng quá. Chỉ nhân vật cấp đại năng của Vạn Sơ Thánh Địa cùng đã có hai mươi vị. Có thể thấy trận chiến này được chú ý tới mức nào rồi.
Mọi người đều giật mình. Mặc dù Vạn Sơ Thánh Địa từng có thù hận trong dĩ vãng với Diệp Phàm nhưng cùng không ngờ nổi bọn họ lại có oán khí lớn tới vậy, hiển nhiên là nghẹn khuất không biết bao nhiêu năm rồi.
- Thế còn chưa rõ sạo. Thánh thể năm đó đánh chết tươi Thánh tử của bọn họ, giết chết Thánh nữ, cuối cùng lại nổi giận dẫn cả Thánh chủ của bọn họ vào Vạn Long Sào...mối thù đó lớn tới mức nào chứ.
- Suỵt, nói nhỏ thôi. Một vị cao tuổi sắp chầu trời của Vạn Sơ Thánh Địa nhìn kìa, có vẻ nghe thấy lời nói của chúng ta rồi đó.
Mọi người thấp giọng đàm luận. Cả dãy núi này lập tức khẩn trương hẳn. Vạn Sơ Thánh Địa vỉ muốn hả giận mà tới. Trận chiến này chỉ có thể thắng.
- Ôi, Thánh thể Nhân tộc năm đó quá mạnh mẽ, lại khiến cả một đại Thánh địa uất nghẹn đầy một bụng mà không làm gì nổi.
Rất nhiều người sật đầu. Diệp Phàm rời đi, mà Vạn Sơ lại vất vả lắm mới bồi dưỡng được một thiên tài tuyệt thế, tất nhiên phải muốn đánh thì mới có thể lấy lại thanh danh một lần nữa.
- Năm đó ngươi làm chuyện gì khiến nhân thần đều công phẫn à?
Long Mã hỏi. Ngay cả đám Trương Thanh Dương cùng đều nhìn hắn với ánh mắt khác lạ.
Diệp Phàm buồn cười, lắc đầu nói:
- Chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi.
- Không có khả năng. Bọn họ sao lại hận ngươi như vậy?
Long Mã không tin nói.
- Đó là do bọn họ tự động tìm tới.
Diệp Phàm nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Hắn trước khi trảm đạo đúng là rất thê thảm, các Thánh địa, các đại giáo đều vì Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh mà đuổi giết hắn.
Vào những năm đó, hắn không dám dùng mặt thật gặp người khác, chỉ cậy vào Nguyên Thuật thông thần, thay trời đổi đất, lưu lạc từ chỗ này tới chỗ khác.
Vào những năm đó nếu Diệp Phàm không có Nguyên Thuật thì hắn đã sớm bị giết tới cả trăm lần rồi. Mãi tới khi tu vi của hắn bằng được thiên hạ hùng chủ thì mới có thể xoay chuyển tất cả.
- Ầm!
Yêu khí ngập trời từ xa xa bùng lên. Thần quang ngũ sắc bốc lên tận trời. Một con Khổng Tước rất lớn bay ngang bầu trời, chiếu sáng nơi nơi.
- Khổng Tước Minh Vương tới rồi.
Mọi người cả kinh kêu lên. Đó chúng là Khổng Tước Minh Vương hoành hành năm đó, đứng sừng sững trên đám mây xem cuộc chiến.
- Đây chính là một vị Vương của Yêu tộc, trước khi thiên địa biến đổi đã trảm đạo, ngày nay đạo pháp thông thiên, có giao tình với Thánh thể năm đó, tới cổ vũ cho Diệp Đồng.
Trong thiên địa tràn ngập tiếng rống giận, thần vân mãnh liệt. Dao động cường đại giống như biển cát cuồn cuộn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã có rất nhiều thế lực lớn tới nơi này.
- Người của các Thánh địa Diêu Quang, Đạo Nhất, Tử Phủ, Dao Trì cũng đều tới đây rồi, đội hình cùng không kém. Không thể tưởng tượng được một trận quyết đấu của thế hệ này lại dẫn tới chuyện các Thánh địa đứng ngồi không yên.
- Đó là tất nhiên thôi. Hiện giờ mọi người đều chú ý muốn biết rốt cục người kế thừa của Thánh thể thế nào, có thể là Diệp Phàm thứ hai tái hiện trên thế gian hay không.
Ầm ầm.
Xa xa thiên địa chấn động, man thú gầm thét. Một nam nhân mặc áo trắng như tuyết cưỡi một con hoàng kim thư (con vật giống sói ăn thịt người) xuất hiện, giống như thiên thần đứng ở phương xa. Hắn tuấn tú nho nhã, ánh mắt như tinh tú.
- Là Khương Dật Phi, Thánh chủ của Khương gia tự mình tới đây.
- Nhiều năm qua đi như vậy, người này rất thần bí, từ khi xuất đạo tới này chưa từng giao chiến với một hùng chủ tuyệt thế nào, không có chiến tích huy hoàng, không ai biết được tu vi sâu cạn. Nhưng cùng có một số người nói rằng đây là một trong số những người đáng sợ nhất đương thời.
Graooo...
Tiếng rồng gầm chấn động cửu thiên. Tám mươi mốt luồng long khí giống như đại long tràn tới từ bầu trời xa xa phía tây, long khí khiến thiên địa đều sôi trào. Sau đó chín con giao long khủng bố hiện thân, kéo theo một chiếc xe đứng trên tầng mây.
Là Hoàng chủ Đại Hạ Hạ Nhất Minh tới.
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên, không ngờ là đại nhân vật của Trung Thổ cùng lần lượt hiện thân.