Già Thiên

Chương 1144: Đại Thánh Giao Chiến



- Tộc thúc của ta đánh ngang tay với ngươi, sau đó lại càng thêm u uất, không lâu sau thì chết!

Tất cả mọi người đều lộ vẻ sợ hãi, một trận chiến năm đó thì Đấu Chiến Thánh Vương lại thật sự liều chết với Đế Khuyết, đây tuyệt đối là đại sự đáng sợ có thể chấn động cả thái cổ, hoàn toàn có thể được ghi vào trong Thần chiến sử, hơn nữa đây còn là một nét bút đậm nhất.

- Một nhà sinh ra hai người, tất cả đều có thể tranh hùng cùng với Đế Khuyết, đây quả thật đúng là rất... nghịch thiên!

Tất cả Cổ tộc đều kinh hãi.

Đế Khuyết là ai? Chính là người có thể chứng đạo thành Hoàng, hơn nữa rất có thể sẽ là một vị Cổ Hoàng phi phàm, tất cả chỉ biến mất vì sinh ra không hợp thời mà thôi.

- Không thể tưởng được, ấu đệ của Đấu Chiến Thánh Hoàng lại không kém huynh trưởng chút nào... Nếu không phải là sinh ra trong cùng một đời, thì rất có thể sẽ là một nhà sinh ra hai Hoàng a!

Bất kể là Nhân tộc, hay là Cổ tộc thì sau khi biết được những bí mật này, đều cảm xúc mênh mông, khó có thể kiềm chế được, nhiệt huyết mãnh liệt sôi trào, không thể bình tĩnh trở lại.

Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch chỉ có vài người mà thôi, nhưng lại trở thành một đại Hoàng tộc thời thái cổ, đây căn bản không phải là do may mắn, mà là có đạo lý riêng của nó.

Nhất mạch của bọn họ bình thường đều có thể trở thành Vương của Thánh nhân, chiến lực không gì so sánh nổi, khi Đấu Chiến Thánh Hoàng được năm, sáu ngàn tuổi, thì phụ thân của hắn vẫn còn đang sống, do đó hắn mới có một ấu đệ này.

Năm đó "Thái thượng Thánh Hoàng" là một nhân vật truyền kỳ, lưu lại rất nhiều truyền thuyết. Dưới tình huống như vậy, ngọn lửa từ mò trong lòng Diệp Phàm đang hừng hực thiêu đốt, không kìm nổi hỏi hầu tử, kết quả tên này cũng chỉ ậm ừ cho qua, không muốn nhiều lời.

- Đế Khuyết đã mất rồi, một mình ngươi có dám đánh một trận với ta không?

Đấu Chiến Thánh Vương nói, tinh khí thần toàn thân nhanh dâng lên, bộ lông màu vàng rực rỡ đẹp mắt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Tất cả cường giả các tộc đều rút lui, rất nhiều người trực tiếp mở ra truyền tống thai, căn bản không dám ở lại nơi này nữa, Đại Thánh động thủ. rất có thể cả Trung Vực đều bị đánh sụp, hoàn toàn biến mất.

Mái tóc xám của Côn Trụ rối tung, chỉ có đôi mắt màu xám thì hừng hực bốc cháy, bình tĩnh nói:

- Tộc thúc của ta chỉ bại trong tay huynh trưởng của ngươi, đến lượt ta sẽ đòi lại hoàn toàn, hôm nay trấn áp ngươi, rửa sạch sỉ nhục khi trước, tộc của ta trời sinh đã chiến thắng được bộ tộc Đấu Chiến của các ngươi rồi!

Toàn thân Đấu Chiến Thánh Vương phát ra quang huy, trong nháy mắt khí thế đã cường thịnh lên, nói:

- Bộ tộc Đấu Chiến của ta, không sợ bất kỳ khiêu chiến nào!

- Hầu tử, hôm nay mạng của ngươi phải chấm dứt rồi!

Côn Trụ ác nghiệt nói.

- Trong những năm cuối thời thái cổ, ngươi và hán cùng nhau giết chóc bốn phương, mưu đồ lập ra quy tắc trật tự, làm loạn cả thiên hạ, hôm nay nhất định sẽ chấm dứt tại đây!

Đấu Chiến Thánh Vương chỉ tay lên trên trời, nói:

- Đánh một trận tại Vực ngoại!

- Tốt, để ta tiễn ngươi ra đi!

Côn Trụ nhoáng lên một cái, trong nháy mắt khí tức mênh mông đã thu liễm lại.

Đấu Chiến Thánh Vương cũng phát ra một luồng sáng mãnh liệt, từ Chân Hiền Thành biến mất, đi vào Thánh nhân chiến trường tại trời cao.

Đã cách rất nhiều năm rồi, Vực ngoại chiến trường cổ xưa rốt cuộc lại có người tiến vào, thánh huyết mới sắp sửa được rơi xuống đây.

- Làm gì đây, chúng ta không có khả năng đi xem cuộc chiến, căn bản không đến gần được, chỉ cần chạm đến thì chắc chắn phải chết!

Rất nhiều người đều tiếc nuối.

- Mau lên, mở ra pháp nhãn của trận thai, quan sát một trận chiến này!

Có cường giả Cổ tộc nói.

Cường giả có đạo văn đạt tới trình độ cao thì có thể bày ra tuyệt thế pháp nhãn, truyền tống tình hình chiến đấu tại Vực ngoại, có thể hiện ra tình hình chiến đấu rất rõ ràng.

Có mấy vị Tổ Vương rất nhanh bố trí, trong nháy mắt xuất hiện một cái trận thai rất lớn, chiếu ra chiến trường vùng thiên ngoại.

Tại Vực ngoại, khắp nơi là một mảnh yên tĩnh, các mảnh binh khí vỡ vụn, các khúc xương khổng lồ, lơ lửng trong không gian, phát ra khí tức tang thương cổ xưa.

Lúc này, một chiến thuyền kim loại rất nhỏ phát ra một tiếng rung động, hóa thành một luồng tiên quang vĩnh hằng nhằm vào chỗ sâu trong vũ trụ.

- Cuộc chiến này không có quan hệ với ta, ta chỉ vì con đường thành Tiên mà đến!

Một luồng thần niệm dao động đi xa.

Nếu Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch ở trong này thì nhất định sẽ nhận ra, đây chính là chiến thuyền nhỏ thần bí bằng kim loại mà bọn hắn nhìn thấy lúc trước.

Mà năm đó lạc ấn trên người Diệp Phàm cũng là do người thần bí trong chiếc thuyền này gây nên, được Tây Mạc cổ Phật khi hóa đạo đoán được, giúp hắn chém chết lạc ấn này.

Côn Trụ, Đấu Chiến Thánh Vương đi tới mảnh chiến trường này, lạnh lùng đổi mặt với nhau, đây chính là tới một hồi tuyệt thế đại chiến, hai người đều hướng về phía chỗ sâu trong vũ trụ mà liếc mắt một cái, vẫn chưa nói gì.

- Hầu tử, hôm nay còn có một vị đạo huynh cũng muốn đến, hắn cũng muốn hướng ngươi lãnh giáo một chiêu!

Côn Trụ nói, trên người có tiên khí tràn ngập, tiên quang chấn động cả vũ trụ, lại có khí tức của Hoàng binh Cực Đạo xuất hiện.

- Vô sỉ!

Tại Trung Vực, bên ngoài Chân Hiền Thành, Thánh Hoàng tử liền nhanh chóng nắm tay lại, vô cùng lo lắng.

Côn Trụ thân thể cao to hùng vĩ, mặc một bộ chiến bào màu ánh trăng, mái tóc xám rối tung, giữa mi tâm cóc một miếng hắc kim rủ xuống, đây là thần liệu mà chỉ Đại đế mới có, thủ hộ đạo cốt Tiên Thai tại trán, trong cơ thể tràn ra từng đợt tiên quang, đây là Cực Đạo Cổ Hoàng binh đang sống lại.

Hắn đứng sừng sững ở Vực ngoại tinh không, giống như một vị Thần linh mãi mãi trường tồn, bên trong con mắt màu xám có cảnh tượng nhật nguyệt thay đổi liên tục, khai thiên lập địa, khủng bố khôn cùng.

Hắn vừa nói xong, bất cứ người nào cũng đều lạnh từ đầu đến chân, được hẳn gọi là "đạo huynh" thì làm sao có thể là hạng phàm tục được? Tối thiếu thì cũng phải là một vị Đại Thánh mà khắp thiên hạ cộng bái.

Nếu là Tổ Vương, thì xuất hiện mấy vị cũng không coi là ngạc nhiên, dù sao vạn tộc cùng sinh sống, đây là một đại thế quật khởi. Nhưng mà, Đại Thánh chân chính thì lại cũng rất hiếm thấy, một viên cổ tinh cũng chỉ có mấy vị mà thôi.

Có thể nói, những người đi được tới bước này thì đều có cơ hội chứng đạo, có được đạo cốt xưa nay hiếm thấy, đều là tư chất ngút trời, là các nhân vật tuyệt đại.

Có thể trở thành Đại Thánh, thực lực giữa họ sẽ không kém nhau quá nhiều, đều là các đầu sỏ đang bước đi trên tiên lộ, đi tới từng bước này, nếu là những kẻ không ra gì thì làm sao có thể trở thành Đại Thánh được?

Lời nói của Côn Trụ khiến mọi người đều sởn tóc gáy, hai vị Đại Thánh cùng nhau mà đến, hơn phân nửa là Đấu Chiến Thánh Vương gặp nguy rồi.

Thiên ngoại chiến trường là một mảnh cô quạnh, ánh mắt Đấu Chiến Thắng Phật khẽ khép hờ, tinh quang sáng lạn, sắc bén như đao.

Tại Trung Vực, bên ngoài Chân Hiền Thành.

Thần Tàm Công chúa đã đứng dậy, nhằm về phía thiên ngoại, mái tóc màu tím bay múa, trong đôi mắt phượng xuất hiện sát khí, nét thướt tha cũng thu liễm lại, nàng không giận mà uy, giống như là một thế hệ Nữ hoàng.

Trong lòng nàng lo sợ, trong mắt bắn ra hai chùm sáng lạnh lẽo, nàng khó có thể kiềm chế được, quan tâm quá thì sẽ bị loạn, hai vị Đại Thánh cùng ra tay, lão hầu tử có thể sẽ gặp phải đại nạn.

- Công chúa chậm đã!

Một lão đạo nhân của Thần Tàm Lĩnh ngăn nàng lại, tuy ràng bọn họ rất khó chịu và lo lắng, nhưng có đi lên thì cũng không thay đổi được gì.

Đại Thánh là một tồn tại khiến tất cả các Cổ Vương cấp Thánh đều phải ngưỡng mộ, vượt qua tưởng tượng của mọi người, nâng tay cũng có thể hủy diệt nửa viên cổ tinh, không đứng trong hàng ngũ này, có đi lên thì cũng là uổng mạng mà thôi.

- So với Đoạn Đức thì còn vô sỉ hơn, cũng không phải là một mình chiến đấu, mà là quần ẩu, móa nó chứ!

Ngay cả Hắc Hoàng cũng không kìm nổi nguyền rủa một câu.

- Thật đúng là cùng một giuộc với nhau, Thiên Hoàng tử trở thành như vậy chắc cũng là do nhiễm của hắn!

Diệp Phàm nói.

Bên ngoài Chân Hiền Thành, đạo văn trên vài tòa trận thai chuyển động, vô cùng rậm rạp, thông thiên pháp nhãn hiện ra uy lực, chiếu ra tất cả các sự việc trong chiến trường Vực ngoại, có thể quan sát rất chân thực.

Mọi người đều không thể bỉnh tĩnh được, một trận chiến này lại liên quan đến vị Đại Thánh thứ ba, càng lúc càng đáng sợ, hơn phân nửa là liên lụy đến một Thái Cổ Hoàng tộc khác nữa.

Bộ tộc của Côn Trụ tuy rằng ngạo thị chúng nhân, nhưng cũng không xuất hiện Cổ Hoàng, không có khả năng có được binh khí Đế cấp, đây tất nhiên là hắn mượn được.

- Chảng lẽ lại là thanh binh khí của cổ chi Thiên Hoàng ư?

Một vị Cổ Vương run giọng nói, khiến cho người ta lạnh lẽo toàn thân. Thiên Hoàng tử đã chết, nhưng đạo binh của cổ chi Thiên Hoàng vẫn chưa xuất hiện, trở thành một chuyện khó có lời giải.

- Cổ chi Thiên Hoàng a, binh khí của hắn tuyệt đối có thể làm tan biến cả vĩnh hằng, là một kiện Tiên Binh vô thượng!

Bất luận kẻ nào cũng đều nghĩ tới khả năng này, thì đều không ngồi yên được, chuyện hôm nay đã rất ồn ào rồi, rất khó thu xếp lại, hơn phân nửa là sẽ đánh tới mức tinh vực vỡ tan.

- Ha ha...!

Có một vị Tổ Vương phá lên cười.

Đấu Chiến Thắng Phật vừa ra, lập tức có một đám truy tùy giả hiện ra theo. Mà Côn Trụ Đại Thánh công tham tạo hóa, uy chấn cổ kim, tự nhiên cũng có các Cổ Vương đi cùng.

Người này ở phía sau cười to, có thể nói là không kiêng nể gì, tin chắc rằng Đấu Chiến Thánh Vương sắp sửa ngã xuống, không hề cố kỵ gì nữa.

- Mặc dù là thân đệ đệ của Thánh Hoàng thì sẽ như thế nào? Ta cũng không tin hắn còn có thể nghịch thiên, hắn còn lợi hại hơn cả huynh trưởng, nhưng mà kết cục đã được định đoạt rồi!

Hắn lạnh lùng nói.

Đế Khuyết là một nhân kiệt ngút trời, có thể sánh vai với cổ chi Thánh Hoàng. Mà Côn Trụ, con cháu của hắn, cũng có thể ngạo thị thái cổ, là một Đại Thánh tử trước đến nay chưa từng bại trận, rất có phong thái của Đế Khuyết.

Một Đại Thánh vô địch như vậy, cộng thêm một nhân vật đồng cấp khác, nếu như đồng loạt ra tay, cho dù Đấu Chiến Thánh Vương rất mạnh mẽ thì hơn phân nửa cũng phải ngã xuống.

- Cút ngay!

Thần Tàm Công chúa bước lên, sắp sửa ra tay.

Mà đúng lúc này, Ngân Nguyệt Thiên Vương cũng bước ra, chặn lại đường đi, đổi chọi rất gay gắt.

Đột nhiên, cả trời đất im lặng lại, mọi người đều gần như quỳ rạp trên mặt đất, thể xác và tinh thần đều run rẩy, cảm thấy như đã đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Một luồng thiên uy từ thiên ngoại truyền đến, ép cho mọi người phải hít thở không thông, cho dù ngươi là bá chủ một phương thì cũng không ngăn được, thân thể cứng ngắc, muốn quỳ xuống bái.

Đại Thánh giao chiến đã bắt đầu rồi!

Mọi người khiếp sợ, Vực ngoại chiến trường đã trở nên trời long đất lở, Đấu Chiến Thánh Vương đánh ra một quyền, làm cả một không gian như biến mất, khiến cho tất cả mọi thứ đều về tới điểm bắt đầu, hỗn độn khí tràn ngập mênh mông.

Một kích của Đại Thánh, ai có thể kháng cự?

Côn Trụ biến mất, xuất hiện tại một phiến thiên địa khác, sừng sững trong vũ trụ cô quạnh, lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Hầu tử, ngươi không đủ sức nghịch thiên đâu!

Trong cơ thể hắn truyền ra từng đợt tiên quang, toàn thân hán giống như đã dung hợp với đạo, đang làm sống lại một thanh Cổ Hoàng binh, muốn giết chết địch nhân.

Luận bàn hay ngộ đạo chiến, tất cả đều là lời nói giả dổi, đây là một cuộc chiến ngươi chết ta sống, mục tiêu chỉ có một, đó là đánh chết địch thủ, không thủ đoạn này không được sử dụng cả.

Côn Trụ mang thần sắc lạnh lùng, các sợi tóc bay tung lên, mượn Cực Đạo Cổ Hoàng binh, khiến cho khí thế được kéo lên tới một cảnh giới cực hạn, dường như hắn đẵ hóa thành một vị Cổ Hoàng.

Keng...!

Tất nhiên là Đấu Chiến Thắng Phật sẽ không nương tay, ở trong tay hắn xuất hiện một cây thiết côn màu đen, tiên quang rực rỡ, có hàng vạn luồng khí tức vờn quanh, Cực Đạo hoàng uy đang tung hoành khắp vòm trời.

Đây là binh khí của Thánh Hoàng, chính là một kiện Tiên Trân, trấn áp thái cổ, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu Cổ Vương, trong các dấu vết loang lổ cũng toàn ngập khí phách.

Ông...!

Đấu Chiến Thánh Vương hóa thành một luồng sáng, cầm trong tay khối Thần Thiết sáng rọi bốn phía, hóa thành một Chiến Thần ngạo thị thiên địa, bổ thẳng về phía địch nhân.

Hắn vung cây đại côn này lên, hai tay cùng rung động, nhật nguyệt cùng lay chuyển, tinh vực cũng run rẩy lên, khắp Vực ngoại chiến trường trở nên sụp đổ, đánh về phía Côn Trụ Đại Thánh, đáng sợ tới mức cực hạn.

Trung Vực, bên ngoài Chân Hiền Thành, cường giả các tộc đều rung động trong lòng, có một loại sợ hãi trời sinh, mặc dù cách nhau xa như vậy, nhưng trên người bọn họ đều nổi lên một tầng da gà.

Ngay cả Cổ Vương cấp Thánh cũng ngừng lại hô hấp, im lặng tới mức cực điểm, không ai nói gì, tất cả đều trầm mặc mà quan sát.

Tại Vực ngoại chiến trường, một tiếng thét dài chấn nhiếp linh hồn được phát ra, khí thế bao trùm cả núi sông, Đấu Chiến Thánh Vương dũng mãnh không thể đỡ được, khiến cho Côn Trụ Đại Thánh không thể không tránh đi mũi nhọn, không dám va chạm với Thần Thiết, liên tục rút lui.

Nhưng mà, lão hầu tử có tốc độ quá nhanh, đè nặng về phía hắn mà đu xâm nhập vào trong vũ trụ tối đen, thanh thiết côn màu đen trong tay ép cho cả vòm trời cũng đều phải nổ tung, thời gian như ngừng lại.

Đó là một mảnh đại dương mênh mông, là một vùng biển do các loại đại đạo hóa thành, Đấu Chiến Thánh Vương dùng khí thế vạn quân, điên cuồng gào thét trong trời đất, giống như có thể hái sao lấy trăng trên trời.

Một cây Thần Thiết màu đen chỉ thẳng về phía trước, vẫn luôn ép về phía Côn Trụ mà đi, đập tan tất cả những gì ngăn cản, hài cốt, vẫn thạch tại Vực ngoại thì đều nứt toạc ra, trở thành bột phấn.

Thông thiên pháp nhãn chiếu tất cả những cảnh này rất rõ ràng, mọi người xem không sót gì, tận trong xương tủy tràn ngập hàn khí, điều này cần phải có đại thần thông cỡ nào thì mới có thể hoành hành trong vòm trời như vậy được, chỉ sợ một đầu ngón tay cũng đẵ đủ để giết sạch những người ở đây rồi.

Mọi người đều hiểu được, Đấu Chiến Thánh Vương đang công kích rất lăng lệ, không cho Côn Trụ có cơ hội để thở dốc, muốn trước hết giải quyết hắn, muốn trước khi người còn lại chưa tới để tiêu diệt đối phương.

Đây là loại cường thế và tự tin cỡ nào a, dám ra tay như vậy, duy ngã độc tôn, chảng lẽ hắn cho ràng mình có thể nhanh chóng giết chết được một vị Đại Thánh hay sao?

Ầm...!

Rốt cục, Đấu Chiến Thắng Phật dùng chiến huyết sôi trào, ép về phía Côn Trụ Đại Thánh mà đi, một côn đánh xuổng dưới, đập nát một viên tiểu hành tinh phía trước mặt thành bụi phấn.

Đây là một cảnh tưởng vô cùng khủng bố, một viên tiểu hành tinh bị hóa thành một luồng sáng cực kỳ rực rỡ, giống như pháo hoa đang nở rộ.

Đại Thánh có thể hái sao. bắt lấy mặt trời, rống nát mặt trăng, đây cũng không phải là lời nói chơi, bọn họ thật sự có thể làm được điều này, mọi người đều tận mắt được chứng kiến cảnh tượng này.

Một tiểu hành tinh bị đánh nát, Đấu Chiến Thắng Phật cầm thanh Thần Thiết màu đen, tiên khí bừng bừng bốc lên, khí phách cuồn cuộn, một côn đánh nát một hành tinh, khiến cho ai nấy đều lạnh từ đầu đến chân.

Dũng mãnh đứng nhìn khắp thiên hạ, ai dám tranh hùng?

Mọi người căn bản nói không ra lời, uy thể bậc này thực sự là vô địch, nếu trận chiến này phát sinh tại Trung Vực, vậy thì tất cả sinh linh đều bị tiêu diệt hết.

Nhưng mà, sau khi luồng sáng rực rỡ biến mất, mọi người giật mình nhận ra, Côn Trụ vẫn không việc gì, chưa chết, trong cơ thể lưu chuyển từng đợt tiên quang, tràn ngập toàn thân, đứng sừng sững tại Vực ngoại.

Ngân Nguyệt Thiên Vương, Bát Bộ Thần Tướng, và các Đại Thánh truy tùy giả đều thở phào một cái, tim đã đập lên tận cổ họng, vừa rồi nếu như Côn Trụ bị đánh chết, vậy thì phiền toái sẽ trở nên rất lớn.

- Hầu tử, ta đã nói rồi, ngày cuối đời của ngươi đã tới rồi, hôm nay ngươi không đủ sức nghịch thiên đâu!

Côn Trụ Đại Thánh ra tay, Hoàng binh Cực Đạo trong cơ thể xuyên thấu qua hai tay của hắn. bắn ra hai chùm sáng, âm thanh đại đạo giống như những gợn sóng điếc tai, cắt xé cả Vực ngoại chiến trường.

Đương...!

Tiên âm chói tai vang lên, Cổ Hoàng binh va chạm lẫn nhau, Đại Thánh quyết đấu, đây là một trận chiến kinh thiên động địa nhất sau thời đại thái cổ, trong gần một vạn năm qua.

Côn Trụ Đại Thánh cũng phi thường dũng mãnh, mái tóc xám rối tung, ánh mắt dọa người, vạn luồng tiên quang cùng lưu chuyển, cơ thể và Cổ Hoàng binh đã ngưng kết thành một thể, triển khai một cuộc Thần chiến.

- Đã nói rồi, Côn Trụ Đại Thánh có phong thái tuyệt thế, có thể luận bàn với tộc thúc của hắn, ngày nay vừa thấy, quả nhiên là như thế, cả đời cũng không bại một lần nào!

- Thật sự là kinh diễm muôn đời, người này... rất có thể sẽ trở thành Đế Khuyết thứ hai!

Mọi người giật mình, trên đời này Côn Trụ Đại Thánh khó có được địch thủ, trong những năm gần đây, hắn được vạn tộc cộng tôn, quả thực có phong thái vô thượng của vị tộc thúc qua đời kia.

Mà một trận chiến này, có thể so với một trận chiến năm đó giữa Đấu Chiến Thánh Hoàng và Đế Khuyết, đều ở trong cảnh giới Đại Thánh, là một cuộc quyết đấu đỉnh phong.

- Ta không phải Đế Khuyết, ngươi cũng không phải Đấu Chiến Thánh Hoàng, kết cục một trận chiến này, hoàn toàn khác với cuộc tranh Hoàng đại chiến thời thái cổ!

Côn Trụ quát.

Đấu Chiến Thắng Phật không nói câu nào, thanh thiết côn màu đen trong tay có các luồng sáng phát ra, ép cho cả vòm trời như trầm xuống, lại còn dũng mãnh hơn trước, quét ngang về phía đại địch trước mặt.

Ầm...!

Đột nhiên, bên kia cũng xuất hiện một luồng sáng khủng bố như vậy, lao về phía lão hầu tử mà đè xuống, có không ít các thiên thạch cực lớn nổ tung, chiến trường trở thành một mảnh tro tàn bao phủ.

Vị Đại Thánh thứ ba đã ra tay, không còn đứng nhìn nữa, hắn tấn công về phía Đấu Chiến Thắng Phật.

Keng...!

Đương...!

Đấu Chiến Thắng Phật vung lên thanh Thần Thiết màu đen, đồng thời cứng rắn va chạm với Côn Trụ và vị Đại Thánh này, sau đó bay ngược ra ngoài hơn trăm dặm, đứng sừng sững trên bầu trời, cầm côn chắn ngang người.

- Hỏng rồi, tên thử hai cũng cầm trong tay Hoàng binh Cực Đạo, quả thực đã ở trong cảnh giới Đại Thánh, thiên phiền toái lớn xuất hiện rồi!

Hắc Hoàng biến sắc nói.

- Thúc thúc!

Thánh Hoàng tử trợn mắt như sắp nứt ra, hắn biết kẻ vừa tới này chính là một mổi họa lớn, thúc thúc làm sao có thể chống đỡ được?

- Tại sao lại như vậy được?

Diệp Phàm nhíu mày, ánh mắt đảo qua Nguyên Thủy Hồ, Huyết Hoàng Sơn. Hỏa Lân Động và mấy đại Cổ Hoàng tộc, ngoại trừ bọn họ, còn ai có thể cung cấp binh khí Đế cấp được nữa, có lẽ đây chính là Đại Thánh của một đại Hoàng tộc ở đây.

Tại Thiên ngoại chiến trường, Đấu Chiến Thắng Phật trầm mặc, vẫn tràn ngập ngạo cốt, nhưng mà một câu cũng không nói, nhìn về phía hai vị Đại Thánh kia, cầm thanh thiết côn màu đen đứng thẳng tại đó.

- Hầu tử, ta biết ngươi còn có Tu Di Sơn Hàng Ma Xử, cũng có thể mượn dùng Cổ Hoàng y của Thần Tàm Lĩnh, nhưng những thử này thì có làm sao, ngươi dám một mình thúc dục hai kiện binh khí sao Đế cấp ahy sao? Ngã xuống là kết cục duy nhất của ngươi mà thôi!

Côn Trụ ác nghiệt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.