Già Thiên

Chương 1147: Chiến quả



Ba Thánh Viên màu vàng cùng ra tay, đạo hạnh vận chuyển tới tuyệt đỉnh, thúc giục ba kiện Đế binh đồng loạt hạ xuống, đương thời ai có thể đỡ nổi?

Cho dù là Thần linh chuyển thế cũng phải nuốt hận.

Côn Trụ Đại Thánh xương sọ vỡ vụn, máu tươi cùng óc bắn rất cao, màu đỏ và màu trắng hỗn hợp như một mảnh hoa đào nở rộ.

Một tiếng kêu thê lương xuyên qua vòm trời hắc ầm truyền tới mặt đất, khiến chúng sinh đều sợ run.

Một thế hệ Đại Thánh ngã xuống, máu tươi vãi ra, cho dù trong cơ thể có Cổ Hoàng binh cũng khó thể nghịch thiên. Ba Hoàng binh đồng loạt tới, kết cục sớm đã định.

Trong mấy người mạnh nhất đương thời, cho dù một miếng xương trắng đều là chí bảo, có thể luyện thành Thánh khí tuyệt thể, nhưng mà cái gì cũng đều không còn sót lại.

Dưới công kích của Đế binh, hắn đều tiên là cả người vỡ tung, máu tươi văng tung tóe, rồi sau đó bắt đầu thiêu đốt trở thành một nhúm tro tàn, hình thần đều diệt.

Mấy vị lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động, Nguyên Thủy Hồ, Huyết Hoàng Sơn chạy tới đều toàn bộ biến sắc, há miệng lại khó thể nói nên lời.

Đấu Chiến Thánh Vương rất quyết đoán, sạch sẽ lưu loát, cướp trước một bước đem Côn Trụ giết chết, mạnh mẽ tạo thành sự đã rồi, ai có thể đi nói lý lẽ cho một người chết?

Đinh đinh đang đang...

Tiếng lục lạc dễ nghe vang lên, một đoàn hào quang từ trong hư không mai một vọt lên. Đây là Cực Đạo Cổ Hoàng binh trong cơ thể Côn Trụ, ngày nay hiện ra.

- Là Vạn Long Linh!

Trung Vực, mọi người sợ hãi. Quả nhiên còn liên quan đến một thái Cổ Hoàng tộc uy thế ngập trời khác.

- Là Cổ Hoàng binh của Vạn Long Sào!

Đây là một kiện binh khí kỳ quái, từ một chuỗi lục lạc thần màu tím xỏ cùng một chỗ mà thành, giống như một con chân long màu tím. Mỗi một cái lục lạc tía đều như một đốt xương rồng, tiên quang chảy xuôi, có thể trấn áp chín tầng trời mười tầng đất.

Đinh đinh đang đang...

Tiếng chuông như tiếng trời, mặc dù cách nhau vô cùng xa xôi thanh âm đều truyền tới mặt đất khiến thần hồn người ta muốn xuất khiếu.

Đấu Chiến Thánh Vương tay cầm Thần Thiết côn màu đen suýt nữa nện xuống, mà một đạo thân khác tay cầm Hàng Ma Xử cũng gần như ra tay.

Xoát!

Tử kim Vạn Long Linh lay động, chớp mắt liền biến mất, phá vỡ vòm trời, chìm sâu vào trong bóng người mơ hồ đứng sừng sững trong đạo ngân ở xa xa. Đây là Đại Thánh của Vạn Long Sào.

Đấu Chiến Thánh Vương chung quy cũng không ra tay cướp đoạt. Bởi vì trong Cổ Hoàng binh đều ẩn chứa thần linh, là cấp bậc Đại đế cổ, hàng phục không được. Với ba kiện Cổ Hoàng binh trấn áp nhất thời, trấn áp không được một đời. Mạnh mẽ giữ ở bên người, tất sẽ có họa sát thân.

Vòm trời im lặng, ai cũng không nói gì. Côn Trụ Đại Thánh bị đánh chết đã thành sự thật.

Đấu Chiến Thánh Vương thần sắc hờ hững, ngày nay hắn không chỗ nào sợ hãi. Ba Hoàng binh trong tay, nảy lòng ác độc tiêu diệt một hoàng tộc cường đại đều không thành vấn đề.

Sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này... Hắn tự nhiên hiểu được tâm tính những người này.

Có người là lệch mông, muốn lên mặt ra vẻ. Mà có người trước đó giấu mặt thì là muốn nhìn xem hắn với Côn Trụ đạo hạnh chân thật như thế nào. Đương nhiên cũng có người thật sự suy nghĩ vỉ đại cục, không muốn sinh linh đồ thán.

- Thánh Vương hẳn là bớt giận một chút rồi hả.

Lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động nói.

- Chúng ta lộ diện quá sớm, khẳng định không có tác dụng gì, còn không bằng để các ngươi chém giết một phen, phát tiết một ít oán khí trong lòng.

Lão tộc trưởng của Huyết Hoàng Sơn lên tiếng.

Đấu Chiến Thánh Vương cũng không nói gì, nhìn thẳng Hoàng Kim Vương, ba kiện Đế binh chỉ về xa xa phía trước, sát ý không giảm.

Không khí khẩn trương, mọi người đều biến sắc. Ba con Thánh Viên màu vàng hiện tại cũng không phải phật từ bi, cầm ba kiện Cổ Hoàng binh mà đứng, ai cũng kiêng kị.

- Thánh Vương vẫn là buông tha cho hắn một cái mạng đi.

Hồn Thác Đại Thánh nói.

Hoàng Kim Vương sắc mặt tái nhợt. Côn Trụ chết ở trước mặt khiến trong lòng hắn rung động, mồ hôi lạnh toàn thân, nắm chặt Hoàng Kim Giản.

- Hoàng Kim Vương, ngươi không phải nói muốn lấy thần tủy đổi mạng sao, còn không mau đem thần tủy ra?

Lão tộc trưởng của Nguyên Thủy Hồ nói.

Hoàng Kim Vương cắn răng, vận chuyển vô thượng huyền công mở ra tiểu thế giới bên trong Cực Đọa hoàng giản. Đây là không gian trấn áp tiên trân của tộc.

Một cái bình ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, dài hơn nửa xích, mở nắp bình lưu quang tỏa ra, mùi thơm khiến mấy vị Đại Thánh và lão tộc trưởng đều thần sắc chấn động, toàn thân thư thái, giống như muốn cưỡi áng phi thăng.

- Tuyệt thế thần tủy!

Bọn họ đều ngạc nhiên thán phục.

- Bỉnh thần tủy này là quý hiếm nhất của tộc ta hiện giờ, có thể vì Đại Thánh kéo dài sinh mệnh một ngàn năm.

Hoàng Kim Vương chua xót nói.

Lấy bình này ra còn khó chịu hơn so với giết hắn. Đây là thần vật hắn chuẩn bị để dùng lúc đột phá cửa ải, là tiên trân tổ tông tích lũy xuống, ngày nay lại phải chắp tay tặng người.

Vốn hắn chỉ muốn lấy ra một nửa, tặng đi 500 năm thọ mệnh, không nghĩ tới hầu tử trước mắt liền muốn giết hắn, đành phải đem cả bình đưa ra.

Thế gian này, kéo dài sinh mệnh có duyên gặp không thể cầu, nhất là những người cấp bậc Đại Thánh mà nói cho dù bảo dược luyện chế trăm lần cũng vô hiệu.

Bỉnh thần tủy này có thể vì Đại Thánh kéo dài sinh mệnh một ngàn năm, có thể nghĩ mà biết giá trị của nó.

Mặc dù mấy vị lão tộc trưởng và Đại Thánh đều có chút đỏ mắt, tới cảnh giới bọn họ sớm đã già sắp xuống lỗ rồi, người nào không cần thọ nguyên?

Mấy người này cũng không có bao nhiêu năm để sống, sinh mệnh là chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản con đường tiến lên tiên lộ của bọn họ.

Xoát!

Đấu Chiến Thánh Vương vẫy tay một cái, trong nháy mắt đem bình thần tủy thu lấy, trấn áp vào trong Thần Thiết côn màu đen, miễn cho tinh khí xói mòn.

Tặng ra bình tiên trân này, Hoàng Kim Vương như bị rút đi một thân sức lực, tương đương với lấy đi nửa cái mạng của hắn, tinh thần uể oải không phấn chấn, tim đều đang nhỏ máu.

Cả đời này hắn đều chỉ có thể dừng ở đây, khó thể tiến thêm mà Đấu Chiến Thánh Viên lại bởi vậy có thể sống thêm ngàn năm, tiên lộ càng trống trải.

Chua xót vô tận, Hoàng Kim Vương thu hồi Cực Đạo hoàng giản, như lập tức già nua hơn một ngàn tuổi. Đây thật đúng là tự ăn quả đắng.

Đấu Chiến Thánh Vương không hề nhìn hắn thêm một cái, chân thân cùng hai đạo thân cầm ba kiện Cổ Hoàng binh ép về phía Đại Thánh của Vạn Long Sào, vẫn là một lời không nói.

- Thôi, tuy rằng là trả đại ân của Đế Khuyết nhưng chung quy làm hại Thánh Vương gặp nguy hiểm, tộc ta tự nhiên cũng muốn trả giá.

Đại Thánh của Vạn Long Sào nói.

Hắn đứng giữa đạo ngân, bóng người mơ hồ, trong lòng bàn tay chợt lóe hào quang xuất hiện một gốc cổ Dược Vương cao tới nửa thước, toàn thân như mặc ngọc khắc thành, mùi dược ập vào mũi.

- Dược linh sinh trưởng mười mấy vạn năm.

Mấy người cả kinh kêu lên.

Dược Vương hiếm thấy đương thời khó tìm. Đây là một gốc từ thái cổ phong ấn lại. Theo lẽ thường mà nói, cổ dược sinh trưởng tám chín vạn năm mới có thể liên quan đến một chữ vương, lại khó có thể sống quá cửa ải mười vạn năm này.

- Loại Dược Vương này có thể kéo dài sinh mệnh 3, 4 trăm năm.

Đấu Chiến Thánh Vương vừa nghe, tiên quang mở ra, giam cầm lại, đồng dạng phong ấn vào trong Thần Thiết côn màu đen.

Bên cạnh, mấy vị lão tộc trưởng thèm thuồng nhìn vào, trong mắt nóng bỏng vô cùng. Bọn họ đều sắp tọa hóa, thần dược bậc này đối với bọn họ mà nói chính là cỏ cứu mạng xứng với cái tên.

Đấu Chiến Thánh Vương một trận chiến rung thiên hạ, không chỉ đánh chết Côn Trụ Đại Thánh còn có thể sống thêm hơn một ngàn ba, một ngàn bốn trăm năm khiến người hâm mộ và cảm thán.

Đấu Chiến Thánh Vương không tiếp tục ra tay. Liên quan đến hai đại Cổ Hoàng tộc, mà người điều tiết cũng không phải đèn hết dầu, trong lòng hắn cũng kiêng kị.

Vạn tộc cao thủ như mây, mặc dù truyền ngôn chỉ có mấy vị Đại Thánh nhưng cao thủ các đời cho tới giờ đều ẩn nấp không ra, không chứng đạo thành hoàng, ai cũng không dám nói thiên hạ vô địch.

Nói không chừng một ngày nào đó liền có thể nhảy ra một vị Chuẩn đế không ai biết ấy.

- Đây là một đại thế, vạn tộc cộng sinh. Chúng ta chờ đợi chẳng qua là đường thành tiên mở ra, mong được tiến vào Tiên vực, mong các tộc đều dừng lại.

Hồn Thác Đại Thánh nói.

- Nói cũng đúng. Vô tận năm tháng trước, tổ tiên chúng ta từ tinh vực khác tiến vào viên cổ tinh này, tất cả những gì đã làm còn không phải vì hai chữ thành tiên? Đáng tiếc...

Một vị lão tộc trưởng cảm khái nói.

Bọn họ cũng không phải dân bản địa, vạn tộc đều từ tinh vực bất đồng mà tới.

- Năm đó, tổ tiên chúng ta suy diễn sai lầm, bỏ lỡ đường thành tiên. Đem hy vọng đặt trên người chúng ta, hy vọng cử tộc phi tiên, chớ để lúc này chiến hỏa liên miên.

Đại Thánh của Vạn Long Sào gật đầu.

- Người không phạm ta, ta tự nhiên sẽ không động can qua.

Đấu Chiến Thánh Vương ngắn gọn hữu lực.

Những người khác đều gật đầu. Tộc Đấu Chiến Thánh Viên từ đây bỏ qua là tốt nhất, bằng không thật đúng là sẽ có phiền toái, không ai nguyện trêu chọc hầu tử này. Một cái chân thân, hai cái đạo thân, ba kiện Đế binh. Ai chống lại hắn đều phải hộc máu. Mà tín ngưỡng lực của Tu Di Sơn như đại dương, ai có thể tấn công lên? Hầu tử này thành chủ nhân nói đó, đã là tiên thiên bất bại.

- Để phong vân lần này tan hết đi, như thế nào?

Hồn Thác Đại Thánh nói.

Đấu Chiến Thánh Vương gật đầu nói:

- Không thành vấn đề. Các ngươi đợi một lát, ta đi đem bát bộ thần tướng giết sạch sẽ, miễn cho ngày sau bọn họ tiếp tục làm loạn, làm phải triệt để.

Vút một tiếng, ba Thánh Viên màu vàng từ chiến trường thiên ngoại biến mất, Hồn Thác Đại Thánh một trận không nói gì, mấy người khác đều ngẩn người rồi sau đó cùng nhau kêu to:

- Hạ thủ lưu tình.

Trung Vực, ngoài Chân Hiền Thành một đám cường giả Cổ tộc đều rung động. Bọn họ thông qua thông thiên pháp nhãn thấy được hết thảy ở Vực ngoại.

Bát bộ thần tướng sắc mặt trắng bệch, ai nấy đều cảm thấy tận thế tới. Mấy vị Tổ Vương da đầu phát run, Côn Trụ đều đã chết, bọn họ làm thế nào bây giờ?

Hồn Thác Đại Thánh ra mặt điều đình, vừa rồi bọn họ còn ôm hy vọng, cảm thấy có thể sống sót. Nhưng lúc này nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Vương sớm có quyết định, ai cũng không nể mặt.

Cũng giống như lúc trước một côn đập chết Côn Trụ. Lúc này hắn lao xuống là muốn tạo sự đã rồi, trước ra tay diệt trừ bọn họ rồi nói.

- Trốn.

Mọi người đều chi còn lại một ý niệm như vậy.

Căn bản không cách nào chống lại, chẳng lẽ đợi một vị Đại Thánh cầm Đế binh tới gạt bỏ từng người bọn họ?

Nhưng mà, bọn họ hoảng sợ. Ngoài Chân Hiền Thành có tuyệt thế đại trận, Thần Tàm Công chúa sớm có chuẩn bị, dùng thần trận vây khốn nơi đây.

- A... Không!

Bát bộ thần tướng kinh sợ, tất cả đều kêu to. Như thế này tương đương chặt đứt đường sống. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Ầm!

Đấu Chiến Thánh Vương tới cực nhanh, ngay lập tức buông xuống, Hàng Ma Xử đảo qua phía trước, phật quang chiếu khắp, máu thịt bay tứ tung, mảnh xương văng khắp nơi. Hậu duệ bát bộ thần tướng đều kêu to, chết thành mảng.

Cho dù là mấy vị Cổ Vương cũng trốn không thoát, dưới binh khí của A Di Đà Phật Đại đế chỉ có thể hét lớn một tiếng, hóa thành máu và bụi bặm.

Cao thủ vạn tộc đều câm như hến, không ai dám nhiều lời. Đấu Chiến Thánh Vương mặc dù thành phật, nhưng tính cách vẫn là như cũ, khí phách mà cuồng dã, khí phách quét ngang thái cổ vẫn còn.

- A...

Hậu duệ bát bộ thần tướng kêu to lại không thay đổi được gì. Không ai có thể ngăn được một đòn của Đấu Chiến Thánh Viên.

Mà Thần Tàm Công chúa cũng ra tay nói:

- Ta nói rồi, từ hôm nay đời sau không còn bát bộ thần tướng. Ta nói được là làm được.

Máu nhuộm trời cao, cao thủ các tộc đều ngậm miệng, không ai dám nhiều lời càng không nói đến can thiệp.

Trận chiến này, bát bộ thần tướng xóa tên.

- Trừ khi tổ tiên các ngươi sống lại, thần tướng chân chính trở về bằng không các ngươi cũng chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay người khác, làm hỏng thanh danh thần tướng ngày xưa.

Thần Tàm Công chúa nói.

Ngân Nguyệt Thiên Vương chạy, mấy vị Tổ Vương cười nhạo Đấu Chiến Thánh Phật sẽ chết trận, hóa thành cặn bã cũng bỏ chạy. Bọn họ vào lúc Côn Trụ không địch lại đã rời khỏi nơi đây.

Đấu Chiến Thánh Vương trực tiếp xé rách không gian đuổi theo, sau nửa khắc liền bắt tất cả bọn họ trở về.

Trước khi lão hầu tử đi thiên ngoại quyết chiến đã để lại dấu ấn trên người bọn họ, chạy tới chân trời góc biển đều vô dụng, trừ khi rời xa viên cổ tinh này.

- Đại Thánh tộc Đấu Chiến Thánh Viên xin từ bi làm đầu.

Một thanh âm già nua kêu lên.

Phốc!

Lão hầu tử một tay hạ xuống, Ngân Nguyệt Thiên Vương bị giam cầm trở thành một đoàn sương máu, hình thần đều diệt, xóa trên trên cõi đời.

- Huynh trưởng ta từng khích lệ thiên phú tu đạo của ngươi nhưng cũng không có nghĩa là ta cũng tán thành ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.