Già Thiên

Chương 119: Thập đại đệ tử



"Hàn Dịch Thủy ngươi có ý gì vậy?"

Sắc mặt của Ngô Thanh Phong lão nhân trầm xuống.

"Chẳng phải ta đã nói rất rõ ràng hay sao."

Hàn Dịch Thủy đầu bạc như tuyết, màu da thì tái nhợt, Hai mắt rất nhỏ, môi rất mỏng, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác hắn nham hiểm hung ác, hắn bưng chén trà lên, uống một ngụm, nói:

"Ngô trưởng lão, ngươi còn hỏi gì nữa không?"

Ngô Thanh Phong trưởng lão tiến về phía trước mấy bước, trầm giọng nói:

"Hàn Dịch Thủy ngươi đừng có quá đáng!"

"Chẳng lẽ ta không nói đúng hay sao? Hắn chỉ là một phàm nhân, mà lại dám tới Linh Khư Động Thiên ta đòi linh khí, đó là di vật của đệ tử Bàng Bác, không có nửa điểm nào quan hệ với hắn cả."

Hàn Dịch Thủy từ đầu tới cuối không nhăn mày, thưởng thức hương trà, lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Phàm, nói:

"Mau rời khỏi nơi này đi, chỗ này không phải chỗ ngươi có thể ở lại."

"Ba "

Ngô Thanh Phong trưởng lão rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đập mạnh xuống bàn đá, nói:

"Hàn Dịch Thủy ngươi thật khinh người quá đáng. Nếu ngươi đã không nói tới đạo lý, thì chúng ta chỉ có dựa vào thực lực để nói chuyện!"

Hai gã trưởng lão ngồi bên cạnh, thấy cảnh này, thì chạy lại hòa giải, nói:

"Hàn trưởng lão, ta cũng rõ ràng rồi, không phải chỉ mấy món đồng khí hỏng hay sao, nếu đã không còn gì có thể nghiên cứu, thì đem trả lại hài tử kia đi."

Một trưởng lão khác đứng bên cạnh Hàn Dịch Thủy lên tiếng nói:

"Lời ấy sai rồi, thanh đồng khí tuy rằng đã bị hỏng, nhưng bên trong nó vẫn còn nội liễm nhiều thần quang, nếu tiếp tục nghiên cứu, chắc chắn có thu hoạch."

Hàn Dịch Thủy sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

"Ngươi thật sự muốn mấy thứ này?"

"Những thứ đó vốn là của ta, thì tại sao ta lại không muốn?"

Diệp Phàm cũng không sợ, hắn cũng là tu sĩ Thần Kiều cảnh giới, căn bản không phải sợ gì Hàn Dịch Thủy tính kế cả.

"Ha ha"

Hàn Dịch Thủy đột nhiên phá lên cười. Nói:

"Tốt lắm, có đảm lược, nhìn ngươi ta lại nhớ tới thời trẻ của ta, quên đi. Ta cũng không làm khó dễ ngươi, Đồng nhi đem những thứ kia cho hắn, lại còn mang thêm cho hắn ít châu báu"

Tên đồng tử đứng cách đó không xa dạ một tiếng, nhanh chóng biến mất trong sơn cốc.

Lúc này, Hàn Dịch Thủy lại cười nhàn nhạt, chắp tay với Ngô Thanh Phong, bồi tội nói:

"Ngươi đương nhiên hiểu tính của ta, nhìn thấy linh bảo thì muốn nghiên cứu cặn kẽ, dù sao cũng không nghiên cứu được gì, ta sẽ trả lại cho hắn, ta và ngươi tương giao vài chục năm, không đáng vì chuyện này mà trở mặt."

Sắc mặt của Ngô Thanh Phong dịu xuống, ngồi trên chiếc ghế cẩm thạch, có một đồng tử mang tới một chén trà, nét mặt không vui cũng giãn ra trông thấy.

Sau đó không lâu, có một đồng tử mang tới một tấm biển đồng Đại Lôi Âm Tự, Thanh Đồng Cổ Đăng, Xá Lợi Tràng Hạt, Kim Cương Xử…, ngoài ra còn một ít quần áo, và một ít châu ngọc….

"Đa tạ Hàn trưởng lão." Diệp Phàm chắp tay.

"Vậy ta cũng cáo từ, ngày khác sẽ gặp mặt".

Ngô Thanh Phong trưởng lão đứng dậy, mang theo Diệp Phàm đi ra ngoài sơn cốc. Hai trưởng lão khác thấy vậy cũng rời đi.

Một nam tử 17, 18 tuổi đi vào trong đình, nói:

"Sư phụ, người không phải nói những thanh đồng khí kia có lai lịch không nhỏ hay sao, tại sao lại đem nó trả cho tên phàm nhân kia?"

"Chẳng lẽ ngươi hy vọng Ngô Thanh Phong trưởng lão liều mạng với ta hay sao?"

Hàn trưởng lão quét mắt nhìn hắn một cái, uống một hớp nước trà, thản nhiên nói:

"Ngươi cũng đã nói, hắn chỉ là một phàm nhân thôi mà."

"Ý của sư phụ là…"

Trong mắt của tên nam tử trẻ tuổi hiện ra 2 đạo tinh quang, nói:

"Con hiểu rồi, con sẽ bảo Lê Lâm và Lý Vân đi làm chuyện này, nếu không lưu lại dấu vết nào, thì Ngô Thanh Phong trưởng lão làm sao biết được."

Hàn Dịch Thủy không nói gì thêm, thần sắc bình thản vô cùng, tiếp tục thưởng trà, nhìn ngắm cây cỏ xung quang thủy đình.

Tên nam tử trẻ tuổi kia cung kính thi lễ, nhanh chóng rời đi. Nhưng không lâu sau, hắn lại vội vàng trở về, theo sau còn có 2 người Lý Vân và Lê Lâm.

"Sư phụ, tên phàm nhân kia có vấn đề."

Hàn Dịch Thủy nhìn thấy trên mặt Lý Vân sưng húp, Lê Lâm thì sắc mặt tái nhợt, nhất thời hiểu ra cái gì đó, nói:

"Các ngươi đã cùng hắn động thủ?"

Lê Lâm và Lý Vân sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, kể qua loa câu chuyện một lần.

Sau khi Hàn Dịch Thủy nghe xong, đập mạnh vào bàn một tiếng, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi, nói:

"Là hắn giết cháu của ta!"

"Là do hắn giết"

Ba người bên cạnh đều giật mình.

"Ta đã nắm được một số thông tin, nhưng mà nghĩ mãi cũng không hiểu, Vũ nhi ở chung với mấy tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới, mà hắn chỉ là một phàm nhân, làm sao có khả năng giết được bọn họ."

Hàn Dịch Thủy ba một tiếng đập vỡ một góc của cái thạch bàn, sắc mặt âm trầm như nước, nói:

"Bây giờ thì ta đã hiểu rồi, là hắn, nhất định là hắn!"

Một nam tử trẻ tầm 17, 18 tuổi đứng bên cạnh nói:

"Ta sẽ báo thù cho Phi Vũ!"

Lý Vân và Lê Lâm cũng giật mình, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới việc cái chết của 4 tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới lại là do Diệp Phàm gây nên.

"Giết, nhất định phải giết hắn!"

Sắc mặt của Hàn Dịch Thủy lạnh tanh, có phần dữ tợn dọa người.

"Thực lực của tên tiểu tử này vô cùng thâm sâu."

Lý Vân cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Lê Lâm cũng vô cùng khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt, lo nghĩ sợ hãi.

Hàn Dịch Thủy đi qua đi lại vài vòng, sau đó ngừng lại, nói với tên thanh niên 17, 18 tuổi:

"Gọi đại sư huynh của ngươi tới đây, đồng thời gọi thêm những người khác, không cần cố kị gì cả, đợi tên kia rời khỏi Linh Khư Động Thiên thì trực tiếp giết hắn cho ta!"

"Giết hắn cần phải kinh động tới Đại Sư huynh hay sao, con chỉ mang mấy người đi cũng đủ giết hắn."

Hàn trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

"Kẻ mà một năm trước có thể giết được 4 tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới, ngươi dù sao cũng chưa tiến vào cảnh giới Thần Kiều, không có Đại sư huynh của ngươi, ta không yên tâm."

"Hắn đáng sợ như vậy sao?"

"Ta cũng hy vọng hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi, nhưng trên thực tế kẻ này vô cùng không đơn giản. Nếu không phải tuổi hắn quá nhỏ, ta sẽ nghĩ hắn đã tiến vào cảnh giới Thần Kiều rồi."

Nghe thấy mấy lời ấy, 3 người đều hít vào mấy hơi khí lạnh.

Hàn Dịch Thủy trầm ngâm không ngừng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nói!

"Gọi cả Nhị sử tỷ của ngươi ra, bảo nàng tạm dừng bế quan lại."

"Cái gì?!"

Tên thanh niên 17, 18 tuổi giật mình, nói:

"Đại sư huynh của ta và Nhị sư tỷ đều là cường giả Thần Kiều cảnh giới, một kẻ phàm nhân mà cần tới 2 cường giả hay sao."

"Bảo Nhị sư tỷ và Đại sư huynh của ngươi đồng thời xuất trận, dù sao có hai cường giả Thần Kiều cảnh giới tọa trấn, ta mới có thể an tâm, không chỉ có như thế, ngươi gọi cả 10 huynh đệ của ngươi đi cùng!"

Sắc mặt của Hàn Dịch Thủy u ám, thần sắc đáng sợ vô cùng, nói:

"Không nên coi khinh đối thủ, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, muốn giết người thì người phải chết, không nên cho hắn cơ hội sống sót nào"

"Thập đại đệ tử chúng con đều xuất trận hay sao?"

Tên nam tử trẻ tuổi nhất thời bị kinh sợ.

Hàn Dịch Thủy quét mắt nhìn hắn một cái, tuổi trẻ nam tử vội vàng khom người thi lễ, rất nhanh rời đi, mời theo sư huynh sư tỷ của mình cùng đi.

"Hai người các ngươi cũng đi theo để tăng thêm kiến thức."

Hàn Dịch Thủy quét mắt nhìn Lý Vân và Lê Lâm vài lần, nói.

Hai người khúm núm vâng dạ.

Không bao lâu, có 1 nam tử tầm 50 tuổi, một nữ tử tầm 40 tuổi dẫn theo 8 gã tu sĩ ba mươi mấy tuổi, đồng thời đi ra, thi lễ cùng Hàn Dịch Thủy, nói:

"Bái kiến sư phụ!"

"Các ngươi đã biết rõ ta muốn làm cái gì, vậy thì đừng để hắn sống sót!"

Hàn trưởng lão nói.

Lúc này, ở chỗ ở của Ngô Thanh Phong trưởng lão, lão đang khuyên nhủ ta: "Hài tử ngươi đừng nên đi bây giờ, mấy ngày nữa ta sẽ tự mình tiễn ngươi rời đi, ta có chút không yên lòng."

"Ngài không cần lo lắng cho ta, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ta cũng không hy vọng có chuyện gì phát sinh, nhưng mà…"

Ngô Thanh Phong trưởng lão lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi, không nói gì thêm cả.

Cuối cùng, Diệp Phàm để lại cho lão nhân một phong thư, phiêu nhiên rời đi. Diệp Phàm đi ra khỏi vùng núi này, quay đầu nhìn lại một lần, hắn muốn rời khỏi Yến quốc.

"Dao Trì Thánh Địa, Thái Sơ Cổ Quáng, Khương gia"

Tâm hồn của Diệp Phàm đã bay tới khu vực xa xôi kia.

Đột nhiên, mười hai đạo Thần Hồng xông đến, chặn ngang đường đi của hắn

"Lê Lâm, Lý Vân, hai người các ngươi đã tìm được người giúp đỡ, muốn đối phó với ta sao?"

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn những người đang đứng ở giữa không trung.

"Hai người bọn họ không có đảm lượng tới như vậy."

Một nam tử tầm 50 tuổi đứng ở giữa không trung nói.

Diệp Phàm giống như đã hiểu ra cái gì đó, trong đôi mắt bắn ra 2 đạo thần quang, nói:

"Là Hàn Dịch Thủy phái các ngươi tới!"

"Ngươi cũng không ngu ngốc."

Một nữ tử hơn 40 tuổi, cười lạnh nói:

"Còn di ngôn gì muốn nói, thì nói nhanh đi, chúng ta tiễn ngươi lên đường."

"Chỉ vì mấy món thanh đồng khí, hắn lại dám phái người giết ta, quả nhiên là độc ác vô cùng."

Thần sắc của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng vô cùng.

"Không riêng gì chuyện thanh đồng khí, chuyện ngươi giết Hàn Phi Vũ cũng là một món nợ lớn cần giải quyết."

"Ta vốn định yên lặng rời khỏi Yến quốc, xem ra không thể tránh khỏi một trường phong ba rồi."

"Ha ha ha, " Không ít ở người ở trên bầu trời phá lên cười, nói:

"Ngươi cho là ngươi là ai, chết đến nơi rồi, mà vẫn còn mơ mộng, thật sự là đáng buồn cười."

"Không biết vì sao sư phụ lại bảo chúng ta đồng loạt xuất thủ, thập đại cao thủ đi vây giết một tên tiểu tử như vậy, thật là… "

"Chỉ cần một ngón tay của Đại sư huynh và Nhị sư tỷ cũng đã đủ giết chết hết chúng rồi, cần gì phải hưng sư động chúng tới chúng ta, sư phụ có phần làm to chuyện rồi."

"Hai gã cường giả Thần Kiều cảnh giới, hơn nữa còn 8 tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới đến để giết ta, đúng là quá coi trọng ta mà."

Nói tới đây, Diệp Phàm nhìn về phía Lý Vân và Lê Lâm cách đó không xa, nói:

"À, còn quên tính cả 2 vị đây nữa."

"Không phải nói làm gì cả, ai ra kết thúc tính mạng của hắn đây?"

Thập đại đệ tử của Hàn Dịch Thủy đều đứng ở đây, chẳng ai coi Diệp Phàm ra gì, trên mặt đầy vẻ khinh miệt, không ai muốn động thủ với hắn.

"Lục sư đệ, mấy người các ngươi ra giết hắn đi, rồi nhanh chóng trở về."

"Lê Lâm, Lý Vân hai người các ngươi cũng nên trợ giúp đi."

Hai gã tu sĩ Thần Kiều cảnh giới phân phó, bọn họ cảm thấy mình không cần phải nhúng tay vào.

Đúng lúc này, Diệp Phàm mở miệng, nói:

"Hay là tất cả các ngươi cùng lên đi". Rồi hắn chậm rãi bay lên trời.

"Hắn quả nhiên không đơn giản, sư phụ nói rất đúng. Mọi người phải cẩn thận."

Một người trong bọn họ nhắc nhở

Hai gã tu sĩ Thần Kiều cảnh giới vẫn không để ý, ra lệnh cho mọi người tiến lên, họ không muốn xuất thủ.

Diệp Phàm liếc nhìn mọi người, thở dài một hơi, nói:

"Ta thật sự không muốn giết người "

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

"Chết đã đến nơi rồi, mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào!"

Diệp Phàm nở nụ cười, lắc lắc đầu khuyên nhủ:

"Các ngươi hãy trở về đi, nói với Hàn Dịch Thủy, nếu hắn muốn giết ta, thì tự mình đến đây, không cần phải sai đệ tử đi chịu chết"

"Ngươi"

Hai gã tu sĩ Thần Kiều cảnh giới nổi giận, tỏa ra khí tức cường đại, ép về phía trước, đồng thời tế xuất vũ khí của mình, muốn chém chết Diệp Phàm.

"Xem ra các ngươi không ai chịu rút lui, như vậy ta đành đưa tiễn tất cả mọi người vậy."

Diệp Phàm tươi cười, nhưng khí chất trên người hắn biến đổi nhanh chóng.

"Đồng loạt động thủ giết hắn!"

Hai tên tu sĩ Thần Kiều cảnh giới cảm thấy có chút không ổn, ra lệnh cho mọi người đồng loạt tiến lên.

"Đã muộn rồi, không ai trong các ngươi thoát được đâu!"

Đúng lúc này, thần lực trong người Diệp Phàm dâng trào, hoàng kim thần hỏa thiêu đốt, cả người như mặt trời, rực rỡ thiêu đốt, tiếng sấm vang lên ì ùng.

Diệp Phàm như được khoác thêm một cái hoàng kim chiến giáp, uy phong bát diện, tóc đen bay múa, những tia lôi điện bao phủ quanh người, thần huy sáng rực.

"Oanh "

Từ trên người Diệp Phàm tỏa ra một cỗ khí tức mãnh liệt, làm mọi người chấn động, hắn không xuất ra vũ khí, đưa tay nhắm về hai gã tu sĩ Thần Kiều cảnh giới, mọi người thấy vậy thì hoảng sợ đồng loạt ra tay.

Hai tên tu sĩ Thần Kiều cảnh giới hoảng sợ, một tên tế xuất ta Huyết Sắc Ma Đao đỏ lòm, huyết khí phá trời cao, giống như một con sông máu, lao nhanh về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm đưa tay chém tới, thần nhục của hắn như hoàng kim đúc thành, tốc độ nhanh đến không biết nói gì để diễn tả cả, "Thương" một tiếng, tóm lấy Huyết Sắc Ma đao, dùng lực bóp mạnh.

"Rắc rắc"

Trên bầu trời huyết quang bắn ra bốn phía, hắn đã bẻ gãy đôi vũ khí do Thần Kiều tu sĩ tế luyện thành, toàn thân hắn kim quang đại thịnh, lập tức đấm ra một quyền, lập tức sóng biển màu vàng ập tới.

"Phanh "

Tốc độ của hắn quá nhanh, đến khi mọi người nhìn thấy, thì thi thể tu sĩ Thần Kiều cảnh giới đã bị chia 5 xẻ 7, chết không biết mình chết như thế nào.

"Đại sư huynh!"

Tất cả mọi người đều kinh hô, cảm giác cả người lạnh như băng.

Sự việc phát sinh chỉ trong chớp mắt không ai kịp ngăn cản cả, bảo thể của Diệp Phàm rất cường đại, thần huy sáng ngời, nắm tay hắn tỏa ra kim quang màu vàng, có lực lượng và tốc độ vô cùng đáng sợ.

"Vù "

Tên Thần Kiều tu sĩ còn lại tế xuất ra một Ngân Giao tiễn, giống như 2 con giao long bằng bạc, hợp lại một chỗ, lao tới cái cổ của Diệp Phàm.

Vào thời khắc này, toàn thân Diệp Phàm như được một đại dương mênh mông vòng quanh.

Trong đôi mắt kim quang đại thịnh, thần lực dâng trào, căn bản không có tránh né, trực tiếp huy động nắm tay màu vàng kim ra đón.

"Ầm "

Giống như có một con sông nhỏ theo nắm tay của hắn lao ra, cuồn cuộn mà đi, trực tiếp bao phủ lên Ngân Giao Tiễn, một âm thanh đáng sợ vang lên, Ngân Giao Tiễn vỡ vụn, rơi lả tả xuống bên dưới.

"Phanh "

Cùng lúc đó, Diệp Phàm hóa thành một đạo kim quang xông tới, nắm tay đấm thẳng vào nữ tử Thần Kiều cảnh giới, huyết nhục bay tung tóe, rơi xuống bốn phương tám hướng.

Rung động tuyệt đối, chấn kinh vô cùng, Diệp Phàm trông như một chiến thần, bàn tay hắn xuất ra hai quyền, chấn tan hai tu sĩ Thần Kiều cảnh giới.

Tất cả diễn ra trong nháy mắt, đâu có ai kịp phản ứng. Cho đến khi những người khác tế xuất ra được vũ khí xông tới, thì Diệp Phàm đã ở trong một khu vực khác, hoàng kim thần quang bao phủ bên người như sương mù.

Hắn đã được ăn hai loại Thánh Dược, được lột xác hai lần, thể xác hắn trong suốt, cường đại vô cùng, thần quang lấp lánh, có thể so sánh với thần binh bảo nhận.

Lần này vốn hắn muốn thử xem huyết nhục của mình mạnh mẽ tới mức nào, kết quả lại có thể đối kháng với linh bảo, điều này làm cho hắn vô cùng hài lòng.

Tất cả mọi người đều bị chấn động, hai gã tu sĩ Thần Kiều cảnh giới bị Diệp Phàm hai quyền chấn tan, chiến ý của bọn họ đã bị dọa cho tan hết, lập tức quay người chạy trốn, bảo toàn mạng nhỏ là trên hết.

Diệp Phàm tế xuất ra một Tử Đồng Bát Quái Kính, Thiên La Tán, chỉ trong phút chốc chiếc kính tỏa hào quang rực rỡ như mặt trời quét ngang bốn phía.

"Bụp Bụp Bụp "

Một luồng khói nhẹ bay lên, một thi thể rơi xuống.

"A"

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, không ai có thể bỏ chạy, sự chênh lệch giữa tu sĩ Thần Kiều cảnh giới và Mệnh Tuyền cảnh giới là vô cùng lớn. Ngay cả hai tu sĩ Thần Kiều cảnh giới còn bị Diệp Phàm hai quyền đánh chết, thì bọn họ là cái gì.

Cả Lê Lâm và Lý Vân đều ở bên trong, không ai có thể chạy thoát, tất cả đều bị chấn tan.

"Cường giả siêu việt Bỉ Ngạn cảnh giới tế luyện ra Tử Đồng Bát Quái Kính quả nhiên kinh khủng"

Diệp Phàm tự nói, thu hồi Tử Đồng Bát Quái Kính, hắn cảm thấy hoàng kim thần hỏa dần dần biến mất, bàn tay màu vàng của hắn dần dần trở lại bình thường, đúng là thần quang nội liễm.

Hắn lại một lần nữa là 1 người thanh tú trẻ tuổi, giống như một đại nam hài bình thường, trông yếu ớt vô hại.

"Hàn Dịch Thủy, ngươi đã phái ra thập đại đệ tử, nếu như người bình thường thì chắc chắn phải chết, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta."

Diệp Phàm tự nói:

"Ngươi đã muốn giết ta, ta cũng không cần phải cố kỵ nữa rồi."

Diệp Phàm không trì hoàn làm gì, phóng về phía Linh Khư Động Thiên, đến trước sơn môn thì lập tức tiến vào, đệ tử thủ hộ sơn môn đã nhận ra hắn, cho nên không nói gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Vốn ta không muốn gây chuyện, bình lặng mà rời khỏi Yến quốc, nhưng Hàn Dịch Thủy, ngươi nếu đã muốn giết ta, thì hôm nay ta sẽ tìm đến cửa."

Giờ phút này, tâm tình của Hàn Dịch Thủy rất bất an, hắn cảm giác như có chuyện gì đó xảy ra, đợi trong thời gian rất lâu, nhưng không thấy đệ tử của mình trở về, nhất thời có phần nôn nóng.

Đúng lúc này, hắn cảm giác có điều gì không ổn, trong sơn cốc có xuất hiện một khí tức đặc biệt, hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trước.

Chỉ thấy trước đình, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một hài tử chừng 14, 15 tuổi, răng trắng lấp lánh, đang cười với hắn.

"Ngươi"

Hàn Dịch Thủy giật mình lùi lại phía sau mấy bước, hắn biết sự tình đã không ổn rồi, thiếu niên này không dễ đối phó như hắn tưởng.

"Bọn họ đâu?" Hàn Dịch Thủy hỏi.

"Ngươi muốn nói thập đại đệ tử của ngươi hay sao? Ta tiễn bọn chúng ra đi rồi."

"Ngươi"

Gân xanh trên trán Hàn Dịch Thủy đồng loạt khởi nghĩa, nổi lên chằng chịt.

Diệp Phàm nở nụ cười xán lạn, nói:

"Ta cũng sẽ tiễn ngươi ra đi, để đoàn tụ cùng với bọn chúng."

Vào giờ khắc này, khí chất trên người Diệp Phàm đã biến hóa vô cùng, giống như có một đại dương mênh mông màu vàng, bao phủ lên người của hắn, đồng thời có vô số đạo thiểm điện, thần quang xán lạn, năng lượng khủng bố dao động, như chấn vỡ không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.