Dãy núi yên tĩnh lại, ngay cả hung cầm mảnh thú cũng cảm ứng được nguy cơ, tất cả đều ẩn trốn, không dám lên tiếng.
Trên mặt đất là một đống thịt nát và xương vỡ. Ba người đạo cô trung niên bị pháp khí hoàng kim giết chết hoàn toàn. Một trong những người mạnh nhất trên đường thí luyện cổ đã mất mạng.
Thế giới màu vàng phía sau Diệp Phàm biến mất. Hắn lẳng lặng đứng đó, không có kình khí cường đại mênh mông, đối diện với mấy người kia.
- Ngươi giết bọn họ đi thì cũng đừng mong sống nữa!
Một người phía sau Quân Uy Sơn chủ nhếch miệng, nói giọng mỉa mai.
- Muốn nhanh chóng đi tìm chết thì người khác có ngăn cũng chẳng được!
Tên từng bị Diệp Phàm đánh rói cằm cũng cười lạnh.
Quân Uy Sơn chủ đứng phía trước. Hắn có tư chất như long hổ, dáng người khỏe mạnh, mái tóc đen bóng, tư thế hào hùng cao lớn, được ánh sáng bao phủ, sáng lạn trong suốt.
Hắn giống như Thần Vương từ Thiên giới giáng trần tuần tra, có vẻ uy nghiêm vô cũng, đôi mắt mở ra khiến cả dãy núi như có điện mang bay múa, xé rách hư không.
- Xem ra một trận chiến giữa chúng ta không thể tránh khỏi rồi!
Quân Uy Sơn chủ nói, lời nói uy nghiêm giống như Đế Vương, kim quan trên đầu rơi xuống, tỏa ra từng luồng tiên khí Hoàng Đạo.
- Làm bộ làm tịch. Các ngươi không phải muốn dẫn ta tới đây đánh một trận sao?
Diệp Phàm cười lạnh.
- Ngươi nói thế là tự đánh giá mình cao quá rồi. Chẳng qua phải hành hạ cho ngươi tới chết thôi chứ đánh gì!
Một người bên cạnh lên tiếng, lời nói lạnh lùng, mang theo ngạo khí.
- Dựa vào bốn người các ngươi sao?
Khóe miệng Diệp Phàm lộ nụ cười lạnh.
- Chúng ta trước đây tuy yếu thế nhưng giờ dù ngươi có hiểu được huyền công vô thượng thì cũng không thể vô địch thế hệ nữa!
Một người lạnh lùng nói.
- vẫn để ta tới quyết đấu với hắn đi.
Quân Uy Sơn chủ nói.
- Cần gì Quân Uy đạo huynh ra tay. Có bốn người chúng ta là đủ rồi. Hắn không có cơ hội thỉnh giáo ngươi đâu.
Một người ngăn Quân Uy Sơn chủ lại, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, khóe miệng lộ vẻ trào phúng.
Diệp Phàm nheo mắt, mang theo vẻ lạnh lùng, nói với Quân Uy Sơn chủ:
- Có dám đánh một trận không?
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời chúng ta nói sao? Hôm nay chúng ta tới giết ngươi, cho ngươi biết phong thái của cường giả trong vũ trụ rộng lớn!
Một người thản nhiên nói.
- Bổn tọa nhịn đủ rồi. Các ngươi đều chết hết đi!
Toàn thân Long Mã lóe lên ráng đỏ, rung động leng kenh, phát ra sát khí.
Diệp Phàm xua tay, để nó lui lại phía sau. Hắn đã nhận ra chân tướng. Bốn người này bề ngoài có vẻ lỗ măng nhưng thật ra đều rất cường đại.
Nhất là bọn họ chia ra đứng bốn hướng lại có vẻ như tuần hoàn mãi mãi không thay đổi, nhìn như tày ý, kỳ thực rất bí hiểm cũng không phải hạng người đơn giản.
Thậm chí Diệp Phàm cũng cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm. Bốn người này có lẽ còn khó đối phó hơn cả Quân Uy Sơn chủ. Biểu hiện hết sức lông bông của bọn họ hơn phân nửa là giả!
- Hôm nay sẽ đánh gục ngươi thôi.
Một người trong đó khiêu khích, ánh mắt lạnh lẽo.
Ầm! Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm đột nhiên hành động, phát động công kích sắc bén, hóa thành một luồng điện màu vàng nhắm vào một người trong số đó, lựa chọn người không lâu trước đó bị hắn đánh.
Chát!
Lại một cái tát đánh rất thoải mái. Lực lượng của Diệp Phàm mạnh tới mấy, đủ để đánh một dãy núi nơi này thành tro bụi.
Nhưng người này chỉ bay tung đi mà thôi, máu tươi đầm đìa, cằm dập nát nhưng vẫn chưa bị hình thần câu diệt.
Grao...
Người này giận dữ. Ở khu ba mươi sáu đã bị Diệp Phàm tát nát mặt, giờ vẫn khiến hắn chật vật như vậy.
- Da mặt dày thật, tát mãi không hỏng!
Long Mã ở bên ngoài kêu.
Diệp Phàm cũng chau mày. Tuy rằng hắn tát rớt cằm người này nhưng một luồng hoàng kim chiến khí của hắn bị tan rã, chìm sâu vào trong thân thể đối phương.
Đây là một loại huyền công có thể hút lực công kích của đối phương, thật sự có chút quái dị!
Keng.
Bốn người cũng hành động, đều tự phát sáng, giống như một luồng tia chớp nguyên từ bay múa, khiến thân ảnh mỗi người đều mờ mờ tối, bị sương mù che lấp thân thể.
Giờ khắc này, bốn người ngưng kết với nhau, có thể cũng chung sinh mệnh, khiến người vừa bị tát kia khôi phục, máu tươi ngừng chảy.
Trên bốn người lại hiện ra chiến khí hoàng kim của Diệp Phàm, ngưng tụ thành bốn luồng, hóa thành bốn thanh kiếm sắc bén bay ra, chém ngược lại phía hắn.
Keng keng...
Âm thanh chói tai truyền đến. Diệp Phàm đối kháng rất nhanh. Hắn đã gặp đòn phản xạ ngược lại từ bốn người rồi...
- Tứ Tượng Cổ Thánh pháp trận!
Ánh mắt Diệp Phàm nghiêm lại. Đây là một loại Pháp trận quỷ dị, không phải bố trí trên mặt đất mà lấy bốn người làm trận kỳ, là một trận pháp trên người sống, thần bí khó lường.
Bốn người cũng không phải bình thường, lúc này cũng bày trận, diễn biến ra một loại khí sát phạt khủng bố khôn cũng, đoạt thiên địa tạo hóa.
Diệp Phàm đại chiến với bọn họ, diệu thuật đánh ra không ngừng, huyết khí hoàng kim ngập trời nhưng đối phương lại nuốt hết toàn bộ, sau đó tái hiện ra, tấn công về phía hắn.
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng diễn bát quái. Bọn họ diễn biến ra trận đồ tứ tượng, hô phong hoán vũ, tạo thành một tiểu thế giới của Thần Ma.
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng, ngoại trừ việc đại chiến với bốn vị cao thủ ra còn cần đối kháng với loại pháp trận này, thật sự không chấp nhận được sự khinh thị này.
Với trận kỳ là con người khiến trận pháp này khác biệt rất lớn, rất khó phá giải. Thân thể Diệp Phàm mang theo trăm vạn cân xiềng xích, triển khai bí quyết chữ Hành tấn công, làm hao mòn ảnh hưởng của trận đồ vô thượng.
Rốt cục hắn chậm rãi thoát khỏi tình trạng quẫn bách khi luôn bị phản xạ lại đòn tấn công.
- Giết!
Diệp Phàm hét lớn, đỉnh đầu hiện lên một cổ Kính, chiếu ra tiên quang bất hủ. Hắn dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến ra, muốn dùng thần quang trong kính bắn chết một người.
Phụt!
Công kích này sắc bén tuyệt thế, một người trong đó bị xuyên thủng, máu tươi chảy đầm đìa nhưng trong người hắn lại xuất hiện sương mù mờ mờ. Bốn người đồng mệnh, nhanh chóng giúp người này khôi phục như cũ.
- Không thể tưởng tượng được ngươi lại cường đại như vậy. Tuy nhiên ngươi dù có thần thông tới đâu cũng phải chết. Thần linh sống lại đi, trận đồ hiển hóa!
Bốn người hét lớn.
Trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện một góc Đạo Đồ mơ hồ, sau đó tỏa hào quang rực rỡ, từ thiên linh cái lao ra thành thực thể chân chính.
Trận đồ!
Đây không phải là ánh sáng tạo thành mà là bốn góc trận đồ chân thật, tổ hợp trên hư không làm một, biến thành hình bán nguyệt chém về phía Diệp Phàm.
Điều này khiến hắn không thể không biến sắc. Hắc Hoàng tửng nói Pháp trận của Cổ Thánh khi dựng thành thực thể thì uy lực sẽ khủng bố hơn lên gấp mấy chục lần!
Khó trách bốn người này lại tự tin và tự phụ như vậy, nắm giữ một trận đồ cổ xưa, không phải chỉ đơn giản là một tòa đại trận.
Keng!
Thần quang ngũ sắc sau lưng Diệp Phàm bùng lên, năm thanh bảo kiếm lần lượt chém ra, cắt về phía tấm bảo đồ kia, phát ra âm thanh chói tai.
Bốn người vô cũng kinh ngạc, thân thể liên tục rung động, cổ đồ kia lập tức bị đánh thành bốn phần, trở về đỉnh đầu của bọn họ.
- Thúc dục tinh huyết, dùng trận đồ giết hắn!
Một người trong đó phun ra một ngụm tinh huyết, khiến một góc trận đồ dường như có sinh mệnh, tự động hô hấp, phun ra tinh khí thiên địa.
Ba người khác nghe theo, cổ trận đồ hợp nhất, chém về phía Diệp Phàm, xóa bỏ tất cả pháp tắc thế gian, chém đứt cả dấu vết của đại đạo.
Ầm!
Lần này Diệp Phàm trực tiếp thúc dục khí phách cương mảnh của Lục Đạo Luân Hồi Quyền, mạnh mẽ xông giữa thiên hạ, huyết khí như sóng thần màu vàng mênh mông ngập trời, đánh tan mây trời, ập xuống như trời sập!
Tiếng răng rắc vang lên, chói tai phi thường. Trận đồ đáng sợ này lại bị đánh bay một lần nữa, phân giải thành bốn phần. Bốn đại cao thủ đều phun tinh huyết, thân thể lảo đảo, sắc mặt xanh mét.
Bọn họ cầm các góc trận đồ, cẩn thận quan sát. Trên bề mặt chúng đã xuất hiện những vết rạn nhỏ, tuyệt đối là chuyện đáng sợ.
Lực công kích của đối phương lại mạnh tới mức nào chứ? Có thể đánh nứt cả trận đồ vô thượng, nếu đánh vào đòn nữa thì có lẽ có thể hủy diệt được.
Diệp Phàm không buồn không vui, trong lòng yên tĩnh. Hắn cho rằng bốn người liên thủ không hề yếu hơn Quân Uy Sơn chủ, biểu hiện trước đây là giả cả.
- Nguyên từ cấm thuật, giết!
Một người rống to. Sương mù mờ tối trên người bọn họ tái hiện. Đây là một lực lượng quỷ dị, từng luồng ma quang tỏa ra chói mắt, xuyên thấu thấu thiên địa, muốn giết chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm vung nắm tay, mạnh mẽ chống lại, chấn động leng keng, đinh tai nhức óc. Mỗi một đạo nguyên từ thần mang va chạm thì một luồng khí tức tràn ra đều phá hủy được cả một dăy núi, khủng bố khôn cũng.
Thứ này tuyệt đối là bí thuật cấm kỵ, thần năng siêu cấp. Bốn người đồng thời thi triển, hợp lại một chỗ khiến nhân vật cấp bậc con của Đại đế cũng phải động dung.
Diệp Phàm cũng chấn động. Loại diệu thuật vô thượng này nằm trong tay bọn họ quả thật khiến người ta ngạc nhiên thán phục. Nguyên từ lực không nằm trong ngũ hành, giết địch xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị.
Boong boong...
Tiếng rung vang đáng sợ truyền ra. Diệp Phàm giống như va chạm với trăm vạn thiên kiếm, quanh thân đều bị Nguyên Từ Tiên Quang bao phủ, có thể ma diệt tất cả công kích đại đạo.
Tứ tượng pháp trận tái hiện, mỗi góc trận đồ đều dung hợp với chủ nhân, bảo vệ thân thể bọn họ.
Mà bọn họ thả lỏng tay chân, hóa thành một đạo Nguyên Từ Tiên Quang, giống như bốn tia chớp hình người, tung hoành tấn công, đối chọi cứng rắn với Diệp Phàm!
Chuyện này tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của thế nhân. Sự cường đại của bọn họ người thường không thể lý giải nổi. Đây là thần thuật có diệu dụng vô thượng, chiếm hết tiên cơ.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng vung Lục Đạo Luân Hồi Quyền, mỗi lần đều khiến bọn họ chịu nhiều đau khổ, vài lần tiên quang bị chấn ảm đạm hẳn, chân thân hiển hóa ra, phun ra một ngụm máu lớn.
- Quân Uy Sơn chủ, giúp chúng ta đi. Người này mạnh quá!
Một người trong đó rốt cục không kìm nổi, vài lần hình thể chấn động suýt vỡ nát.
Ầm!
Diệp Phàm vung một quyền, phong lôi chấn động, núi sông thất sắc, nhật nguyệt lu mờ, đánh xuyên một người trong đó, khiến xương cốt toàn thân gãy nát, nửa người vỡ tan.
Sau đó ba người khác hóa thành Nguyên Từ Tiên Quang bay tới, trong nháy mắt chữa trị thương thế cho hắn. Bọn họ lúc này đồng mệnh tương liên.
- Thật sự là một loại bí thuật cường đại!
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Ầm!
Thần quang ngũ sắc hợp nhất. Năm thanh bảo kiếm phía sau Diệp Phàm biến hóa thành một thanh, bổ vào trận đồ tứ tượng vừa dung hợp một lần nữa.
Phụt! Phụt!...
Bốn người phun máu tươi, đánh bay tung ra ngoài. Trận đồ lại bị tách ra một lần nữa. sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, tràn ngập thần sắc không tin nổi.
Một người lại có thể cường đại như vậy sao? Độc chiến với bọn họ, bí thuật và trận đồ vô thượng đều không ngăn được!
Ầm!
Quân Uy Sơn chủ ra tay, tỏa ra thần uy ngập trời. Một bàn tay to bao phủ vòm trời. Đây là một bàn tay một thế giới, muốn bóp nát Diệp Phàm trong tay.
Nhưng chờ đợi hắn là một bàn chân khổng lồ màu vàng. Diệp Phàm đạp mạnh một cái, suýt nữa khiến bàn tay kia tan nát, ầm ầm chấn động mảnh liệt.
Diệp Phàm dùng sức mạnh phá vạn pháp, đạp một bước liền dẫm lên bàn tay kia, giằng co với Quân Uy Sơn chủ.