Già Thiên

Chương 1336: Ta chính là pháp



Dãy phố dài yên tĩnh có có thể nghe được cả tiếng kim rơi, sương mù máu tản ra, xương vụn đầy đất, thi thể man thú và binh khí vỡ vụn khắp nơi.

Nam nhân trẻ tuổi mặc áo tím đứng trên con đường, đánh gục một trong những cường giả của Thiên Hoang thập tam kỵ trước mặt mọi người, rung động lòng người, dường như là Ma Thần vô địch giáng thế vậy.

Chỉ có mỗi Diệp Phàm ở phía trước quán rượu nhỏ là nhẹ nhàng như không, thân thể cao lớn, tay áo phiêu động không nhuốm chút bụi trần, nâng chén hướng về phía nam nhân áo tím trên đường.

- Khói bốc lên cao, chư thiên nhìn xuống, Tiên vực muôn đời hiện. Kiếm khí như sương, khí nuốt tin hà cười ngông cuồng, chém đầu địch thủ trên cổ lộ vô tận...

Diệp Phàm uống một hơi cạn sạch tùy tay ném chén rượu ra đường. Trong sự im lặng tới tột cũng này chỉ có tiếng chén rượu vỡ tan, truyền vào sâu trong lòng người.

Mọi người đều biến sắc. Vào thời điểm này cường giả áo tím đã đủ rầm rĩ rồi, thiết kiếm quét ngang dãy phố, mây gió bốn phương di chuyển. Lúc này lại có người đứng ra, ngôn từ hết sức ngông cuồng, có thể nào không khiến người ta chú ý, đúng là khiêu khích nghiêm trọng rồi.

Một trong số ít Thiên Hoang thập tam kỵ trừng mắt nhìn, mà những binh sĩ vừa tới ánh mắt cũng lạnh lẽo, vây nơi này lại.

Chiến đấu tạm ngừng bởi binh sĩ của cửa thứ nhất của Nhân tộc đã tới, ngăn cách Thiên Hoang thập tam kỵ, lạnh lùng nhìn nam nhân áo tím giữa đường.

Tuy rằng đã ngưng chiến nhưng lúc này không khí lại càng khẩn trương, cũng không biết là đã có bao nhiêu người tới đây, đều chăm chú nhìn vào tình huống phát triển ở nơi này.

- Ngươi giết người trên đường, coi rẻ thành quy, bất kể là tới từ tinh vực nào cũng đều phải dùng mệnh kính pháp!

Trưởng binh nói lạnh như băng, huyết khí toàn thân tràn ngập, thiết y màu đen bao phủ thân thể tráng kiến, cầm thanh kiếm cong bằng đồng thau, sát khí tràn ngập không gian, tòa ra cảm giác áp bách.

Mọi người đều vô cũng kinh ngạc. Những binh sĩ này quá cường đại, nhất là người này, còn mạnh hơn so với nhiều người thí luyện.

Chuyện này khiến nhiều người phải suy nghĩ sâu xa. Bọn họ là đám người bại trận, không phải bại ở đây mà bại trong tinh không sâu xa, có thể nghĩ cũng biết đều là những cường giả vô địch.

Từ một nghĩa nào đó thì những người này đã đi trước con đường của bọn họ mười mấy năm, dù lui lại cũng vẫn không thể đàm luận anh hùng về bọn họ.

Vị Trưởng binh thủ cửa thành này càng khiến người ta khiếp sợ!

Không lâu trước đó, nam nhân trẻ tuổi áo tím kia không thèm để ý tới tiếng quát dừng tay của Trưởng binh, đánh một quyền nát lão thập nhất của Thiên Hoang thập tam kỵ, không hề nể mặt một chút nào.

Đúng lúc này, Trưởng binh ác nghiệt làm khó dễ, tất nhiên cũng chẳng có gì lạ. Mọi người đều biết cường giả áo tím cặp phiền toái lớn, tính mạng nguy tới nơi rồi.

- Ngươi không hỏi vì sao thần thức lại giết bọn hắn sao?

Nam nhân áo tím nói.

- Cần gì hỏi, giết ngươi là xong!

Trưởng binh nói giọng lạnh căm căm, hạ mệnh lệnh luôn, căn bản không muốn nghe hắn giải thích, muốn giết ngay lập tức.

Đám binh sĩ này chừng mười tám người, ai nấy đều long hành hổ bộ, tất cả đều rất hào hùng, tuy rằng thua trong tinh không nhưng lui lại được đây cũng đều là cường giả.

Ai nấy đều mặc thiết y, tài cao chót vót. Bọn họ cũng không cam lòng lui về, trong lòng vẫn còn ngạo khí như cũ.

Trưởng binh rất cường đại, là một nhân vật rất đặc thù. Nhưng dù là những vậy thì uy nghiêm của hắn cũng không thể để một đám người vây công.

Chỉ có tám tên binh sĩ tiến lên. Đây là thủ hạ của hắn, giao tình rất đậm, không hề có mâu thuẫn, ánh mắt lóe lên hàn quang, lao thẳng vào đạo thân của Diệp Phàm.

Ở cạnh phố dài, chân thân của Diệp Phàm cười ta, nói:

- Khí phách lắm, nắm quyền sinh sát trong tay, bễ nghễ cổ thành, muốn giết ai là giết.

- Ngươi là ai, bè đảng của kẻ này sao? Nếu ngăn ta giết người thì cũng sẽ giết ngươi mà không bị phán tội!

Trưởng binh nói giọng ác nghiệt, không hề che dấu sát ý.

- Ngươi không biết ta là ai sao?

Khóe miệng Diệp Phàm lộ nụ cười mia mai. Đối phương lúc trước xung đột với hắn, sau đó lại cũng Thiên Hoang thập tam kỵ chờ đợi hắn tới nửa đêm, làm sao lại không biết.

- Nhìn ngươi như thế, khẳng định là đồng đảng của hắn, bắt ngươi trước đã.

Trường binh lạnh lùng nói, cũng ra lệnh cho những người khác động thủ.

Kẻ xếp thứ tám trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lạnh giọng phụ họa:

- Chính người này khiêu khích chúng ta trước, sau đó kẻ mặc áo tím kia mới đột nhiên đánh tới, khẳng định là đồng mưu. Chúng ta nguyện trợ giúp Trường binh một tay, bảo vệ an bình của đệ nhất thành của Nhân tộc, bắt người này lại trước!

- Ai dám ra tay, ta vặn cổ kẻ đó,

Diệp Phàm đứng trước cửa quán rượu nhỏ, thần sắc lạnh đạm nói, giọng nói không cao nhưng lại chấn nhiếp lòng người.

Con đường đã loạn cả lên. Binh sĩ đều tới đây cả nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, cũng chẳng sợ cường giả nhắm vào mình, lời nói vang vang, rất có khí phách.

- Lớn mật!

Đôi mắt Trưởng binh lạnh lẽo, lên tiếng mắng, muốn đích thân động thủ.

Cũng lúc đó, mấy người xếp từ mười của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng vây hắn lại, muốn trợ giúp giết Diệp Phàm. Hôm nay bọn họ thật uất ức, vô cũng thống hận Diệp Phàm và người mặc áo tím.

Nhưng đúng lúc này nơi đây là truyền ra một tiếng hét thảm. Pháp lực của nam nhân mặc áo tím cao thâm, chiến khí bức người, đoạt được một thanh trường kiếm, chặt ngang lưng một binh sĩ, máu tươi phun tung tóe.

Địa phương này rốt cục khó có thể bảo trì yên tĩnh được nữa, ầm ầm một vùng. Bất kể là dân trong thành hay là người đi trên đường thí luyện đều khiếp sợ.

- Thế này không phải là quá nghịch thiên sao. Đi trên tinh không đạo mà lại giám đại khai sát giới ở cửa thứ nhất của Nhân tộc, đúng là hơi quá thể rồi.

- Hắn cuối cùng là ia. Ta không thấy rõ hình dáng của hắn, rõ ràng là như thực oai hình mà nhìn kỳ lại thấy rất mơ hồ.

- Đáng sợ, giết sạch cường giả. Trận chiến hôm nay hắn không có được uy danh hiển hách hoặc sẽ bị phân thây.

Đạo thân của Diệp Phàm cũng chưa chạy đi mà đoạt một thanh kiếm đồng, đại chiến chư địch, kiếm quang soàn soạt, giống như từng con Thương long liệt thiên.

Hắn không thể không thừa nhận đám binh sĩ này vô cũng đáng sợ, dùng mãnh phi thường, cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với năm người đạo cô trung niên. Bọn họ đều là nhân hùng của một vực.

Nhưng đi lên tinh lộ này nhất định sẽ phải va chạm với cường giả, trước mặt những cường giả thực sự thì một số vinh quang ngày xưa cũng chẳng là gì.

Chiến khí của Diệp Phàm mênh mông, hơn bọn họ rất nhiều, trong tay cầm một thanh kiếm đồng thau, hóa thành một con Bạo Long hình người, huyết sát tứ phương, không ai cản nổi.

Người tiến lên công phạt đều là thuộc hạ của Trưởng binh, đều có lòng muốn giết hắn.

Diệp Phàm tất nhiên cũng thể nương tay, trường kiếm reo vang, mùi kiếm trong trẻo mà lạnh lùng chiếu thẳng lên trời cao, chấn động cả ngàn trượng, rung động lòng người.

Sau đó kiếm khí lại nội liễm trong chớp mắt, từ sáng chói mắt tới âm đạm xảy ra trong phút chốc, thực sự quá khủng bố.

Thanh kiếm đồng mang phong cách cổ xưa chém xuống, xuyên qua mi tâm một gã binh sĩ thần sắc dữ tợn, đằng đằng sát khí. Phụt một tiếng, máu tươi bắn tung ra. Một vết máu chảy từ trên xuống, kéo dài tới tận hai chân.

Một tiếng kêu thê lương vang lên. Thân thể tên binh sĩ này bị chia làm hai nửa, máu tươi tuôn ra, hai phần thân thể ngã ra hai bên, cảnh tượng trông thật dọa người.

Sau mấy chục chiêu, tám đại cường giả đã có hai người ngã xuống. Tất cả đều do đạo thân của Diệp Phàm vung kiếm chém chết. Đó cũng không phải là người bình thường, máu tươi đỏ chói nhìn phát ghê người.

Mọi người khiếp sợ, lúc này chỉ qua chớp mắt mà người mặc áo tím bị tám vị cường giả đi trên tinh không cổ lộ vây công, không tới trăm chiêu đã giết hai người, uy thế khiến người ta kinh sợ.

Cũng chính bởi vậy Trưởng binh lúc này muốn nhằm vào chân thân của Diệp Phàm mà không ra lệnh nổi. Yết hầu của hắn phát ra một loạt âm luật trầm thấp, giống như ma rống vậy.

Hắn tự mình ra tay, cầm kiếm cong bằng đồng thau trong tay đánh về phía trước, bởi vì đây đều là những người hắn dùng tâm thu phục, đều là những Thiên Lôi hắn sai đâu đánh đấy, hết sức vì hắn.

Người trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng biến sắc, không tấn công chân thân Diệp Phàm mà lựa chọn nam tử áo tím, cảm thấy hắn có sức uy hiếp quá lớn, cần phải giết chết hắn trước.

Bốn vị thủ lĩnh còn chưa hành động, vẫn đứng ngoài quan sát. Đám thần kỵ xếp sau đồng loạt ra tay, tương trợ binh sĩ chém giết nam nhân áo tím.

- Ta tới giết ngươi!

Trưởng binh bước từng bước một, thiên địa biến ảo, phong vân thất sắc, giống như một vị quân chủ đi dạo, bễ nghễ thiên hạ, có khí thế duy ngã độc tôn.

Ở bên cạnh, một viên tinh tú khổng lồ hiện ra. Hắn giống như Tiên Vương cất bước, toàn thân được giáp trụ bao phủ, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo kinh người.

Hoa văn đại đạo rơi đầy trời. Đơn giản chỉ bước mấy bước mà đã khủng bố tới mức này, khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ đây là kẻ bại. Rốt cục là bị ai đánh bại, nghĩ nhất định phải có những chuyện cũ rất bất phàm.

Ầm ầm!

Kiếm cong trong tay hắn chém tới, đánh nát hư không, tạo thành khí thế vô địch chấn nhiếp hồn phách của người khác. Loại tự tin này đủ khiến mọi người kinh hãi. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Diệp Phàm cũng biến sắc. Trường binh này tuyệt đối còn cường đại hơn cả Quân Uy Sơn chủ, vậy mà lại phải lùi lại, trở thành người coi cửa thành, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Hắn rất lạnh lùng, không mừng không sợ, kiếm đồng trong tay bổ xuống. Lập tức kiếm khí mờ mịt, cuồn cuộn mãnh liệt giống như thiên hà đổ ập xuống, rung động lòng người.

Mọi người đều ngừng hô hấp. Đây là màn đối kháng của cường giả tuyệt đỉnh, là một trận long tranh hổ đấu hiếm thấy, đại quyết đấu chấn thế.

Keng.

Diệp Phàm dùng kiếm chém tới, cả vùng ký hiệu của đại đạo khuếch tán ra, mỗi một ký hiệu đều lóe lên rực rỡ, in dấu lên bầu trời, khiến mọi người phải hít một hơi khí lạnh.

Đây là thủ đoạn của cường giả tuyệt thế trên đường thí luyện, lý giải đại đạo tới mức độ kinh người mới làm được.

Một kích đơn giản, một kiếm tùy ý đều ẩn chứa chí lý của thiên địa, diễn biến vạn vật, là thể hiện của pháp tắc đáng sợ tới cực hạn, huy động thần tắc, va chạm giữa Đạo.

Ầm ầm!

Sáu tên binh sĩ xung quanh đều bị đánh bay, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu. Mà sau đó mấy người trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đuổi tới đồng tử cũng nhanh chóng co rút lại.

Diệp Phàm và Trường binh đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích chút nào. Thanh kiếm đồng thau và chiến qua tỏa ra một luồng uy thế ngập trời, dao động đẩy hết mọi người ra ngoài.

- Ngươi tưởng mình là chủ nhân của nơi này thật sao? Không kiêng nể gì, chỉ dựa vào lời nói của ngươi mà đòi định tội ta, muốn giết ta à.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

- Không, ở trong này ta chính là pháp, muốn chém ngươi vậy thì ngươi có thể làm gì?

Trưởng binh lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập hàn ý khiếp người.

- Cũng tiến lên giết hắn!

Một người trong sáu tên binh sĩ nói. Ai đúng ai sai đối với bọn họ cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ nghe lời Trưởng binh, vâng theo ý chí của hắn.

- Đừng ép ta đại khai sát giới.

Diệp Phàm vô tình nói.

- Vậy thì ngươi thử xem sao!

Trưởng binh lạnh lùng đáp, khuôn mặt bị thiết y và mỹ giáp che kín, không nhìn thấy hình dáng nhưng tiếng nói thì rõ là của một thanh niên. Hắn nói:

- Lúc này ta chính là pháp, muốn dẫn người giết ngươi, ngươi có thể làm gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.