Già Thiên

Chương 1340: Rửa Chân Bằng Đạo Nguyên



Oanh...!

Một quyền của Diệp Phàm đã đánh bay một tên Ma Thánh vừa dùng thủ đoạn độc ác với hắn ra ngoài, đập nát nửa người tên này, tiên huyết chảy đầm đìa, ngã xuống trong một dãy núi.

Mọi người ồ lên, một vị Cổ Thánh cứ như vậy bị đánh bay, chật vật không thành bộ dáng gì nữa, nguyên thần ảm đạm, gần như là một ngọn đèn cạn dầu.

Hưu...!

Đạo Chi Nguyên phát ra ánh sáng nhu hòa, nhưng lại chìm sâu vào trong lòng đất, lần này dường như đã vĩnh viễn biến mất, ngay cả mấy vị Cổ Thánh cũng không cảm ứng được.

- Vội vàng hiện ra một cái, lại lập tức biến mất như vậy, chẳng lẽ trong đó không có một người nào được tán thành ư, nó khinh thường việc dừng lại tại đây hay sao?

Rất nhiều người kêu to, vô cùng lo lắng, mà tám chín vị Cổ Thánh thì lại tuyệt vọng, cơ hội thế này đã trôi qua, không thể có được lần nữa.

Một bóng người nhoáng lên một cái, Diệp Phàm chìm sâu vào trong lòng đất, Nguyên Thuật vô địch được thi triển ra, bao phủ thập phương, truy tìm Đạo Chi Nguyên.

Đây là một hồi truy kích gian khổ, không thể không nói, Đạo Chi Nguyên có thần tính cực kỳ kinh người, cường đại như Diệp Phàm, lại còn có được bí quyết chữ Hành và Nguyên Thuật, vậy mà cùng thiếu chút mất dấu, ước chừng mất khoảng hai canh giờ, hắn mới xông lên tận trời, thi triển diệu thuật, giam cầm nó trên không trung.

- Hắn... bắt được Đạo Chi Nguyên...! Nguồn: http://truyenfull.xyz

- Trời ạ, chúng ta đã được chứng kiến một kỳ tích, muôn đời ít có. Nhưng mà kiếp này... mới cách hai mươi mấy năm mà thôi, lần thứ hai có người chiếm được Đạo Chi Nguyên!

Cả phiến chiến trường này trở nên sôi trào, ngay cả Long Mã cùng đều vung chân chạy như điên mà gào thét.

Trong lòng bàn tay Diệp Phàm, đang giam cầm một luồng sáng lớn bằng đầu người, vô cùng tường hòa thánh khiết, hiện lên các loại ký hiệu đại đạo, thần bí khó lường.

Rất nhiều người nuốt nước bọt, muốn lập tức đi tranh đoạt.

Nhưng mà ngay tại giờ khắc này, đã xảy ra một chuyện làm cho người ta phải khiếp sợ, Đạo Chi Nguyên lộ ra một luồng ý chí mơ hồ, truyền ra ngoài.

- Ngươi không được đạo tán thành, làm trái thiên địa, không thể đắc đạo thành Đế.

Luồng ý chí ngắn gọn này làm cho rất nhiều người mờ to mắt, nhìn về phía trước, ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Phốc...!

Đạo Chi Nguyên vỡ vụn, bay về phía bốn phương tám hướng, muốn một lần nữa quay về trong thiên địa hư vô.

- Người này vĩnh viễn không thể chứng đạo, thiên địa không thừa nhận, ha ha...!

Có người không kìm nổi phá lên cười.

Mà các thí luyện giả bước trên Tinh không cổ lộ, lúc này có khoảng một trăm năm mươi người tập hợp lại đây, nghe thấy thế cũng đều lộ ra dị sắc, rất nhiều người đều thở phào một cái.

Thiên địa lại không thừa nhận một tuyệt đỉnh nhân vật có thực lực cường đại, áp bách rất nhiều cường giả không thở nổi này.

Ông...!

Từ trong mi tâm của Diệp Phàm bay ra một cái đỉnh, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, có uy thế thôn phệ cả chín tầng trời, mười tầng đất, rung động lòng người.

- Ta làm gì cần ngươi tán thành, ngươi chỉ là thứ để ta sử dụng mà thôi!

Diệp Phàm phát ra âm thanh lạnh lùng, thi triển cấm Tiên Lục Phong, cướp lấy Đạo Chi Nguyên, một lần nữa nuốt nó vào trong đỉnh.

Đại đỉnh như vực sâu, nuốt cả thiên địa, từng đợt sáng mông luna kia đang điên cuồng tấn công vách đỉnh, nhưng lại thủy chung khó có thể thoát khỏi được, Đạo Chi Nguyên đã bị trói buộc ở bên trong...

Dưới sự trấn áp của cấm Tiên Lục Phong và Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, nó đã hợp thành một thể, bị bắt vào trong, mặc dù phi thường không cam lòng, nhưng lại không có cách nào chạy trốn cả.

- Đây là...!

Rất nhiều người rung động.

Từ xưa đến nay, người mà không được thiên địa tán thành thì cũng không phải là không có, Đạo Chi Nguyên sẽ vỡ vụn, quay về trong thiên địa, chưa từng có người nào có thể mạnh mẽ đoạt lấy cả.

Người trước mắt này lại cường thế như vậy, làm rung động lòng người.

- Không phù hợp với thiên địa, hắn lại cường bạo hợp nhất Đạo Chi Nguyên lại, trấn áp bên trong đỉnh, đây là người nào a?

- Từ xưa tới này không có người nào dám làm như vậy, sẽ bị trời phạt, tên này cùng quá mức làm càn rồi!

Mọi người khiếp sợ, quả thực không dám tin những điều này là thật, hợp lại Đạo Chi Nguyên, muốn mạnh mẽ trấn áp, để cho mình sử dụng.

Đột nhiên, một luồng khí tức khủng bố tràn ngập ra, trên bầu trời kia bỗna xuất hiện một dải trật tự thần liên, tươi đẹp như linh vũ của tiên phượng, chém ngang về phía Diệp Phàm.

- Trời phạt, trời xanh thật sự đánh xuống trừng phạt!

Rất nhiều người kinh hãi.

Đây là một thần liên sána chói, thần năng ghê người, ngang trời mà đánh tới, tấn công lại nơi đây, muốn chém chết Diệp Phàm.

- Đến rồi, từ xưa đến nay, rất ít người dám bất kính như vậy, Đạo Chi Nguyên sao có thể bị mạnh mẽ cướp đi như thế được, tất nhiên sẽ phải chịu trời phạt.

Nhưng mà, điều khiến cho mọi người phải cứng họng chính là, Diệp Phàm lại không chút sợ hãi nào, nâng quyền đánh cả bầu trời, dùng lực đối kháng với kiếp phạt, một nắm đấm bá đạo đã đập nát thương khung.

Ầm... ầm...!

Một hồi biến cố kinh thiên phát sinh, trật tự thần liên đẹp đè kia đã bị chặn lại, cảnh tượng thân tử đạo tiêu như mọi người đoán trước vẫn chưa xuất hiện.

- Kiếp phạt chiếu theo thực lực mỗi người mà động, luôn cao hơn một bậc so với kẻ bị phạt, từ đó hủy diệt, nhưng mà hắn lại có thể chặn được...!

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, cái gọi là kiếp phạt cũng không gì hơn cái này, những chuyện càng hung hiểm hơn so với thứ này mà hắn cũng đã từng gặp qua rồi.

Trật tự thần liên sáng chói chợt chấn động, trên bầu trời lập tức xuất hiện sấm rền chớp giật, xuất hiện ngàn vạn luồng kiếp quang, toàn bộ đánh về phía Diệp Phàm và cái đỉnh kia.

- Thiên kiếp, trời xanh tức giận rồi!

Cũng không có người đột phá cảnh giới, không có yêu nghiệt độ kiếp, chỉ là do Diệp Phàm khinh nhờn Đạo Chi Nguyên, nên mới bị thần kiếp đánh xuống ngay giữa ban ngày.

Các luồng sáng đáng sợ đang điên cuồng bay múa, điện mang hừng hực lấp lánh, bao phủ cả vùng trời này thành một biển lôi điện.

Xích... xích...!

Tia chớp đan vào nhaụ thành từng mảng, ức vạn đạo thần mang hợp lại cùng một chỗ, trở thành một thế giới sáng chói, toàn bộ nơi này đã bị bao phủ, khiến cho rất nhiều người đều biến sắc.

Lôi hải vô cùng vô tận này cũng buông xuống, thiên kiếp khủng bố đã xuất hiện, tiêu diệt hết thảy những gì dám ngăn cản, cảnh tượng tại đây giống như đang có một thiên thần rống giận, muốn xé nát vạn vật trên thế gian.

Mọi người cũng không quá sợ hãi, bọn họ đều là nhận kiệt một phương, mỗi người đều có pháp lực thông thiên, kiến thức phi phàm, rất nhiều thí luyện giả đến từ các tinh vực cổ xưa, tất nhiên cùng không chút sợ hãi, đều đã từng vượt qua lôi kiếp rồi.

Tuy vậỵ, một số người vẫn âm thầm kinh hãi, thất thanh kêu lên, đây quả thực chính là thần kiếp, lôi hải quá lớn. không thể ngăn cản, có mấy người có thể vượt qua thiên kiếp như vậy đây?

Ầm... ầm...!

Lôi hải khủng bố, mỗi một tia đều như một dải ngân hà rơi xuống, vô cùng rầm rộ, thần uy cái thế, đây không phải là thứ mà những thân thể máu thịt có thể chống lại được.

Bất kể là Ma quốc, Thần quốc, Cửu Thiên quốc độ, hay là thí luyện giả đi lên Tinh không cổ lộ, ai cùng đều rút lui, phân rõ giới hạn cùng hắn, sợ bị liên lụy đến.

Rất nhiều người kinh tâm đảm chiến, cảnh tượng như vậy cho thấy Diệp Phàm khảng định bị trời xanh không tha, bị nguyền rủa, hôm nay hơn phân nửa sẽ gặp phải kiếp nạn.

- Đáng tiếc, người này có thực lực cường đại như thế, tuyệt đối là người nổi bật trong số những người này, là một thế hệ nhân tài kiệt xuất, vậy mà lại khó có thể giữ mạng được.

- Chỉ trách hắn không biết chừng mực, dám khinh nhờn trời xanh, cựờng bạo thu lấy Đạo Chi Nguyên, tất nhiên phải gặp trừng phạt, ngã xuống là kết cục mà hắn phải chịu.

Có người thầm nghĩ đáng tiếc, tất nhiên cùng có người châm biếm, một cường giả vẫn lạc, thì lại là tin tức tốt đối với những người này.

Đám người Ma quốc, Thần quốc đang thì thào, chứng kiến cảnh tượng đáng sợ bực này, ai có thể yên tĩnh được, trên thế gian này, thiên kiếp là một trong những lực lượng đáng sợ nhất.

- Trong mấy chục năm qua, cùng đã chứng kiến một vài thí luyện giả độ kiếp, nhưng mà làm gì có mấy người có thể ứng phó với lôi kiếp uy thế như vậy đây, không biết hắn có chống đỡ được không.

Nhưng điều khiến cho rất nhiều người rợn tóc gáy chính là, trong lôi hải vạn trượng kia, Diệp Phàm căn bản không có một chút sợ hãi, hắn ngồi xếp bằng ở chỗ kia, dẫn lôi nhập thể, trước mi tâm lại xuất hiện một cái người tí hơn màu vàng, phun ra nuốt vào điện quang.

- Dan lôi nhập thể, dùng thiên kiếp để rèn luyện chân thân, người này thật sự là... nghịch thiên!

Mọi người kinh hãi, không kìm nổi hít một hơi khí lạnh, nhân vật bực này thật sự là rất hiếm có, trên toàn bộ Tinh không cổ lộ thì cùng chiếm được một chỗ đứng rồi.

Cảnh tượng tan xương nát thịt trong dự đoán lại không xuất hiện, thân thể Diệp Phàm vẫn ở đó cùng với người tí hơn màu vàng, cái đỉnh thì đưa tới lôi hải vô cùng vô tận, dùng để mà rèn luyện thân thể, sau đó nuốt luôn!

- Thật sự là khiến ta thấy bất ngờ!

Diệp Phàm thì thào.

Vừa rồi hắn thật sự cho rằng thiên địa có ý chí, muốn nhằm vào hắn mà trừng phạt, nhưng khi cẩn thận thể ngộ, lại nhận ra đây là một loại trật tự lực tồn tại một cách tự nhiên.

Đạo Chi Nguyên, quả thật hẳn là rất nghịch thiên, mô phỏng theo vũ trụ tối căn nguyên, về phần luồng ý chí mơ hồ kia... thì có chút quỷ dị.

Cấm Tiên Lục Phong có hiệu quả, hắn dùng chiếc đỉnh nuốt Đạo Chi Nguyên này vào trong đó, hợp lại thành một luồng sáng, cảm nhận được bên trong có rất nhiều ký hiệu, khủng bố mà thần bí.

Luồng ý chí mơ hồ kia đã biến mất, không còn xuất hiện nữa, tuy nhiên luồng sáng này vẫn bài xích hắn, rất khó dung hợp với hắn được.

Cấm Tiên Lục Phong phát uy, hoàn toàn che lại Đạo Chi Nguyên, chôn sâu nó bên trong đỉnh, ngăn cách khí tức cùng ngoại giới, kiếp phạt lập tức biến mất, lôi quang đầy trời nhanh chóng thối lui.

Diệp Phàm hoàn hảo không tổn hao gì, đứng sừng sững dưới vòm trời, tay áo phần phật, trên đầu có một cái đỉnh đang lơ lửng, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, buông xuống các dải tơ bảo vệ hẳn.

- Vậy mà lại không bị sao, thật là khó tin!

- Cái đỉnh kia... Trời ạ, đó chính là dùng căn nguyên Vạn Vật Mẫu Khí để luyện chế thành!

Diệp Phàm bị trời phạt, nhưng lại bình an vượt qua, khiến cho người ta phải kinh ngạc, lúc này sự chú ý của bọn họ mới từ Đạo Chi Nguyên chuyển dời đến chiếc đỉnh này, tất nhiên có rất nhiều người đã nhận ra nó.

Tiên liệu mà chỉ Đại đế cổ mới có, bất kể vào lúc nào, bất kể ở đâu, thì đều nhất định sẽ hấp dẫn người khác phải chú ý nhìn, trở thành một cơn phong ba, biến thành tiêu điểm chú ý.

- Đúng thật là... tinh túy của Vạn Vật Mẫu Khí!

Mọi người rung động, nuốt nước miếng, rất nhiều người bị kinh sợ, trong đầu sinh ra vô số ý tưởng.

- Đạo Chi Nguyên bị hắn hợp lại, thu vào trong đỉnh, chẳng lẽ lại có thể mạnh mẽ dung hợp hay sao?

Một ít người mang ánh mắt cháy bỏng, đây quả thực là một loại tiên duyên, đoạt được đỉnh thì cũng có thể đoạt được Đạo Chi Nguyên, cứ cướp được tới tay đã, còn ân oán tình cừu thì tính sau.

Một luồng huyết kiếm không tiếng động bổ về phía gáy của Diệp Phàm, đây là một kích tất sát, muốn giết chết hắn.

Cùng lúc đó, các loại binh khí khác cũng đều lóe ra thần huy, từ trong dăy núi, từ trên đám mây mà đánh tới, không ít cường giả đang cùng lúc ra tay.

Tiền tài động nhân tâm, huống chi là vật nghịch thiên bực này.

- Giết, lưu lại Đạo Chi Nguyên, ngươi không được trời xanh tán thành, giao nó ra đây!

Trận sát kiếp này tới rất đột ngột, sự yên lặng của chiến trường lập tức bị các tiếng động lớn này phá vỡ, mọi người cùng tấn công Diệp Phàm, muốn giữ hắn lại tại đây.

- Đậu móa lão trời già không có "lỗ ấy" kia! Chết tiệt! Nhiều người như vậy cùng vây sát, thật sự là xui xẻo tám đời rồi.

Long Mã nguyền rủa.

Diệp Phàm đại khai sát giới, đi lên Tinh không cổ lộ, vốn chính là gặp mạnh thì càng mạnh, tranh phong trong vô số các cao thủ.

Đối với những người muốn chân chính đạp lên trên Đế lộ, muốn đi lên vị trí tuyệt đỉnh, thì đây vốn chính là một con đường máu, nhất định sẽ có thây đầy đất, máu chảy thành sông, ở dưới chân, phải trổ hết tài năng thì mới được.

Các đời cường giả thì đều là một đường đánh xuống, dùng uy danh hiển hách như sấm rền để đi đến điểm cuối, không có con đường tắt nào cả, nếu không cũng sẽ đánh mất ý nghĩa ban đầu của việc xông lên Tinh không cổ lộ.

- Giết...!

Diệp Phàm cầm trong tay một thanh trường thương màu đen, đâm thùng trời đất, mỗi một lần xuất kích đều sẽ có người bị đóng đinh lại, quyết đoán mà lưu loát.

Phốc...! Phốc...!

Một khối, hai khối... Ba mươi bảy khối, toàn bộ đều là Đại ma, cuối cũng ước chừng có năm mươi bốn khối thi thể của Đại ma rơi đầy đất, ngã xuống dưới chân hắn, mỗi người đều bị xuyên thủng xương trán.

- A...!

Người của Thần quốc cùng kêu lên thảm thiết, thanh ầm kim trường thương trong tay Diệp Phàm nhanh như tia chớp, đánh chết sáu, bảy mươi vị cao thủ.

Đây là một cuộc giết chóc!

Tiên huyết văng ra khắp không trung, rất nhiều dân bản xứ, còn có cả thí luyện giả, lần lượt mất mạng dưới mũi mâu của Diệp Phàm, tiên huyết chảy đầm đìa.

Cuối cùng, Cổ Thánh cùng tham dự vào cuộc chiến. Diệp Phàm cực kỳ phẫn nộ, toàn thân phát sáng, các dị tượng được thi triển ra, trong thời gian ngắn đã hợp nhất lại, Tiên Vương, Kim sắc Khổ Hải, Hỗn Độn Thanh Liên đều hòa hợp thành một thể, phát ra khí tức khủng bố ngập trời.

- Phốc..!

Khi hắn dùng tay không xé rách một gà Cổ Thánh, toàn bộ mọi người đều im lặng, hắn tắm trong thánh huyết, giết ra naời phiến chiến trường này, không người nào dám ngăn cản nữa.

Trong nửa tháng sau đó, toàn bộ vùng cổ địa cùng không yên lặng, nơi nơi diễn ra huyết chiến, Diệp Phàm lại gặp phải vô số đám người tập kích, hắn cùng tiếp tục giết chóc một cách rất vô tình.

Tới cuối cùng, hắn đánh tới mức nhật nguyệt vô quang, thiên địa thất sắc, rất nhiều núi sôna vỡ nát, không còn tồn tại nữa.

Đây là một trường hạo kiếp, Diệp Phàm aiết Thánh, trấn áp rất nhiều người, sau đó không có người nào dám aây hắn, không dám tìm hắn gây phiền toái nữa.

Đương nhiên, cùng xuất hiện mấy lần nauy cơ, Vương của Thánh nhân từ Thần quốc, Ma quốc xuất hiện, nhưng đã bị hắn trốn thoát, không thể chiến một trận được.

Sau nửa tháng, với thể chất của Diệp Phàm mà cũng có chút mệt mỏi, liên tục đại chiến cùng thí luyện giả, dị tộc, trên thân thể đã xuất hiện vết thương ngầm.

Những kẻ bị hắn giết đã không dưới ngàn người, tắm trong tiên huyết, những nơi hắn đi qua, thì thi thể của chư hùng nằm đầy đất, đại chiến tới mức ai cùng phải khiếp sợ.

- Rốt cục đã xong!

Long Mã nhe răng trợn mắt, đối nó mà nói, đây là một loại giày vò, đánh tới mức thương tích đầy mình, vết thương lớp lớp.

Hồ nước trong suốt, mùi hoa sen thoang; thoảng, đây là một nơi có sương mù tràn ngập, hồ nước xinh đẹp như ngọc bích, lúc này bọn họ đang tình dường, khôi phục lại huyết khí tới mức tràn đầy.

- Đạo Chi Nguyên này rốt cuộc là gì?

Ven hồ có Kỳ lân thảo màu vàng đang sinh trưởng, linh khí phát ra bốn phía, cùng có cả dược quả, mùi thơm ập vào mũi, Long Mã vừa ăn một đống linh quả, vừa hỏi Diệp Phàm.

Diệp Phàm bày ra Khi Thiên trận văn, xuất Đạo Chi Nguyên ra, cẩn thận quan sát, cảm giác nó sâu không lường được, bên trong có các loại ký hiệu đang lưu động, ẩn chứa ý chí đại đạo vô cùng vô tận.

Lần này, Đạo Chi Nguyên vẫn chưa truyền ra ý chí, vào lần đầu tiên vỡ vụn, đã hóa thành từng đợt thụy khí tường hòa, muốn chạy ra bốn phía.

Thần sắc Diệp Phàm lập tức trở nên lạnh lẽo, Đạo Chi Nguyên quả thực không tán thành hắn, vậy mà lại tìm mọi cách để trốn tránh, không cho hắn tìm hiểu.

Long Mã cười hắc hắc, nói:

- Xem ra tiền đồ của ngươi không rõ ràng rồi, Đạo Chi Nguyên cực kỳ khinh thường ngươi đó!

Diệp Phàm thi triển cấm Tiên Lục Phong, một lần nữa tụ Đạo Chi Nguyên lại thành một luồng sáng, khiến cho nó không thể rời đi được, bị giam cầm chặt chè lại.

- Ngươi định làm gì vậy?

Long Mã hỏi.

- Rửa chân!

Diệp Phàm cười lạnh nói.

Hắn thật sự làm như vậy, sau khi cổ định luồng sáng này lại, hắn liên cởi chiến giày ra, nhúng hai chân vào trong luồng sáng này.

- Ta ngất, đừng a, ngươi... thực sự muốn khinh nhờn nó hay sao?

Long Mã muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Diệp Phàm làm rất dứt khoát, thiếu chút nữa nó đã cắn trúng đầu lưỡi.

Diệp Phàm ngồi trên một tảng đá hình con trâu ven hồ, dùng Đạo Chi Nguyên rửa chân, ngâm chân trong đó, cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí đang ẩn hiện.

Đạo Chi Nguyên kịch liệt rung động, muốn phân giải, nhằm về phía không trung mà đi, nhưng dưới loại Nguyên Thuật cái thế như cấm Tiên Lục Phong này, nó không thể chạy thoát được.

Long Mã đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, rồi sau đó thất thố, nói:

- Ngươi thực sự lấy nó rửa chân sao, đúng là bại gia tử, thiên lôi đâu, đánh xuống mau cho ta!

- Chẳng phải chỉ là Đạo Chi Nguyên thôi sao, nó thì tính làm gì, đạo của ta đâu cần nó tán thành.

Diệp Phàm ngồi trên tảng đá, vừa thưởng thức cảnh đẹp trong hồ, vừa rửa chân.

Tiên quang bắn ra bốn phía, luồng sáng này kịch liệt rung động, giống như sôi trào lên, nhưng lại vẫn không cách nào thoát được, thân thể Diệp Phàm vô cùng thoải mái, dùng nó ngâm chân, lỗ chân lông toàn thân cùng như giãn ra.

- Cảm giác thế nào?

Long Mã gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thật sự là không biết nói thế nào.

- Thật sự rất thoải mái!

Đây là đánh giá của Diệp Phàm, hắn cười cười, hắn biết rằng Đạo Chi Nguyên có chỗ trọng dụng, nhưng mà loại tiên vật bất hủ này lại không ủng hộ hắn.

- Ngươi cùng đến thử xem thế nào!

Diệp Phàm nói.

- Quên đi, sau này hãy nói. Điều này... rất điên cuồng, người khác hận không thể cung kính nó như cha mẹ, tổ tông, ngươi lại dùng nó để rửa chân!

Long Mã không còn cách nào khác, bắt đầu hỏi tiếp theo hắn định làm gì.

Hai ngày sau, Diệp Phàm ra tay, bắt đầu tranh đoạt địa bàn trên phiến cổ chiến trường này, bởi vì hắn đã nghe nói, còn có vài luồng Đạo Chi Nguyên nữa. vốn chúng là một thể, nhưng lần này lại chia ra thành vài luồng, phân tán trong các phiến cổ chiến trường, ngày nay đang bị người ta truy tìm.

Nửa tháng sau, trải qua hơn trăm cuộc huyết chiến, cùng với thi triển nguyên pháp vô thượng trên trời dưới đất có một không hai, Diệp Phàm lại đoạt thêm một cỗ Đạo Chi Nguyên nữa.

Bên trong thung lũng xạnh mát, chim hót giòn tan êm tai, Diệp Phàm nhất đâm xuyên một tên Đại ma, tiến vào trong đó, bắt đầu một lần nữa điều chinh trạng thái.

Thảm thực vật trong cốc rất um tòm, các cây cổ thụ to lớn mọc che trời, cũng có vài dòng suối mát, phi thường thích ý để ở lại.

- Diệp Phàm!

Trước vách núi có một cổ động, từ trong đó có một người tuổi còn trẻ đi ra, thanh tú đơn bạc, đây đúng là Nhuế Vĩ, trên người còn mang theo các vết máu nhàn nhạt.

Hắn tiến vào phiến chiến trường này, trải qua vài lần huyết chiến, sau đó liền ẩn phục xuống, bởi vì di chuyển tộc nhân từ chỗ sâu trong tinh không đến một viên Sinh mênh cổ tinh mới là muc đích lớn nhất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.