Già Thiên

Chương 1854: Năm tháng như đao chém thiên kiêu



Chiến trường thần thoại nứt ra, chưa từng có một thời đại nào thảm thiết giống như hiện tại, nhiều cường giả như vậy tham chiến, lập tức chết đi bốn đại chí tôn, vết máu loang lổ, thi thể hài cốt chí tôn nằm ngang dọc.

Diệp Phàm lạnh lùng mà khí phách, đứng sừng sững trên vòm trời, nhìn xuống chư thiên muôn đời, đầu đầy tóc đen bay phất phới như là một Ma Thần cái thế, bễ nghễ thiên hạ.

Một trận chiến này thực thảm thiết, hắn tự tay giết chết chí tôn, cường thế tới cực hạn, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho mỗi một chí cường giả ở đây.

Không nói gì khác, chỉ riêng bằng vào một mình hắn đã tuyệt đối có thể uy hiếp đến tồn tại của cấm địa Sinh Mệnh.

Chưa từng có, chỉ có một thời đại này, nhiều anh kiệt cái thế như vậy cùng xuất hiện, hắn như trước là hào quang rực rỡ, là một dị số, là Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử!

Một trận chiến này thực thảm thiết, từng Hoàng thái cổ đẫm máu, kết thúc trong ảm đạm.

Diệp Phàm lạnh lùng, nhưng cũng không phải là vô tình, một trận chiến này phát sinh chỉ vì lập trường bất đồng, bằng không sao có thể đại khai sát giới như vậy?

Hiện trường thực yên tĩnh, không có người nào nói chuyện, rất nhiều người đều có cảm xúc, dù sao đó là Hoàng của thái cổ, mỗi người đều có quá khứ huy hoàng cực hạn, trấn áp vũ trụ, uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất, vô địch trên trời dưới đất!

Bất kỳ một người nào đều là kiệt xuất như vậy, họ từng trẻ tuổi, họ từng nhiệt huyết sôi trào, họ từng thủ hộ chúng sinh, tòa sáng cổ kim tương lai, thiên hạ ai dám tranh phong cùng.

Nhưng, chung quy là mất đi, ở trong năm tháng lảo đảo mà đi, ở trên con đường trường sinh giãy giụa, kết quả là... họ thay đổi, ở trong suy bại chấm dứt cả đời.

Còn thật sự suy nghĩ nghiêm túc, mỗi người đều thật đáng buồn, từng rực rỡ như vậy, tự trong biển máu trên Đế lộ vượt qua, trở thành hạng người mạnh nhất muôn đời đến nay, thế mà kết quả lại là kết thúc như vậy.

- Năm tháng như đao chém thiên kiêu, trên con đường trường sinh xinh đẹp, khúc dạo đầu của máu và xương cốt, bức họa của một đời bi thương!

Diệp Phàm than nhẹ.

Những lời này vừa nói ra mọi người đều lòng có điều cảm giác: Đế và Hoàng điêu linh, đó là một bức họa đẫm máu loang lổ, bao nhiêu chua xót, bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu huy hoàng, bao nhiêu vinh quang, đều chôn vùi trong tiếng thở dài này.

Đại quân khua chuông gióng trống tiến lên, Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng dẫn người đi về hướng Bắc Đẩu Tinh Vực, bọn họ thật sự muốn đi bình định vùng cấm, không phải nói để nói mà thôi.

Mọi người kinh hãi, đây phai là khí phách lớn cỡ nào. Xưa nay chưa bao giờ có cuồng nhân như vậy, hắn muốn chung kết thần thoại vùng cấm, san bằng địa phương cấm kỵ xưa nay.

- Sát a!

Đại hắc cẩu gâu gâu điên cuồng! Từ năm đó bị bức phải rời Bắc Đẩu Tinh Vực, nó chỉ về qua một hai lần, thủy chung có một loại khúc mắc.

- Cuộc đời này chỉ có chiến, là giải quyết sạch tất cả phiền toái cho người đời sau!

Tiếng gào to động trời.

Đội hình Thiên Đình thật sự rất cường đại, có thể so với thời đại thần thoại, các loại cường giả cùng tồn tại một đời này, ngày nay tập hợp cùng một chỗ hướng về Bắc Đẩu Tinh Vực, muốn tiến vào cấm địa Sinh Mệnh.

Ven đường, các tộc vũ trụ tất cả đều run rẩy, đây phải là một lộ đại quân khủng bố tới cỡ nào, từ xưa đến nay, ai dám như thế?

Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, như là Thần linh cao cao tại thượng cần mọi người tới hiến tế và kính ngường ai dám bất kính, ai có thể phá được?

Khắp thiên địa đều ồ lên! Giờ khắc này mọi người vừa khẩn trương vừa sợ hãi, có chờ mong cũng có sợ hãi theo dối đội quân của Diệp Phàm.

- Đúng thật là một biến số! Kiếp này có lẽ sẽ phải cạnh tranh ra một người mạnh nhất trên lịch sử!

Bắc Đẩu hoàng khí mênh mông, sát khí chấn động muôn đời, phía trên cấm địa Thái Cổ treo lơ lửng một tòa Thanh Đồng Tiên Điện khí tường hòa lượn lờ, tiên quang buông xuống... nơi đó đứng sừng sững một nữ nhân tao nhà tài hoa.

Lỗ thủng lớn trên Đồng Điện sớm đã được tu bổ, tế luyện hoàn chỉnh.

Mà bốn đại cấm địa Cổ Quáng Thái Sơ, Thượng Thương, Tiên Lãng Mộ, Thần Khư, cũng có khí cơ cường đại phóng ra ngoài, hình thành một loại siằng co đáng sợ.

Đám người Dương Hi kinh hãi, nữ Đế ngạo cổ quán kim, bất cứ lúc nào chuẩn bị tế ra một kích, thân thể của nàng vượt thoát hồng trần, lại có một loại khí tức trường sinh bất hủ.

Nhìn không thấy dung mạo của nàng, không thấy được tiên nhan của nàng, nhưng giỜ khắc này, Đoạn Đức theo đội đến đây lại không kiềm nổi run run. Bởi vì Thôn Thiên Ma Quân ở trên đầu hắn tự chủ phát sáng, tản ra khí cơ sinh mệnh.

Hắc Hoàng, đạo sĩ vô lương đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh lại dời đi ánh mắt, ngậm chặt miệng lại, một câu cũng không có nói.

- Thánh thể Diệp Phàm ngươi hùng hổ dọa người, khinh người quá đáng!

Truyền đến một tiếng hét lớn.

- Không phải ta ép người, mà là các ngươi không biết thu liễm. Vũ trụ này không phải là trường thức ăn nuôi dưỡng các ngươi, ở đại thế hoàng kim ngày nay, các ngươi không còn có thể làm theo ý mình!

Diệp Phàm quát to.

Hắn phi thường uy nghiêm, giống như Thiên Đế xuống trần. Chính là các đệ tử Diệp Đồng, Dương Hi ở trước mặt hắn đều cảm nhận được một loại áp lực đáng sợ.

Càng đừng nói những người khác, phàm là chí cường giả theo tới Bắc Đẩu, theo dõi gợn sóng phi thường này đều trong lòng ngạc nhiên thán phục, Diệp Phàm đại thể đã thành, thiên hạ không người nào có thể kháng cự.

- Chúng ta là Hoàng tôn, thời điểm thủ hộ vũ trụ này, tổ tiên của ngươi còn ở dưới chân chúng ta cầu nguyện cúng bái đấy! Ngày nay ngươi muốn mưu nghịch hay sao?

Lại một thanh âm phẫn nộ quát mắng.

- Ta kính các ngươi đời thứ nhất, ta khinh thường năm tháng hơi tàn của các ngươi, các đời hắc ám náo động đã cắn nuốt bao nhiêu sinh linh, làm cho thiên địa đau thương vì các ngươi!

Diệp Phàm thần sắc bình tĩnh, nhưng thanh âm rất lạnh. Hắn nghĩ tới Cơ Tử, Cái Cửu U, Bạch Y Thần Vương... mỗi khi nhớ tới đều có một loại đau thương, tràn ngập tiếc nuối:

- Sau khi trải qua phong ba máu nhuộm thiên địa, ta từng thề: hy vọng sinh thời có thể bình định vùng cấm, không còn có hắc ám náo động!

- Cuồng vong!

- Các Đại đế tiền bối sớm đã đánh hạ cơ sờ kiên cố, chí tôn còn có thể còn lại mấy người? Cuộc đời này ta sẽ vì bình định cấm địa Sinh Mệnh mà huyết chiến tới cùng!

Thanh âm của Diệp Phàm rung động vũ trụ, loại lời thề này làm cho mọi người vừa giật mình kinh sợ vừa kích động.

Giờ khắc này, tất cả các đại tinh vực đều vang vọng thanh âm của hắn, ý chí vô địch cùng kết hợp với Thiên Tâm, làm cho vũ trụ đều "ù ù" nổ vang, vì hắn mà nung chuyển.

- Sát!

Diệp Phàm ra tay, hắn lựa chọn cấm địa Sinh Mệnh là Thần Khư. Nơi này cổ tích loang lổ, có di chỉ Thiên Đình thời đại thần thoại, như ban công, cung điện, có một số kiến trúc có lạc ấn trận văn của Đế Tôn tự tay khắc ra.

Năm đó Thiên Đình cổ giải thể, ở trong Thần chiến nứt ra chia năm xẻ bảy, rất nhiều Thần địa rơi xuống bát hoang vũ trụ, nơi này chính là một chỗ chính yếu.

"Ầm!"

Thiên địa chấn động, Diệp Phàm vươn ra một bàn tay to, mạnh mẽ nhổ lên Thần Khư, đưa vào trong tinh hà vũ tru.

Đây quả thực là thần uy cái thế, xem thường chí tôn ở bên trong, cường thế nhổ cả núi sỏng, động huyệt địa nơi đây, rung chuyển trời đất.

Người ở bên trong ra tay, nhưng cũng không thể thay đổi sự thực này, khó có thể ngãn cản hết thảy. Một bàn tay to vươn ra đánh tới, kết quả bị Diệp Phàm đẩy lui trở về.

- Sát!

Hầu tử kêu to, cầm trong tay Tiên thiết côn, thần thái uy mảnh, toàn thân bộ lỏng màu vàng dựng thẳng đứng, là người thứ nhất đánh giết đi vào, bởi vì nơi này có Bàn Đào cổ thụ của bộ tộc bọn họ.

Cây tiên dược này đã lưu lạc qua tay nhiều người, cuối cùng bị người của Thần Khư cướp đi, ngày nay hắn phải tìm về lại.

Đồng thời trong lúc đó, Đấu Chiến Tháng Phật cùng ra tay, tuy rằng đã rất già nua, nhưng lúc này lại khí phách dùng mảnh như nhau, một Thần Viên quyền nện xuống, long trời lỡ đất.

Vì để bình định vùng cấm, không có người nào sẽ lưu lại dự phòng, Lão Phong

Tử thiếu niên, Tiểu Tùng... mấy người toàn bộ phóng xuống, xâm nhập vào trong Thần Khư, bằng thủ đoạn cường hàn xuất kích.

Một thân ảnh vọt ra, ở trên bầu trời vỡ nát một khối tiên nguyên thật lớn, trực tiếp thẳng hoa cực hạn, là bị bức phải bất đắc dĩ đại chiến như thế!

Trong miệng hắn quát to:

- Các vị đạo hữu, các ngươi không ra tay còn đợi đến khi nào, chẳng lẽ thực chờ hắn tiêu diệt từng nơi hay sao?

Trong Thần Khư không ngờ lại chỉ còn có một mình hắn, ra ngoài dự liệu của mọi người, nhưng ở trong thôi diễn của Diệp Phàm, đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn nơi đây là chỗ chiến trường đầu tiên.

Giờ khắc này khí tức thiên địa hỗn loạn, Cổ Quáng Thái Sơ, Tiên Lãng, Thượng Thương đều chấn động mãnh liệt một trận, mấy cổ khí tức cường đại xông thẳng lên trời cao, có người sắp xuất thế.

Thế nhưng, "ầm" một tiếng nổ vang, một tòa Thanh Đồng Tiên Điện thật lớn bay lên, chiếu sáng cổ kim tương lai, lập tức ngăn cách Thần Khư với giới bên ngoài.

"Tiên khí!"

Ngay tức khắc trong Cổ Quáng Thái Sơ, Thượng Thương, Tiên Lãng Mộ đều có người cả kinh kêu lên, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Thanh Đồng Tiên Điện, mặt trên đứng một vị nữ Đế phong thái tuyệt thế.

- Một kiện Tiên khí chân chính!

Những lời này khiến mọi người sợ run, ba đại vùng cấm trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, bọn họ lập tức nghĩ tới rất nhiều.

- Lần này chinh phạt, ta chỉ diệt Thần Khư!

Diệp Phàm hét lớn.

Lòng người luôn như thế, ba đại vùng cấm chần chờ khoảnh khắc, dường như đang cân nhắc, bởi vì nếu xuất thể cái giá phải trả quá lớn.

"Ầm!"

Diệp Phàm quyết đoán ra tay, hắn như một đầu long báo, mạnh mẽ mà nhanh chóng, vượt ngang không trung, gia nhập trong chiến đoàn, lăng không đạp đến một cước, bá tuyệt thiên địa, không người nào có thể kháng cự.

Hắn mạnh mẽ đạp nát tất cả trận văn trong thiên địa, đạp trên nắm tay của chí tôn Thần Khư đánh lên hướng trên bầu trời kia.

Hai người va chạm, như thiên địa giao thái, khí tức tường hòa lúc đầu kinh thiên, nhưng ngay sau đó hoa máu văng khắp nơi. Diệp Phàm cùng hắn đều vận dụng lực lượng cực hạn, đem cả ngàn vạn chiêu áp súc lại trong một kích mạnh nhất này!

"Phốc!"

Cuối cùng, nắm tay của chí tôn Thần Khư nổ tung, máu thịt bầy nhầy, hắn lảo đảo thối lui.

- Sát!

Diệp Phàm rống to một tiếng, lại ra tay. Giữa hai người như thần long quấn lấy nhau, va chạm mạnh kịch liệt, máu tươi thỉnh thoảng bắn lên, nhiễm đỏ bầu trời vũ trụ.

"Ầm!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cuối cùng phát ra một tiếng nổ, Diệp Phàm tung một chưởng đánh hắn bay tung lên, ngay sau đó cầm sát kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn trong tay, quét ngang ra, chặt đứt ngang thân hắn, hoa máu tràn ngập ức vạn dặm.

Đen tận đây, hắn không tiếp tục ra tay nữa, bay lên trời, đi tới bên cạnh Thanh Đồng Tiên Điện, cùng với vị nữ Đế cùng nhau đối mặt với ba đại cấm địa Sinh Mệnh, giằng co không tiếng động.

Phía sau, đám người hầu tử, Nhân Ma đồng loạt ra tay, bao phủ chí tôn Thần Khư bị thương nặng. Nhất là thần chung của Kim Ô Đại đế giáng xuống, "keng" một tiếng, làm cho thân thể đứt đoạn của hắn lại xuất hiện vết rạn nứt.

Một trận chiến này hạ xuống màn che, một vị chí tôn cuối cùng của Thần Khư bị đánh chết, vũ trụ đều nổ vang, đạo của hắn tán đi, nguyên thần của hắn thành tro, các nơi thiên hạ đều kinh sợ.

Lại một vị chí tôn đi hết một đời của hắn: nửa đời trước huy hoàng, nửa đời sau dữ tợn, cùng với giãy giụa thật đáng buồn, khoảnh khắc cuối cùng chỉ còn lại có thê lương cùng với một chút máu kinh người kia!

- Năm tháng như đao chém thiên kiêu...

Diệp Phàm khẽ nói, nhìn từ xa Cổ Quáng Thái Sơ, Tiên Lăng, Thượng Thương mấy đại vùng cấm cuối cùng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.