Già Thiên

Chương 186: Kim Tự Tháp Trước Thái Cổ



Đây là một mỏ nguyên rất lớn, hơn một ngàn người vào trong khai thác mà không gian trống vẫn còn rất nhiều. Nhưng lúc này bên trong lại có những tiếng la thét sợ hãi vang lên, truyền ra khắp nơi.

Những người khai thác nguyên ở trong đang điên cuồng hướng ra miệng hầm mỏ nguyên bỏ chạy. Có thể thấy ở bên trong đâu đâu cũng là thạch cốt, chúng chồng chất lên nhau tạo thành những ngọn núi nhỏ, cứng rắn như những tảng đá lớn. Cảnh tượng bây giờ vô cùng hỗn loạn, người người giẫm đạp lên nhau.

Ngay chỗ sâu nhất trong quặng mỏ có sương máu phiêu động, hễ có người chạm vào thì người đó liền thét lên thảm thiết, sau đó biến thành một vũng máu, chết oan chết uổng.

Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa rối rít xuất thủ, người tế ra vũ khí, người dùng bí thuật, hợp sức lại ngăn chặn làn sương máu kia.

Nhưng dù là vũ khí hay bí thuật, toàn bộ đều không thể ngăn chặn làn sương máu này. Bên trong nó có ẩn chứa tính ăn mòn mạnh mẽ, mới nháy mắt mà đã có mười mấy món vũ khí bị hủy đi.

- Quỷ! Cứu mạng!

- Hắn có ba con mắt ở trên đầu, ta thấy quỷ thật rồi!

Những người khai thác nguyên bỏ chạy trối chết, miệng luôn gầm thét, vô cùng sợ hãi.

Diệp Phàm cảm thấy đại sự không ổn, dự cảm của mấy lão nhân khai thác nguyên đã gần như thành sự thật rồi. Tay chân hắn nhanh nhẹn, vội vàng chạy về phía trước, mới qua được mấy giây thì đã ra khỏi mỏ quặng. Cho đến khi chạy đến nơi hắn cảm thấy an toàn rồi, Diệp Phàm mới dừng lại.

Ầm!

Mỏ quặng bị đánh xuyên qua, đám tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa chật vật chạy ra ngoài. Trong đó có một người trung niên gần như điên cuồng, hoảng sợ kêu to. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến thành một vũng máu, rồi chết đi.

Hầm mỏ khai khác nguyên này hoàn toàn hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc vang truyền ra khắp nơi, người trốn được nơm nớp lo sợ, vội vàng tránh xa chỗ đó ra.

Cho đến nửa giờ đồng hồ sau, mọi việc mới yên lặng xuống. Gần ngàn người ở dưới hầm mỏ đào móc thạch cốt, cuối cùng chỉ có hơn ba trăm người chạy thoát được, những người khác đều chết ở bên trong.

Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa mặt trầm như nước, khi nãy họ cũng bị làn sương máu bao phủ, kết quả là có năm người chết thảm, bao gồm cả một trung niên tu luyện đến bí cảnh Đạo Cung.

Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ vội vàng bẩm báo lên trên. Quỷ mỏ xuất hiện chính là cảnh tượng bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

Không lâu sau đã có một vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa và bảy tám vị cao nhân nhanh chóng chạy đến, hỏi thăm tình huống cẩn thận.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là không có người nào nói được chuyện đã xảy ra thế nào, cũng không thể miêu tả kỹ càng được, chỉ nói là dường như đã thấy quỷ thật.

- Các ngươi lui hết về sau đi.

Thái thượng trưởng lão Lý Nguyên của Diêu Quang Thánh Địa quát lên một tiếng, vung chỉ như kiếm rồi chém tới phía trước.

Một cột sáng khổng lồ bắn ra, hóa thành một kiếm quang khổng lồ rồi bổ xuống phía dưới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Những tiếng vang như sấm truyền ra, cát bụi tung bay lên. Hầm mỏ này bị cắt mở ra, có thể thấy cảnh sắc ở bên trong tối như mực, trông rất quỷ dị.

Thái thượng trưởng lão Lý Nguyên tiếp tục bấm pháp quyết, đạo kiếm quang dài đến mấy chục trượng kia không ngừng chém xuống, mở toang mỏ quặng ra trước ánh sáng mặt trời.

Tất cả tảng đá bên trong cũng bị truyền ra ngoài xa vài trăm thước, rồi rơi xuống một cái hố sâu to. Rất nhiều thạch cốt cũng bị Lý Nguyên lấy ra, rơi vào một chỗ cách đó không xa.

Diệp Phàm ở bên cạnh quan sát mà trong lòng giật mình. Phần lớn xương cốt đều bị hóa thạch, nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy đó không phải là xương người, tuy có không ít sinh vật hình người, nhưng vẫn rất khác với Nhân tộc.

Đôi tay Thái thượng trưởng lão Lý Nguyên không ngừng chuyển động, lấy đại kiếm bổ mỏ nguyên ra, dùng thuật pháp cắp toàn bộ thạch cốt ra ngoài.

Trên mặt đất màu nâu đỏ nhanh chóng xuất hiện một ngọn núi thạch cốt, có khoảng hơn vạn cỗ.

Từng làn sương máu theo đó dâng lên, kiếm quang của Lý Nguyên vừa đụng vào lập tức có những âm thanh xoẹt xoẹt phát ra, sau đó bị tan rã. Lý Nguyên vung ống tay áo lên, pháp lực hùng hồn đánh sương máu tan xơ xác rồi đẩy mạnh lên trời cao. Qua một hồi lâu sau, mọi thứ ở nơi này mới bình tĩnh lại.

Sau đó hắn thi triển bí thuật, ngưng tụ pháp lực mình lại thành một bàn tay lớn, bắt đầu xuống dưới mỏ tìm kiếm.

Mặt đất ở nơi đây nhất thời run rẩy, bàn tay to kia thu lấy toàn bộ đá ở bên dưới để lên trên mặt đất.

- Ma quỷ!

- Đúng là ma quỷ kia!

Đó là một tảng đá bằng máu, trong đó có một khối nguyên to như chậu nước rửa mặt vậy. Thể tích một khối nguyên lớn như vậy rất hiếm thấy, cực kỳ trân quý, quáng mạch nào có một khối nguyên lớn như vậy đều có thể được gọi là một mỏ giàu nguyên.

Điều làm người ta giật mình là bên trong khối nguyên đó hình như có một vật gì, không được tinh khiết.

Ngay trên bề mặt khối nguyên này có một chất lỏng đỏ lòm, hình như là máu. Khi nãy có một khối nguyên bị người khai thác đập trúng, làm cho máu bên trong chảy ra, nên mới phát sinh thảm kịch như vậy.

- Rốt cuộc sinh vật này cường đại đến mức nào, máu hóa thành sương máu mà cũng có thể giết chết tu sĩ bí cảnh Đạo Cung...

Mấy vị cao nhân Diêu Quang Thánh Địa cả kinh trong lòng.

Thái thượng trưởng lão Lý Nguyên cũng nhíu mày.

Bên trong khối nguyên thứ ba có một ngón tay trong suốt, vô cùng mỹ lệ, giống như một chất dịch trắng noãn vậy. Tuy đây chỉ là một ngón tay, nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được sự bất phàm, dường như bên trong có ẩn chứa rất nhiều tinh khí sinh mệnh.

Khối nguyên thứ tư càng làm người ta giật mình hơn, bên trong có nửa cái đầu lâu, trên mặt có những cái vẩy rất mịn, giữa trán còn có một con mắt thứ ba, tóc đen nồng đậm, nhưng cái đầu lại bị chẻ thành hai nửa.

- Hẳn là hai loại sinh vật, ngón tay mảnh khảnh và nửa cái đầu kia rõ ràng không phải cùng một thân thể.

Mấy vị cao nhân rất giật mình.

- Bốn khối nguyên này rất quan trọng, ta phải đích thân đưa về Thánh Địa.

Thần sắc thái thượng trưởng lão Lý Nguyên ngưng trọng.

Mặc dù không phải thần nguyên tuyệt thế trong truyền thuyết, nhưng bên trong lại có phong sinh vật, giá trị mấy khối nguyên này không thể nào đo lường được.

Hắn phong ấn bốn khối nguyên này lại, sau đó vung tay áo lên thu vào bên trong. Tiếp đó, hắn lại quan sát cẩn thận những tảng đá ở trên mặt đất.

Trong những tảng đá được lấy lên cùng với bốn khối nguyên kỳ lạ kia còn có hai khối thạch cốt bị vỡ vụn. Một khối tinh tế, một khối thô to, cũng là hai loại sinh vật khác nhau. Mặc dù chúng có hình dạng con người, nhưng tuyệt đối không phải là loài người, một cỗ thạch cốt có sáu tay, khối khác lại có một cặp cốt cánh.

Diệp Phàm ở xa nhìn thấy như vậy thì thầm chắc lưỡi hít hà, những thứ đó đều là sinh vật cường đại. Nhưng sao hôm nay lại không thấy nữa?

Ầm! Ầm!

Đột nhiên cái mỏ nguyên to lớn đó lún xuống dưới đất, làm cho tất cả mọi người cả kinh. Mỏ nguyên lún xuống tạo thành một cái động to lớn đen nhánh.

Ở bên dưới cái mỏ quặng được bọn người Diệp Phàm khai thác khi nãy còn có một cái động không đáy!

Đay không phải là hố sâu do con người đào móc tạo ra, mà đã sớm tồn tại từ lâu, lúc này mới hiện ra bên ngoài.

Một cỗ khí tức âm hàn đáng sợ xông thẳng lên trời, làm cho tất cả mọi người rùng mình.

Thái thượng trưởng lão Lý Nguyên của Diêu Quang Thánh Địa cũng không thể bình tĩnh được nữa, nói:

- Xem ra đây không phải là nơi tầm thường.

Hắn lệnh cho mọi người lui về phía sau, rồi tự mình để thần niệm đi xuống dưới quan sát. Sau đó dùng hết khả năng, bắt đầu sử dụng bí thuật vô thượng.

Ầm!

Cả một phương không gian bị chấn động, mặt đất màu nâu đỏ cũng nứt vỡ ra. Hắn dùng Diêu Quang Thần thuật để cho cả mỏ quặng này bay lên trên, đây là một bí thuật tương tự như đại bí thuật di sơn đảo hải vậy.

Những tảng đá lớn bay loạn, mặt đất nứt nẻ ra, cái hầm mỏ nguyên đó không ngừng bay lên, có rất nhiều tảng đá bị ném bay ra xa.

Thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa vận chuyển bí thuật làm cho bề mặt quả đất mấy trăm dặm bị chấn động kịch liệt.

Cái động sâu lớn được chôn cất ở dưới không còn bị trũng nữa, từ từ nổi lên trên.

- Trời ạ...đây là cái gì?

Cả vùng đất màu đỏ bị chấn động, khí tức bức nhân càng lúc càng trầm trọng hơn, một khối kim khí sáng bóng lạnh lẽo xuất hiện.

- Một khối sắt to lớn!

Theo sự rung chuyển của mặt đất, cái động sâu không thấy đáy đó từ từ trồi lên, hoàn toàn ngang bằng với mặt đất.

Đây là một mảnh đất bằng phẳng vô cùng kiên cố, được dùng để xây cất. Dọc theo phương viên mấy dặm còn có mấy cột đá khổng lồ đâm thẳng lên trời cao.

Mà ở chính giữa mảnh đất này có một kim tự tháp được đúc bằng kim khí, cao khoảng trăm thước. Toàn thân kim tự tháp có màu xanh, ánh sáng kim khí vô cùng sáng bóng, không hề có chút tì vết.

Diệp Phàm cả kinh, đây là cái gì?

Phía trên kim tự tháp có khắc những đồ họa mặt trăng, mặt trời, ngôi sao, từng biểu tượng lóe sáng lên.

Kim tự tháp khổng lồ này được chế tạo bởi một loại kim khí không rõ, ít nhất cũng là đồ xuất hiện từ thời thái cổ, thậm chí còn có thể sớm hơn, nhưng sức mạnh thời gian lại không thể hủy diệt nó.

Thái thượng trưởng lão Lý Nguyên cau mày, sau đó vung tay áo lên, muốn thu hồi kim tự tháp khổng lồ này.

Nhưng kim tự tháp này lại làm hắn kinh hãi, hắn liên tục phát lực đúng là làm kim tự tháp này rung chuyển, nhưng lại không thể nào thu hồi vào trong tay áo được.

- Có cổ quái!

Lý Nguyên đi tới gần, vận chuyển thần lực đánh về kim tự tháp. Các biểu tượng mặt trăng mặt trời ngôi sao trên kim tự tháp nhất thời lóe sáng lên, rồi hút lấy Lý Nguyên vào bên trong.

Tất cả cao nhân Diêu Quang Thánh Địa ở phía sau đều giật mình, hiển lộ thần sắc lo lắng.

Ầm!

Kim tự tháp màu xanh lay động làm cho người ta hít thở khó khăn, không ít người phàm té ngã xuống mặt đất.

Một lát sau, các biểu tượng mặt trăng mặt trời ngôi sao lại phát sáng lần nữa, Lý Nguyên sắc mặt trắng bệch bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng hắn chảy máu, lảo đảo lui về phía sau.

- Lùi ra sau, tất cả mọi người lui về phía sau, không nên tới gần nơi này!

Miệng hắn vừa hét lớn, vừa lảo đảo lui ra sau.

Diệp Phàm giật mình, rốt cuộc trong kim tự tháp có gì cổ quái mà cả thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa cũng phải kinh sợ như vậy.

- Nơi này có bí mật trọng đại, phong tỏa toàn bộ tin tức ở đây lại. Ta lập tức trở về Diêu Quang Thánh Địa, các ngươi không được tới gần.

Lý Nguyên trịnh trọng hạ lệnh rồi vội vã rời đi. Hắn chuẩn bị vượt qua hư không.

Khu vực khai thác nguyên thứ mười lăm trở thành cấm địa, căn bản không cho phép ra vào. Diệp Phàm cau mày lại, nơi đây xảy ra những việc như vậy làm hắn không muốn ở lại nữa, nhưng tình thế trước mắt lại không rời đi được.

Ngày thứ tư thái thượng trưởng lão Lý Nguyên rời đi, Diêu Quang Thánh nữ bay tới đây, mang theo tin tức là Thánh Chủ Diêu Quang Thánh Địa không lâu sau sẽ đích thân đến.

Khóe miệng Diệp Phàm giật giật vài cái, thầm kêu xui. Diêu Hi đến rồi, nếu như bị nàng phát hiện ra, chắc chắn sẽ lóc cả da thịt hắn ra.

Nhìn thấy Diêu Hi, hắn cảm thấy người này vẫn như xưa: dung nhan tuyệt sắc như một viên minh châu lộng lẫy, ngọc thể lấp lánh, xinh đẹp đến nỗi làm người ta hít thở khó khăn.

Mấy ngàn người phàm nhìn thấy nàng cứ cho rằng là tiên tử hạ phàm, không ít người có hành động thất thố, sau đó sinh ra cảm giác tự ti.

Diệp Phàm núp đằng sau mấy ngàn người phàm, cũng không lo lắng bị nàng nhận ra. Hắn âm thầm bĩu môi, tiên tử gì chứ, áo ngực còn ở trong ngực hắn đây này.

Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, chắc chắn mấy Thánh Địa sẽ bị chấn động không thôi.

- Không thể để tin tức lọt ra ngoài, phong tỏa hoàn toàn khu vực khai thác nguyên thứ mười lăm lại, dù là ai cũng không được ra ngoài.

Âm thanh tự nhiên của Diêu Quang Thánh nữ quanh quẩn khắp nơi.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Diêu Quang Thánh nữ dừng lời mình đang nói lại, vẻ mặt nàng ngẩn ngơ, dường như rất giật mình.

Diệp Phàm khẽ động trong lòng, chẳng lẽ đối phương phát hiện mình sao, không thể như vậy được.

Cùng lúc đó, các tu sĩ khác của Diêu Quang Thánh Địa cũng kinh hô.

- Ngươi...ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?

Diệp Phàm nghe vậy liền xoay người nhìn về kim tự tháp. Đằng trước tòa kim khí khổng lồ tản phát ánh sáng màu xanh ấy, không biết từ khi nào đã có một bà lão đứng trước.

Bà ta xuất hiện mà không một ai hay biết, giống như từ trong hư không bước ra ngoài vậy.

Bà ta đang quan sát kim tự tháp, miệng thì thầm gì đó.

Phải biết rằng khu vực khai thác mỏ thứ mười lăm là một vùng đất màu nâu đỏ trống trải mênh mông, nếu như có người ngoài phát hiện, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nhưng trước đó mọi người lại không thấy được người này.

Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ, lẩm bẩm:

- Là bà ta!

Hắn không ngờ rằng lại gặp bà lão này một lần nữa ở tại Bắc vực.

Năm xưa, vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão điên ở ngoài cấm địa Thái Cổ, bà lão này đã từng xuất hiện môt lần. Cũng nhờ bà ta nói mà Diệp Phàm mới biết được lão điên là người của sáu ngàn năm trước.

- Bà ta là người cùng thời đại với lão điên, sao lại xuất hiện ở đây...

Diệp Phàm cả kinh trong lòng.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.