Già Thiên

Chương 286: Cửu Bí Tại Lệ Thành, Phong Vân Lại Tái Khởi



Lệ thành, hai bên phố thành này có rất nhiều cây thần lam, cành cây sum xuê, phiến lá có màu xanh da trời xinh đẹp tỏa ánh sáng lung linh. Đây là một loại cây đặc biệt, dù cây đã khô nhưng vẫn lóe sáng như thủy tinh màu xanh da trời vậy.

Trên đường cổ phía trước có một thiếu nữ áo tím đang bước đi, người này trông chỉ mười bảy mười tám tuổi, lông mày đen của nàng khẽ cong, trong mắt ẩn chứa linh khí, vô cùng xinh đẹp. Vừa nhìn qua, người khác đã có cảm giác nàng như một tinh linh đang nhảy múa động lòng người, làm cho người ta phải động lòng.

- Cơ Tử Nguyệt...

Diệp Phàm chỉ đứng ở đằng xa, không dám đi lại gần, bởi vì hắn cũng thấy được một người trẻ tuổi khác. Danh tiếng người này lừng lẫy khắp Đông Hoang, được xem là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất - Cơ Hạo Nguyệt.

Diệp Phàm có ân oán sâu đậm với gia tộc này, lúc ở Nam vực đã từng thiêu chết thái thượng trưởng lão bọn họ, cách đây không lâu còn chém chết bốn gã đệ tử trẻ tuổi tại Khúc Châu, ân oán thật sự quá sâu. Nếu như Cơ Hạo Nguyệt phát hiện hắn, chắc chắn sẽ xuất thủ vô tình.

- Tướng đi như rồng bay hổ bước, tinh khí toàn thân sung mãn, xem ra những vết thương do đại đệ tử Khổng Tước vương gây ra năm xưa đã khôi phục hoàn toàn.

Diệp Phàm tu luyện thuật pháp "cải thiên hoán địa", có thể thay đổi cả dung mạo và khí chất, nhưng hắn vẫn rất kiêng kỵ. Thánh thể và Thần thể có cảm ứng lẫn nhau rất mạnh mẽ, cũng vì nguyên nhân này mà khi ở Thái Huyền môn, hai người đã không tự chủ được giao thủ với nhau.

- Bọn họ tới Lệ thành làm gì?

Hắn biết hai người tới Bắc vực là muốn tham gia Dao Trì thịnh hội, nhưng lại không biết vì sao họ lại dừng chân ở Lệ thành.

Diệp Phàm đã sớm thay đổi dung mạo trước khi vào thành, lúc này hắn mặc một bộ đạo y, nhìn giống hệt một tiểu đạo sĩ, dĩ nhiên là dung mạo không hề giống như tiểu đạo sĩ hắn đã từng giả trang trước kia.

- Tu vi của ta hiện giờ tiến nhanh, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia, hẳn có thể khống chế thân thể tốt hơn, có lẽ sẽ không có phản ứng gì với Thần thể.

Diệp Phàm muốn thử xem một chút.

Hắn làm như vậy là có nguyên nhân, sắp tới hắn sẽ tới Dao Trì thánh địa dự thịnh hội, chắc chắn sẽ gặp phải Thần thể Cơ Hạo Nguyệt. Nếu như lúc đó đôi bên có cảm ứng lẫn nhau, hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Phàm thu liễm khí tức, áp chế tu vi của mình xuống đến mức làm cho mình giống như một người bình thường, rồi dọc theo đường cổ bước tới phía trước.

Khoảng cách càng lúc càng gần, hắn bình tĩnh vận chuyển đại pháp "cải thiên hoán địa" được ghi lại trong Nguyên Thiên thư, áp chế bổn nguyên của bản thân.

Rốt cuộc đã đến gần Cơ Hạo Nguyệt rồi, nhưng thân thể của hắn không phát sinh cảm ứng đặc biệt nào, đối phương cũng không cảm thấy được gì.

Đường phố có rất nhiều người đi qua đi lại, dòng người tấp nập không dứt, Diệp Phàm cũng chỉ đi thoáng qua hai người này như bao người khác. Khi đi qua rồi, Diệp Phàm cũng không dừng lại, cứ tiếp tục đi tới.

Đồng thời, Diệp Phàm cũng cảm nhận được thực lực Cơ Hạo Nguyệt bây giờ đáng sợ hơn trước rất nhiều, thâm sâu như biển rộng, không thể nào đo lường được. Trông hắn cứ như một thần linh đang ẩn giấu, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát chiến lực kinh thiên động địa.

Còn Cơ Tử Nguyệt càng lúc càng xinh đẹp hơn, lúc nàng cười, má lúm đồng tiền hiện rõ ra, đôi răng trắng tinh sáng bóng hấp dẫn người làm nàng trông thật khả ái và thông minh.

- Tử Nguyệt, muội đang nhìn gì vậy?

Cơ Hạo Nguyệt hỏi, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, hắn rất thương yêu muội muội của mình.

- Tiểu đạo sĩ vừa đi qua có chút đặc biệt...

Dường như Cơ Tử Nguyệt đang nhìn gì đó.

- Một tiểu đạo sĩ thôi, không có gì đâu. Nếu như có gì khác lạ, thân thể của ta sẽ có cảm ứng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cơ Hạo Nguyệt lắc đầu, nói.

Diệp Phàm nhẹ nhàng bước đi trên con đường cổ, không có ý định dừng lại.

Lệ thành, có thể nói đây là một tòa thành lớn có nhiều cây cối. Mặc dù đường phố ở đây phồn hoa, xe ngựa rất nhiều, nhưng cảnh sắc vẫn rất đẹp đẽ, thỉnh thoảng còn thấy được vườn hoa và hồ suối.

Đột nhiên, Diệp Phàm giật mình, hắn lại thấy một người quen - Ngô Trung Thiên.

Người này có thân hình cao lớn, đôi mắt to như mắt báo, râu rậm trên mặt có rất nhiều, nhìn từ xa thật giống như một con hổ mạnh mẽ, vô cùng tráng kiện và khôi ngô. Hắn là con cháu của thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ năm - Ngô Đạo, cũng là huynh đệ kết nghĩa của mấy người Đồ Phi, Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu.

- Sao hắn ta cũng tới đây? Chẳng lẽ ở Lệ thành có việc gì đó lớn lao sắp xảy ra?

Diệp Phàm tự hỏi mình.

Ngô Trung Thiên tuyệt đối là một cường giả tuyệt đỉnh trong những người trẻ tuổi. Đám người Đồ Phi không địch lại Diêu Quang thánh tử, đã từng mời người này xuất thủ. Tuy Ngô Trung Thiên nói rằng mình không phải là đối thủ Diêu Quang thánh tử, nhưng lại đích thân tới gặp, từ chỗ này suy ra, chiến lực của người này rất cường đại.

"Xoẹt"

Bỗng nhiên Ngô Trung Thiên di chuyển một chút rồi biến mất, không còn thấy gì nữa. Mà ở đường phố bên cạnh có một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, Diêu Hi như một đóa hoa sen thần thánh vừa chớm nở, nhẹ nhàng đi tới.

Dáng người nàng ta thon dài, xinh đẹp kiều diễm, giống như một yêu tinh tuyệt sắc vậy, phong thái động lòng người. Nhưng trên người nàng ta lại có khí chất thánh khiết, cơ thể trong suốt càng tôn thêm khí chất ấy, giúp cho nàng ta có một loại thần vận xuất trần, làm người ta có cảm giác không thể khinh nhờn được.

- Không đúng! Nhất định đã có việc gì đó, nếu không, sao bọn họ lại cùng tới tòa thành này chứ...

Diệp Phàm nói xong liền tránh đi, hắn không muốn gặp lại vị Thánh Nữ Diêu Quang thánh địa này.

Sau đó, hắn có chặn đường đi của một số người đi trên đường, hỏi thăm bọn họ gần đây có việc gì lớn không, nhưng những người đi đường lại lắc đầu, không biết gì hết.

Lúc này đã đến giữa trưa, Diệp Phàm tìm một chỗ ăn cơm. Vừa ăn cơm hắn vừa nghe nghóng mọi người bàn luận với nhau, đáng tiếc, vẫn không có kết quả gì.

Mọi việc ở nơi đây vẫn rất bình thường, tựa như không có chuyện gì đặc biệt sẽ xảy ra cả.

Sau khi cơm nước no nê xong, Diệp Phàm lại đi quanh tòa thành này. Hắn phát hiện các Thánh Địa và thế gia Hoang Cổ đều mở đổ thạch phường ở cổ thành này.

- Hay là tới đổ thạch phường thử vận may một chút? Có khi lại được tin tức gì đó.

Hiện giờ trong tay hắn chỉ còn có năm ngàn cân nguyên, nếu như muốn tiến vào cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung thì cần phải có vạn cân nguyên lận.

Nguyên, đây chính là đồ vật hắn cần nhất.

Cho đến lúc này, hắn vẫn luôn cẩn thận nghiên cứu Nguyên Thiên thư, một khi đã nắm giữ tương đối rồi, hắn sẽ tiến vào Thánh thành ở Bắc vực.

- Tu hành...là một vấn đề lớn.

Mỗi khi nghĩ đến số nguyên khủng khiếp mình cần dùng, hắn cảm thấy hơi nhức đầu.

Trong mấy ngày vừa qua, hắn đã thử tu hành thần thuật dành cho việc tu hành một bí cảnh đã lấy được từ di hài Thánh Hiền thượng cổ kia, nhưng hắn phát hiện được một điều, tốc độ tu luyện thật sự quá chậm.

Vốn hắn không cần vội vã tìm kiếm nguyên như vậy, nhưng sau khi thấy kết quả này, hắn phải suy nghĩ một lần nữa: có lẽ mình nên tu hành theo cả hai cách. Việc tu luyện một bí cảnh cũng cần phải có nguyên trợ giúp, nếu như có thể từ đó phá vỡ hạn chế tiến vào bí cảnh Tứ Cực, hắn sẽ có thêm một lựa chọn nữa.

- Chuyên tu một bí cảnh không tốt, hiệu quả thật quá chậm. Mà bây giờ mình lại cần tăng thực lực lên...xem ra phải tìm cách thu thập nguyên, cứ bước vào cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung trước đã.

Diệp Phàm chọn tới chọn lui, cuối cùng tiến vào "Kỳ Thạch phường" do Diêu Quang thánh địa mỏ ra. Đây là một mảnh đất rộng lớn, bên trong có rất nhiều cây cối, trong đấy có những cổ thụ nhiều năm, hoa cỏ dưới đất xanh um.

Cảnh sắc thật tươi đẹp, ngay cả những nguyên thạch vốn được dùng để cắt thạch cũng đã trở thành một phần của mảnh vườn hoa này. Lúc mới nhìn, người ta có cảm giác đây không phải là nơi cắt thạch, trông nó giống một vườn hoa thì đúng hơn.

Diệp Phàm quyết định cẩn thận hành động, thầm nói không thể đổ thạch ở đây được, cứ trực tiếp mua nguyên thạch rồi lúc về tự mình cắt, làm như vậy sẽ tránh được phiền toái.

"Kỳ Thạch phường" của Diêu Quang thánh địa có diện tích rất lớn, có khoảng mười tám đại viện (1), từng nơi từng nơi đều được trang trí tinh tế, cảnh sắc hợp lòng người.

Đổ thạch phường này có không ít người lui tới, nhưng vì có nhiều đại viện nên nơi đây không những không chật chội, mà còn có vẻ rất yên lặng. Chậm rãi đi qua các viện, ngắm nhìn cảnh đẹp nơi đây cũng là một cách hưởng thụ.

Cảm nhận được điều này, Diệp Phàm cũng cảm lắc đầu cảm thán vì sự giàu sang của các đại Thánh Địa.

Sau khi lui tới một hồi, hắn phát hiện những người vào đây quả nhiên không phải thường dân, những người dám vào đổ thạch phường Thánh Địa chắn chắn đều là người có thân phận.

Không lâu sau, hắn đã gặp được vài người trưởng lão, hoặc là con cháu của các chưởng giáo.

Thánh thành có sức hấp dẫn rất lớn, các Đại Năng ở Bắc Nguyên và Hoàng tộc ở Trung Châu thường lui tới đấy, nên những đổ thạch phường phía dưới này hấp dẫn được các tu sĩ xung quanh cũng là việc bình thường.

Diệp Phàm im lặng không lên tiếng, liên tục ra tay mua nguyên. Trong nháy mắt, hắn đã đi qua bảy viện, tốn hao hơn năm trăm cân nguyên thu mua được một núi nguyên thạch nhỏ, rồi thu vào bên trong Ngọc Tịnh bình.

Việc mua nhiều nguyên thạch nhưng không cắt ra ngay như vậy tất nhiên làm một số người chú ý, thậm chí còn có người coi hắn là một con dê béo, tự động lại đề nghị đổ thạch.

- Được, không thành vấn đề. Nhưng mà, ta không đánh cược nhỏ, muốn đánh thì phải đánh từ ngàn cân nguyên trở lên.

Diệp Phàm đáp lại.

Ngàn cân nguyên, toàn bộ của cải của các môn phái nhỏ nhất cũng không nhiều hơn số lượng này. Mặc dù nơi đây có không ít người các môn phái bậc trung lui tới, nhưng họ cũng không dám đánh cược một lần đến ngàn cân nguyên. Một lần đánh cược như vậy, thua hay thắng đều thu được một ngàn cân nguyên, dù sao nơi này cũng không phải là Thánh thành, nên không có ai có số lượng lớn như vậy.

Không bị quấy rầy nữa, Diệp Phàm tiếp tục bước tới trước. Hắn thu mua thêm hai nghìn cân nguyên nữa, thu vào trong Ngọc Tịnh bình, sau đó trực tiếp tiến vào đại viện thứ mười ba.

Tầng này cũng có rất nhiều dây leo già lão, ở dưới đất còn có rất nhiều nguyên thạch, cảnh vật u tĩnh. Quan sát một hồi, Diệp Phàm thấy nơi đây không có nhiều người lắm.

Sau khi chọn lựa mấy chục khối, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng hẳn lên. Hắn thấy được một khối nguyên thạch đen như mực nước, mặt trên bị gồ ghề nhiều chỗ, giống như đã từng bị sâu đục qua vậy. Khối nguyên thạch này rất giống bạch ngọc, nếu cắt nó ra, có khi còn cắt được một khối kỳ nguyên trân quý.

Hắn bước nhanh tới, nhưng ngay lúc này có một thân ảnh khác xuất hiện. Người này trực tiếp vẫy tay một cái, một đạo thần quang bắn ra cuốn lấy khối nguyên thạch này.

- Sao ngươi lại lấy nguyên thạch của ta?

Diệp Phàm có chút tức giận.

Người này khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng người mập mạp, sắc mặt hồng nhuận, thân mặc một bộ đạo phục, mặt cười cười dễ thương.

Sau khi thấy rõ dung mạo người này, Diệp Phàm ngẩn người một chút, đây là đạo sĩ thất đức - Đoạn Đức.

Hắn hơi kinh ngạc, không thể nào ngờ rằng lại gặp người này ở đây. Nhưng cũng nhờ thế, hắn càng xác định nơi đây sắp có chuyện xảy ra, nếu không thì không thể nào trùng hợp tới mức nhiều người tụ tập ở đây như vậy.

Nhất là tên mập mạp chết tiệt này, hắn giống như một con thần long thấy đầu mà không tháy đuôi, vô cùng thần bí. Những nơi hắn xuất hiện chắc chắn có cơ duyên không nhỏ, nếu không phải như thế, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện.

- Tên mập chết tiệt, ngươi có hiểu cái gì là đến trước đến sau không? Sao lại lấy nguyên thạch của ta?

Diệp Phàm cắn răng, mắng to. Cứ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, hắn lại muốn đạp một cái lên mặt tên mập này.

- Vâng, là bần đạo lấy trước.

Đoạn Đức tỏ ra bình thường, cười đáp.

Mặc dù Diệp Phàm rất muốn đạp cho hắn mấy đạp, nhưng chỉ đành nhẫn nhịn, tên mập chết tiệt này không tầm thường chút nào. Tên mập này đừng đào mộ tổ tiên thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ năm - Ngô Đạo, nhưng kết quả vẫn là an ổn, không bị đánh chết. Sau đó hắn ta còn vượt qua hư không đi tới Nam vực, bị mấy đại nhân vật ném vào trong mộ phần Yêu Đế, nhưng hắn vẫn bình yên đi ra ngoài.

Bây giờ hắn lại vượt qua hư không trở lại Bắc vực, nhìn phong thái của hắn, dường như vẫn ăn no mặc ấm, da thịt hồng hào.

- Tiểu huynh đệ, không phải ngươi vừa nói là đánh cuộc ngàn cân nguyên à? Hay là chúng ta đánh vài ván đi.

Đoạn Đức cười híp mắt, mở miệng nói.

Vừa nghe thấy câu này, Diệp Phàm liền nói ngay:

- Được, ta đánh cược với ngươi.

Hắn cầu còn không được như vậy, bây giờ có cơ hội, nhất định phải đánh thắng đến nỗi không cho tên mập này còn cái quần mặc ra khỏi đây.

- Bần đạo không có ngàn cân nguyên, nhưng mà...

Đoạn Đức nói.

- Nhưng mà cái gì, không có ngàn cân nguyên, vậy ngươi đánh cược bằng cái gì?

- Nếu như ta thua, ta sẽ bán cho ngươi một tin tức, giá trị ngàn cân nguyên.

Nói xong câu này, Đoạn Đức liền tụng niệm một câu, ra vẻ ta đây là cao nhân đắc đạo.

- Tên mập chết tiệt, chưa thấy ai tham lam như ngươi, lúc thua còn muốn lấy một nghìn cân nguyên? Con bà nó tin tức, ai đánh cược với ngươi chắc chắn là thằng ngu.

Diệp Phàm thật muốn tát cho hắn mấy cái, tên đạo sĩ vô lương này thật quá thất đức.

- Người xuất gia không nói dối.

Đoạn Đức tỏ ra nghiêm trang, nói:

- Nếu ngươi để ý, có thể thấy mọi người đều đang tụ tập ở Lệ thành này. Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì nơi đây có chí bảo vô giá.

- Thứ gì?

Diệp Phàm tỏ ra không quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi.

- Một Bí trong Cửu Bí...ta biết được một đầu mối quan trọng về Bí này.

Đạo sĩ vô lương vừa nói xong, mặt mày hồng hào hẳn lên, nói tiếp:

- Ngươi có đánh cược hay không?

Nhất thời Diệp Phàm hơi rùng mình một cái, hắn không tin tên mập chết tiệt này sẽ cho hắn biết đầu mối có giá trị, nhưng rất có thể nơi đây thật sự có một Bí trong Cửu Bí. Nếu không phải như thế, tại sao mấy người Cơ Hạo Nguyệt, Cơ Tử Nguyệt, Ngô Trung Thiên, Diêu Hi, Đoạn Đức đều xuất hiện ở đây? Có lẽ những người khác cũng chạy tới đây rồi.

- Ngươi là...

Ngay lúc này, Diêu Hi xuất hiện, phong thái nàng vô song, giống như một viên minh châu đang tỏa sáng. Sau khi đi vào đại viện này, nàng ta nhìn thẳng vào đạo sĩ vô lương.

- Ngươi là Đoàn đạo trưởng?

Diêu Hi hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Kỳ Thạch phường này là của Diêu Quang thánh địa, nàng xuất hiện ở đây là việc bình thường, Diệp Phàm cũng không cảm thấy kinh ngạc.

- Vô lượng thiên tôn, ra mắt Thánh Nữ.

- Diêu Hi tỷ tỷ...

Cùng lúc, một âm thanh thanh thúy truyền đến, Cơ Tử Nguyệt giống như một tinh linh mặc y phục màu tím, nhẹ nhàng đi đến, bên cạnh còn có Thần thể Cơ Hạo Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.