Già Thiên

Chương 296: Bí mật sách cổ



Các Thánh tử, Thánh nữ của các Thánh địa tại Đông Hoang gần như đã tới đây hơn phân nửa, là một đám Thánh Chủ sau này, đại biểu cho tương lai và hy vọng.

Nếu Diệp Phàm điên lên, xử lý tất cả mọi người tại đây thì không khác gì diệt tuyệt một thế hệ trẻ tuổi tại Đông Hoang cả.

Điều này sẽ tạo ra một thời đại anh tài điêu linh đoạn tuyệt, tổn thất lớn tới mức không đánh giá được, nghĩ tới mà khiến cho tất cả mọi người đều phát lạnh.

- Là ngươi...!

Diêu Hi rất bình tĩnh, chỉ vẻn vẹn phun ra hai chữ này.

- Đúng vậy, là ta!

Diệp Phàm huyễn hóa ra bàn tay to màu vàng, nâng cằm nàng lên, thần sắc rất thản nhiên.

Những lời này rất bình thường, người ngoài căn bản sẽ không để ý, nhưng thực tế đây là những lời sắc bén ẩn chứa rất nhiều điều, chỉ có Dao Trì Thánh nữ mới có thể lý giải.

Diêu Hi từ Ly Hỏa Thần Lô nhận ra Diệp Phàm chính là tên tiểu đạo sĩ kia, đã từng cùng nhau tiến vào trong cấm khu Thái Sơ, đã từng thấy hắn xuất cái lô này ra rồi.

Tuy nhiên, cũng chính điều này mới biểu hiện được sự bình tĩnh và đáng sợ của Diêu Quang Thánh tử, vừa rồi hắn vẫn điềm tĩnh không chút nao núng, trước khi bị Diệp Phàm ném vào trong lô thì chỉ hỏi một câu "chúng ta có cừu oán sao?"

Thực tế, bất kể khi đang là tiểu đạo sĩ hay là Diệp Phàm chân chính thì hắn đều dường như không có cừu oán với Diêu Quang Thánh tử. Diệp Phàm chỉ suy đoán rằng Diêu Quang Thánh tử giả danh sinh vật thái cổ, cũng không biết chắc chắn, nên hắn cũng không nói gì cả, trực tiếp ném Diêu Quang Thánh tử vào trong thần lô.

Diêu Hi chớp mắt, nói:

- Ngươi chẳng lẽ cũng muốn ném ta vào trong cái lô đó sao?

- Đáng tiếc, bên trong đã không còn ngọn lửa màu đen, nếu không cũng có thể tiễn các ngươi tới địa ngục rồi.

Diệp Phàm lắc đầu nói.

-Ngươi...!

Ngay lúc này, Diêu Hi cả kinh, bị bàn tay to màu vàng của Diệp Phàm trực tiếp đánh bay, "ầm" một tiếng, bị đánh tới trước Hỗn Độn Thạch.

- Nếu ngươi không chết thì sau này sẽ trả lại cái áo ngực đó cho ngươi.

Diệp Phàm cười thản nhiên, những lời này chỉ là truyền âm, có mục đích chặn miệng nàng lại.

Loảng xoảng!

Cái nắp Ly Hỏa Thần Lô bị Diệp Phàm mở ra, hắn trực tiếp ném Diêu Hi vào trong, không chút do dự, rất quyết đoán.

Đúng lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương lao ra, cả người đen sì, gần như bị cháy thành than đen, Diêu Quang Thánh tử theo sát sau đó, giống như vừa chui từ trong một mỏ quặng ra.

Ầm!

Diệp Phàm không lưu tình chút nào, đánh ra Hư Không Đại Thủ Ấn, đập thẳng vào đầu Kim Sí Tiểu Bằng Vương, một lần nữa đập hai tên này vào trong lô.

Đương!

Cái nắp lô năm màu lại đậy trở lại, bên trong lửa nóng không ngừng hừng hực thiêu đốt, khiến cho cả thần lô đều nóng đỏ lên, Hỗn Độn Thạch bắn ra từng đạo ánh sáng, cung cấp thần lực cho nó.

-Ngươi...!

Người của Diêu Quang một lần nữa biến sắc.

- Ngươi dám khinh nhờn Thánh nữ, dám ném nàng vào trong lô, quả nhiên là vô tình a!

Không ít người của Diêu Quang Thánh Địa tức giận tới mức run rẩy cả người.

- Có kẻ muốn đưa ngươi vào chỗ chết, chẳng lẽ ngươi còn đi cung phụng hắn hay sao?

Diệp Phàm hỏi lại.

- Diêu Quang bọn ta làm khó ngươi khi nào, ngươi có biết bọn họ là ai không?

Có người cắn răng nói.

- Ta cũng không cần giải thích cho ngươi làm gì, địch nhân chính là dùng để giết chết, ta quan tâm thân phận của nàng làm gì.

Diệp Phàm bình thản đáp.

Không ít người ở đây thầm kinh hãi, ngay cả Diêu Quang Thánh nữ cũng bị ném vào trong thần lô, đó là giai nhân tuyệt sắc a! Các truyền nhân Thánh địa tại đây đều rất có thể gặp nguy hiểm. Không thể hiểu nổi tại sao Diệp Phàm lại có thể không kiêng nể gì như vậy, ra tay không chút lưu tình nào.

- Lãng phí, lãng phí a! Diêu Quang Thánh nữ cũng biến thành tro, thế gian này lại thiếu đi một giai nhân rồi...!

Liễu Khấu truyền âm vô cùng tiếc hận

Ngô Trung Thiên âm thầm truyền âm trách:

- Nên như vậy, chỉ cần là địch nhân thì quan tâm hắn là ai để làm gì, cho dù là Thiên Tiên hạ phàm thì cũng phải luyện hóa, nên thiết huyết vô tình như vậy mới đúng.

Diệp Phàm cũng không đáp lại, mà là tiếp tục bước đi, dạo qua một vòng, nhưng không ra tay nữa.

- Ngươi nên nhanh chóng rời đi thôi.

Dao Trì Thánh nữ dùng thần niệm truyền âm nói:

- Nếu không, ngươi sẽ thật sự gặp được nguy hiểm đấy.

-Đa tạ ý tốt!

Diệp Phàm mỉm cười, sau đó hơi trầm ngâm, bí mật truyền âm nói:

- Tương lai có lẽ ta sẽ cầm Hoàng Huyết Xích Kim đi tới Dao Trì.

Hắn đảo mắt qua truyền nhân của các Thánh địa Đại Diễn, Vạn Sơ, Đạo Nhất, Tử Phủ, cũng không ra tay nữa do hắn cũng không có xung đột gì với những người này.

Điều này khiến những người bên dưới thở phào một cái, chỉ sợ Diệp Phàm không nói gì mà bắt tất cả mọi người ném vào bên trong thần lô.

Xoát!

Ngay sau đó, Diệp Phàm đi tới trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, một bàn tay to màu vàng đánh ra, muốn đem tên này cũng đánh vào trong thần lô, cùng luyện hóa luôn, khiến cho người của Cơ gia lập tức vô cùng khẩn trương.

Tuy nhiên, cuối cùng Diệp Phàm thu tay lại, hắn nghĩ tới Cơ Tử Nguyệt, nhớ tới chuyện cũ khi nàng lập mộ chôn quần áo và di vật.

- Bỏ đi, ta lưu lại cho ngươi khối thần thế này, chờ khi nào ta tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh sẽ gặp lại ngươi.

Diệp Phàm quay trở lại trên Hỗn Độn Thạch, ngồi khoanh chân trên đó, đánh ra các pháp quyết thúc dục ngọn lửa trong thần lô, vận chuyển thần lực, hạ quyết tâm phải luyện hóa ba vị đại cường giả này.

Nơi này có lực tràng của Hỗn Độn Thạch, triệt tiêu thần lực, căn bản không có biện pháp chân chính chém giết bọn hắn, chỉ e rằng mỗi thần lô này là có thể luyện hóa được bọn họ.

Từ Hỗn Độn Thạch bắn ra từng đạo ánh sáng, chìm sâu vào trong thần lô, khiến nó ngày càng nóng bỏng, đỏ rực lên, vầng mặt trời được khác trên thần lô cũng biến mất, nhập vào trong lô.

Đây nhất định là một quá trình dài dòng, Diệp Phàm vô cùng cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lấy ra Huyền Ngọc thai để vượt qua hư không.

Hắn thấy còn phải đợi một thời gian dài nữa thì mới có thể luyện hóa được ba đại cao thủ này, trong lúc đó, hắn lấy cuốn sách cổ bằng da thú kia ra, mở ra đọc.

Lúc này, hắn thầm kinh hãi, bởi vì trong sách cổ có một phiến cẩm bạch, bên trên có một chút chữ cổ và bản đồ địa hình.

Cửu Bí!

Thực sự là Cửu Bí, hắn từng nghĩ rằng ngôi mộ lớn này hơn phân nửa là không có quan hệ với thế gia cổ xưa kia, không ngờ là đoán sai, đây chính là mộ địa tổ tiên của thế gia cổ xưa kia.

Trên cẩm bạch không có tám pháp Cửu Bí, mà ghi lại một tấm bản đồ, cùng một chút thuyết minh.

Thế gia cổ xưa này đã rất lâu đời rồi, không có cái gọi là vương triều bất hủ, lại càng không có thế gia vĩnh hằng, trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng này, một số Thánh địa và thế gia thái cổ cũng đều bị mai một, càng không nói tới các thế gia bình thường.

Hắn không nghĩ tới một trong Cửu Bí lại do gia tộc bọn họ suy sụp mà đoạn tuyệt, đặc biệt lưu lại phiến cẩm bạch này.

Lúc trước, hắn từ một địa phương thần bí tìm được loại bí pháp này, trên phiến cẩm bạch ghi rõ địa điểm, để lại cho người có duyên, đi theo con đường hắn từng đi để tìm.

"Là một nhân vật khai sáng, giống như Khương Thái Hư Thần Vương vậy..

Diệp Phàm mặt không đổi sắc, thu lấy phiến cẩm bạch này lên, nhưng người khác cũng không biết trong sách có thứ đồ cơ mật như thế này.

Tới lúc này, hắn mới chính thức đọc qua cuốn sách cổ, phía trên có rất nhiều chữ, cũng có một tấm bản đồ vẽ rất rõ ràng.

Diệp Phàm xem qua, lập tức biến sắc, bởi hắn đã nhận ra một vùng quen thuộc trên bản đồ, chín luồng long mạch bảo vệ xung quanh một ngọn núi.

Đây là địa hình Tử Sơn, là nơi Vô Thủy Đại đế trấn áp ma sơn, vậy mà lại truyền ra ngoài tấm bản đồ này.

- Hắc Hoàng...

Diệp Phàm dùng thần niệm truyền âm.

Đại hắc cẩu ở bên trong cái đỉnh, đang ra sức vận đại thần lực, muốn thu lấy Hỗn Độn Thạch vào trong đỉnh, nhưng nó đã sắp mệt đến sùi bọt mép, lại không thể kéo khối đá này nhúc nhích chút nào.

- Ta phát hiện ra, từ khi ở cùng ngươi thì ta luôn vất vả làm việc không công, mệt tới hộc máu.

- ít cằn nhằn đi, ngươi nhìn tấm bản đồ này xem...!

Diệp Phàm thu sách cổ vào trong đỉnh, cho nó quan sát.

- Chết tiệt! Quả nhiên là có người chiếm được một chút manh mối của Đại đế, tới cả đế sơn cũng tìm được vị trí rồi...!

Tới lúc này, Diệp Phàm đã không cần phải đoán nữa, cái Quang Minh Thần Điện này chính là bị người ta đổi tên, không nghi ngờ gì nữa, nó nhất định là tẩm cung của Vô Thủy Đại đế, còn khối Hỗn Độn Thạch này chính là cái giường mà khi xưa Vô Thủy Đại đế nằm lên.

Sau khi mắng xong, Đại hắc cẩu đột nhiên trầm mặc, rất lâu sau cũng không thấy nói thêm gì nữa.

- Hắc Hoàng, ngươi làm sao vậy? Không phải là trúng nguyền rủa trong lăng mộ này đó chứ?

- Tiểu tử, ngươi có muốn đi hại người không?

Hắc Hoàng đột nhiên hỏi.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngươi thấy ai không vừa mắt, thì đưa tấm bản đồ này cho kẻ đó.

Hắc Hoàng bình tĩnh nói.

- Ngươi có ý gì vậy, nếu làm thế thì chẳng phải Cửu Long bảo vệ xung quanh Tử Sơn sẽ bị người khác biết được, nơi đó sẽ không còn bình yên nữa, sẽ bị người ta phá mở ra đấy.

Diệp Phàm biết Đại hắc cẩu khẳng định có quan hệ rất lớn với Tử Sơn.

- Tính ra thì đã mười mấy vạn năm trôi qua rồi, có lẽ Tử Sơn cũng nên xuất hiện rồi.

Đại hắc cẩu có chút thẫn thờ, nhìn như đang thất hồn lạc phách.

- Ngươi đang nói gì vậy, không sợ Tử Sơn sẽ bị các Thánh địa hủy diệt sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Trừ phi trên đời này còn có Đại đế còn sống, nếu không thì những kẻ khác sẽ chẳng thu được gì ở Tử Sơn đâu.

Đại hắc cẩu nói với giọng rất chắc chắn, dường như vừa hoàn hồn lại, nói:

- Xem thấy ai không vừa mắt, thì đưa tấm bản đồ này cho hắn đi.

Diệp Phàm thầm rùng mình, lập tức nghĩ tới, Tử Sơn hơn nửa là sẽ phát sinh sóng gió ngút trời rồi.

- Ngươi có chắc các đại Thánh địa không tìm được bộ Vô Thủy Kinh đó không?

Diệp Phàm quan tâm nhất tại Tử Sơn vẫn là bộ kinh bằng đá này.

- Trừ có Đại đế còn sống, hoặc là có đầy đủ ngọc bội, nếu không thì ai cũng không thể mở được cổ kinh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắc Hoàng rất khẳng định đáp lại.

Con Đại hắc cẩu này biết rất nhiều thứ, Diệp Phàm cũng không tiện ép hỏi nó, cùng cân nhắc về đề nghị này của nó.

- Dù sao những Thánh địa này đều rất nhàn rỗi, để ta dời sự chú ý của bọn họ tới đó cũng được.

Hắn hạ quyết tâm, lạnh lẽo cười, muốn quăng cuốn sách cổ này ra, nhưng lại thiếu một cái lý do hợp lý.

- Tên đạo sĩ khuyết đức đó sao mà chưa xuất hiện nhỉ?

Diệp Phàm vẫn luôn phòng bị tên này, tuy nhiên hiện tại hắn lại có chút chờ mong tên đạo sĩ này xuất hiện để quẳng củ khoai lang nóng này đi.

Oanh!

Đột nhiên, trong Quang Minh Thần Điện truyền ra một tiếng nổ, một cỗ uy áp Cực Đạo quét qua toàn trường, ngay cả Hỗn Độn Thạch cũng đều run rẩy.

Ngọn tháp cổ trong điện lập tức vỡ tan, Nhan Như Ngọc tao nhã tài hoa, một mình nàng dùng vũ khí cực đạo đánh cho tháp cổ này thành bột mịn, tên đối thủ của nàng bị đánh thành tro, nàng phá tháp mà ra.

Cùng lúc đó, rất nhiều môn đồ Thánh địa đều nhanh chóng lui lại, cầm đầu là một cường giả Đạo Cung tứ trọng thiên, vừa rồi bọn họ canh giữ xung quanh tháp cổ, mục đích không nói cũng thấy rõ rồi.

Cũng không phải Thánh địa nào cũng có vũ khí Cực Đạo, tổng cộng toàn Đông Hoang thì cũng chỉ có vài kiện mà thôi, nếu Nhan Như Ngọc ngã xuống tại đây thì đối với một số người lại là một cơ hội lớn, khó có được.

Đáng tiếc, rất nhiều Thánh tử đã sớm bị cố định giữa không trung, không kịp trở tay.

- Đoạn đạo trưởng, ngươi có ý gì?

Nhan Như Ngọc duyên dáng yêu kiều, đứng ở trung tâm toàn trường, nhìn chằm chằm vào một mảnh hư không gần đó.

Một thân hình mập mạp hiện ra, Đoạn Đức ngượng ngùng cười, nói:

- Ta lo Nhan công chúa gặp phải sơ sẩy, nên ở bên cạnh giúp đỡ.

Tên mập chết bầm này, Diệp Phàm thầm rùng mình, tên này quả nhiên đã sớm tới rồi, rất thâm tàng bất lộ, khẩu vị lại quá lớn, dám đánh chủ ý tới Vũ khí Cực Đạo.

Sắc mặt Nhan Như Ngọc vẫn bình thản, không nhận ra tâm tình nào trên mặt nàng, cũng không nói gì thêm, lòng bàn tay sáng lên, tiên uy Cực Đạo lại càng thêm khủng bố.

Đoạn Đức nhanh chóng lùi lại, nói:

- Nhan công chúa ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, ta có vài lá gan nữa cũng không dám cướp đồ của ngươi, Khổng Tước Vương, lão Bằng Vương đều ở bên ngoài, trừ khi ta không muốn sống nữa mới làm vậy.

Những lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều biến sắc, không chỉ có Thái thượng trưởng lão của Thánh địa tới đây, ngay cả ba đại Yêu Vương cũng cùng nhau xuất hiện.

- Đoạn Đức! Ta nói cho ngươi biết, gia gia Ngô Đạo của ta cũng tới đây!

Ngô Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Đoạn Đức nghe vậy, lập tức rụt cổ lại, hắn đã từng trộm mộ tổ tiên người ta, nếu bị bắt ở trong này thì đúng là không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.

- Hắc Hoàng, đưa đây!

Diệp Phàm âm thầm truyền âm, lấy cuốn sách cổ từ trong đỉnh ra, cầm trong tay.

Ngay lúc này, một chuyện khiến người khác giật mình diễn ra, trên đầu Đoạn Đức xuất hiện một cái chén mẻ, thân hình hắn như quỷ mị, lao thẳng tới Hỗn Độn Thạch, lực tràng cũng không thể ngăn được hắn.

Xoát!

Đoạn Đức một đường đi tới, tốc độ nhanh tới mức khó tin, dùng một tay cướp lấy cuốn sách cổ trong tay Diệp Phàm, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.

Hắn cười ha ha, cái miệng mở rộng tới tận mang tai, tuy nhiên, hắn cũng không thỏa mãn, dùng một bàn tay to béo chộp tới cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm.

- Gâu... Gâu... Gâu...!

Tiếng chó sủa vang khắp đại điện.

- A... a... a...!

Đoạn Đức hét thảm, tay phải không ngừng vung vẩy, trong nháy mắt này hắn đã bị cắn mười bảy, mười tám nhát, từ ngón tay lên tới tận cánh tay.

- Vô lượng...con mẹ nó... Thiên Tôn.--! Chó nhà ai vậy...!

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.