Già Thiên

Chương 397: cắt ra một hạt giống Kỳ Lân (Thượng)



- Đầu tiên là cắt Tiên Phần ra đã, xem trong phần mộ cổ này có chôn cất thứ gì.

- Đầu tiên là cắt Huyết Tế Thai ra, đây là vật liệu đá vận chuyển từ trong thần miếu tại cấm khu Thái Sơ ra, có lai lịch rất kinh người.

Nam Cung Kỳ lập tức nở nụ cười, nói:

- Nếu mọi người đã vội và muốn biết như vậy, thì chúng ta sẽ để cho mọi người được mở rộng tầm mắt.

hắn nói cần vài vị lão hữu giúp đỡ, cường đại như hắn mà cũng không thể một hơi nhìn thấu khối đá này được.

Huyết Tế Thai có lai lịch rất kinh người, lấy ra từ trong cấm khu Thái Sơ, là một bộ phận của một tòa thần miếu cổ trong đó, toàn thân nó có màu máu, hiện ra một luồng ma tính.

Nghe nói, tỏa tế đàn kia do chín khối huyết thạch tạo thành, Diêu Quang Thánh địa cắt ra được sáu khối, không lấy thêm được thứ gì nữa, đây là khối nhỏ nhất, nên được đưa tới thạch phường.

Lúc này, trong lòng bàn tay của Nam Cung Kỳ và ba gã tông sư khác phát ra ánh sáng thần thánh, trên tay mỗi người đều xuất hiện mối cái thần luân sáng chói.

- Nguyên Thiên Bảo Luân!

- Sai rồi, là Nguyên Thiên Thần Luân!

- Trời ạ! Thật sự là Nguyên Thiên Thần Luân đã đạt tới hóa cảnh!

Bốn thần luân này hợp lại thành một, phát ra ánh sáng trong suốt rực rỡ, chiếu lên trên Huyết Tế Thai, khiến nó lập tức trở nên rõ ràng hắn lên.

- Trời ạ! Bên trong đá có người!

- Có một thiếu nữ!

- Là tuyệt thế mỹ nữ, quốc sắc thiên hương!

Trong thạch viên lập tức sôi trào, trong lòng Diệp Phàm liền trầm xuống, điều này thật khó mà tin được.

- Mau đi mời đại năng ra đi!

- Mời tất cả các nhân vật cấp Thánh chủ tại Thần Thành tới đây khác trận văn quán thế để trấn áp khối đá này!

Một số lão già quát lên, sai người khác đi mời các vị đại năng trong Thần Thành.

Thần luân của bốn vị tông sư hợp lại thành một, chiếu rọi lên Huyết Tế Thai, hiện lên khuôn mặt của một thiếu nữ ở bên trong, trông rất sống động, phảng phất đang chìm trong một giấc ngủ say.

Xoát!

Nguyên Thiên Thần Luân biến mất, kỳ thạch lại ảm đạm xuống, tất cả đều dần biết mất, không còn nhìn thấy cảnh tượng này nữa.

- Sao lại thu lại Thần Luân vậy, vẫn còn chưa thấy rõ mà, các vị tiền bối tiếp tục đi, để cho chúng ta xem kỹ lại một lần nữa.

- Đúng vậy, rất thần bí, mới chỉ kịp nhìn thoáng qua thì đã biến mất không thấy nữa rồi.!

Nam Cung Kỳ lắc đầu, nói:

- Bốn người lão hủ không phải là Nguyên Thiên Sư, chỉ có thể kiên trì tới mức đó mà thôi.

Cả trong lẫn ngoài thạch viên đều sôi trào, tất cả mọi người đều khó kiềm lòng được, cảnh tượng vừa rồi khiến cho người ta phải khiếp sợ, bên trong kỳ thạch có người, cứ như là thần thoại hoang đường vậy.

Tuy rằng cũng đã từng có truyền thuyết như vậy, nhưng thời gian đã quá lâu rồi, gần như mọi người ai cũng không tin, hiện giờ lại tận mắt nhìn thấy, không ai có thể bình tĩnh được cả.

Mười mấy vạn năm trước, có người cắt từ trong đá ra một tuyệt thế mỹ nữ, kết quả là các Thánh địa đều ra tay, nhưng cũng không thể ngăn được, để cho nàng chạy mất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Chuyện cũ đã rất xa xưa rồi, một số chi tiết gần như chỉ là hư ảo, không có gì thuyết phục và rung động hơn được nhìn tận mắt cả.

Không một người nào của thạch phường Diêu Quang có thể cười được cả, điều này đã đả kích lớn tới họ, mọi việc trở nên cực kỳ hỏng bét.

Ngày xưa bọn họ chịu bao vất vả, hao hết sức lực mới có thể đi ra từ tỏa thần miếu sụp đổ trong cấm khu Thái Sơ, sáu khối huyết thạch mà bọn họ cắt ra được trong số chín khối ở đó cũng là những kỳ trân hiếm có.

Cuối cùng họ mới quyết định đưa khối huyết thạch có vẻ xấu xí, thừa thải và nhỏ nhất này tới thạch phường, không ngờ khối "phế liệu" này lại có một kỳ trân tuyệt thế như vậy ở bên trong.

Người của Diêu Quang đều rất thương tâm, tức đến mức muốn hộc máu, lão già thủ hộ thạch viên chữ Thiên cũng khó có thể bình tĩnh, trong lòng dậy sóng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cả Thần Thành đều chấn động, phải có nhân vật cấp Thánh chủ tới đáy thì mới được, nếu không thì không thể xử lý chuyện này.

Không lâu sau, Đại Hạ hoàng thúc đi tới, hắn mặc hoàng kim chiến giáp, đầu đội Cửu Long Quan, bước đi như rồng như hổ, vô cùng thần võ, như Thiên Đế hạ phàm, trên đầu có một cái đầu rồng được ngưng tụ ra.

Đây là nhân vật cấp Thánh chủ, vừa mới tới đã khiến cho tâm thần tất cả mọi người đều chấn động, không tự chủ được tự động tách ra một con đường cho hắn đi qua.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên một cái, trong thạch viên chữ Thiên đột nhiên xuất hiện một người nữa mà không có chút tiếng động nào, đây là Từ Thiên Hùng, đại cường đạo đứng thứ ba tại Bắc Vực, thực lực còn hơn cả bậc đại năng là Thanh Giao Vương.

hắn mặc một bộ y phục màu xanh, khuôn mặt gầy gò, đứng ở đây khiến cho tất cả những người bên cạnh đều im lặng lại, mấy ngày nay hắn đều ở trong Thần Thành, may mắn gặp được dịp này.

Không quá nửa khắc sau, một thân ảnh cao lớn lóe lên, hiện ra trong thạch viên, đây chính là người thủ hộ thạch viên của Cơ gia, đây là một lão già có mái tóc trắng như tuyết, dáng người như ngọc.

Các nhân vật lớp tiền bối biết được điều này, nhưng thế hệ trẻ tuổi thì ai cũng giật mình, không nghĩ tới hắn chính là một vị đại năng, lại đi canh giữ một góc thạch viên, thật là nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Hiện tại, hầu như tất cả các cao thủ đều tập trung tại Tử Sơn, nhưng ở Thần Thành vẫn còn ba nhân vật cấp Thánh chủ, khiến cho người ta vừa giật mình, vừa không ngờ tới.

- Xích Long lão đạo cũng ở trong Thần Thành, ai đi mời hắn tới đây đi!

Một lão già đề nghị.

Nhưng lại gần như không có ai trả lời cả, dường như ai cũng cực kỳ kiêng kỵ, không muốn nhắc tới hắn.

- lão đạo ta tự mình tới đây rồi.

Bỗng nhiên, một người hiện ra tại đây mà không có một tiếng động nào, thân thể gầy gò này dường như đã sớm ở tại đây từ lúc nào rồi.

Rất nhiều người phát run, bao gồm cả những nhân vật lớp tiền bối, thậm chí cả Thái thượng trưởng lão của các Thánh địa cũng không tự chủ được lùi lại.

Ngay cả Đại Hạ hoàng thúc, đại năng của Cơ gia, đại cường đạo thứ ba Từ Thiên Hùng vượt qua cả Thanh Giao Vương thì cũng đều thầm kiêng kỵ, duy trì một khoảng cách nhất định đối với hắn.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy nhìn nhau, tên Xích Long lão đạo này còn khủng bố hơn cả bọn hắn tưởng, khiến cho cả các nhân vật cấp Thánh chủ cũng cảm thấy bất an.

Tuy nhiên, việc này cũng là hợp lý, Xích Long lão đạo đã sống ba ngàn năm rồi, còn già hơn nửa phần so với các Thánh chủ, thực lực lại bí hiểm, có thể hoành hành khắp Đông Hoang.

- Thân ảnh kia rất giống con người, hơn phân nửa là Vương tộc thái cổ hoặc là một Thánh linh.

Đại Hạ hoàng thúc nói.

Đại cường đạo thứ ba là Từ Thiên Hùng nói:

- chỉ thấy mỗi cái đầu mà thôi, còn chưa hiện rõ toàn thân, không nhất thiết là Thánh linh hoặc Vương tộc thái cổ còn sống.

Đại năng của Cơ gia nói:

- tất cả đều phải hết sức cẩn thận, chờ ta khác trận văn xong đã, nếu là Vương tộc thái cổ còn sống, thì cần phải truyền tống nàng đến Thần Thành Thiên Lao.

-Tốt!

Đại Hạ hoàng thúc nói.

Tại đây chỉ có mỗi Xích Long lão đạo là không nói gì, chi lẳng lặng đứng đó, như một cây cọc gỗ vậy. Nhưng ai cũng không dám nói thêm gì cả.

Đại năng của Cơ gia, Từ Thiên Hùng, Đại Hạ hoàng thúc cùng động thủ, lấy ra Huyền Ngọc để khắc trận văn, bọn họ làm rất cẩn thận, tỉ mỉ.

Rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói rằng Thần Thành có Thiên Lao, nhưng chỉ cần thấy ba nhân vật cấp Thành chủ này chuyên chú khắc trận văn, liền cảm thấy rằng cái nhà giam này nhất định không nhỏ chút nào.

Tuy xảy ra chuyện này, nhưng cuộc cá cược vẫn chưa bị gián đoạn, Diệp Phàm và Nam Cung Kỳ bắt đầu cắt đá.

Rất nhiều người đều chờ mong, mặc dù có vài nhân vật cấp Thánh chủ tới đây nhưng vẫn chưa thể ảnh hưởng tới tâm tính của mọi người, ngược lại còn khiến nó càng thêm nóng bỏng hơn.

- Mở ra kỳ thạch đi, hôm nay nhất định sẽ có thần vật kinh hãi thế tục xuất hiện.

- Trong Huyết Tế Thai có tuyệt thế thần nữ, vậy thì trong các tảng đá còn lại sẽ chứa thứ gì đây, trong Tiên Phần phải chăng cũng có thứ gì đó khó tin tồn tại?

Tất cả mọi người đều rất kích động, muốn chứng kiến kỳ tích xuất hiện, trong thạch viên hiện giờ đã trở thành một mảnh sôi trào náo nhiệt, ngay cả đại năng cũng bị xem nhẹ.

Răng rắc!

Nam Cung Kỳ cầm chiếc đao bạc trong tay, động tác rất thành thạo, như một con rồng đang bay múa, mùi đao lóe ra, cắt lên Liệt Dương Thạch.

Nhân vật cấp tông sư ra tay không giống người thường chút nào, thanh đao trong tay dường như có linh tính, sinh ra mỹ cảm, như là một loại nghệ thuật đang thăng hoa, kỳ năng gần tiếp cận tới đạo rồi.

Keng!

Tiếng đao như rồng ngâm, đã trở về trong vỏ, chỉ trong thời gian một hơi thở, hắn đã hoàn thành động tác cắt đá, sau đó lui ra vài bước, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Liệt Dương Thạch liền như bỗng tuyết bay tán loạn, bụi đá bay xuống đất, theo sau đó là một mặt trời nhỏ hiện ra, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, chiếu sáng khắp thạch viên, tất cả mọi người đều khó có thể nhìn thẳng vào nó.

Đây là một khối Thần Nguyên to bằng đầu người!

Tảng đá đầu tiên lại cắt ra được vật phẩm kinh hãi thế tục này, khiến người ta khiếp sợ, công phu đao pháp của hắn cũng được hoàn thành trong một hơi thở, không thương tổn chút nào đến khối Thần Nguyên này.

Cả trong lẫn ngoài thạch viên đều biến thành một vùng náo động, không ai còn có thể bình tĩnh được nữa.

Người cửa thạch phường Diêu Quang cảm thấy nhói đau, đau lòng, đau phổi, đau tim, toàn thân cho nào cũng nhói đau.

Không ai cảm thấy đau khổ hơn bọn họ, khối đá đầu tiên thì Nam Cung Kỳ đã thu lại vốn rồi, giá trị của nó còn vượt qua cả năm mươi vạn cân Nguyên.

- Không thể ngờ được, Nguyên Thuật tông sư thật khiến cho người ta phải kính sợ.

- Ta cũng không muốn tu luyện nữa, đi bái Nguyên Thuật tông sư làm thầy, tuyệt nghệ này cũng đủ để kiêu ngạo khắp thiên hạ rồi.

Không ai nhìn thấy mà không thèm muốn, một khối Thần Nguyên kinh thế được cắt ra, giá trị của nó còn lớn hơn tất cả tài sản của một môn phái nhỏ.

- Tiểu hữu, tới lượt ngươi rồi!

Nam Cung Kỳ mỉm cười.

Diệp Phàm xuất đao cũng không thành thạo như hắn, nhưng lại rất có mỹ cảm, vô cùng nhẹ nhàng phiêu dật, giống như đang gảy một khúc nhạc tiên, suy diễn ra quy luật của đại đạo.

Bỗng nhiên, thân thể hắn chấn động, thanh đao trong tay thiếu chút nữa là bổ đôi Phong Động Thạch, vừa rồi có long khí tập kích hắn, đi dọc theo địa mạch mà đến, thiếu chút nữa là dẫn nổ Phong Động Thạch, khiến hắn bị thương.

hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía bọn Nam Cung Kỳ, chỉ thấy bọn chúng vẫn đang mỉm cười, không tỏ vẻ gì cả.

Diệp Phàm thầm cười lạnh, tiếp tục cắt đá, nhưng lại tiếp tục có mấy đạo long khí từ dưới đất lao lên, khí thế lôi đỉnh vạn quân, hoàn toàn muốn đưa người vào chỗ chết.

"Các vị tiền bối cũng thật là đề cao ta a!"

hắn hạ đao xuống, đột nhiên cắm vào Phong Động Thạch, đánh vào trong địa mạch, một đạo long khí to lớn hóa hình lao ra, nhằm về phía viên Thần Nguyên đối diện kia.

Mấy người Nam Cung Kỳ hết hồn, không ngờ hắn dám manh động như vậy, nếu mà viên Thần Nguyên to bằng đầu người này phát nổ thì không chỉ bọn họ, mà ngay cả tất cả mọi người ở đáy đều bị thương hơn phân nửa.

Giá trị của nó so được với năm mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, thần lực ẩn chứa trong đó không thể tưởng tượng nổi, đủ để biến thạch phường Diêu Quang thành đất bằng, khiến cho phần lớn tu sĩ ở đây hình thần câu diệt.

Bốn người này đồng thời ra tay, cắt đứt đạo linh khí hình rồng này, bảo vệ khối Thần Nguyên kia.

- Tiểu bối, ngươi muốn công khai hại chết mọi người hay sao?

Nam Cung Kỳ quát nhẹ.

- Ta mặc dù tuổi trẻ, nhưng cũng luôn quang minh lỗi lạc, đây chỉ là bị động phản kích mà thôi. Mặc dù ngài đã lớn tuổi, nhưng lại quá mức âm hiểm bỉ ổi, nhiều lần muốn lấy tính mạng ta, vậy mà còn có mặt mũi chất vấn ta sao?

Diệp Phàm không chút lưu tình nào, ngay trước mặt mọi người nói ra những lời này.

- Nguyên Thuật quyết đấu là liên quan đến sống chết, đây là quy củ từ xưa tới nay, làm gì có cái gì gọi là âm hiểm hay quang minh chính đại, khả năng không bằng người thì chỉ có chết mà thôi.

Nam Cung Kỳ cười lạnh nói.

- Vậy thì các người đừng có mà trách ta làm công khai trắng trợn gì đó.

Diệp Phàm cười khẩy nói.

đinh!

Đúng lúc này, hắn thu đao lại, bụi đá như những bỗng hoa bay múa, rơi xuống lả tả, bắn ra bốn phía, từng đạo thần mang bắn ra, tranh nhau phát sáng.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.