Già Thiên

Chương 426: Diệp Phàm và các Thánh địa (Thượng)



- Diêu Quang Thánh chủ cầu kiến.

- Cơ gia Thánh chủ cầu kiến.

- Vạn Sơ Thánh chủ cầu kiến.

- Tử Phủ Thánh chủ cầu kiến.

Các vị Thánh chủ trước sau tới, đều tiến vào Thần Thành cầu kiến Thần Vương.

- Làm sao đều tới rồi, không chết một ai...

Một người trẻ tuổi của Khương gia nhỏ giọng lẩm bẩm lập tức bị một vị trưởng bối trách cứ.

Nhân vật cấp Thánh chủ cũng không phải thật sự là Thánh chủ, có lẽ là đại năng tuyệt đỉnh khác, thậm chí còn có khả năng là người của Trung Châu.

Ánh bình minh dâng lên, Thần Vương ôm Thái Vân tiên tử đi lên trời cao, không nhúc nhích nhìn thái dương mới lên ở phía chân trời.

Trong Thần Thành, các Thánh chủ không ai dám bất mãn, đều yên lặng chờ đợi.

Mặt trời mọc ở phương đông, trải qua giữa trưa, rồi sau đó lại chầm chậm hạ xuống phía tây.

Ảnh chiều tà như máu nhuộm đỏ một nửa bầu trời. Thần Vương ôm Thái Vân tiên tử không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn trời chiều.

- Thái Hư ca... Năm đó ngươi vì ta tìm Địa Mệnh Quả, tăng thọ nguyên của ta... Muốn ta cùng ngươi sống bốn ngàn năm... Bất hủ nhân gian. Ta chờ được ngươi... Đáng tiếc... Cũng không thể tận mắt nhìn ngươi sống lại.

Bên tai Thần Vương vang vọng những lời thì thào này.

- Ta thật sự muốn cùng ngươi bước chậm dưới trời chiều. Đáng tiếc... không có thời gian. Ngươi vĩnh viễn cũng không nghe được thanh âm của ta.

Khóe mắt Thần Vương lóe lên ánh trong suốt. Bị nhốt bốn ngàn năm, tâm trí ông sớm đã cứng rắn như thép, nhưng lúc này vẫn đau thương như cũ.

khoảnh khắc ánh chiều tà biến mất, ông đầu bạc như tuyết, hết sức bắt mắt trong bóng đêm. Nhưng từ đầu đến cuối ông đều không nói một lời.

- Thần Vương tổ tông.

Người bên dưới cả kinh kêu lên.

Thái Vân tiên tử biến mất trong Thần Vương Tịnh Thổ. Khương Thái Hư cất bước xuống. giờ phút này dung nhan như ngọc, nhưng tóc lại bạc trắng.

- Bái kiến Thần Vương.

Các vị Thánh chủ đồng loạt bái, phi thường cung kính. Rồi sau đó bọn họ đều mở miệng, thề với trời đất mọi chuyện đêm qua đều không quan hệ với các Thánh địa.

Thánh địa có được vũ khí Cực Đạo lại càng cực lực chứng minh sự trong sạch của mình, thậm chí lấy ra chứng cứ vô cùng chính xác.

Hồng nhan của Thần Vương chết thảm, nếu ông cầm Hằng Vũ Lô vô tình ra tay, đó chính là một hồi tai nạn đáng sợ không thể tưởng tượng.

Các thế lực lớn đều có đại biểu tới, rất nhiều người đều tới tham kiến. Bỗng nhiên một người giật mình nói:

- Thánh thể Thái Cổ... Thật to gan, dám trốn ở chỗ này.

Âu Dương Diệp giống như cây khô nhưng vô hạn tiếp cận Nguyên Địa Sư, gần như tu thành Thiên Nhãn. Trong nháy mắt lão phát hiện Diệp Phàm đứng trong đám người.

Các Thánh địa đều có nhiều người tới, không ít người đứng ở xa xa, rất nhiều sát khí đồng thời phát ra.

- Các ngươi muốn giết hắn sao?

Khương Thái Hư ngồi ngay ngắn ở phía trên cùng trung ương đại điện lên tiếng.

- Thần Vương tiền bối! hắn là Thánh thể Thái Cổ, hành vi ác rất nhiều, các Thánh địa đều đang đuổi giết hắn.

Âu Dương Diệp nói.

- Bẩm báo Thần Vương, Thánh thể nên tru sát. hắn làm rất nhiều tội ác, mười cao thủ trẻ tuổi dòng tộc lánh đời của Diêu Quang đều bị giết chết.

- Thái thượng trưởng lão của Cơ gia bị hắn đốt thành tro tàn.

- Ngươi thật sự là to gan, dám đến chỗ này.

Rất nhiều người mở miệng, sát ý vô tận, ánh mắt nhìn chòng chọc lên người Diệp Phàm.

- Thật to gan, ngươi đang nói hắn hay là đáng nói chính các ngươi?

Thần Vương mở miệng, đảo qua mọi người. Nơi ánh mắt đi qua, không ai dám nhìn lại.

- Thần Vương, ngài đây là...

Có người ỷ gan lớn hỏi.

- hắn cứu mạng ta, giết hắn như giết ta. Các ngươi muốn giết sao?

thanh âm tuyệt đại Thần Vương leng keng hữu lực, chấn cho màng nhĩ mọi người kêu lên "ong ong".

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, giết Diệp Phàm thì cũng như giết Khương Thái Hư, hiện tại ai dám giết Thần Vương tuyệt đại này?

Mười ba nhân vật cấp Thánh chủ, ba lão yêu nghiệt tuyệt thế, một vị Vương của Trung Châu, tất cả đều bị hắn một mình tiêu diệt trong một đêm, khiến cho cả thiên hạ phải khiếp sợ, lúc này ai dám đứng ra nữa?

Vì sao lại như vậy, tại sao Diệp Phàm lại cứu mạng Thần Vương? Đây là điều mà rất nhiều người cảm thay khó hiểu.

Rất nhiều ngày qua, tất cả tu sĩ trong thành điều tìm kiếm tung tích Diệp Phàm, kết quả là hắn lại có quan hệ với Thần Vương vô cùng cường đại này, rốt cuộc thì sao hắn làm được điều này?

- Không lầm chứ, sao hắn lại có thể cứu mạng Thần Vương được nhỉ!

Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.

Khương Vân nói:

- Rất nhiều đại địch xâm phạm, Thần Vương tổ tông trong tinh thế nguy cấp, Diệp Phàm dùng Chân Long thần dược cứu sống lão tổ, giúp người tái sinh trong Hóa Long Trì.

- Chân Long thần dược!

Rất nhiều người nghe được bốn chữ này, đều hít vào một hơi khí lạnh, vô cùng chấn động, đây chính là cổ thần dược trong truyền thuyết, tới cả vật này mà Diệp Phàm cũng có được sao?

Rất nhanh, mọi người liên tưởng đến thân phận của hắn, không chỉ là thánh thể Thái Cổ, lại còn chiếm được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư, có Nguyên Thuật kỳ tài, đã từng cắt ra được hạt giống thần dược.

Nhưng cho dù là vậy thì mọi người vẫn phải chấn động, đây là Bất Tử Thần Dược a, ngay cả các Thánh địa cũng không có, Diệp Phàm lại lần lượt có được hai loại, điều này cũng quá là nghịch thiên đi.

Nếu có thể khống chế hắn thì sẽ có ý nghĩa không thể tưởng tượng được đổi với Thánh địa, sẽ đạt được thật nhiều chỗ tốt, nếu có thể trồng sống một gốc bất Tử Thần Dược, nói không chừng còn có thể bồi dưỡng ra một vị Đại Đế cùng nên.

Rất nhiều người biết Diệp Phàm có được Vạn Vật Mẫu Khí, hiện giờ mới nhận ra, Thánh thể Thái Cổ có giá trị lớn hơn bọn họ từng tưởng tượng nhiều lắm.

Các Thánh địa và thế lực lớn đuổi giết hắn trong thời gian dài như vậy, nhưng lại không thu được gì cả, hiện tại tận mắt thấy Diệp Phàm được Thần Vương tuyệt đại che chở, rất nhiều người vô cũng không cam lòng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Đồng thời, không ít người của các thế lực lớn bắt đầu này ra một ý tưởng, có lẽ lôi kéo Thánh thể Thái Cổ còn thu được nhiều chỗ tốt hơn nữa.

Thần hình Âu Dương Diệp gầy gò nhăn nheo, cực kỳ tới gần cảnh giới Nguyên Địa Sư, tuy đã là gần đất xa trời, nhưng lại vô cùng khát vọng Nguyên Thiên Thư, nói:

- lão hủ thỉnh cầu Thần Vương chủ trì công đạo.

- Ngươi có chuyện gì?

Thần hình đồ sộ của Khương Thái Hư vẫn không nhúc nhích, ánh mắt quét xuống phía dưới,

Âu Dương Diệp nói:

- Thánh thể này ức hiếp con cháu của Nguyên Thuật thế gia, nhưng hắn lại có ơn cứu mạng với Thần Vương, lão hủ cũng không dám trách tội, nhưng muốn hắn giao cho Nguyên Thuật thế gia ta bản Nguyên Thiên Thư.

Diệp Phàm đứng trong đám đông, liếc hắn một cái, khinh thường nói:

- Trong cuộc quyết đấu Nguyên Thuật, chúng muốn giết ta, đáng tiếc là tài không bằng người, hiện tại lại đi trách ta khinh người, đây là đạo lý gì vậy?

- những ân oán này lão hủ không muốn dây dưa nữa, chỉ muốn thu lại vô thượng kỳ thư của Nguyên Thuật thế gia ta mà thôi.

Âu Dương Hoa nói.

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi:

- Từ lúc nào mà Nguyên Thiên Thư trở thành cổ kinh của Nguyên Thuật thế gia các ngươi vậy? Đây rõ ràng là thần điển do Nguyên Thiên Sư lưu lại, ngươi nói những lời này không thấy đỏ mặt sao?

- Từ xưa tới nay Nguyên Thuật vốn là thuộc một nhà, Nguyên Thiên Thư là của giới Nguyên Thuật, mà không phải là của loại tu sĩ như ngươi, do đó lão hủ muốn ngươi trả lại.

Âu Dương Diệp ra sức cãi.

Diệp Phàm quét mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Theo lời ngươi nói thì các phương pháp tu luyện từ xưa tới nay đều là một nhà, chẳng lẽ ta có thể tới Thánh địa đòi cổ kinh sao? Hơn nữa, quyển sách này là do hậu nhân của Nguyên Thiên Sư giao cho ta, làm gì có quan hệ nào với các ngươi?

- Hậu nhân của Nguyên Thiên Sư cho ngươi! Làm sao có thể, nhất định là ngươi cướp đoạt lấy nó.

Một tên đệ tử trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia không kiềm nổi, lên tiếng mắng.

-Hừ!

Thần Vương hừ lạnh một tiếng, tên đệ tử này lập tức tái mặt, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói bừa nữa.

- Lai lịch của Nguyên Thiên Thư này, ta nắm rất rõ, Nguyên Thuật thế gia các ngươi không có lý do gì để tranh đoạt cả.

Thần vương nói, không thèm để ý gì tới bọn họ.

Âu Dương Diệp há mồm muốn cãi, nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói thêm câu nào, uy thế của Thần Vương khiến hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.

Các Thánh địa đều trầm mặc, không ai dám nêu lên ân oán với Diệp Phàm nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vào lúc này giống như Nguyên Thuật thế gia.

- Ta nghe nói Diệp Phàm và Cơ gia có ân oán, ta muốn làm trung gian hòa giải, không biết có thể thương lượng được không?

Bỗng nhiên Thần Vương nói, nhìn về phía Thánh chủ Cơ gia.

- Thần Vương minh giám, chính xác là có một chút khúc mác, hắn đã học bí thuật bất truyền trong Hư Không cổ kinh, đương nhiên cũng có một số người của Cơ gia chúng ta phản ứng hơi quá khích.

Thánh chủ Cơ gia không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

- Thì ra là vậy!

Khương Thần Vương gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

- Ngươi có thể cam đoan với Thánh chủ Cơ gia là cả đời này sẽ không truyền bí pháp trong Hư Không cổ kinh ra ngoài được không?

Diệp Phàm cũng biết đây là Thần Vương đang giúp hắn, làm sao dám không biết tốt xấu mà phản bác, liền nói:

- Đa tạ Thần Vương, ta thề cả đời này sẽ không truyền ra ngoài bí thuật này.

- Tốt lắm, lát nữa ngươi đi thỉnh tội với người của Cơ gia đi.

Khương Thần Vương gật đầu, sau đó nhìn về phía Thánh chủ Cơ gia, nói:

- Nếu hắn dám tiết lộ hư không bí thuật thì ta sẽ tự tay giết hắn, các ngươi thấy thế nào?

Thánh chủ Cơ gia làm sao có thể nói được gì nữa, Thần Vương tuyệt đại này rõ ràng là đang che chở cho Diệp Phàm, nhận được cam đoan này, hắn sáng suốt lựa chọn đồng ý.

- Tên kia...!

Trong đám người phía xa, Cơ Tử Nguyệt áo tím đang ra sức nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm ở phía trước.

Cơ Hạo Nguyệt nhíu đôi mày như hai thanh tiểu kiếm của mình, nói:

- Tử Nguyệt, sao lại ra sức đạp vào chân ta vậy?

- Ô, đạp nhầm rồi...!

Cơ Tử Nguyệt lè lưỡi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh, làm một cái mặt quỷ với ca ca của mình, cười hi hi.

Khương Thần Vương tiếp tục nói, lần này là nhìn về phía Thánh chủ Diêu Quang, nói:

- Diệp Phàm cũng có xung đột với đệ tử trẻ tuổi của ẩn thế nhất mạch Diêu Quang phải không?

Thánh chủ Diêu Quang gật đầu, kể tỉ mỉ lại một số chuyện liên quan, sau đó nói:

- hắn và Diêu Quang chúng ta cũng không có ân oán gì lớn, chỉ là một thế hệ trẻ tuổi cạnh tranh lẫn nhau mà thôi.

Nói đúng ra thì trước đây, đệ tử Diêu Quang thèm muốn Vạn Vật Mẫu Khí trên người Diệp Phàm, nhưng hiện giờ Thánh chủ Diêu Quang làm sao dám tiếp tục dây dưa chuyện này? Nếu không thì thật là tự làm mất mặt bản thân mà thôi.

- Lát nữa, ngươi tới thỉnh tội với Diêu Quang đi.

Khương Thần Vương nói với Diệp Phàm.

- Tất cả đều nghe theo sai bảo của Thần Vương!

Diệp Phàm ra vẻ nghiêm túc nói, nhưng trong lòng lại muốn cười phá lên, Thần Vương đã giải vây cho hắn, còn chuyện đi thỉnh tội chỉ là nói cho có mà thôi.

Khương Thần Vương nhìn về phía Thánh chủ Diêu Quang, nói:

- Ân oán của bọn trẻ thì để cho chúng tự giải quyết đi, ngươi thấy thế nào?

Thánh chủ Diêu Quang gật đầu, hắn không nói thêm gì nữa, tới giết Diệp Phàm cũng như tới giết Thần Vương, ngay cả điều này Khương Thái Hư cũng đã nói ra miệng rồi, làm sao hắn có thể tiếp tục dây dưa chuyện này nữa?

Khương Thần Vương tóc trắng như tuyết, tuy nhiên khuôn mặt lại trẻ như có hai mươi mấy tuổi, ngồi ngay ngắn trên cao, phong thái vô thượng của hắn đã truyền khắp mấy ngàn năm rồi.

Lúc này, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi tim đập rộn rằng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ thường, tuy nhiên không có ai dám biểu hiện ra. Điều này là do chênh lệch thân phận và địa vị thực sự quá lớn.

Đột nhiên, một tiếng thét dải truyền đến, gần như phá vỡ hư không, nhanh chóng tới gần Thần Thành, như một biển sấm sét vô cùng vô tận đang sôi trào mãnh liệt.

Tiếng chim bằng vang vọng trời cao.

Tất cả mọi người đều nhận ra người đang tới là ai. Đây là nhân vật siêu cấp khủng bố, tiếng tăm lừng lẫy của Yêu tộc - Bằng Vương.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên, trong đại điện xuất hiện một lão già uy mãnh, mặc bộ bộ y phục màu vàng, mái tóc vàng óng rậm rạp tung bay, như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy, thân hình khôi ngô cao lớn, ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc bén, hắn uy nghiêm đứng thang tại đại điện.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.