Diệp Phàm cũng Bàng Bác đi vào Ngọc đỉnh Động Thiên, đây là môn phái xưa kia của Trương Văn Xương, bọn họ đến đây gây ra một trận hoảng loạn.
Hiện giờ, khắp đất Yên có ai không nghe tới Thánh thể, đám người từng làm nhục Trương Văn Xương giờ không khỏi kinh hãi, cảm thấy như tận thế trút xuống.
Rất nhiều người đều biết, ngày trước Diệp Phàm đã từng đến nơi này, là bạn thân của Trương Văn Xương, đều nghĩ rằng hắn tới đây để trút giận được
"lão già nửa tàn phế".
Bàng Bác lướt qua một đám người trẻ tuổi, trong lòng thật muốn tát chết đám kia, nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, kết quả một loạt tiếng phịch phịch không dứt, một loạt người quỳ xuống.
- Chúng ta muốn biết, Liễu Y Y có từng trở về chưa, các ngươi có tin tức của nàng không?
Diệp Phàm hỏi.
Liễu Y Y cũng giống như Trương Văn Xương, cũng tiến vào môn phái này, lần này bọn họ đi Ngọc Đình Động Thiên chủ yếu là muốn hỏi tin tức của nàng.
- Không có trở về, đáng tiếc một hạt mầm tu luyện tốt.
Một tên trưởng lão trả lời.
Hai người gật đầu không nói gì, quay đầu bay đi, trong nháy mắt biến mất ở chân trời, tất cả người Ngọc Đình Động Thiên đều thở phào một cái.
Tiếp đó bọn họ đi Yên Hà Động Thiên, Tử Dương Động Thiên, Kim Hà Động Thiên, kết quả đều có câu trả lời giống nhau: mấy người Vương Tử Văn, Lâm Giai cũng đều không trở về.
Ngày xưa, người ba đại Thánh địa bức Diệp Phàm cũng mấy người khác tiến vào cấm địa thái cổ hái thần dược, Diệp Phàm tạo cơ hội để cho Chu Nghị, Lâm Giai, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn, Liễu Y Y, Trương Tử Lăng trốn đi.
Ba năm trôi qua, chỉ biết Lý Tiểu Mạn trốn thoát tiến vào Thái Huyền Môn, mấy người khác vẫn không có tin tức.
Lúc trước, lúc Diệp Phàm ở Thái Huyền Môn đã hỏi Lý Tiểu Mạn, nàng cũng không mấy người kia ở đâu, bởi vì bọn họ tách ra bỏ trốn.
- Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai đều là người thành tinh, tự nhiên sẽ không trở về, nếu không thì nhất định là người Thánh địa sẽ phát hiện ra sơ hở.
Diệp Phàm tự nói.
- Trương Tử Lãng cũng không ngốc, nhất định sẽ đi chỗ an toàn, ta nghĩ Y Y đang ở cùng một chỗ với hắn.
Bàng Bác nói.
Ngoài ra, còn có hai bạn học khác đã chết, một người là cắt mình, người kia là Từ Xuyên. Một người ra ngoài lịch làm bị người ta đánh chết, người còn lại thì xâm nhập di tích bị nhốt chết.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác đắp một nắm đất trên mộ của bọn họ, chỉ mới vài năm mà thôi, đã có ba bạn học chết ở thế giới này, không biết cuối cùng sẽ còn lại mấy người.
cuối cùng, bọn họ đi tới Tịch Nguyệt Động Thiên, biết được tung tích Khải Đức.
Một lão hòa thượng đi dạo đưa hắn đi, bởi vì thấy hắn dáng người cao lớn, trời sinh dị bẩm, mái tóc màu vàng, cho rằng rất giống với hộ pháp kim cương Phật giáo trong truyền thuyết.
- Tên quỷ tóc vàng kia cũng thành hộ pháp kim cương, chẳng phải là ta cũng có thể làm Phật gia?
Bàng Bác cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
- lão hòa thượng kia đã nói gì?
Diệp Phàm hỏi cặn kẽ.
Người Tịch Nguyệt Động Thiên không dám giấu diếm, biết rõ vị này là sát tinh khủng bố không còn nhiều sinh mệnh, ngay cả người Thánh địa cũng dám giết, bọn họ không chọc nổi.
- lão hòa thượng kia chỉ nói muốn dẫn hắn đi Tây Mạc, nói là đi Tu Di Sơn gì đó, cũng không nói nhiều.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác hai mặt nhìn nhau, bất luận là ở tinh không khác hay là thế giới này, vẫn có rất nhiều truyền thuyết về Tu Di Sơn.
- Tên quỷ này đúng là có đại số mệnh, còn đi được đến Tu Di Sơn, ngày sau nếu chúng ta đến Tây Mạc, nhất định phải nói hắn giới thiệu làm quen mấy nữ Bồ Tát.
Một đệ tử Tịch Nguyên còn học theo giọng điệu Khải Đức lúc sắp đi.
- Oh, baker, my God, sau này ta chỉ có thể tin Phật, ai bảo ngài ném ta ở chỗ này chứ!
Diệp Phàm cũng Bàng Bác nhìn nhau, sau đó không nhịn được cười ha hả.
Bọn họ cũng không ở lại lâu, tìm được tin liền bay đi.
Chín con rồng kéo quan tài đưa bọn họ đi, vốn là cả một lớp, giờ chỉ còn lại mười người, trên đường hai người đều cảm khái, không biết ngày nào mới có thể theo Tinh Không Cổ Lộ trở về.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác về tới Yên đô, mấy đại Thánh địa cũng đại giáo vô thượng lập tức phái người tới tìm, đã khác xong trận văn tuyệt thế, muốn Diệp Phàm đi theo hái thuốc.
Diệp Phàm làm sao có thể đi vào, lần này chẳng qua là bố trí đối phó Hoa Vân Phi mà thôi, lập tức uyển chuyển biểu đạt nơi đó quá nguy hiểm, hắn định bỏ qua, đổi thành đi Bất Tử Sơn địa vực trung bộ Đông Hoang tìm kiếm may mắn.
Người mấy đại giáo thầm oán, tuy rằng tên Bất Tử Sơn cũng có gán hai chữ bất tử, nhưng mà là chỉ có vào không ra, đi vào đừng mơ còn sống đi ra.
- Tiểu hữu có nắm chắc không? Mảnh sơn mạch kia không phải đất lãnh, năm đó có một vị Thánh thể đại thành cắt đứt một sườn núi cũng gặp họa lớn, đến lúc tuổi già máu nhuộm Thánh Nhai.
- VỊ tiền bối này, ngài có thể nói rõ hơn không?
Trong lòng Diệp Phàm vừa động.
- Đây đã là ghi chép rõ nhất, không còn cái khác nữa.
Một vị Thái thượng trưởng lão Thánh địa nó.
Diệp Phàm không nói gì, có nói thế nào thì hắn cũng không chịu tiến vào cấm địa Thái Cổ, chỉ cần có thể tìm được bé con, hắn lập tức rời xa Nam Vực, không cần phải ở lại nữa.
Tuy rằng người đại giáo vô thượng muốn kéo hắn một chút, chưa từng có người cho bọn họ leo cây, nhưng vẫn nhịn cơn tức, dù sao dấu ẩn Thần Vương vẫn còn đó.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Phàm gần như sắp lộn ngược cả đất Yên, phát động tất cả lực lượng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối của cô bé.
Trong thời gian này, Nam Vực rung chuyển mạnh, rất đông cao thủ đang tìm kiếm Hoa Vân Phi, nhưng hắn giống như bốc hơi khỏi thế gian, mãi vẫn không tìm thấy tung tích.
Lại qua hai ngày, rốt cuộc Diệp Tuệ Linh xuất hiện, điều này làm cho Diệp Phàm mừng rỡ không thôi, đón nàng vào khách sạn.
Đây là một tòa khách sạn lớn, rất chú ý bố cục, suối nước đỉnh viện, chuyên cung cấp cho tu sĩ thích thanh tĩnh.
Lúc này, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đồ Phi, thậm chí đại hắc cẩu cũng bế quan, đang luyện hóa Thánh quả từng chút một.
Trong rừng trúc tía, Diệp Phàm tự mình châm trà cho Diệp Tuệ Linh, hỏi:
- Vì sao Diệp tiểu thư lại biến mất lâu như vậy?
- Một lời khó nói hết, ta cũng là cửu tử nhất sinh...
Lần trước Diệp Tuệ Linh đại chiến với Vương Trùng Tiêu, có người đồng thời ra tay với hai người bọn họ, hai người đều bị trọng thương, sau đó người kia đuổi giết Diệp Tuệ Linh suốt một đường.
cuối cùng, tuy rằng nàng may mắn trốn thoát, nhưng Nguyên khí đại thương, thiếu chút nữa ngã xuống, vẫn tịnh dưỡng tới nay mới xuất quan. Biết những chuyện xảy ra gần đây, nàng hoài nghi người kia rất có thể là người hộ đạo của Hoa Vân Phi, bởi vì hai người rất giống nhau.
- Chúc mừng Diệp huynh chữa lãnh vết thương đại đạo, sau này con đường bằng phẳng, không còn ai ngăn cản được huynh.
Diệp Tuệ Linh cười khẽ.
Diệp Phàm thực hiện lời hứa, lấy ra một quả Thái Dương Thánh quả màu vàng, dù rằng đã phong ấn trong ngọc đỉnh, vẫn có mùi hương tràn ra thấm tận ruột gan, hắn đầy tới trước.
- Diệp huynh sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?
Diệp Tuệ Linh cười nhợt nhạt.
Mái tóc nàng bay theo gió, làn da trắng như ngọc, hàng mi cong dài, đôi mắt ẩn chứa linh khó, khuôn mặt trái xoan khiến người ta có cảm giác kỳ điệu, tựa như có thể nhìn rõ hết thảy.
- Sao thế được, ta tin tưởng Diệp tiểu thư sẽ giúp ta giữ bí mật.
Diệp Phàm cười nói.
- Ta tin tưởng nhân cách của Diệp huynh.
Diệp Tuệ Linh khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười khẽ, nói:
- Nhưng xin Diệp huynh tin tưởng ta, tuyệt đối sẽ không nói lung tung một chữ nào.
Diệp Phàm gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy chiếc đỉnh tới, để nó bay ra ngoài.
Lúc này, Diệp Tuệ Linh mới chính thức đưa tay tiếp nhận, trong mắt trong veo tràn ngập ý cười, nói:
- Diệp huynh cứ yên tâm.
- Ta muốn biết, là Diệp tiểu thư đưa bé con đi phải không?
Diệp Tuệ Linh lắc đầu, bởi vì nàng còn chưa tới lúc đi, thường xuyên quyết đấu với Vương Trùng Tiêu, cho nên không dán theo bé con, lại còn nàng bị người ta tập kích bị thương ngay sau đó.
- vậy thì là ai?
Diệp Phàm rất thất vọng, nếu không có tiểu cô nương đó, hắn đã sớm chết, nếu không tìm được nàng thì lương tâm khó mà yên được.
- Ta nghĩ mình đoán được.
Diệp Tuệ Linh lên tiếng.
- Cái gì, cô biết là ai?
Diệp Phàm vụt nhìn lại.
- Ta cũng không nắm chắc tuyệt đối, chỉ là đoán mà thôi.
- Xin nói nhanh.
Diệp Tuệ Linh đoán bé con có lẽ bị Âm Dương Giáo đưa đi, bởi vì nàng phát hiện Thánh nữ giáo này tự mình hành động, đi khắp nơi tìm trẻ con căn cốt thanh tú.
- Có còn đang ở yên đó không?
Diệp Phàm đứng vụt dậy, hắn không thể không gấp, nếu bé con bị đưa tới Trung Châu thì hắn sẽ khó mà đuổi theo kịp.
- vẫn còn ở đây, hiện giờ đất yên mưa gió nổi lên, bọn họ đang ở một nơi yên tĩnh, ta biết cứ điểm ở Đông Hoang của bọn họ. Hẳn là những đứa trẻ thiên tài còn chưa đưa đi, dù sao xuyên qua tới Trung Châu phải cần rất nhiều Nguyên, hẳn là bọn họ chờ chuyện ở Yên đô xong xuôi mới cũng rút đi.
- Ở nơi nào, có loại cao thủ nào?
Diệp Phàm hỏi.
Diệp Tuệ Linh nói:
- Cách đây năm vạn dặm có giáo phái Tê Hà, đó là môn phái do Âm Dương Giáo nâng đỡ.
Diệp Phàm đợi một ngày, đám người Bàng Bác lần lượt xuất quan, đều hoàn thành đổi máu cũng thối cốt lột xác, dược lực được vận dụng đến cực hạn.
Bọn họ không chậm trễ, hoả tốc vượt qua hư không đi thẳng tới năm vạn dặm, Diệp Tuệ Linh cũng đi theo cùng.
Tê Hà Giáo ở giữa những dãy núi, khắp nơi đều là Anh Hà Thụ đỏ rực như ngọn lửa vô tận, tên giáo cũng rất phù hợp với hoàn cảnh.
Mấy người đều rất mạnh, lẻn vào trong môn phái cỡ trung tự nhiên không có một tiếng động gì, mới đầu không phát hiện được, thậm chí Diệp Phàm cũng thất vọng.
Thẳng đến khi bọn họ đi ra sau núi, mới xốc lại tinh thần, gặp được mười mấy đứa trẻ, lớn nhất cũng không quá năm tuổi, thậm chí mới hai tuổi, đều là má phấn mặt ngọc.
- Tại sao không có bé con?
Diệp Phàm nhíu mày, mấy người tách ra tiếp tục tìm kiếm.
Hắn xuyên qua nhà cửa tráng lệ san sát, sắp đến tận cùng mới lộ ra thần sắc vui vẻ, hắn cảm ứng được khí tức của bé con, nhanh chóng lao tới.
Nơi này có mười mấy đứa trẻ, mỗi đứa đều mặc áo mới xinh đẹp, xem ra có vẻ rất được chìu chuộng, duy chỉ có một tiểu cô nương khoảng ba tuổi mặc quần áo xưa cũ rách nát, ngay cả giày nhỏ cũng có lỗ thủng.
Diệp Phàm rất tự trách, trước khi hắn tiến vào cấm địa Thái cổ vẫn quá bận, căn bản không có thời gian chiếu cố tiểu cô nương này, cũng chưa đổi quần áo mới cho bé, hiện giờ nghĩ lại vẫn vô cùng áy náy.
Bé con ở trong này hiển nhiên bị bài xích, nếu không sẽ không bị đối đãi như vậy, hắn cảm thấy trong lòng có ngọn lửa bùng lên.
- Mau tới đây, tới lúc ăn linh dược rồi.
Một phụ nữ trung niên đi tới, chiếc khay trong tay nàng có sáu bảy cái chén nhỏ, bay ra từng đợt hương thơm thấm vào ruột gan, hiển nhiên là linh dược có tiếng.
Âm Dương Giáo rất bỏ công với những đứa bé này, từ nhỏ rèn luyện trụ cột cho bọn nó, đều dùng dược liệu quý giá nấu thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Những đứa nhỏ khác đều chạy tới, chỉ có bé con không đi, đôi mắt sáng của nàng mong ước nhìn chằm chằm chén nhỏ, nhưng không dám đi tới.
- Con bé mơ hồ kia, không cần nhìn nữa. vốn tưởng là nó có căn cốt hiếm thấy trên đời, là một tiểu kỳ tài, ai biết trời sinh không có trí nhớ, mới có mấy ngày là cái gì cũng quên hết.
mỹ phụ trung niên lạnh lùng quét mắt.
- Nhưng mà bé rất đói, buổi sáng với buổi trưa đều không có ăn gì.
Bé con rất ủy khuất.
- Còn phạm sai thì buổi tối cũng bị phạt không cho ngươi ăn.
mỹ phụ trung niên giọng rất lạnh, nói:
- Qua mấy ngày nữa là Thánh nữ sẽ tới, sau khi quyết định cuối cùng, sẽ đưa ngươi ra ngoài.
- À, bé biết rồi!
Bé con cúi đầu không dám đối diện vào mỹ phụ trung niên, nhìn đôi giày nhỏ rách nát của mình.
mỹ phụ trung niên rời đi, một đám bé con bưng chén nhỏ linh dược uống, trong đó có đứa nhỏ bướng binh không thích mùi vị linh dược, len lén đổ đi.
Bé con nhìn chằm chằm vào chén của một đứa trẻ, mắt to sáng ngời, giọng non nớt hỏi:
- Cháo linh dược ăn có ngon không?
- Ăn không ngon.
Đứa bé kia trả lời, nó đã đổ mất chén linh dược kia.
Bé con lại thấy một đứa bé gái khác cũng muốn đổ đi, lại lộ ra ánh sáng mong chờ, ánh mắt thật sáng, vẫn là câu nói kia:
- Cháo linh dược ăn có ngon không?
Bé đã rất đói, bị phạt không được ăn, lúc này không nhịn được nuốt nước bọt.
- Ăn không ngon, bé đói bụng rồi phải không, cho bé ăn đi.
Bé gái kia đưa chén nhỏ sang.
- Cho bé thật hả?
Bé con hỏi lại, ánh mắt sáng lên muốn đưa tay nhận.
- Thật mà, ăn nhanh đi.
Bé gái kia đưa sang.
- Cám ơn, bé thật sự rất đói bụng.
Bé con đưa tay nhận lấy.
Đúng lúc này, mỹ phụ trung niên quay lại, lạnh giọng quát:
- Các ngươi đang làm gì đó?
Choảng!
Bé con bị dọa run lên, liền đánh rơi chén nhỏ trong tay, bộ dáng rất sợ hãi.
- Không chỉ tối nay không được ăn cơm, ngày mai cũng không được ăn, đi về phòng của ngươi, không được ở chỗ này.
- Dạ, bé biết rồi.
Bé con đầu cúi sát ngực, trong mắt to ngập nước mắt, đi về phía phòng người hầu cách đó không xa.
Diệp Phàm rốt cuộc biết được tình cảnh của bé con ở đây, trong lòng cay cay, thiếu chút rớt nước mắt, bước ra từ chỗ nấp, lạnh giọng quát mỹ phụ trung niên kia:
- Ngươi dám rống bé?
- Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?
mỹ phụ trung niên chấn động.
- Bé tới đây.
Diệp Phàm ngoắc bé con.
- Đại ca ca, huynh là ai, vì sao bé cảm thấy rất quen thuộc?
Bé con chớp mắt to.
- Ta bảo ngươi trở về phòng, sao ngươi còn không đi!
mỹ phụ trung niên quát lạnh.
Bé con nhanh cúi đầu, không dám nhìn lên.
Bốp!
Diệp Phàm tát thẳng vào mặt mỹ nữ trung niên kia, dù cho tốc độ nàng ta rất nhanh, cũng không thể tránh được, văng ra mấy chục trượng.
Diệp Phàm để mạng nàng ta lại vì có rất nhiều chuyện muốn hỏi, bằng không với lực lượng Thánh thể thái cổ thì đã đủ để đánh nát nàng ta. Hắn bước tới ôm bé con lên, sau đó đi tới.
- Rốt cuộc ngươi là ai, có quan hệ gì với nó?
mỹ phụ trung niên run giọng quát hỏi.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Thánh nữ của các ngươi cũng không quý giá bằng bé, các ngươi dám đối xử với bé như vậy!
Diệp Phàm đã phán nộ, nói:
- Nói, Thánh nữ của các ngươi ở đâu?
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai, dám nói Thánh nữ của chúng ta như thế?
mỹ phụ trung niên giật mình.
Lúc này, có mấy cường giả lao vào trong sân, lớn tiếng quát chấn vấn Diệp Phàm là kẻ nào.
- Mạng của Thánh nữ cũng Thánh tử các ngươi cộng lại cũng không triệt tiêu ủy khuất của bé đã phải chịu!
Diệp Phàm choang một cái, nắm Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay.
Phốc!
Máu bắn ra, hắn một kiếm chém ngang mấy tên chất vấn, tiếp tục hỏi:
- Nói, Thánh nữ của các ngươi ở đâu?
Lúc này, mấy người Bàng Bác cũng nghe được tiếng động, lao tới đây.
- Kẻ nào dám mạo phạm Âm Dương Giáo ta?
Đồng thời, có người lành lạnh quát, mấy lão già Hóa Long Bí Cảnh bay tới, lạnh giọng quát:
- Các ngươi chán sống rồi phải không?
- Là các ngươi chán sống!
Diệp Phàm hét lớn, trường kiếm vung lên bầu trời.
- Thật to gan, để ta xem là ai dám khinh thường Âm Dương Giáo ta...
-o0o-