Đoàn người Diệp Phàm đi ra kkhỏi núi tới bên ngoài, lập tức gây ra chấn động, bởi vì mười bốn ngày đã trôi qua, hắn vẫn còn sống.
- Đó không phải là Thánh thể ư, thần y đã nói thọ Nguyên của hắn còn không đủ nửa tháng, hắn vẫn còn xuất hiện.
- Chẳng lẽ hắn thật sự tự bỏ tu vi, trở thành một người phàm bình thường? Cái này thú vị, không biết những người đó có tới giết hắn hay không?
Đông Hoang rộng lớn khôn cũng, địa vực nguyên thủy hơn trăm vạn dặm không có bóng người, nhân tộc tụ tập đều khá tập trung, thành trấn thông thường đều nối liền, trở thành một nơi thịnh vượng.
Địa vực trung bộ, mười đại cổ thành là mười trung tâm khác nhau, khu vực xung quanh càng tụ tập rất nhiều Nhân tộc cũng yêu tộc, cực kỳ dày đặc.
Sau khi đoàn người Diệp Phàm đi ra, còn chưa tiến vào thành, đã gây ra một trận thảo luận nhiệt liệt ở một tòa cổ thành bình thường.
- Không cần đoán nữa, tuyệt đối tự chém tu vi, hiện giờ hắn là một phế nhân, có ai đi thử xem cảnh giới hiện giờ của hắn thế nào không?
Đoàn người Diệp Phàm là một tổ hợp rất kỳ quái, đại hắc cẩu cũng bé con muốn không bị người ta chú ý cũng không được, ngay cả trước kia chưa từng gặp thì bọn họ cũng có thể đoán ra được.
- Người trung niên tóc tai bù xù kia là ai, tóc rối che hết khuôn mặt, không quá rõ ràng.
Có người nhìn chằm chằm lão Phong Tử, căn bản không coi hắn là một cao thủ.
Mỗi người đều chú ý, tất cả đều xôn xao, Thánh thể còn sống, có khả năng tự chém tu vi, tin tức này truyền ra ngoài nhanh như mọc cánh.
Không lâu sau đó, bọn họ đi tới U Nguyệt cổ thành, nơi này là một trong mười đại danh thành ở địa vực trung bộ Đông Hoang, khoảng cách gần di chỉ Thiên Tuyền nhất.
ở trung tâm địa vực này, đại giáo vô thượng, thế gia yêu tộc xa xưa đều không ít, rải rác ở giữa những dãy núi xung quanh.
Rốt cuộc, có người không kiềm chế được muốn thử xem thân thể Diệp Phàm thế nào, đối diện đi tới mấy nam tử trẻ tuổi, tất cả đều mang theo ý cười.
- Không phải là Thánh thể Diệp huynh đó ư, nghe nói thân thể huynh có bệnh nhẹ, không biết hiện giờ có tốt không?
Trong đó có một người tùy tiện vô vai Diệp Phàm.
- Các ngươi là ai, chúng ta có quen không?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Chúng ta đều là những tán tu, Diệp huynh làm sao quen biết được.
Người kia cười ha ha.
- Các ngươi là đệ tử Tử Phủ phải không.
Diệp Phàm nhướng mày, ngay cả Thánh tử Tử Phủ cũng không dám tùy tiện vô vai hắn như thế, mấy tên đệ tử này thật sự coi hắn là phế nhân tự chém tu vi.
- Làm sao ngươi biết?
Trong lòng mấy người nhảy dựng, bọn họ cũng ít nhiều không yên.
- Ta thấy trong mắt các ngươi nội ẩn Tử Hoa, nhất định là môn đồ Thánh địa tu luyện Tử Khí Đông Lai.
Diệp Phàm cười nói.
Mấy người mới yên tâm, tiếp tục hỏi:
- Diệp huynh đại nạn không chết, không biết hiện giờ có khỏi phục như trước chưa?
- Tu vi nửa phế, miễn cưỡng có thể sống sót?
Diệp Phàm nói.
- Vậy sao, cái này không phải là tin tức tốt đâu...
Trong đó có một người lộ ý cười, hơi tăng sức mạnh, vô lên vai Diệp Phàm.
- Ngươi chán sống phải không?
Lý Hắc Thủy trực tiếp chụp lấy cánh tay của hắn, ném văng ra ngoài.
- Ngươi... có ý gì?
Đệ tử Tử Phủ kia trở mặt đương trường, tức giận mắng to.
- Ta còn hỏi ngươi có ý gì, các ngươi coi Diệp Phàm hiện giờ nửa phế tu vi, mới dám vô lễ như thế?
Lý Hắc Thủy giọng lạnh lẽo nói.
- Thánh tử Tử Phủ là sư huynh chúng ta, chúng ta là môn đồ Thánh địa, chẳng lẽ còn không xứng luận giao với Diệp huynh hay sao?
Một người trong đó cười lạnh.
- Diệp huynh chẳng qua cũng chỉ cũng bối với chúng ta mà thôi, chẳng lẽ ta còn phải ngường mộ hay sao?
Một người khác cũng châm chọc, sau khi biết được Diệp Phàm tự chém tu vi, bọn họ căn bản không quan tâm.
- nửa tháng trước, ngay cả Thánh tử của là các ngươi cũng không dám vô lê như thế. Nếu là lúc Diệp Phàm còn mạnh mẽ, các ngươi dám ngông nghênh tới thử như vậy hay không?
Lý Hắc Thủy mắng to.
- Thánh thể thật đúng là bị thần hóa mà...
Có người cười lạnh, mang theo thần sắc khinh miệt.
cũng có người dùng giọng nhỏ rất khó nghe nói:
- Phượng Hoàng trụi lông không bằng gà, đã thành bộ dạng này còn tưởng rằng rất có uy thế hay sao?
- Các ngươi nói nhiều quá, không phải cảm thấy Diệp Phàm nửa phế chứ gì, ta chơi với các ngươi là được!
Hắc Hoàng kêu gào, nói:
- Sư đệ Thánh tử Tử Phủ thì giỏi lắm hả? Các ngươi cũng lên đi.
Thánh nữ Tử Phủ từng bị Diệp Phàm trấn áp, truyền ra Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai có thể xuất the, điều này làm cho Thánh tử Tử Phủ vô cùng tức giận, bởi vì nếu không có gì bất ngờ thì Thánh nữ sẽ gả cho Thánh tử, lúc này sư đệ của hắn đương nhiên phải trút giận thay.
Cho nên, những người này đều rất không tốt, U Nguyệt cổ thành rất gần Thánh địa Tử Phủ, bọn họ chạy đến đây trước tiên.
- Giỏi cho con chó điên kia, lột da nó, ngày xưa không phải cả ngày kêu gào đó ư, hôm nay Thánh thể cũng phế rồi, để xem nó còn dựa vào cái gì.
Mấy đệ tử Tử Phủ tu vi không yếu, cười lạnh không thôi, cũng bước tới trước chuẩn bị khai đao đại hắc cẩu ngay trước mặt Diệp Phàm.
Đại hắc cẩu không nói nhiều, trực tiếp tế ra một đống thứ đương trường vây khốn bọn họ, Tinh Thần Thạch, Thần Huyết Thổ... hào quang lấp lánh giam kín bầu trời.
- Tiểu bối vô tri, nghĩ rằng là sư đệ Thánh tử Tử Phủ là có thể hoành hành không cố kỵ hay sao? Bổn hoàng gõ chết các ngươi!
- Con chó chết kia, có thể làm gì được chúng ta?
Bọn người kia quát mắng.
Nhưng mà ngay sau đó, mấy người này liền biến sắc, cảnh vật xung quanh biến dạng, tất cả đều thành sương mù, mọi người đều bị giam cầm.
- A....
Không lâu sau, trong trận văn truyền ra một tiếng kêu thảm, mấy tên đệ tử Tử Phủ đều bị đánh ngã. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Hắc Thủy không nói hai lời, lao vào xách ra, nhấc chân đá điên cuồng một
trận.
- A...
Mấy đệ tử Tử Phủ bị giam cầm thân thể, trơ mắt nhìn hai bàn chân to điên cuồng đạp lên người bọn họ, không ngừng kêu la thảm thiết.
- Ngươi dám đối với chúng ta như vậy, có biết...
- Biết cái đầu ngươi, người như các ngươi, bổn hoàng cũng không thèm thu làm nhân sủng, dạy dỗ các ngươi một chút là đánh giá cao các ngươi rồi.
Đại hắc cẩu tru lên, tự mình lao lên, móng vuốt quét qua, mỗi lần đều sẽ gày mấy khúc xương.
Tất cả mọi người trong U Nguyệt cổ thành ngẩn người, đó là đệ tử Tử Phủ, nhưng mà bị đánh thành như thế, mấy người này đúng là hung mãnh mà.
Không phải Thánh thể phế rồi sao, người bên cạnh hắn cũng hung hãng như thế, đúng là làm cho người ta hết biết nói, rất nhiều người đang thì thầm.
-Ạ...
Mấy đệ tử Thánh địa Tử Phủ kêu thảm thiết, thường ngày làm sao chịu đau khổ như vậy.
- Bổn hoàng đưa các ngươi đi Tây Mạc xuất gia, mài giũa tính tình một chút.
Đánh mấy người này một trận đã ghiền, đại hắc cẩu lên tiếng mở ra trận văn kỳ bàn, hào quang lóe lên đưa Tiên bọn họ đi.
Trong lòng mọi người nhảy dựng, con chó này nói thật hay giả, truyền tống đi Tây Mạc? Quá khoa trương đi chứ.
- Con bà nó, trận văn Thái cổ quá kỳ quái, toàn bộ chạy tới Bắc Nguyên rồi.
Đại hắc cẩu vô cùng ảo não, rõ ràng lại làm một chuyện không đáng tin cậy.
Rất nhiều tu sĩ xung quanh đều không tin, cảm thấy nó chi đang nói khoác, chỉ có con mắt trống rỗng của lão Phong Tử lóe ra tia sáng, liếc nhìn mấy cái.
- Các ngươi thật quá đáng!
Đúng lúc này có một tiếng nói lạnh lùng truyền tới, một nam tử áo tím ngồi trong quán trà cách đó không xa đứng lên, bước tới bên này.
- Thánh tử Tử Phủ!
Có người kinh hô.
Ngoài ra, còn có một nam tử sắc mặt trắng nõn đi tới, đó là Triệu Phát Tử Vi Giáo, diện mạo coi như nhã nhặn, tươi cười ý vị sâu xa.
- Đã không gặp Diệp huynh hơn nửa tháng rồi, ta biết nơi này gần nơi ẩn cư của Vương thần y, cố ý ở chỗ này chờ huynh, chỉ là vì chờ huynh xuất hiện, muốn mua lại thanh thánh kiếm kia.
Triệu Phát ung dung trấn định đi cùng Thánh tử Tử Phủ tới đây, trên mặt tràn đầy ý cười, có vẻ cao hứng phát ra từ nội tâm.
Diệp Phàm cũng cười, người này cũng không phải hạng lương thiện, ở trên yến hội Phong tộc, bé con từng nghe hắn nói chuyện với người khác, muốn mưu đoạt thánh kiếm chuẩn bị hạ độc thủ với mình.
- Ta chưa muốn bắn, còn muốn dùng nó đổi lấy thánh dược.
Diệp Phàm trực tiếp từ chói.
Triệu Phát liền lộ ra thần sắc không vui, nói:
- Hiện giờ Diệp huynh còn cần thánh kiếm ư, nếu tự chém tu vi, nên bắn ra đi thôi.
- Ngươi có ý gì?
Lý Hắc Thủy chất vấn.
Thánh tử Tử Phủ không lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng đứng ở một bên, liếc mấy người.
Triệu Phát xoạt một cái mở quạt ra, ung dung tự nhiên, cười lành lạnh nói:
- Ta muốn mua thánh kiếm cũng là vì tốt cho Diệp huynh, nếu không thì quá nửa sẽ chọc tới tai họa.
- Ngươi đang uy hiếp chúng ta?
Diệp Phàm hỏi, không mang theo một chút lửa giận.
- Nào có, Triệu Phát ta là hạng người như thế ư, ta chỉ là nhắc nhở Diệp huynh, nếu là người khác thì không chừng sẽ cướp rồi, nên sớm bắn cho ta thì hơn.
Triệu Phát cười rất âm trầm.
Hắn như nhớ tới gì đó, ánh mắt sáng lên, nói:
- Hạt giống thần dược Kỳ Lân hẳn là vẫn còn đó chứ, không bằng cũng bắn cho chúng ta đi, ta cũng Thánh tử Tử Phủ huynh chuẩn bị hợp lực mua lấy.
- Hạt giống thần dược Kỳ Lân bị ta ăn, thánh kiếm không bắn, nếu ngươi không có chuyện gì khác, mời tránh đường.
Diệp Phàm không mặn không nhạt nói, thật sự phản cÂm người này đến cực điểm.
Đối phương thật sự coi hắn đã
"phế bỏ", còn bắt đầu mang theo ngữ khí uy hiếp, muốn chiếm đoạt bảo bối trên người hắn, thật là đáng hận.
Thần sắc Triệu Phát liền phát lạnh, bộp một cái khép quạt lại, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
- Các ngươi không nên quá đáng như vậy, đã truyền tống các vị sư đệ của ta đi tới nơi nào?
Thánh tử Tử Phủ đột nhiên lên tiếng, thần sắc lạnh nhạt nhìn chằm chằm đại hắc cẩu.
- Đưa đi Bắc Nguyên rồi, ngươi có muốn đoàn tụ với chúng không, kỳ thật đi Tây Mạc cũng là một lựa chọn không tệ, có thể xuất gia làm hòa thượng.
Đại hắc cẩu trêu chọc, nghiêng đầu liếc hắn, căn bản không để ý.
- Diệp huynh đã đại họa tới nơi, còn chưa biết gì phải không?
Trên mặt Triệu Phát mang theo tươi cười âm lãnh.
- Ngươi muốn ra tay với ta?
Diệp Phàm cười cười, bộ dạng lạnh nhạt như không.
Triệu Phát vỗ vỗ quạt trong tay, nói:
- Triệu Phát ta nào phải loại người này, ta chi muốn nói cho Diệp huynh, là người Âm Dương Giáo Trung Châu đã tới, huynh có biết nghĩa là gì không?
Thần sắc Diệp Phàm vừa động, hắn chém giết Thánh nữ Âm Dương, tuyệt đối là thù hận không thể hóa giải, đối phương không thể nào bỏ qua như vậy.
Âm Dương Giáo là đại phái vô thượng ở Trung Châu, không lập tức trả thù chủ yếu là vì áp lực của các Thánh địa mà rút lui. Bởi vì bọn họ cướp bóc các đứa trẻ thiên tài ở Đông Hoang, gây ra phẫn nộ quá mức, không thể tiếp tục ở lại.
Bây giờ, bọn họ lại tới nữa?
- Nghe nói, mười ngày trước bọn họ đã tới địa vực trung bộ Đông Hoang, Thánh tử Âm Dương đeo Âm Dương Kiếm tới đây, muốn dùng bí bảo khủng bố kia chém đầu ngươi.
Triệu Phát cười hắc hắc, nói:
- Khi đó, hắn còn chưa biết ngươi đã tự chém tu vi, bây giờ xem ra không cần phải dùng tới Âm Dương Kiếm.
Kế tiếp, hắn lại nói:
- Bọn họ là đại giáo vô thượng ở Trung Châu, cũng không quá kiêng kỵ tuyệt đại Thần Vương Đông Hoang, huống hồ Thần Vương không rõ sinh tử. Ngoài ra, ta còn nghe nói vì chắc chân giết được ngươi, dựng lên uy danh Âm Dương Giáo, bọn họ phái ra mấy vị Thái thượng trưởng lão không còn nhiều thọ Nguyên, hạ quyết tâm phải lấy đầu ngươi. Trong đó còn có nửa bước đại năng, thậm chí còn có đại năng chân chính hùng bá thiên hạ.
- Âm Dương Giáo phái ra nhân vật cấp đại năng tới giết ta?
Trong lòng Diệp Phàm khẽ nhảy lên, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại, vuốt cằm cười khẽ.
Hiện giờ có lão Phong Tử đi bên cạnh, hắn không cần phải ngại gì, dù là giáo chủ vô thượng Trung Châu đích thân tới giết hắn, cũng chắc chắn có đi không về.
- Nếu Diệp huynh đưa thánh kiếm cũng hạt giống thần dược ra, ta đồng ý cung cấp một đường sống sót cho ngươi.
Triệu Phát thong thả không nhanh không chậm nói:
-Tối thiểu, cho thể cho ngươi sống thêm một thời gian dài.
- Ta nói rồi, không bắn thánh kiếm, hạt giống thần dược đã bị ta ăn rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Diệp huynh, ngươi thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Triệu mo ta một lòng chân thành, ngươi căn bản không để ý.
Triệu Phát mặt sầm xuống.
- Ta không muốn bắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn ép bắn hay sao?
Diệp Phàm trừng lại hắn.
- Diệp huynh nên suy nghĩ cho kỳ.
Triệu Phát hắc hắc cười lạnh, tiếp đó vỗ vai hắn, lại phun ra một tia ám kình.
Đó là một loại ám lực xảo diệu, lúc này sẽ không phát tác, về sau sẽ làm người ta hộc máu trọng thương, hiển nhiên là hắn chuẩn bị làm Diệp Phàm chịu đau khổ.
- bỏ tay ngươi ra!
Diệp Phàm mặt trầm xuống.
Bên cạnh, Thánh tử Tử Phủ rất lạnh nhạt nhìn mọi chuyện, không tỏ vẻ gì, cũng không nhúng tay, cũng không hỗ trợ.
Thần sắc Triệu Phát cứng lại, nói:
- Diệp huynh, nói chuyện với huynh không khỏi quá mức.
Nói tới đây, hắn lại nhẹ nhàng phun ra một tia ám kinh, xuyên qua bàn tay truyền vào trong cơ thể Diệp Phàm.
- Cút cho ta!
Thần sắc Diệp Phàm lạnh như băng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
- Ngươi bảo ta cút?
Thần sắc Triệu Phát càng lạnh băng, tay cứng tại chỗ.
Những người khác cũng giật mình, thần y đã nói Thánh thể chỉ có tự chém tu vi mới sống sót, mới vừa này chính hắn cũng thừa nhận, thật không ngờ còn dám ngang ngạnh như thế.
Rất nhiều người không biết Triệu Phát phun ra ám kinh, tự nhiên đều chấn động, nghĩ rằng Diệp Phàm chỉ là mạnh mẽ phản cảm người này.
- Ngươi thật đúng là không nhìn được lòng người tốt, Diệp huynh đừng nên hối hận.
Triệu Phát cười lạnh, lại khẽ sợ một chút.
- Cưỡng ép mua bảo vật trên người ta, coi như là lòng tốt? Phun ra ám kinh trong cơ thể ta, khiến thương thế của ta càng nặng thêm, cũng là ý tốt?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh như băng, đột nhiên tung ra bàn tay vàng.
Bốp!
Tiếng bạt tai thanh thúy vang dội, Triệu Phát miệng phun máu, bay mất sáu bảy cái răng, cả người cũng bay lên văng vào góc tường cách đó không xa.
Oa!
Mọi người kinh hô, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không phải Thánh thể tự chém tu vi rồi ư, làm sao một cái tát đánh bay Triệu Phát ra ngoài?
- Ngươi...
Triệu Phát tức giận cả người phát run, lập tức nhảy dựng lên.
Nhưng mà lúc này Diệp Phàm hóa thành một đạo ánh sáng vàng, chân đạp Thiên Tuyền bộ pháp vọt tới trong khoảnh khắc, bàn tay vàng lại vung lên.
Bốp!
Triệu Phát miệng phun máu, lại có ba cái răng từ giã bay đi, thân mình lại tung bay ra ngoài tông vào vách tường.
-o0o-