Già Thiên

Chương 535: Thần triều thăm dò



Tử Thiên Đô cổ thành trải qua thái cổ, vượt qua hắc ám đại kiếp nạn tồn tại lâu đời, là một trong mười cổ thành trung bộ Đông Hoang. Vùng địa giới này trải rộng nhiều thế lực lớn.

Đám người Diệp Phàm cũng không ở lâu, thật sự bắt đầu đi hướng Tử Vi Giáo, muốn tiến hành một phen "Giải hòa". Dọc theo đường đi đại hắc cẩu vô cùng hưng phấn.

Khi bọn họ hướng về người khác hỏi thăm phương vị cụ thể của Tử Vi Giáo, rất nhiều người đều lộ ra thần sắc quái dị. Mấy vị "Thần nhân" này muốn làm gì?

- Tự nhiên là muốn bái phỏng Tử Vi cổ địa. Chẳng lẽ chúng ta lại tấn công hay sao?

Đại hắc cẩu ngao ngao kêu loạn.

Tất cả mọi người thần sắc khẽ động. Mấy người này trong mấy ngày gần đây gây ra sóng gió vô biên, bên người có một vị Thánh nhân đi cùng, chăng lẽ thật sự muốn giết vào Tử Vi Giáo hay sao?

Trung vực từ xưa nhiều danh lam thắng cảnh, có thể nói là địa linh nhân kiệt, hội tụ thiên cổ tử khí, ngưng tụ vạn mạch long khí, sinh ra linh căn của thiên địa.

Trong dãy núi cách Tử Thiên Đó ngoài vạn dặm, tử khí bừng bừng, mây khói lượn lờ cổ thụ chọc trời như một vùng tiên mạch thế ngoại, rất là phi phàm.

Đám người Diệp Phàm một đường đi tới vùng núi tiên này, ở phía sau bọn họ thấp thoáng bóng người. Có một số tu sĩ nhận được tin tức đi theo.

Mấy ngày nay, đoàn người bọn họ chấn động trung vực, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chú ý. Diệp Phàm chém Âm Dương Thánh tử, chấn động thế

hệ trẻ.

lão Phong Tử đập đại năng chết tươi, lại càng như sóng to gió lớn, biển gầm, tác động thần kinh của rất nhiều người.

Đại giáo vô thượng Trung Châu tại Đông Hoang mặt mày xám xịt. Tin tức đã truyền về nhưng là Âm Dương Giáo đến nay không dám có động tác gì, quả thật bị kinh sợ.

- Cẩu cẩu à, không nên chạy loạn, đi cùng các vị đại ca ca nhé.

Tiểu bé rất an tĩnh và nhu thuận ngồi trên lưng Hắc Hoàng, thấy nó hưng phấn quá độ chạy quá nhanh thì nhỏ giọng nhắc nhở.

- Yên tâm đi, không ai dám tập kích.

Đại hắc cẩu không thèm để tâm, chạy mau trên những vách núi. Nó đang tìm linh dược tuyệt thế.

Đây là một vùng đất tiên, tùng cổ ngạo nghễ giữa đá núi, Tiên hạc xoay quanh, thác nước đổ xuống. Có linh khí mù mịt lượn lờ.

Coong...

Đột nhiên sát ý lạnh băng đến tận xương vọt ra, kiếm quang vỡ núi. Một kiếm thông thiên rực rỡ chói mắt như sao chổi xẹt qua trời cao đâm tới.

Một kiếm sắc bén tuyệt thế.

Đại hắc cẩu vừa kinh vừa giận, tuyệt đối không nghĩ tới đi cùng lão Phong Tử cũng có người dám tới ám sát, mà còn sắc bén như thế. Muốn một kích phải giết.

- Gâu-

Vào giờ khắc này Hắc Hoàng cũng không tránh né một kiếm kinh thế, bởi vì đã không còn kịp. Nó há cái miệng, dùng sức rống lớn.

Sóng khí to lớn từ trong miệng nó phun ra, giống như núi lửa bùng nổ, khiến cho hư không chung quanh hoàn toàn sụp đổ.

ầm-

Như có thiên quán vạn mà đang chạy chồm, sóng âm rihưu Chân long đang rít gào phi thường khủng bố, lật đổ một ngọn núi ở phía trước.

Nhưng đạo kiếm quang kia cực kỳ sắc bén, từ thiên ngoại giáng xuống, thẳng đến tiểu bé ở trên lưng nó, muốn diệt trừ cô bé.

Đại hắc cẩu kinh sợ. Nó xương đồng da sát, mặc dù ăn một kiếm cũng không sao cả. Nhưng cô bé non nớt như thế, làm sao có thể chịu nổi một kiếm như vậy?

Mi tâm của nó nứt ra, con mắt dọc thứ ba mở ra bắn ra một đạo ô mang đáng sợ. cùng lúc đó nó nhảy dựng lên, chân trước thần kiếm.

Đương-

Chùm tia sáng từ mắt dọc nơi mi tâm Hắc Hoàng bắn ra đánh lên sát kiếm. Đốm lửa bắn tung tóe, trì hoãn tốc độ của sát kiếm nhưng sát kiếm vẫn chém hướng cô bé như trước.

Xa xa Diệp Phàm nghe tiếng huýt gió của đại hắc cẩu lập tức biến sắc, chân đạp Thiên Tuyền bộ pháp, rất nhanh xông ra ngoài, đồng thời thành công phát động bí quyết chữ Giai, tăng tốc độ lên gấp mười.

Hắn như một tia sáng, trong nháy mắt xẹt qua mười mgấy ngọn núi vọt tới gần, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng sát kiếm chém tới cô bé.

Diệp Phàm mắt trợn trừng như muốn nứt ra. Người của Nhân Thế Gian lại xuất hiện, dưới tình huống biết rõ có lão Phong Tử đi cùng lại thi triển thủ đoạn độc ác.

Hắn thấy vẻ mặt bối rối của cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không biết làm sao, kiếm phong chỉ thẳng mi tâm nàng, trong lòng hắn kinh giận đan xen.

ầm-

Diệp Phàm mượn dùng oai của bí quyết chữ Giai, tiểu hồ màu vàng ở mi tâm giống như sôi trào. Thần niệm cường đại hóa thành một cái đỉnh nhỏ màu vàng lao ra, giải cứu nguy nan của có bé.

Coong...

Đình nhỏ màu vàng đánh lên thân sát kiếm chấn động nó rung loạn, cùng lúc đó hào quang bắn ra từ mi tâm đại hắc cẩu càng tăng vọt đánh tới.

Phốc-

Sát kiếm bị cản tuy nhiên nó cũng trượt về phía trước một đoạn, chém ra một vết máu trên đầu đại hắc cẩu, chưa tương đến tiểu bé.

Nhưng đúng lúc này sát khí tuyệt thế phủ xuống, dao động như đại dương mênh mông cuộn trào đến Diệp Phàm, muốn chấn nát hắn.

Có cường giả tuyệt thế nấp trong bóng tối lặng yên chờ hắn đến thi triển một kích bá tuyệt thiên địa. Muốn cho hắn hình thần đều diệt, vĩnh viễn không còn tồn tại.

Người của Thần Triều Sát Thủ viễn cổ Nhân Thế Gian to gan lớn mật, ngay cả nhân vật có thể so với Thánh nhân viễn cổ cũng không sợ, chờ ở đây ám sát.

ầm-

Đúng lúc này, lão Phong Tử đứng ở ngoài mười mấy ngọn núi lớn khẽ thở ra một hơi. Lão sừng sững bất động, sóng khí hóa thành một tia sáng trắng vọt tới.

Thiên địa dường như bởi vậy mà đọng lại, thời gian dường như cũng ngừng lại. Hết thảy đều ngừng lại, chỉ có ngụm khí trắng đang vận động vọt qua.

Ba~

Sát kiếm hóa thành bột mịn, một hắc y nhân từ trong tối ngã xuống, hình thần đều diệt ngay tại chỗ.

cùng lúc đó, một thân thể khô héo rơi ra khỏi hư không, rách nát ở bên cạnh người Diệp Phàm, bị khí mang màu trắng chém trúng, "Phốc" một tiếng hóa thành bột mịn.

- Thi thể của đại năng thượng cổ. Có người dùng Nguyên thần khôi lỗi bám vào, khống chế hết thảy.

Đại hắc cẩu kinh hãi.

- Thần Triều Sát Thủ viền cổ - Nhân Thế Gian.

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh băng, đối phương nếu muốn đuổi tận giết tuyệt, trong hoàn cảnh này cũng dám ra tay.

Nếu không phải lão Phong Tử đứng ngoài hai mươi mấy dặm phun ra một ngụm tinh khí chém chết thi cốt của đại năng thượng cổ này, chỉ sợ mới vừa rồi hắn gặp nguy hiểm.

- Đại ca ca... Người không bị thương chứ?

Tiểu bé đã bị dọa sợ, lại trước tiên hỏi như vậy.

Mới vừa rồi sát kiếm chỉ thẳng mi tâm cô bé, muốn giết chết nàng. Khuôn mặt nhỏ của bé tái nhợt, cặp mắt to ngập nước, rất là bối rối.

Dù sao, nàng mới là một đứa nhỏ hơn hai tuổi, đã bao giờ từng trải qua chuyện như vậy. Nếu là trẻ nhỏ bình thường đã sớm khóc lớn.

- Bé không phải sợ, ta không sao!

Diệp Phàm đi lên, dịu dàng an ủi, nhẹ sờ đầu của nàng, lại véo cái mũi thanh tú của nàng.

Lúc này Lý Hắc Thủy cũng vọt lên, kêu la một hồi:

- Nhân Thế Gian ăn tim tiên mật thần sao? Ngay cả tu sĩ đi cùng Thánh nhân cũng dám giết?

- Năm đó Thần Triều Sát Thủ viễn cổ Quân Lâm thiên hạ, chỉ một ý niệm mặt đất nhuốm máu. Ngay cả Thánh nhân cổ bọn họ đều dám giết, tự nhiên không sợ.

Đại hắc cẩu hồi hộp, nhẹ giọng thở dài.

- Nhưng bọn họ cũng không nghĩ lại hiện tại là niên đại nào rồi? Trên đời không còn có Thánh nhân, chẳng lẽ bọn họ còn có nhân vật như vậy tọa trấn thần triều sao?

Lý Hắc Thủy nói.

- Bọn họ đang thăm dò.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

- Không sai, là thử oai Thánh nhân!

Đại hắc cẩu gật đầu nói:

- Dưới tình huống bình thường mà nói, đệ tử bọn họ phái ra có thực lực tương đương người bị ám sát, chủ yếu là vì rèn luyện bản thân, rất ít phái nhân vật khủng bố như vậy.

Thao túng thi thể đại năng thượng cổ đột kích, nếu chỉ vì giết Diệp Phàm thì hưng sư động chúng, mấy người đoán là vì thử lão Phong Tử mà đến.

- Thần Triều Sát Thủ viễn cổ, chẳng lẽ không sợ Thánh nhân sao?

Diệp Phàm nhíu mày thật chặt, mấy người đều có một chút lo lắng.

lão Phong Tử đi tới từng bước, vẫn như trong quá khứ trầm mặc không nói một lời, dường như hết thảy trên thế gian khó thể đánh động nỗi lòng của lão.

Phía sau có một số tu sĩ đi theo đến đây, thấy được cảnh tượng vừa rồi đều rất kinh hãi, thấp giọng nghị luận.

- Thần Triều Sát Thủ viễn cổ quả nhiên đáng sợ, ngay cả người mà Thánh nhân cổ che chở đều dám giết.

- Có lẽ tình thế thay đổi rồi. Thiên Đình hủy diệt, Nhân Thế Gian cũng Địa Ngục đều bảo tồn lại không sứt mẻ, âm thầm phát triển đến nay cũng không biết mạnh tới mức nào. Có lẽ đây là bọn họ phóng ra một tin tức sắp trở về.

Trong mắt Diệp Phàm lạnh băng. Thần Triều Sát Thủ viễn cổ - Nhân Thế Gian uy hiếp quá lớn đối với hắn, ngay cả tiểu bé cũng muốn giết. Điều này làm hắn khó thể dễ dàng tha thứ.

- Ngươi có biết điện phủ cổ của bọn họ ở nơi nào không?

Diệp Phàm hỏi đại hắc cẩu.

- Không ai biết được. Đó là cổ điện dùng đầu lâu chư vương xếp thành, là một tòa Tử Vong Tháp.

Khi đại hắc cẩu nói tới những lời này, không tự chủ đánh rùng mình một cái.

- Nếu là biết ở phương nào, nhất định mời Thánh nhân bên cạnh chúng ta diệt sạch bọn họ.

Lý Hắc Thủy nghiến răng.

- Khó. Ngày xưa Thánh nhân đồng loạt xuất hiện cũng không thể diệt trừ Nhân Thế Gian cũng Địa Ngục, hiện giờ chỉ sợ cũng không được.

Đại hắc cẩu lắc đầu.

- Đây là một tín hiệu rất không tốt. Thần Triều Sát Thủ viễn cổ tới giết ta vào thời điểm quan trong này, có lẽ sẽ kích thích rất nhiều người thuê bọn họ.

Diệp Phàm nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng này.

Hành trình Thánh Nhai phải tiến hành nhanh hơn một chút. Hắn cần chiếm được truyền thừa không chút sứt mẻ của Thiên Đình, cầm quyền trượng sát thủ vô thượng, dùng nó để tự bảo vệ và chống lại.

Tử Vi Giáo ở trong vùng tiên mạch sâu thẳm, từ xa nhìn lại ở đó tinh tú đầy trời, một ngôi đại tinh màu tím ở chính giữa, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước thủ hộ bốn phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này sắc trời chưa tối, mặt trời ưênc ao, nhưng lại có tinh tú như vậy hiện ra, có vẻ rất quỷ dị và thần bí.

- Bọn họ câu động tinh tượng, là hình chiếu của tinh tú.

Đại hắc cẩu nói.

- Tử Vi Giáo dường như thật sự có chút đặc biệt.

Diệp Phàm nói, bình tĩnh nhìn xem.

Phía trước dãy núi vô tận, vạn mạch tổ căn hội tụ nơi dây, tử khí lượn lờ linh khí tràn ngập. Trên cổ sơn thành vùng, linh dược vô tận, cổ mộc cao ngất, đều nhiêm vẻ thanh tú.

- Bọn họ là đại giáo vô thượng, truyền thừa lâu đời, có người nó có liên quan tới Vực Ngoại.

Lý Hắc Thủy nói.

- Cái gì? Còn có loại cách nói này?

Diệp Phàm kinh ngạc.

Đại hắc cẩu lộ ra vẻ nghi hoặc, nhăn mặt suy tư rồi sau đó như nhớ ra cái gì nói:

- Có lẽ thật sự có chút liên hệ. Khi một vị Đại Đế cổ nhìn lên tinh không từng nhác tới truyền thừa này.

Sơn môn Tử Vi Giáo cao lớn hùng vĩ, dùng một khối vẫn thạch xếp thành, tồn tại từ trước viễn cổ, sắp trải qua thời gian hai mươi vạn năm.

- Các ngươi là...

Người trong sơn môn sau khi phát hiện bọn người Diệp Phàm lập tức biến sắc. Những ngày này tin tức Thánh nhân xuất thế chấn động Đông Hoang, không ai không biết.

Lúc này, tận mắt nhìn thấy đoàn người này tới cửa, không ai có thể yên lặng nỗi lòng.

Tử Vi Giáo rộng lớn khôn cũng, do những ngọn núi màu tím đếm không xuể tạo thành. Tiên vụ lượn lờ, kỳ hoa nở rộ, dược thảo khắp đất, mùi thơm ngào ngạt.

Nơi này là một nơi thế ngoại, rời xa tiếng ầm ĩ nơi trần thế, là nơi tu hành lý tưởng.

Tử Vi Giáo chủ sau khi được bẩm báo lập tức đứng bật dậy, đứng ở đỉnh một ngọn núi nhìn hướng sơn môn xa xa, lập tức biến sắc.

Nhân vật có thể so với Thánh nhân cổ tới rồi, đây là vì khởi binh vấn tội mà tới sao? Nếu thật là như vậy, cường đại như Tử Vi Giáo cũng không chịu nổi.

- Này...

Đám Thái thượng trưởng lão của Tử Vi Giáo đều biến sắc, không ai có thể giữ được trấn tĩnh.

- Hậu bối tiểu tử Diệp Phàm tới bái sơn!

Diệp Phàm lên tiếng với người thủ hộ sơn môn.

Đám người này hoàn toàn choáng váng. Dẫn theo một nhân vật có thể so với Thánh nhân viễn cổ tới bái sơn - Đây thật sự là giày vò người ta mà, ngay cả các Thánh địa cũng muốn hết hồn, đau đầu...

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.