Già Thiên

Chương 552: Thuê thần triều giết Thánh tử



Diệp Phàm nảy ra ý này, quyết định thực hiện độc chiêu, bất kể là những nơi truyền thừa lâu đời kia hay là hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ thì hắn cũng đều chuẩn bị dụ dỗ hết.

- Tiểu tử ngươi cũng thật không phúc hậu, ngay cả chủ ý thiếu đạo đức như vậy cũng nghĩ ra được, sẽ khiến thiên hạ đại loạn đó.

Đại hắc cẩu cười hắc hắc.

- Cái gì mà thiếu đạo đức. Đây là mưu kế đó. Ta chỉ là tự bảo vệ mình thôi.

Diệp Phàm chỉnh lại giúp nó.

- Còn không phải sao. Lừa gạt người thì là lừa gạt, đừng có nói chuyện hoang đường như thế.

Đôi mắt to như chuông đồng của Đại hắc cẩu chuyển động, nhấp nháy tỏa sáng.

- Con chó chết này khẳng định không có ý gì tốt đâu.

Lý Hắc Thủy vừa thấy thần sắc này của nó là biết nó có ý xấu rồi.

- %$, bổn hoàng nói gì sao hả? Ta chỉ đang nghĩ xem có thể dựa vào đó mà kiếm một quyển cổ kinh không.

Đại hắc cẩu nhe răng cười.

- Đại ca ca, các ngươi muốn làm gì đó?

Cô bé ngửa đầu túm lấy góc áo Diệp Phàm, khuôn mặt mũm mĩm tràn ngập vẻ khó hiểu, đôi mắt mở to vô cùng đơn thuần ngây thơ.

-Khụ...

Đại hắc cẩu ho khan nói:

- Đừng có dạy hư trẻ con.

Bọn họ suýt nữa là quên mất cô bé, cảm thấy có một số chuyện không thể nói trắng ra. Có vài thứ tốt nhất là không nên để cô bé tâm tư đơn thuần này tiếp xúc nhiều.

- Chúng ta đang nghĩ làm sao để diệt trừ kẻ xấu đó mà.

Diệp Phàm cười cười xoa đầu nàng.

-À.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, còn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ra.

Thánh Nhai là ở phía cực bắc của Trung Vực, đã giáp với Bắc Vực rồi nhưng dù rằng đã vượt qua cả trăm vặn dặm nhưng bọn họ vẫn ở trong khu vực này. Mặt đất của Đỏng Hoang thực sự quá lớn.

Nơi này có những dãy núi vô tận. Diệp Phàm cẩn thận đi quanh một vòng, hai mắt lộ ánh sáng kỳ lạ. Phía cực bắc của Trung Vực này là nơi sản xuất rất nhiều Nguyên.

- Những nơi kia tuyệt đối là Nguyên sơn, tuy rằng còn xa mới phong phú bằng Bắc Vực nhưng cũng có thể tìm được một ít.

Đám người Diệp Phàm không vội vã rời đi mà vừa tu luyện vừa di chuyển dọc theo các dãy núi, nếu tìm thấy mỏ Thần Nguyên thì cũng đáng.

Hiện giờ trình độ Nguyên Thuật của Diệp Phàm đã rất cao rồi, ít người có thể sánh bàng. Nửa tháng này hắn thường lui tới trong dãy núi vô tận, quả thật cũng tìm được một Tiểu Long mạch.

- Thấy Nguyên rồi, ở địa tâm của long mạch này dĩ nhiên lại là... Thần Nguyên.

Rất nhiều Nguyên lơ lừng trên hư không, ánh sáng thần thánh chiếu thẳng lên bầu trời, vĩnh viễn không rơi xuống, sáng lạn lóe mắt, chiếu rọi khắp cả khoáng mạch trong lòng đất.

Tuy rằng đây không phải là một khối Thần Tàng lớn, cả đám toàn chỉ lớn bằng cờ nắm tay nhưng cộng lại thì cũng trị giá sáu mươi vạn cân Nguyên tinh thuần. Như vậy thì đã kinh người phi thường rồi.

Nếu đổi lại là tu sĩ khác thì hẳn sẽ mừng rờ như điên. Một món Nguyên lớn như vậy thì tuyệt đối có thể nói là bảo tàng, nhưng Diệp Phàm ngay cả ngàn vạn cân Nguyên cũng từng thấy rồi, tất nhiên sẽ không vì thế mà kích động.

- Dùng đám Nguyên này mua tính mạng của một Thánh tử, ngươi nói Sát Thủ Thần Triều có nhận không?

Diệp Phàm hỏi.

- $%, đây là Thần Nguyên hiếm có trong thiên địa đó, giá trị tới sáu mươi vạn cân Nguyên tinh thuần. Ngươi đưa hết cho ta đi, ta giúp ngươi xử một Thánh tử.

Đại hắc cẩu chảy nước miếng. Nó cứ thấy bảo bối là động tâm.

- Con chó tham lam này...

Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.

- Giá thế này đã được chưa?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Sát Thủ Thần Triều viễn cổ nếu thật sự muốn xuất hiện lại một lần nữa thì nhất định sẽ nhận đơn hàng giết Thánh tử này để lập uy. Mà nhiều Nguyên như vậy thì ai mà không động tâm chứ?

Đại hắc cẩu nói.

Diệp Phàm cũng không phải muốn chém giết tất cả Thánh tử một lúc. Làm vậy cũng quá lộ liễu, Sát Thủ Thần Triều viễn cổ thế nào cũng nhận ra.

- Diêu Quang Thánh tử.

Hắn thốt ra bốn chữ. Đó là nhân vật đại biểu nhất trong Thánh tử, có thể coi là gần như vô địch trong thế hệ trẻ của Đông Hoang, nếu bị giết thì tất nhiên thiên hạ sẽ đại loạn.

- Một khi Diêu Quang Thánh tử bị Sát Thủ Thần Triều giết chết thì sẽ tạo nên sóng gió khôn cùng.

- Người này cường đại vô cùng, dù có nói là đệ nhất trong thế hệ cũng không sai lắm, chắc là rất khó giết chết, có thể khiến hạt giống của Sát Thủ Thần Triều phải đau đầu đây.

Lý Hắc Thủy và Đại hắc cẩu đều giật mình nhưng cũng âm thầm đồng ý. Đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Diêu Quang Thánh tử sâu không thể lường, chưa từng chém giết sinh tử với ai, còn chưa có ai biết hắn có những con bài nào chưa lật nhưng Diệp Phàm vẫn luôn cảm thấy hắn nguy hiểm tới cực độ.

Hai ngày sau Diệp Phàm ra đi một mình, tìm tới Sát Thủ Thần Triều. Hắn đi tới Trung Vực.

Trước sau hắn tới mấy chỗ cổ địa, kết quả phát hiện ra những nơi này sớm đã bị bỏ hoang, bụi cò mọc cao quá đầu, căn bản chẳng thể liên lạc được với ai, dù có di tích cổ thì cũng sẽ sớm bị xóa nhòa đi theo năm tháng.

Nửa tháng sau hắn tiếp cận Thanh Minh cổ thành, dựa theo lời của Hắc Hoàng lại tìm đến một thôn xóm rất cổ ở phụ cận, tìm tới nơi liên lạc.

Thanh Minh cổ thành có lịch sử rất lâu đời, là một trong mười đại cổ thành ở Trung Vực, tất nhiên có rất nhiều truyền thuyết.

Tương truyền thời viễn cổ nó ở rất gần bầu trời, có thể thu hút tinh hoa của nhật nguyệt, bốn phía có rất nhiều sao trời bao phủ, tràn ngập sắc thái thần thoại.

Mà hiện giờ nó không còn có những dị tượng này nữa nhưng cũng rất phồn hoa, là một viên minh châu rực rỡ ở trung tâm vùng đất này, là một trong những tòa cổ thành trọng yếu nhất.

Diệp Phàm dùng Cải Thiên Hoán Địa đại pháp che giấu hình dạng, hóa thành một thư sinh, thoạt nhìn trông rất nho nhà, đi dạo không có mục đích trong thành.

Cuối cùng hắn tìm được trong phủ của Thành chủ một bức bản đồ cổ, cẩn thận quan sát những thành trấn lân cận, xác định được một vài vị trí.

Hắc Hoàng chi nói cho hắn là nơi liên lạc trọng yếu của Địa Ngục là ở gần Thanh Minh cổ thành nhưng nó cũng không biết vị trí cụ thể là ở thôn xóm nào.

Diệp Phàm ra khỏi thành tìm kiếm, loại trừ được chín nơi. Lúc này hắn không khỏi nhíu mày. Dường như không thể tìm được cái nơi gọi là nơi liên lạc này.

Cuối cùng hắn chi có thể tìm kiếm vòng quanh Thanh Minh thành, phàm là những nơi có vết chân thường lui tới đều không bỏ qua.

- Hơn phẫn nửa là nơi có loại cổ Âm Thụ...

Đây là manh mối duy nhất mà hắn có thể trông cậy được. Dựa theo lời Hắc Hoàng thì người của Địa Ngục di chuyển trong bóng đêm giống như một đám Tà Thần, mỗi địa điểm liên lạc đều trồng cổ Âm Thụ.

Diệp Phàm cẩn thận tìm hiểu, ước chừng mất thời gian ba ngày cuối cùng vào lúc hoàng hôn mới gặp được vài cây cổ Âm Thụ. Hắn lập tức phấn chấn hẳn lên.

Đây chỉ là một di chỉ rách nát, căn bản không phải là một cổ thôn gì, vô cùng hoang vắng, cỏ dại bao phủ hoàn toàn.

Các loại bi đá gãy nát ở khắp nơi. Vài cây cổ Âm Thụ cành lá che trời, dày đặc âm vụ khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

- Đúng rồi. Đây là một xóm cổ, không sai biệt lắm so với lời của Hắc Hoàng. Tuy nhiên nơi này đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm rồi.

Diệp Phàm vạt cây cỏ đi vào, phát hiện ra trên mặt đất có không ít nền nhà cổ kính, quy mô cũng xấp xỉ như Hắc Hoàng mô tả.

- Còn có thể liên lạc không đây?

Hắn hơi nhíu mày.

Tuy nhiên sau khi hắn di chuyển một vòng thì lập tức lông mày cũng giãn ra. Ở sâu trong di chỉ có vài cây cổ Âm Thụ, nơi này còn có một bàn đá và hai cái ghế đá.

- Phong cách của Địa Ngục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Diệp Phàm bước tới, dựa theo cách mà Hắc Hoàng dạy, khắc trên bàn đá bốn chữ: Diêu Quang Thánh tử.

Sau đó hắn liền xoay người rời đi, không dừng lại lâu ở nơi này.

Ba ngày sau Diệp Phàm trở về nơi đây, kết quả thấy bốn chữ kia vẫn còn, không có kết quả gì.

Hắn lại rời đi, kiên nhẫn chờ đợi. Hắc Hoàng từng nói là nhanh nhất thì cần ba ngày, chậm nhất là chín ngày, Sát Thủ Thần Triều mới có thể đưa ra câu trả lời cuối cùng.

Sáu ngày sau hắn lại tới, kết quả vẫn không có gì biến hóa. Hắn lẩm bẩm:

- Địa Ngục cũng quá thận trọng rồi...

Ngày thứ chín Diệp Phàm trở lại nơi này, trên mặt bàn rốt cục cũng có biến hóa. Một thanh thần kiếm đọng máu đặt ở trên bốn chữ kia.

Đồng thời trên mặt bàn còn viết hai con số, lần lượt là hai trăm và bảy mươi. Địa Ngục đã nhân nhiệm vụ này.

Điều này khiến trái tim Diệp Phàm đập mạnh một cái. Thần Triều viễn cổ thực sự dám siết Diêu Quang Thánh tử, cũng không sợ Thánh địa. Xem ra Địa Ngục đã khôi phục thực lực viễn cổ rồi.

Tuy nhiên cái giá đưa ra cũng quá cao. Giết Diêu Quang Thánh tử cần hai trăm vạn cân Nguyên tinh thuần, đặt cọc bảy mươi vạn cân.

- Đắt như vậy...

Diệp Phàm cũng hơi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên, hắn nghĩ cũng làm là trăm vạn cân Nguyên mà thôi.

Tuy nhiên nghĩ lại thì Diệp Phàm lại cảm thấy điều này rất bình thường. Giết Diêu Quang Thánh tử tạo thành ảnh hưởng rất lớn bởi hắn là chủ nhân tương lai của Diêu Quang, không có thế lực nào ngoài Sát Thủ Thần Triều dám chọc vào những kế thừa bất hủ như vậy.

Diệp Phàm lưu lại một khối Thần Nguyên lớn bằng nắm tay, tỏa ra thần quang sáng lạn khiến cả nửa thôn cổ này sáng bừng lên, giá đủ bảy mươi vạn cân Nguyên.

- Sát Thủ Thần Triều viễn cổ thật sự là có thể kiếm Nguyên...

Trong lòng hắn thầm cảm thán. Đám sát thủ máu lạnh này còn có thể giàu hơn cả Nguyên Thiên Sư.

Diệp Phàm cũng không trì hoãn mà xoay người rời đi, chìm sâu vào bên trong vùng hoang vu. Không lâu sau khối Thần Nguyên trên bàn cũng không biến mất không tiếng động.

Nửa tháng sau truyền tới một tin tức kinh người. Diêu Quang Thánh tử ra ngoài lịch lãm, đêm khuya dưới trăng đại khai sát giới, chém mười ba nhân vật thần bí.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.