Già Thiên

Chương 581: Súc thế dẫn vào động (thượng)



Bầu không khí trong Thiên Cung đột nhiên rét lạnh, giống như một hầm băng, sát khí tràn ngập thấu xương, có người muốn nhân cơ hội ra tay tiêu diệt Diệp Phàm.

Tình thế cực độ nguy cơ, hết sức căng thẳng!

- Khinh người quá đáng!

Hầu tử tức thì phát hỏa, thoáng cái đứng bật lên, trong tay xuất hiện một cây Chiến Mâu sắp mục nát, nhưng lại có sát khí tuyệt thế lao ra. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Đây là hung binh cái thế từng giết chết qua Vương thái cổ, từ trong Thần Nguyên cắt ra, cắm trên người cô gái ở trong Nguyên, có thể nói là hung ác điên cuồng tuyệt thế.

Hầu tử tế ra hung binh náo động như vậy, làm cho mấy người định nhân cơ hội sắp ra tay không thể không ngừng lại, nhưng còn cười lạnh.

Diệp Phàm cả kinh, quét ngang thịnh hội Bàn Đào, màn diễn Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung thật sự sắp xảy ra hay sao?

- Lớn mật! Nơi đây là trọng địa Dao Trì, ngươi dám hành hung ở đây?

Một vị Thái thượng trưởng lão Vạn Sơ quát to, bọn họ hận hầu tử này thấu xương, Trước đây ở hồ nước bị hắn khiển trách và lực áp trước mặt mọi người, vẫn còn nghẹn một cục oán khí.

- Không biết sống chết, dám bao che người thừa kế của Độc Nhân, lúc này ra tay, bản thân ngươi cũng chạy trời không khôi nắng!

Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ Thánh Địa cũng giống nhau có oán giận, lúc này lạnh giọng nói.

- Đao đều đặt trên cổ chúng ta, còn trách ngược ta hành hung, hôm nay ta một cây gậy đánh chết tất cả bọn ngươi!

Hầu tử bất chấp tất cả, chuẩn bị ra tay, hắn tuyệt đối không phải là một kẻ dễ dàng chấp nhận bị khinh bi.

- Bắt bọn chúng!

Có người quát lớn, có hùng chủ tiến lên.

Hầu tử cười lạnh, bước nhanh ra ngoài, hung binh cái thế trong tay nhìn như sắp mục nát, nhưng lại thấu phát ra sát khí khiến cho rất nhiều hùng chủ đều kinh hồn bạt vía.

Diệp Phàm dùng huyết khí màu vàng hộ thể, đối kháng với uy lực của hung binh, đi tới bên cạnh hầu tử nắm tay kéo hắn lại, không cho hắn động thủ.

- Ta nói những lời đó là sự thật! Không có thu được Thôn Thiên cổ kinh!

- Vậy ngươi giải thích về Chân Long Bất Tử Dược thế nào?

Rất nhiều người lớn tiếng quát hỏi, đồng thời bức tới phía trước.

- Chân Long Bất Tử Dược ở ngay tại Bắc Vực này, ta từ trên nó hái được một quả Long Quả có gì đáng nghi hay sao?

Diệp Phàm bình tĩnh đáp.

- Cái gì, Chân Long Bất Tử Dược ở Bắc Vực, ngươi có thể tới gần và hái lấy ư?

- Không có khả năng, nó ở đâu?

Tất cả đều đứng ngồi không yên, Bất Tử Dược của Độc Nhân tự tay trồng, đó là tiên trân số một số hai lại ở ngay tại Bắc Vực, ngay cả một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh đều có thể hái được, ai có thể không động tâm chứ?

- Bất Tử Thần Dược là thánh vật vô thượng trong thiên địa, tổng cộng chỉ có mấy cọng như vậy mà thôi, nếu có một chỗ tiên tàng bực này, ta há có thể tùy tiện nói ra ư!

Diệp Phàm cười lạnh nói.

- Nếu muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi, ngươi chỉ có thể dẫn chúng ta đi nhìn xem, bàng không chuyện liên quan tới kế thừa Độc Nhân, không ai cứu được ngươi!

Một vị hùng chủ lên tiếng.

- Chúng ta sẽ không đoạt Bất Tử Dược của ngươi, mang chúng ta đi xem, mới có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi!

Lại có không ít người nói ra, thanh âm có chút bức thiết.

- Diệp Hiểm nảy sinh lòng ác độc rồi nha! Qua lần này sẽ náo động lớn đây, chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt một đám Thái thượng trưởng lão cùng Thánh chủ hay sao?

Ngoài đại điện, Lý Hắc Thủy giật mình rùng mình một cái, lẩm bẩm.

- Hắn cũng thật dám ra tay, là muốn sử dụng Vạn Long Sào sao?

*** hắc cẩu vô cùng kinh ngạc, lưng nó phát lạnh.

Diệp Phàm đứng ở trong đại điện, rất là trấn định ung dung, chậm rãi bước

thong thả qua lại, lắc đầu nói:

- Loại cam đoan này ai có thể tin tưởng, Bất Tử Thần Dược xuất hiện, tất sẽ vô số người tranh đoạt, máu chảy thành sông.

- Ngươi còn có cơ hội khác sao, không nói ra Chân Long Bất Tử Dược chứng minh cho mình, sẽ lập tức bị giết trên đại điện!

Có người lạnh giọng nói, sát ý như đao gọt vào xương tủy.

Có người trong bóng tối lửa cháy đổ thêm dầu, nói:

- Thật sự là trò cười, rõ ràng là từ trong Thanh Đồng Tiên Điện lấy được Bất Tử Dược, nhưng lại đẩy tới Bắc Vực, hắn hẳn là người thừa kế của Độc Nhân, không cần tìm chứng cớ, cứ giết hắn là được!

Mọi người bức bách, Bất Tử Thần Dược quá mức trọng đại, rất nhiều người muốn nhìn thấy, trong lòng mỗi người đều có tính toán.

Còn có một số người lòng ôm sát ý, hiện giờ chỉ kém một cái cớ, tỷ như mấy vị Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ cùng Tử Phủ kia, không lúc nào không nghĩ tới chuyện rửa nhục.

- Hết thảy kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ cần dẫn chúng ta đi tận mắt nhìn thấy Chân Long Bất Tử Dược, là tự có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi!

Một vị hùng chủ trầm giọng nói.

Không ít kỳ nhân dị sĩ trong mắt đều lấp lóe không chừng, Bất Tử Thần Dược quá mức hấp dẫn tâm thần người ta, không ai có thể bình tâm được.

- Đen lúc đó Chân Long thánh dược chỉ sợ cũng phải đổi chủ rồi.

Diệp Phàm lắc đầu.

"Tiểu Diệp Tử đây là hạ quyết tâm phải ra tay rồi..." Lý Hắc Thủy líu lưỡi, trong lòng lo ngay ngáy, Ở chung một chỗ với Diệp Phàm thời gian lâu như vậy, hắn rất hiểu rõ đối phương.

"Tiểu tử này muốn lừa gạt giết đại năng mà, hắn bày binh bố trận rõ ràng là muốn sử dụng Vạn Long Sào tuyệt thế kia..." *** hắc cẩu cũng cảm nhận được từng trận lạnh mình.

Diệp Phàm nói cái gì cũng không chịu nói ra Bất Tử Thần Dược ở nơi nào, lời nói phi thường kịch liệt và kiên quyết, dường như hoàn toàn không tin mọi người trong đại điện.

Trong Thiên Cung có người cười lạnh, càng bức bách sát sao, sát khí như lưỡi dao sắc bén kê vào đầu, băng lạnh thấu xương, tình thế hết sức căng thẳng vô cùng nguy ngập.

Lúc này, hầu tử đã cầm thanh hung binh tuyệt thế trong tay, sắp muốn đại náo Thiên Cung, cây hung binh sắp mục nát rất nhanh dâng lên hung uy.

Rất nhiều người đều tập trung vào Diệp Phàm, nếu phát sinh đại chiến, nhất định sẽ trước tiên phóng tới giết hắn, cướp đi Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.

Đây là một cơ hội quá tốt, ngay cả hắn có quan hệ với Thánh nhân đương thời, nếu bị quyết định là người thừa kế của Độc Nhân, cũng khó tránh khôi chết, các Thánh địa sẽ không cho phép hắn sống trên đời.

Lúc này, hết thảy đều đã nước chảy thành sông, còn kém cuối cùng một bước ra tay

- Chư vị không cần như thế, ta tin tưởng Diệp Phàm không có quan hệ cùng Độc Nhân *** đế, hắn cũng chỉ cơ duyên xảo hợp chiếm được tinh túy Huyền Hoàng mà thôi.

Tây Vương Mau lên tiếng, ra mặt bảo vệ.

Lập tức có một phương bá chủ phản bác, khăng khăng Diệp Phàm nhất định đã chiếm được kế thừa của Độc Nhân, bằng không không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy.

- Hắn bình an ra vào Đồng Điện, Vạn Vật Mẫu Khí, Chân Long Bất Tử Dược đều bị hắn đoạt được, đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn thu được Thôn Thiên Ma Kinh!

Bốn chữ Độc Nhân *** đế chấn động muôn đời, ông ta lưu lại cổ kinh quan hệ quá nhiều, rất nhiều người đều cười lạnh, không ngừng áp bức, buộc Diệp Phàm phải giải thích rõ ràng.

Diệp Phàm chết sống không chịu nói ra Chân Long Dược ở đâu, bế miệng kín mít làm cho rất nhiều người trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, không khí càng ngày càng căng thẳng.

- Các ngươi muốn cướp Bất Tử Thần Dược, trước qua một cửa này của ta!

Hầu tử cử ngang hung binh, trong mắt phụt ra kim quang.

- Xem ra hắn nói hết thảy đều là lấy cớ, thần dược của Thôn Thiên *** đế không có khả năng ở Bắc Vực, giết hắn người thừa kế này tuyệt đối không có sai lầm!

Rất nhiều người đều bức tới phía trước muốn động thủ, đều lộ ra vẻ cười lạnh tàn khốc, sát khí như đao chém gió xuân làm cho nhiệt độ trong đại điện đột nhiên giảm xuống.

- Tiểu Diệp Tử bình tĩnh nhẫn nhịn thật cao siêu...

Ngoài cửa điện, Lý Hắc Thủy vừa lẩm bẩm, vừa cười lạnh "hắc hắc".

- Đừng đùa với lửa! Có một số người nếu thực sự ra tay, vậy là phiền toái lớn rồi!

*** hắc cẩu có chút lo lắng cằn nhằn.

Bọn họ biết, Diệp Phàm đây là đang súc thế, biểu diễn làm được như thực, bằng không làm sao có thể dẫn động được cá lớn chứ! Những lão già này đều tinh ranh như quỷ.

Mấy vị Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ và Tử Phủ sắp ra tay, rốt cục vào lúc này có Thánh chủ mở miệng điều đình, nhưng cũng yêu cầu phải nhìn thấy Chân Long Dược.

Hầu tử thiếu chút nữa tung lên nóc đại điện, gần như sắp múa động Chiến Mâu trở thành cây gậy lớn đánh ra ngoài, chiến đấu không sai biệt lắm xem như sắp xảy ra.

Thẳng đến lúc này, Diệp Phàm mới nhả ra, bất đắc dĩ thòa hiệp, đáp ứng dẫn mọi người đi gặp Bất Tử Thần Dược, tuy nhiên cũng nói ra rất nhiều yêu cầu.

- Vậy là được rồi, chỉ có như thế mới có thể xác định lời nói của ngươi có đúng thực hay không? Bằng không... hắc hắc...

Một vị Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ chế nhạo nói.

Hắn biết rõ ràng, bất kể như thế nào Bất Tử Thần Dược đều sắp đổi chủ, không còn thuộc về Diệp Phàm, Một khi biết nó sinh trưởng ở nơi nào, mọi người tất nhiên sẽ cướp đoạt.

- Người trẻ tuổi! Con đường của ngươi còn rất dài, rất nhiều thứ này nọ ngươi còn phải học hỏi đấy!

Một vị Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ đi tới, vỗ vỗ đầu vai hắn.

- Cũng đúng! Ta một tên tiểu tử đầu xanh, cái gì cũng đều không hiểu, sau này sẽ hướng tới chư vị tiền bối học tập thêm nhiều!

Diệp Phàm tỏ thái độ hạ thấp mình.

- Cút!

Hầu tử rống giận, dường như sắp vung hung binh lên, hắn thật sự nhìn không thuận mắt mấy tên Thái thượng trưởng lão này.

Diệp Phàm kéo hắn lại không cho hắn động thủ, hiện tại nếu náo động, tất nhiên sẽ thiệt thòi lớn, tất cả cố gắng vừa rồi sẽ phí công.

Bên cạnh, không ít hùng chủ lộ ra sát ý, nhưng không tiện ra tay, vì ai nấy đều biết đây là Đấu Chiến Thánh Viên, sợ gặp phải các Vương thái cổ tộc khác.

- Ta trước phải nói rõ, ở địa phương đó cũng không phải là đất lành, nếu muốn đi sự sống chết tự gánh chịu...

Diệp Phàm có thể nói là lập đi lập lại, thậm chí xưng được là nói dai nói dài không dứt, khiến một ít danh túc hận không thể cho hắn mấy bạt tai.

Mọi người nhìn thấy hắn rào đón trước sau, mà cũng không chịu nói ra chỗ đó, sớm đã rất sốt ruột, càng thêm tin tưởng xác thực có Chân Long Dược, vì thế ai cũng muốn nhanh chóng đi tới nơi.

Ở trong mắt rất nhiều người xem ra, một tên tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh cũng có thể hái được, bọn họ thân là bá chủ một phương như thế nào kém hắn chứ?

"Con người thật đúng là kỳ quái, càng ngăn cản, bọn họ càng động tâm, càng tin tưởng không có nguy hiểm..." Lý Hắc Thủy đều không nói nên lời.

- Ôi! Rất nhiều chuyện đều phải nghĩ ngược lại mới được!

*** hắc cẩu cũng cảm khái lẩm bẩm.

- Chư vị không cần quá nóng vội, hiện tại đang trong lúc Thịnh hội Dao Trì, sao có thể muốn đi là đi?

Diệp Phàm vẫn như cũ kỳ kèo.

- Hừ! Chỉ sợ Hội Dao Trì còn chưa chấm dứt ngươi đã trốn mất tiêu!

Có người mở miệng giọng lạnh căm.

- Các ngươi quá đa nghi rồi! Ta chỉ cảm thấy lúc này mà đi thì có chút không tốt lắm, Dù sao *** hội Dao Trì còn đang tiến hành mà!

Diệp Phàm còn rất nghiêm túc giải thích.

- Nơi này có đại sư trận văn, chỉ cần là ở Bắc Vực, mở ra vực môn cũng chỉ trong nháy mắt là đến nơi, hoàn toàn không phí thời gian bao nhiêu!

- Hội Bàn Đào lần này vốn chỉ là đến xem kỳ thạch, mà nay nếu có thể nhìn thấy Bất Tử Thần Dược, chẳng phải càng tuyệt vời hơn sao, nhất định là một lần đại hội thành công.

Mọi người đều mở miệng, nói đến cuối cùng chính là phải lập tức nhìn thấy Chân Long Bất Tử Dược.

- Nhưng, ta còn là cảm thấy rằng...

Diệp Phàm nói dai nói dài, tìm lấy đủ loại cớ, vẫn như cũ không muốn nhích người.

- Ngươi như thế nào có nhiều lý do như vậy?

Rất nhiều người thật sự chịu không nổi hắn, chưa thấy qua người dai như đỉa như vậy, hận không thể bịt cái miệng của hắn.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.