Già Thiên

Chương 816: Hiển Hóa Vực Ngoại



Cửu Đại Tổ Ô xuất hiện, sáng lấn trời trăng, thọ ngang trời đất, nhắm về phía dị tượng của Diệp Phàm. Ngàn vạn lông thần như rơi từ chín tầng trời xuống, một mảnh mênh mông sáng lạn, tựa như tuyết rơi từ vạn cổ trải lung tung.

Các dị tượng bên người Diệp Phàm nối liền một chỗ, tuy rằng rất mơ hồ, chưa thành hình, nhưng có thể hủy diệt tất cả các lực lượng bên ngoài. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Chính hai loại cảnh tượng đáng sợ này đối đầu đánh vào nhau, cả hai phát ra ánh sáng chói lọi. Tiếp đó, là khô cạn vô tận, như một mảnh tinh vực đang tan rã.

Ánh sáng chói lọi khiến mọi người nhắm mắt, bóng đêm đáng sợ khiến linh hồn nhiều người như chìm sâu vào đó.

Hai loại biến đổi hoàn toàn ngược lại, hoàn thành trong nháy mắt chớp nhoáng, chấn động rất nhiều người.

Từ trung tâm ánh sáng nóng rực rơi vào trong địa ngục đêm đen, đó là cảm nhận trong nháy mắt của mọi người.

Ở phía trước, Diệp Phàm vẫn đứng yên như hóa đá. Trong mắt Lục Nha nóng cháy, khí thể cao vọt, từ thiên linh cái bay ra một đạo ánh sáng thấu trời đất.

Có thắng thua rồi sao? Ở cuối chân trời, mọi người khẩn trương chú ý, nhìn không chớp mắt.

- Lục Nha thắng, khí thế ngập trời như sông như biển, thế không cản nổi!

Mọi người thấy thần thái hung hãn của Lục Nha, mái tóc vàng rối tung, chùm sáng chói lóa trong mắt khiến người ta sợ hãi, tựa như thần tượng viễn cổ sừng sững ở đó.

Ở sau lưng, pháp thân Cửu Đại Tổ Ô ngạo mạn đứng giữa trời, thần vũ phi phàm, một mảnh sáng chói kêu to, truyền tận chín tầng trời.

Ngược lại, hào quang dị tượng của Diệp Phàm mờ đi, chậm rãi tan rã trở về bỉnh tĩnh, tiếp đó toàn bộ biến mất.

- Đã thua, thiếu niên họ Diệp rốt cuộc đã thua, thua trong tay Lục Nha!

Một trận chiến này coi như hạ màn, rất nhiều người nói vậy, có người hoan hô, có người thầm than, ở phương xa liền xôn xao.

Bịch!

Đột nhiên, Lục Nha lui bước, há mồm phun máu, một pháp thân Tổ Ô tan vỡ.

Bịch!

Tiếp theo, Lục Nha lui lại bước thứ hai, xương ngực truyền tới tiếng vang, rõ ràng đã vỡ vụn, khí thế ngập trời của hắn tan rã, thần quang ở thiên linh cái đã hóa thành huyết quang.

- Chuyện gì thể này?

Mọi người kinh hô khó hiểu.

Mới vừa rồi Lục Nha uy thế ngập trời, lúc này lui bước hộc máu, lui thêm một bước là toàn bộ Cửu Đại Tổ Ô vỡ vụn. Xương cốt thân thể hắn không ngừng vang ra tiếng, gần như vỡ vụn từng khúc, có mấy chỗ lộ ra mũi xương trắng.

- Lục Nha thua rồi, không ngờ là hắn thua!

Đến lúc này, mọi người nhìn ra Diệp Phàm tự nhiên thu liễm dị tượng chứ không phải bị đánh tan, hắn không hề bị thương chút nào.

Pháp thân Cửu Đại Tổ Ô toàn thua!

Lục Nha bị thương nặng, tóc tai bù xù, cả người đầy máu Kim Ô, thiếu chút nữa hủy diệt tại chỗ, xương cốt đang nối tiếp lại, bằng không căn bản không đứng được.

- Đã thua, đệ nhất thiên tài tộc Kim Ô đại bại!

- Lục Nha có thiên tư ngút trời, là thể chất khó gặp mấy vạn năm ở tộc Kim Ô, hôm nay đã thua trận!

Quyết đấu kinh thiên hạ màn, ngay cả pháp thân Cửu Đại Tổ Ô cũng không có tác dụng, Lục Nha làm sao chiến đấu tiếp?

Diệp Phàm vận chuỵển bí quyết chữ Binh, thử lấy đi chiếc đinh ba treo trên đầu Lục Nha, hắn hết sức cẩn thận, bởi vì hắn biết rõ khó mà cướp được.

Trong Thánh binh có một thần linh ngủ say, trừ khi là Thánh nhân viễn cổ ra tay, bàng không đương thời không có ai hàng phục nổi. Cũng như Đế binh, dù là tạm thời bị cướp đi, nhưng người ngoài khó mà nắm giữ, một khi thần linh trong binh khí sống lại thì đó sẽ là tai họa.

- Đây là Thánh thể, trong cùng thể hệ chỉ có Doãn Thiên Đức mới trấn áp được ngươi...

Lục Nha của tàn khốc, hung ác như dã thú.

Đinh ba treo trên đầu nặng nề lơ lửng, phủ xuống đừng đạo ánh sáng như lụa, chính là nhờ nó mà hắn mới không bị dị tượng của Diệp Phàm cắn nát.

Ánh mắt Diệp Phàm phát lạnh, không nói một lời, ngừng động tác, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm. Lúc này hắn không dụng thần thuật, thúc đẩy Thần Nữ Lô chuẩn bị tể ra, dùng bí quyết chữ Binh nắm giữ có thể phát huy uy lực mạnh nhất.

- Đạo tâm tan vỡ, vô vọng chứng đạo, nhưng ta còn có biện pháp giết ngươi!

Lục Nha gần như điên cuồng.

Chín pháp thân Kim Ô của hắn là căn bản chứng đạo, nhưng bị Diệp Phàm chém nát, là một loại đả kích dữ dội chưa từng có tới tin tưởng luôn luôn chiến thắng của hắn từ trước đến nay.

- Đạo ta đã xa, đạo cơ bị chém, nếu đã vậy ta kéo ngươi cùng xuống suối vàng, theo cùng chín huynh đệ của ta!

Lục Nha rung đinh ba, mỗi sợi tóc vàng dựng thẳng như ma hóa, gợn sóng vô tận tràn ra, đinh ba phát ra uy lực Thánh nhân viễn cổ.

- Chỉ dựa vào ngươi mà muốn giết ta?

Diệp Phàm cười lạnh, trong tay hắn nắm giữ Thần Nữ Lô, căn bản không sợ đại địch này.

Dưới tỉnh huống bỉnh thường, có lẽ hai người phải đại chiến hơn ngàn hiệp, nhưng hắn chém đi pháp thân Cửu Đại Tổ Ô của Lục Nha, mọi chuyện đã khác.

- Nhất Nhật Thập Ô Đan!

Lục Nha rít gào trầm thấp, nuốt một viên bảo đan vàng óng sáng bóng to bằng đầu ngón tay vào miệng.

Nghe cái tên nàỵ, Yến Nhất Tịch liền biển sắc, cảnh báo:

- Mau lui lại, hắn muốn ngọc đá cùng vỡ!

- Quá biến thái, dùng sinh mệnh chỉ còn một ngày đổi lấy lực lượng mười con Kim Ô!

Lệ Thiên cũng kêu oai oái.

Ở cuối chân trời, phàm là người nhìn thấy cảnh này đều biển sắc, Nhất Nhật Thập Ô Đan là một loại cấm dược, cực kỳ nghịch thiên tàn khốc.

Làm một người hao hết sinh mệnh, sẽ chỉ còn sống được một ngày, nhưng có thể diễn hóa ra tiềm năng gấp mười, quét ngang thiên hạ.

Dùng loại bảo đan này sẽ như pháo hoa, bùng lên ánh sáng chói lọi nhất trong nháy mắt, tiếp đó là tan biến vĩnh viễn.

Thăng hoa cùng cực, chết trong hoa lệ.

- A...

Lục Nha hét to, xương cốt toàn thân như đang di động, không ngừng nổ vang như pháo trúc, mỗi tấc xương thịt đều bùng lên ánh sáng chói lọi, hắn như đang bừng cháy.

- Nhất Nhật Thập Ô Đan, mau lui lại!

Yến Nhất Tịch cùng Lệ Thiên hét to.

Diệp Phàm lui ra, Thần Nữ Lô lơ lửng trên đầu bỉnh tĩnh đứng nhìn mọi thứ diễn ra.

Ầm!

Đột nhiên, từ trong bảo đan Lục Nha đã nuốt lao ra một đạo tiên quang, hóa thành một bóng người mờ nhạt, hắn đứng trên cao nhìn xuống Lục Nha, nói:

- Tiểu lục, con làm ta quá thất vọng!

- Phụ vương?

Lục Nha hoảng sợ hô, nhưng lúc này sắc mặt co rút, dược lực đã phát tác.

Ở xa xa, mọi người hoảng sợ, tộc vương của bọn họ đã tới? Đó là lão Kim Ô có chiến tích hù chết người, sắp sánh với Thần Vương đại thành.

Đó là lão vương đến ba ngàn bảy trăm tuổi, cả đời tung hoành, khi mạnh nhất dám đến Nhân Vương Điện cướp đi thần nữ của bọn họ, tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

Cũng chính vì trận chiến này, hắn bị thương căn cơ, bể quan hơn hai ngàn năm, cho nên đến già mới có con, nhưng không hề kém cạnh, cả nhà mười vị thái tử.

- Không phải Kim Ô vương đang bể quan hay sao, không đạt tới cảnh giới vương giả đại thành sẽ vĩnh viễn không xuất thể, chẳng lẽ hắn bước qua một bước đó?

Đây là nghi vấn khiến mọi người khiếp sợ.

- Phụ thân ngài...

Lục Nha cũng giật mình khó hiểu.

- Tiểu lục, con làm cho vi phụ vô cùng thất vọng, đạo cơ thì sao, chém thì lại có, sớm muộn gì cũng sẽ mở ra đạo càng rộng lớn!

Lão Kim Ô uy nghiêm đáng sợ.

- Con làm cho ngài thất vọng, kiếp sau sẽ làm con của ngài.

Lục Nha rất kiên cường, chuẩn bị đi liều mạng.

- Nếu ngươi chỉ có chút tiền đồ đó, kiếp sau càng không xứng làm con cháu của ta, tỉnh táo nghĩ lại cho ta!

Lão Kim Ô quát.

- Nhưng mà con đã nuốt Nhất Nhật Thập Ô Đan, đã không còn sau này nữa.

Toàn thân Lục Nha nổi đầy mạch máu, như những con rồng đang di chuyển, lúc

nào cũng có thể bùng nổ.

- Năm đó khi con lấy thuốc này, đã bị ta tháo đi sáu phần mười dược tính, con có thể sống sót. Đi thôi, mở một đường máu, vi phụ chờ con.

Kim Ô vương nói, bóng người mờ nhạt.

- A....

Lục Nha hét to, nắm đinh ba trong tay, vung lên đánh tới trước.

- Tiềm năng gấp bốn, chẳng qua là tiêu hao thọ nguyên mà thôi, chỉ là tiểu đạo.

Diệp Phàm cười lạnh, bước lên căn bản không có một chút kiêng kỵ.

- Ngươi nói gì?

Lục Nha tức sùi bọt mép, hắn là một đời thiên kiêu, là người kiệt xuất nhất tộc Kim Ô, lại bị Diệp Phàm khinh thường như thế, dùng Nhất Nhật Thập Ô Đan đã đủ nghẹn khuất, lúc này tức giận máu huyết sôi trào.

- Ta đưa ngươi ra đi!

Diệp Phàm không muốn nhiều lời, lấy Thần Nữ Lô xuống cầm trong tay trấn áp tới trước.

Uy lực Thần Nữ Lô cao hơn Ô Sí Lưu Kim Đảng, bởi vì nó là do Đại đế cổ đúc thành, có huyền diệu vô tận, lập tức trời sụp đất nứt, khí tức Thánh nhân viễn cổ tràn ra.

Sắc mặt Lục Nha xanh mét, sâu trong linh hồn bay ra một cây cờ lớn tung bay phất phới, hắn cảm ứng được có tộc nhân đang nhắm tới bên này, triệu hồi ra tổ kỳ.

Khoảng khắc tinh kỳ dao động che trời, sương mù sôi trào như có mười vạn thiên binh thiên tướng đánh tới.

Bảy cây cờ lớn khác xé gió bay tới, như bảy con Tổ Ô giáng xuống phần phật rung động, đây là đây là tuyệt sát thần trận của tộc Kim Ô.

Ngày xưa khi ở Thang Cốc, tộc Kim Ô từng thi triển chí bảo trấn giáo, tám cây cờ hình thành một tòa sát trận thái cổ có thể so sánh với Thánh binh, bởi vì là do Thánh nhân lưu lại.

Đáng tiếc bị thần linh niệm của Nhân Hoàng hóa sinh cắt đứt toàn bộ, còn nay lá cờ này chính là cờ gãy, tuy ràng bị hủy diệt, nhưng vẫn có thần thông vô thượng.

Rõ ràng đã có cao thủ tộc Kim Ô đến cứu viện Lục Nha.

Ầm!

Tám lá cờ phấp phới, Kim Ô bay lên cùng đinh ba chấn động, phát ra uy lực Thánh nhân viễn cổ.

Tộc Kim Ô muốn giết Diệp Phàm, tiêu hao rất nhiều tâm huyết, ngoại trừ đinh ba trong tay Lục Nha, còn có một đám cao thủ cầm tổ kỳ đi ra, hôm nay rốt cuộc có tác dụng.

- Vô dụng, hôm nay ngươi có triệu hồi một kiện Thánh binh cũng không sống được nữa.

Diệp Phàm ra tay, Thần Nữ Lô đè xuống.

- Ta không tin, đinh ba thần cùng Tổ kỳ hợp nhất còn không trấn áp được một kiện Thánh binh của ngươi.

Lục Nha rống to, tiềm năng gấp bốn phác tác, toàn thân như đang thiêu đốt, thần lực kinh người.

Ầm!

Ô Sí Lưu Kim Đảng cùng tám cây Tổ kỳ đồng thời đánh về phía thần lô.

Ầm!

Thiên địa chấn động, Lục Nha thiêu đốt tiềm năng, cầm một thanh bán Thánh binh chống đỡ Thần Nữ Lô, hơn nữa vô cùng điên cuồng như muốn ngọc đá cùng tan.

- Chấm dứt thôi.

Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, lúc này hắn không muốn bị thương một chút nào nữa, sợ bị người ta áp chế, lật tay mở ra, xuất hiện một cái đầu lâu đen như mặc ngọc, trấn áp tới trước.

- Đầu lâu Thánh nhân viễn cổ Thái Âm giáo!

Mọi người kinh hô.

Chiếc đầu lâu sáng bóng như tinh thạch màu đen, lập tức cản trở Kim Ô tổ kỳ không đầy đủ, hóa giải tòa sát trận thái cổ này

Tiếp đó, Thần Nữ Lô đè xuống đinh ba không ngừng rung lên, Lục Nha phun máu, thân thể vỡ vụn từng đoạn, sắp thấy sẽ bị hủy diệt.

Ở tận cùng thiên địa, không biết là nơi nào, đây là một thế giới lửa, khắp nơi đều là thiên hỏa, trong một hang động xa xưa tràn ngập tinh hoa thái dương.

Ở vùng đất dáng sợ này, cũng là nơi một người bể quan, lúc này vương giả như ma thần kia bỗng mở mắt, trong hang động cổ bắn ra hai tia chớp lóe.

Hắn chính là Kim Ô vương, một tồn tại cực kỳ khủng bố, người cùng thời đại với hắn đã gần như chết hết, dù là năm đó cũng không có mấy ai đấu lại hắn.

Trong nháy mắt hắn tỉnh lại, di tích Nguyên Khư, viên bảo đan ẩn chứa hư ảnh mà Lục Nha nuốt vào lập tức như được tẩm bố, lại hiển hóa ra vô cùng chân thật.

- Ta phải xuất quan sao?

Kim Ô vương tái hiện giữa trận chiến lẩm bẩn, một tay hắn nhấc đinh ba cản lại chiêu tất sát của thần lô, trên bầu trời như có mười mặt trời bùng nổ.

- Kim Ô hiện hình chiểu ở Vực ngoại!

Phàm là người thấy cảnh này đều kinh hãi.

- Phụ thân!

Lục Nha kêu to, hắn biết được lần này hiện hình rất khác với lần trước, phụ thân lúc này có chiến lực hùng mạnh.

Lúc này đây, thân thể Kim Ô vương hiện lên vô cùng rõ ràng, đó là một người trung niên như ma thần, chỉ đứng đó mà đã có áp lực khiến người ta không thở nổi.

Ở trong mắt hắn, núi sông sụp đổ, năm tháng xoay vần, sao trời tan biển, vô cùng tang thương đáng sợ.

Hắn nhấc đinh ba đứng giữa hư không, nhẹ nhàng chấn động, sóng gió to lớn như cả mảnh trời phải tan biến.

Diệp Phàm tay nâng thần lô, thân thể chấn động dữ dội, lui ra hai mươi mấy bước, giữa mi tâm xuất hiện những vết rách, từng tia máu phun ra, rất đáng sợ.

Ầm!

Rốt cuộc hắn đứng lại được, sắc mặt lạnh lùng không nói một lời, nhìn về vương giả đáng sợ phía trước.

- Có chút thú vị.

Kim Ô vương giọng lạnh băng như tới từ ma thần trong luyện ngục.

- Thân ta cứng rắn, đạo càng vững, ngươi muốn chém nát Tiên Thai của ta là không thể được, hôm nay dù là ngươi có hiển hóa ra, ta cũng sẽ chém Lục Nha!

Diệp Phàm quát.

- Có ta ở đây, ngươi còn có thể chém nó...

Kim Ô vương giọng càng lớn hơn, ù ù vang vọng thiên địa, chấn động mọi người khí huyết sôi trào.

Mặc dù hắn hiện hình chiểu ở Vực ngoại, nhưng vẫn vô cùng đáng sợ, không thẹn là tồn tại như ma thần đương thời.

- Có ngươi ở đây, ta vẫn chém như thường!

Diệp Phàm vô cùng vững chắc nói.

- Vậy sao...

Kim Ô vương hờ hững, như tất cả mọi chuyện trên đời đều không đặt trong lòng.

Ầm!

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, hai mắt biển hóa vô cùng đáng sợ, tràn ngập ma tính như hai lỗ đen, bên trong đó sao trời rơi xuống.

Vào lúc này, hắn phát ra khí thế vô cùng đáng sợ, như có thể nhìn núi núi lở, nhìn biển biển cạn.

Đây là phong phạm của tuyệt đại cao thủ, liếc nhìn khắp đất bàng, lập úp núi sông.

Hắn kết thành một thể với đinh ba, uy áp vô hình khiến người ta không chịu nổi, càng không nói hắn nhẹ nhàng chấn động.

Mi tâm Diệp Phàm lại xuất hiện vết rách, từng đạo như văn lạc xuất hiện, tơ máu như mạng nhện, hắn như sắp vỡ tan.

Tuyệt đại cao thủ, vương giả đại thành, hắn hiện hình chiểu ở Vực ngoại, cũng không ai chống nổi.

- Diệp Phàm chạy mau.

Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch trong bóng tối hô lên.

- Không phải chân thân phủ xuống, hôm nay ta chém chắc Lục Nha!

Diệp Phàm kiên quyết nói, thúc đẩy Thần Nữ Lô.

- Nếu thêm một kiện Thánh binh, có lẽ còn có hy vọng, bàng không...

Kim Ô vương đột nhiên ngậm miệng, bỗng nhìn về phía kia.

Đầu lâu màu đen đang giằng co với đại kỳ Tổ Ô đột nhiên bùng lên ánh sáng, phát ra uy lực Thánh nhân viễn cổ.

Vào lúc này, thời không hỗn loạn, thiên địa chấn động, tựa như có mấy món Thánh binh giao đấu, trong thiên địa nóng cháy, mọi người nhắm mắt lại.

Đến khi mọi người mở mắt ra, Diệp Phàm tay nâng thần lô miệng phun máu lui ra, mi tâm thiếu chút bị đánh xuyên thủng.

Ở bên kia, sắc mặt Kim Ô vương lạnh đến cực điểm, một mảnh sương máu tan ra cách đó không xa, tựa như còn có tiếng thét thê lương quanh quẩn.

Lục Nha tan xương nát thịt, hình thần hủy diệt.

- Trong đầu lâu còn ẩn giấu một kiện Thánh binh viễn cổ...

Kim Ô vương lạnh lùng vô tỉnh, cũng không vì mất đi đứa con này mà lửa giận ngập trời.

Mọi người ngây dại, Diệp Phàm thật sự dám ra tay, chém Lục Nha ngay trước mặt Kim Ô vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.