Già Thiên

Chương 828: Vực ngoại chiến trường của Thánh nhân



Vực ngoại một vùng tĩnh mịch, từ trên không nhìn xuống Bắc Đẩu cổ Tinh Vực, đó là một tinh thể tráng lệ.

Trong đó, một hành tinh sinh mệnh gần ngay trước mắt, tràn ngập một cỗ khí tức khiến người kính sợ, như một vùng đất Thần linh ngủ say cổ xưa.

Diệp Phàm đang ở Vực ngoại vĩnh hằng, cảm nhận được một loại thê lương và đại khí, lúc này bọn họ bị lực hút của viên đại tinh này dẫn dắt, đang đi vòng quanh nó.

- Quả là bao la hùng vĩ, hành tinh này thật sự quá mênh mông!

Lệ Thiên rung động.

Lúc này bọn họ dựa vào Thánh binh viễn cổ không phá hư không không phải không thể tiến vào địa địa nhưng cảm giác vô cùng dài lâu. Vì viên sinh mệnh cổ tinh này quá lớn, tới mặt đất hơn phân nửa sẽ khiến người ta không chịu nổi.

- Tốt nhất có thể xây dựng một tòa truyền tống thần trận, lát nữa ta sẽ giở sách cổ mà mấy tên tổ sư hỗn đản kia để lại xem có ghi chép tương quan hay không.

Nhân Dục Đạo từng có không chi một vị Thánh nhân, có người từng vượt qua tinh vực, có nghiên cứu sâu đối với truyền tống trận văn, tự nhiên để lại một ít sáng tác có giá trị.

- Kia là?

Ánh mắt Yến Nhất Tịch khẽ động, nhìn chằm chằm vào một vùng hắc ám xa xa, lộ ra vẻ hồ nghi.

Bọn họ không nóng lòng buông xuống đại địa, một mực tự do trôi nổi, tương đối với sinh mệnh cổ tinh thật lớn này mà nói giống nhưu mấy hạt bụi nhỏ đang lượn vòng quanh.

Phía trước, một bóng ma đồ sộ sừng sững như núi, như là một thiên thể vắt ngang, có từng tia từng đợt khí cơ cổ quái truyền đến.

Sau khi tới gần mấy chục dặm, sắc bóng kim loại lạnh lẽo lộ ra. Đây là một ngọn núi sắt cao tới ngàn thước, giống như một ngôi sao băng, trầm ngưng mà có cảm giác áp bách.

- Sao nơi này lại có một khối sắt lớn như vậy?

Lệ Thiên khá kinh ngạc.

Khối sắt lớn này dường như rất phi phàm, rất giống như một loại Thần Thiết, nhưng khuyết thiếu loại tinh khí tương ứng, không cảm ứng được thần lực dao động.

Sau khi lại tới gần mười mấy dặm, mặc dù vùng hư không này rất tối tăm nhưng cũng có thể thấy rõ ràng lồi lõm bên trên, không thiếu vết đao lỗ kiếm, càng có rất nhiều vết rạn đáng sợ, giống như bị người mạnh mẽ chấn vỡ.

Mà mặt trên còn có vết máu, tuy rằng sớm khô cạn nhưng vẫn phát ra một loại thê lương đáng sợ, như là trải qua một trận đại chiến có một không hai không thể tưởng tượng.

- Đây quả thật là một loại Thần Thiết, đối với nhân vật cấp Giáo chủ đều là một loại bảo vật có thể gặp mà không thể cầu. Không ngờ lại có một khối lớn như vậy, quá khoa trương!

Yến Nhất Tịch thở dài.

Ngày thường, có thể có được một khối bằng nắm tay luyện nhập vào trong binh khí đã là bảo binh rồi, sẽ làm nhân vật cấp Giáo chủ vui mừng vô cùng. Mà nơi đây lại có một khối Thần Thiết cao ngàn thước.

Tuy nhiên bọn họ cũng cảm giác dị thường. Khối bảo thiết này mất hết tinh khí, đã không có thần năng tương ứng, cũng không biết trôi nổi năm tháng lâu dài cỡ nào mới tạo thành như vậy.

- Nếu như ta đoán không sai, đây là một kiện Thánh binh viễn cổ bị đánh nát, cao tới ngàn thước chẳng qua là một khối nhỏ trong đó.

Diệp Phàm nói.

Thánh nhân viễn cổ đều có uy lực rất lớn, cảnh tượng khi bọn họ luyện binh không thể tưởng tượng. Nếu gặp phải một khối Thần liêu lớn bằng nắm tay cũng đã đủ rồi, có thể tế luyện thành Thánh binh truyền đời.

Mà nếu tài liệu không đủ cứng rắn, có lẽ sẽ hao hết vô tận sơn xuyên đại mạch, tụ nạp linh khí tạo ra một kiện binh khí. Thời cổ, tiểu ấn núi sông một tấc trong tay Thánh nhân thoạt nhìn trong suốt sáng bóng, lung linh xinh đẹp nhưng chân thật là do vạn dặm giang sơn hóa thành, chính thức phóng đại sẽ mênh mông khôn cùng.

- Nơi đây còn có một khối.

Quả nhiên, không quá bao lâu, bọn họ lại gặp được một mảnh vỡ Thần Thiết dài ngàn thước, lạnh lẽo âm trầm, dính đầy vết máu khô cạn, càng thêm xác định là Thánh binh viễn cổ bị hủy không thể nghi ngờ.

Mà rất nhanh bọn họ lại nhìn thấy một thanh cung cổ bị gày, dài đến mấy chục trượng. Rồi sau đó lại gặp một thanh Tử Kim Chủy sắp nát không còn hình dạng đánh lên một cái chuông lớn không trọn vẹn.

- Đều là Thánh nhân để lại, nhưng tất cả đều bị hủy không ra hình dạng. Không chỉ tinh khí ẩn chứa trong tài liệu xói mòn hầu như không còn mà đạo văn khắc ấn bên trong cũng bị xóa sạch.

Tất cả cổ binh tàn phá đều đang lượn quanh, trôi nổi vĩnh hằng trong vũ trụ vô ngần này, ghi lại thảm thiết và bi tráng năm xưa.

- Ta biết rồi, đây chính là cái gọi là chiến trường thiên ngoại.

Diệp Phàm nói.

Rất lâu trước kia hắn từng nghe người ta nói, khi các Thánh nhân thời viễn cổ động thủ, động một cái là hủy thiên diệt địa, chỉ cần ra tay sẽ có vô tận núi rừng đất đai tan vỡ, sẽ tạo thành sinh linh đồ thán, bởi vậy tất cả đều đi Vực ngoại chiến trường.

Lúc này, không cần nghĩ nhiều cũng biết vùng vũ trụ vô ngần này là nơi ngày xưa các Thánh nhân viễn cổ chiến đấu

Chiến trường như vậy cũng không biết bao nhiêu vạn năm chưa từng dùng tới, bởi vì hiện nay muốn có một vị Thánh nhân thật sự quá khó khăn, càng không nói tới tiến hành sinh tử đại chiến.

Sau đó không lâu, hết thảy chứng thật suy đoán của bọn họ. Bọn họ lượn vòng tròn, rất nhanh tiến vào trong một vùng chiến trường viễn cổ. Nơi này rất hỗn độn, trôi nổi rất nhiều mảnh vỡ, chủ yếu là vài món Thánh binh siêu lớn sau khi vỡ tan thành mảnh nhỏ rải rác mà thành, giống như đống loạn thạch.

Mà trong vùng đất này còn có cung khuyết cổ sụp đổ, chiến thuyền bị vứt bỏ, cùng với hài cốt thật lớn đã mục nát không thành hình dạng.

- Những di cốt này thật lớn, rốt cục là thuộc loại sinh vật gì? Ngay cả một miếng xương ngón chân đều dài tới mười trượng.

Yến Nhất Tịch giật mình.

Nơi đây có không ít mảnh xương, thuộc về sinh vật bất đồng. Có cái toàn thân đen nhánh, có cái màu lam nhạt, còn có cái màu bạc trắng, đều không giống nhau.

- Sinh vật có thể so với Thánh nhân, mỗi một giọt máu là có thể giết chết một vị đại năng, xương cốt bọn họ càng là báu vật.

Lệ Thiên xoa tay, cặp mắt tòa sáng.

Lúc này bọn họ tiến vào nơi sâu trong của vùng chiến trường Vực ngoại này, thi thoảng nhìn thấy các loại chiến y, thuyền cổ, binh khí cổ vỡ nát.

- Đừng nằm mơ. Đây tối thiếu là di cốt mấy chục vạn năm, thậm chí là trước thái cổ, sớm đã mất hết tinh khí, không có uy lực lúc trước, trong khi đại chiến đã gần mục nát.

Diệp Phàm nói.

- Đáng tiếc. Không thể sử dụng hợp lý quả là một loại lăng phí...

Lệ Thiên tiếc nuối, đột nhiên hắn kêu quái dị, nhảy lên rất cao sau đó xoay người sờ mông.

- A a a...

Hắn giống như bị ma quỷ ngược đài, gào khóc, sắc mặt trắng bệch, liên tục nhảy nhót, rất là sợ hãi.

Trên tay hắn có những vết máu, trên mông hắn có một cái tay đứt máu chảy đầm đìa chộp vào, khiến người ta cảm thấy da đầu lạnh ngắt, cả người lông tơ dựng đứng.

Lệ Thiên khóc nức nở nói:

- Ta chi là nói giỡn, cũng không có ý khinh nhờn chư thánh. Các vị tổ tông xin yên nghi đi thôi, đừng chấp nhặt với ta.

Diệp Phàm cùng Yến Nhất Tịch cũng cảm thấy tà môn. Chiến trường viễn cổ này rất quỷ dị, cái tay kia như thế nào bay tới, mà lại không có cảm ứng gì.

- Mẹ nó, một giọt máu Thánh nhân có thể giết chết một vị Giáo chủ, ta sờ soạng đầy một tay, ta sẽ phải chết bao nhiêu lần?

Lệ Thiên kêu quỷ dị, cái tay đứt trên mông theo hắn rung lên.

- Đây là cái tay đứt mấy chục vạn năm trước, tinh khí Thánh nhân đã sớm mất hết, sẽ không thương đến người. Đừng dọa người nữa.

Yến Nhất Tịch nói.

Lệ Thiên mất sức rất lớn mới lấy cái tay đứt xuống, giống như bái thần đặt trong hư không. Hắn quả thật có chút sợ hãi. Hiện nay thần thức cường đại của hắn nhạy cảm biết bao, nhưng vừa rồi lại không chút cảm ứng đã bị chộp vào mông.

Khi bọn họ sắp sửa rời khởi khu vực này, trong một vùng phế tích nhìn thấy một cái thùng nát, cũng không thể cảm ứng được gì nhưng Diệp Phàm vẫn mở ra.

Ông!

Thần mang đầy trời bay ra, sáng lạn vĩnh hằng, bên trong có một khối Thần Nguyên bằng đầu người lẳng lặng trôi nổi, có thể là bị cái thùng nát kia ngăn cách khí cơ.

- Quá xinh đẹp!

Lệ Thiên ngạc nhiên thán phục.

Trong khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người, một cái nụ hoa sắp nở lớn bằng nắm tay, trong suốt ướt át, rực rỡ chói mắt, đẹp say lòng người.

Nó như có được một loại ma tính, mạnh mẽ đem tâm thần người ta ký thác ở trên, hận không thể lập tức tiến vào, không thể tự thoát ra, khiến người ta vĩnh viễn sa đọa.

Ba người chưa từng nhìn thấy nụ hoa xinh đẹp không tì vết như vậy, dù chưa nở lại có một không hai. Có các loại sắc thái đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím trong suốt, khiến người ta trầm luân.

- Ta không thể khống chế, muốn đem nguyên thần hiến cho nó, muốn xâm nhập vào?

- Toàn thân thư thái, muốn sa đọa và trầm luân vĩnh cửu vào trong nụ hoa.

- Không nên nhìn nữa, đây là một gốc ma hoa.

Cuối cùng bọn họ mạnh mẽ chặt đứt liên hệ với nó, lại dùng thùng nát giấu kín, toàn thân toát khí lạnh.

Cũng không biết bao lâu, Lệ Thiên như nhớ ra cái gì nói:

- Ta nhìn thấy một ghi chép trong một quyển sách cổ, có một loại Thần Minh Hoa chi có Đại đế cổ có thể thưởng thức, là đẹp nhất trên thế gian. Trong khoảnh khắc nó nở, Thánh nhân viễn cổ đều sẽ trọng thương, những người khác nhìn thấy sẽ nguyên thần thành tro, chỉ còn lại cái xác không hồn.

Diệp Phàm cùng Yến Nhất Tịch lập tức toát mồ hôi lạnh. Đây là một cây hoa yêu dị mà đáng sợ, căn bản không phải người thường có thể nhìn, vì vậy được gọi là Thần Minh Hoa.

Lệ Thiện tiếp tục nói:

- Truyền thuyết từ Tiên giới rơi rụng xuống, một gốc héo rũ sẽ hóa thành hạt phá không mà đi, tân sinh ở một vùng thiên địa khác.

Diệp Phàm nói:

- Chúng ta sắp hạ xuống sinh mệnh cổ tinh phía dưới, vạn nhất thái cổ tộc rậm rạp, Cổ Vương ra hết, gốc Thần Minh Hoa này tương lai không chừng sẽ có trọng dụng.

- Cũng coi như là thần hoa trời ban, đại địa phía dưới sẽ không thật sự có đại biến mà cần dùng đến loại này chứ?

Yến Nhất Tịch nói.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, không ngờ nhìn thấy một tòa trận thai, sau khi nghiêm túc cân nhắc hồi lâu, vẫn có thể sử dụng, đúng là nối liền với đại địa.

- Thật sự là trời giúp chúng ta, có thể lập tức hạ xuống.

Ba người đi lên cổ trận thai, gắn Nguyên lên chuẩn bị khởi động, từ đó hạ xuống cổ tinh ở phía dưới. Nhưng chính vào lúc này, ánh mắt bọn họ cứng đờ. Trong tinh không lạnh băng có một con thuyền cổ rất nhỏ đang bay hướng về phía này.

Nó cũng không quá nhanh nhưng phương hướng không thay đổi, rất rố ràng dần dần tiến gần đến viên sinh mệnh cổ tinh này. Tốc độ vũ trụ cấp hai, cấp ba đối với nó vô dụng. Có lực lượng thần bí thúc giục, nó thủy chung đi với tốc độ cố định.

- Nó... là từ sâu trong vũ trụ bay tới?

Ba người trong lòng nhảy loạn, trơ mắt nhìn nó xuất hiện ở chiến trường Vực ngoại này rồi sau đó giống bọn họ bắt đầu đi vòng quanh.

- Cổ tinh mà Đại đế cổ đều muốn tới nhất định có bí mật, sẽ không phải là vị đầu sò kia tới chứ?

Lệ Thiên vô cùng kinh ngạc.

Thuyền cổ rất nhỏ, dài không quá một trượng, bên trong nhiều nhất cũng chỉ hai ba người, kín mít không một kẽ hở. Bọn họ thử dò xét, có hai tia khí tức cực kỳ mòng manh, gần như đi tới điểm cuối sinh mệnh.

- Thật sự có vật còn sống. Chuyện này không ổn, dám tồn tại như vậy tuyệt đối không phải hạng người phàm tục, khẳng định không thể dây vào.

- Bọn họ hướng về Bắc Đẩu cổ Tinh Vực, đến tột cùng là truy tìm bước chân của Đại đế cổ hay là có ý gì khác?

- Đi thôi, không nên trêu chọc. Tuy rằng sinh mệnh khí cơ gần như đoạn tuyệt nhưng cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm lớn lao.

Bọn họ không gây chuyện. Khách tới Vực ngoại thân phận không rò, trong vũ trụ mênh mang tìm không ra mấy viên sinh mệnh cổ tinh, một con thuyền cổ vượt qua tinh vực như vậy, chủ nhân của nó tất thần bí và cường đại vô cùng. Bọn họ không muốn gây ra phiền toái.

Nhất là Diệp Phàm trải qua biến cố một thuyền Vương thái cổ, đối với chuyện này càng thêm kiêng kị. Trước tiên về mặt đất quan trọng nhất, vạn nhất gặp phải nhân vật cấp bậc Thánh nhân, khẳng định sẽ không thể chịu nổi.

Hào quang chợt lóe, cổ thần trận mở ra, bọn họ biến mất khỏi Vực ngoại chiến trường, ngay sau đó xuất hiện trên mặt đất mênh mông.

- Ta đă trở lại...

Diệp Phàm đạp lên thổ địa rắn chắc, không kìm nổi ngửa mặt thét dài.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.