Già Thiên

Chương 911: Thiên Hạ Đệ Nhất



Hắn vẫn chưa trì hoãn, lao ra ngoài phá vây. Bị cả trăm vị đại cao thủ vây khốn, bất cứ người nào cũng cảm thấy rất áp lực.

- Thiên Hoàng tử mời chúng ta ra tay, sao có thể thả ngươi đi được?!

- Nguyên Cổ điện hạ cũng từng nói qua, ngươi cần phải bám trụ, chờ hắn tới, hôm nay không chạy được đâu!

- vẫn tưởng đánh một trận với Thánh thể Nhân tộc, hôm nay vừa lúc giải quyết được một phần tâm nguyện!

Một đám người liền lao lên ngăn cản hắn phá vây. Có người chân chính cường đại muốn giao thủ với hắn, ma luyện bản thân mà có người lại lộ ra địch ý sâu đậm với hắn.

Các cường giả trẻ tuổi các tộc ra tay, các loại ánh sáng phát ra, chắn đường phía trước, hơn nữa vẫn còn có Thần tử hoặc Thần nữ của Sát Thủ Thần Triều nào đó đang ở đây, chưa rời đi, như hổ rình mồi trong bóng tối.

- Các ngươi cố ý ngăn cản, đừng trách ta đại khai sát giới!

Thần sắc Diệp Phàm trầm xuống, chiến lực tiêu thăng, tăng lên cực hạn. Hắn cảm nhận được uy hiếp, trong số này nhất định có đại địch.

Hắn tạo ra Thánh vực hoàng kim, mỗi loại pháp tắc bay tới đều khó có thể tới gần, sau đó hắn như một thần sư, giết lên phía trước, bắt đại đại khai sát giới.

Ầm!

Một tòa Linh Lung Tháp hạ xuống, đánh lên Thánh vực hoàng kim, đánh cho Diệp Phàm hơi lảo đảo. Từ đó cho thấy một kích này nặng như thế nào.

- Lại là ngươi!

Diệp Phàm quay đầu, phát hiện ra người ra tay chính là tên đầu bạc, không lâu trước đã dùng Phong Vân Chiến Ngoa đạp hắn.

Âm thanh leng keng không ngừng vang lên, không ít người đã ra tay. Rất nhiều kiện cổ bảo bay tới, rất là đáng sợ. Diệp Phàm gia tăng chiến lực, liều chết giao phong, đẩy lui xung quanh sau đó nhằm về phía Nguyệt Thiên Thu hét lớn một chữ Úm!

Một trong sáu chữ Chân ngôn Phật giáo hiện ra, hóa thành âm ba vô thượng, tấn công bốn phía. Trước sau có tới bảy tám gã cao thủ bị bất ngờ, trực tiếp băng toái.

Mọi người rất giật mình. Cường giả bị giết tới từ các chủng tộc khác nhau, đều là những nhân kiệt trong tinh anh, thực lực kinh thiên nhưng dưới một tiếng hét của Diệp Phàm cũng lập tức dập nát.

Nguyệt Thiên Thu phun ra một búng máu lớn, Linh Lung Tháp trước người tan vỡ, bản thân hắn cũng văng ra xa, dù cường đại nhưng vẫn không ngăn cản được một kích này.

Ầm!

Pháp thân Diệp Phàm biến lớn, một bàn chân đạp về phía trước, như một ngọn núi ép xuống. Nguyệt Thiên Thu khẽ quát, Phong Vân Chiến Ngoa của hắn lóe sáng, hắn hóa thành một đạo lưu quang bay ngược ra sau.

Nhưng mà Diệp Phàm lúc này lại vận dụng bí quyết chữ Binh, đôi giày dưới chân Nguỵệt Thiên Thu đột nhiên phát ra dị quang, hắn hét thảm một tiếng, một đoàn huyết quang hiện ra, hai chân hắn lập tức hóa thành thịt nát.

Phốc!

Một cước của Diệp Phàm đạp xuống, nhân kiệt Ngân Nguyệt tộc này dù đã chạm chân vào Tiên Tam Trảm Đạo nhưng vẫn không thể ngăn cản được, trực tiếp bị đạp chết, chỉ còn lại một đôi chiến ngoa!

Ầm!

Trên vòm trời, một bàn tay ngọc thanh tú vươn xuống, rất nhanh phóng đại, như thần linh hàng thế, bao phủ bầu trời, che phủ Diệp Phàm, dập nát hết thảy.

Diệp Phàm oanh sát về phía trước, lại một kẻ dám đối kháng với thân thể hắn xuất hiện, trong mắt hắn coi như không biết sống chết.

Nhưng mà sự tình vượt ra ngoài dự đoán của hắn, sau va chạm kịch liệt, bàn tay trắng nòn kia chưa bị toái điệu mà hoàn hảo vô tổn.

- Huyết mạch Cổ Hoàng, con gái Cổ Hoàng thái cổ Hỏa Lân Nhi tới!

Có người cả kinh kêu lớn.

Đây là một nữ nhân tóc lam, đôi mắt sáng, hai hàm răng trắng bóng, dáng người thon dài, da thịt trắng bạch như mỹ ngọc, thướt tha yểu điệu, vặn vẹo thân thể đi tới, phong tình vạn chủng.

Những sợi tóc màu lam của nữ nhân này như tơ lụa, dài tới tận thắt lưng, trên đầu cài một cây ngọc trâm lấp lánh với một viên châu điểm xuyến, có treo một tiểu kỳ lân màu tím, trông rất sống động khiến nàng càng thêm nổi bật.

Đây là con gái ruột một vị Cổ Hoàng, cũng như Hỏa Kỳ Tử, bị phong ấn, đến thời nay mới sống lại, có được lực lượng huyết mạch không thể tưởng tượng.

Diệp Phàm giật mình, mộtnữ nhân thiên kiều bá mị như vậy không ngờ lại đối kháng thân thể với hắn mà không hư hao chút nào, thật sự rất cường đại.

- Đây là huyết mạch của Cổ Hoàng sao!? Thân là con nối dối đời thứ nhất, thiên phú kinh diễm cổ kim, khó ai có thể sánh bằng, điều kiện ban đầu thật kinh người!

Thân thể Thánh thể vô song, nghiêm khắc mà nói thì trong một thế hệ trẻ tuổi không ai có thể chống đỡ được hắn nhưng Hỏa Lân Nhi lại chống đỡ được một chưởng.

Mà thiên phú của con gái Cổ Hoàng này tuyệt đối không chỉ giới hạn trong thân thể mà mặt nào cũng sẽ mạnh bậc nhất, phòng đoán như vậy thật khiến người ta kinh hãi.

- Khó trách lại nói bất cứ con cái Cổ Hoàng nào xuất hiện đều kinh thế, có thể tái hiện sư huy hoàng của bậc cha chú!

Ở Nhân tộc, con cái của Đại đế cổ cũng là như vậy, một khi trưởng thành, chỉ kém một bước là có thể chứng đạo, bước chân vào cảnh giới Đại đế cổ, khó thể trấn áp cửu thiên thập địa.

Cổ Hoàng tử là như vậy, tu luyện một năm bằng người khác tu luyện cả trăm năm, tương lai thiên hạ tất cần tới một cuộc đối thoại của những người này.

- Thánh thể Nhân tộc thật mạnh, khiến thân thể ta cũng có chút đau, thật sự là bất ngờ!

Hỏa Lân Nhi cười cười, xinh đẹp động lòng người, mái tóc màu lam như nước biển bay múa.

Tất cả mọi người hoảng sợ, không tự chủ được rút lui. Con gái của Cổ Hoàng tới đây, ai ai cũng kính sợ, không tự chủ được phải nhường đường.

Từ điều này có thể nhận ra cổ tộc có sự phân biệt cấp bậc nghiêm khắc, các cổ tộc cũng rất kinh ngưỡng Hoàng giả cổ, ngay cả hậu nhân của bọn họ cũng có địa vị rất được tôn sùng.

Trong phiến cung điện này cũng có tu sĩ Nhân tộc, biết rõ cường độ thân thể của Thánh thể, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi kinh hầi, thầm than hậu nhân của Cổ Hoàng thật sự rất khủng bố.

- Không hổ là con cái của Cổ Hoàng, thiên phú chấn thế, khiến người ta phải kinh thán! Bội phục!

Diệp Phàm lên tiếng.

- Ta tới đây không muốn đánh một trận chiến sinh tử với ngươi. Vẫn lưu lại cho tên Thiên Hoàng tử hoặc ca đi! Đương nhiên, nếu lão ca ta gặp phải ngươi, hơn phân nửa cũng sẽ cảm thất rất hưng phấn!

Nàng cười khúc khích, thanh tú mê người, người được nhắc tới đương nhiên là Hỏa Kỳ Tử!

- Vậy ngươi có gì chỉ giáo?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngươi trả lại hạt giống Kỳ Lân thần dược cho ta được không? Đó chính là thứ duy nhất cha ta lưu lại cho chúng ta!

Hỏa Lân Nhi điềm đạm đáng yêu nói nhưng sau đó chợt bật cười nói:

- Trước đừng cự tuyệt nha! Tộc nhân của ta sẽ dùng tiên liệu để trao đổi với ngươi!

Mọi người ngẩn ra, bị vẻ đẹp của nàng gây chấn động, cũng vì những lời nàng nói mà ngây ra. Kỳ Lân thần dược từng ở bên cạnh một vị Hoàng, nếu sống tới hôm nay, không biết là đã bao nhiêu năm tháng?! Điều này khiến người ta cảm thấy một loại lực lượng năm tháng đáng sợ.

- Ta đã nói rồi, báo cho biết địa chỉ của Địa Ngục và Nhân Thế Gian, chặt đầu một vị thủ lĩnh bọn họ, ta nhất định sẽ hai tay dâng Kỳ Lân Thần Dược, các điều kiện khác thì không cần bàn nữa!

Diệp Phàm rất sảng khoái nói.

Hắn nói tức là sẽ không giao ra thần dược này, Đại đế cổ mỗi người đều có một gốc cây, không có ngoại lệ. Ngoại trừ túc mệnh ra nhất định còn có đạo lý không muốn ai biết, có lẽ sau này còn cực kỳ trọng yếu.

- Thương lượng một chút thôi, làm người không nên cứng ngắc quá, thứ giao cho ngươi cũng sẽ không kém, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng.

Hỏa Lân Nhi cười hiền, cặp đùi thon dài như ẩn như hiện tiến về phía trước.

- Chúng ta hãy bảo trì khoảng cách nhất định đi, miễn khiến cho những hiểu lầm và phân tranh không đáng có!

Diệp Phàm nói. Thân thể nữ nhân này như hoa kiều, tiên tư ngọc cốt nhưng cũng cực độ nguy hiểm!

- Thân thể Thánh thể vô song, là ta nên đề phòng ngươi mới đúng!

Hỏa Lân Nhi cười cười, lại bước tới nhưng cuối cùng vẫn dừng lại nói:

- Ngươi thật sự không lo lắng một chút gì sao?! Hỏa Lân Động chúng ta trường tồn từ xa xưa, từng xuất hiện Cổ Hoàng, có được những tiên liệu mà thế nhân rất ao ước, đủ để sánh ngang giá trị với Kỳ Lân Thần Dược.

Diệp Phàm lắc đầu, trên đời này, hắn cảm thấy được thứ quý giá nhất chính là Bất Tử Thần Dược, những thứ khác gần như đều đã gặp qua, rất khó sánh bằng thần dược.

- Ai, đáng tiếc! Địa Ngục và Nhân Thế Gian chỉ có Thần nữ và Thần tử tới, nếu là thủ lĩnh tới, cắt đi đầu chúng trao đổi với ngươi thì thật là tốt!

Nàng đi lên một ngọc liễn, nâng cằm suy nghĩ xuất thần, đôi mắt to chớp chớp nhìn như khờ dại, lại rất lẳng lơ, có một cỗ khí chất kỳ dị.

Tu sĩ Nhân tộc kinh sợ, cô con gái Cổ Hoàng này rốt cục mạnh tới mức nào, đáng tiếc không đánh tiếp với Thánh thể, khó có thể đánh giá được.

- Hoàng nữ, ngươi nếu muốn thu hồi Kỳ Lân Thần Dược, ta sẽ giúp nàng thu lấy!

Một nam nhân cổ tộc bước ra, mi tâm có sinh ra một chiếc ngọc sừng thông linh, mặc một bộ tử giáp, tóc bạc, áo choàng trắng, là một cường giả của Giác tộc.

- Tốt lắm, nếu ngươi lấy được cho ta, ta mời ngươi đi vào Hỏa Lân Động một năm!

Hỏa Lân Nhi cười nói, vô cùng mê người.

Rất nhiều cường giả cổ tộc biến sắc. Đó chính là nơi tu luyện của Cổ Hoàng, cũng là nơi bế quan tọa hóa lúc về già, có diệu dụng vô tận, chư thánh đều hận không thể đi vào vì không có cơ hội.

- Đồng ba hồng sàng...

Nam nhân tóc bạc trắng này nói nhỏ, ngâm tụng một loại chú văn cổ xưa, thể không minh, phát ra ngân quang, như một cây Thần đăng lơ lửng giữa trời.

Những người xung quanh đều nhanh chóng lui về sau, thoát ra rất xa, rất kiêng kị loại chú ngôn này, không ai dám tới gần.

- Đây là Tử Chú của Giác tộc, khó có thể hóa giải, một nhân kiệt Tiên Thai tầng thiên thứ hai viên mãn ra tay, hậu quả khá đáng sợ!

Diệp Phàm nghe được các loại nghị luận. Loại chú văn này chỉ cần tế ra, ở trong phạm vi nhất định, dù không chết cũng phải suy yếu vài phần, rất là quỷ dị.

Biện pháp tốt nhất chính là lập tức lui lại, tránh đi loại cổ chú này, chờ sau khi tiêu tán mới lao lên đánh giết. Nhưng mà nơi này bị vây kín, khó có thể phá vây khiến cường giả Giác tộc có thể phát huy tối đa bí thuật này.

Trong thiên địa, một loạt phù văn như nòng nọc xuất hiện, bao vây lấy Diệp Phàm vào giừa. Đây là một loại lực lượng quỷ dị.

- Thánh thể Nhân tộc ngươi dám khinh thị vạn tộc thái cổ, liên tiếp bất kính, hôm nay ta đến thu tính mạng ngươi!

Hét lớn một tiếng, cường giả trẻ tuổi Giác tộc mái tóc tung bay, ngọc sừng ở mi tâm thông linh, hư không trước mặt hiện lên từng đạo phù văn, ô quang âm u.

Mọi người lui ra xa hơn, sợ bị lây dính trên người. Dù là thánh quang của Tổ Vương cũng khó có thể thanh tẩy được, động vào phải ngã xuống.

Nhưng mà, mọi người kinh dị, Diệp Phàm không có tránh lui mà chủ động lao lên, hướng trung tâm đi tới, những văn lạc gần như dán tại trên người hắn.

Keng keng keng

Diệp Phàm động thủ, kết thành kiếm chỉ, khắc hạ chín cổ tự ghi lại trong Đạo Kinh lên hư không trước mặt, có thể khiến bản thân ngắn ngủi vĩnh hằng, như dựng thân trong một phiến tiểu thế giới.

Hắn từng bước tiến về phía trước, như dẫm lên đất bằng, phù văn đầy trời như nòng nọc rơi xuống toàn bộ, gặp chín cổ tự này lập tức tiêu tán, căn bản không thể ngăn cản.

- Ồ?!

Mọi người giật mình.

Đối với những người khác mà nói, tình nguyện chiến với con cháu một Hoàng tộc thái cổ cũng không muốn đối kháng với loại chú văn này, không ngờ Diệp Phàm lại trực tiếp làm tan rã.

- Ngươi...

Cường giả trẻ tuổi của Giác tộc quá sợ hãi, thấy địch thủ không phải trước tránh đi mũi nhọn, sau đó tìm cơ hội công sát mà lần đầu tiên bị công phá một cách trực tiếp.

Hắn xoay người bước đi, Thánh thể Nhân tộc mang cho hắn áp bách thật khủng bố, như một tòa thần lô bất hủ tới gần, muốn luyện hóa hắn. Huyết khí hoàng kim sôi trào khiến hắn rất kinh sợ.

Nhưng Diệp Phàm sao có thể để hắn chạy trốn được. Sau khi tu thành bí quyết chữ Hành, tốc độ của hắn không ai sánh nổi, phát sau mà tới trước, chặn đường lui của đối phương, trực tiếp đánh xuống một quyền.

Phốc!

Một đạo huyết quang băng khai, nam nhân tóc bạc trực tiếp hóa thành huyết vụ, hình thần câu diệt, toái cốt cũng không lưu lại một khối.

Mọi người kinh hãi nhưng cổ tộc cũng không tản đi, một đám người chậm rãi bức tới.

- Ui, lão nhân kia, ngươi bán một tin tức cho nhiều người chúng ta như vậy, thu được không ít Nguyên đi?!

Hỏa Lân Nhi lên tiếng, nhìn chằm chằm một tòa cổ điện phía trước.

- Tin tức giá từ một vạn đến năm vạn cân nguyên, không đáng bao nhiêu. Ta nghèo kiết xác đây này, còn kém xa Nguyên Thiên Sư!

Tề La cười gượng nói.

Ầm!

Không có nhiều người lên tiếng nhưng lại rất ăn ý, đồng loạt ra tay. Các loại thần tác, các kiện bí bảo đồng thời bay ra, nhằm về phía Diệp Phàm.

- Một khi đã như vậy, Diệp mỗ đành phải đai khai sát giới vậy!

Diệp Phàm cắn răng, hôm nay không trả giá bằng máu huyết thì quyết không thể thuận lợi rời đi!

Hắn rống lớn một tiếng, Thánh vực hoàng kim vô song, chống đỡ lớn nhất, hồn viên như đạo, bao phủ toàn thân, trong thời gian ngắn hắn vạn pháp không dính thân, không có gì sợ hãi, nhằm thẳng chúng địch.

Đại chiến kịch liệt bùng nổ, gần cả trăm vị đại cao thủ, mỗi người đều phát ra một chiêu cũng đủ đáng sợ, hợp cùng một chỗ. Dù là Vương giả Tiên Tam Trảm Đạo tới đây cũng phải sợ hãi.

Huống chi nơi này còn có Thần tử Sát Thủ Thần Triều đang ẩn nấp, nhân vật bực này một khi ra tay chính là tuyệt sát, trong thế hệ không có mấy ai đủ sức tránh thoát một mạng.

Nhiều người như vậy ra tay, ai ai đều là tinh anh, hợp cùng một chỗ đúng là rất dọa người. Thánh vực hoàng kim của Diệp Phàm cũng nhanh chóng bị đánh xuyên qua, không phải không kiên cố mà do địch nhân quá nhiều, lại rất khủng bố.

- Lực phòng ngự kinh người, đủ sánh bằng một vị Vương giả!

Những người công kích lại càng khiếp sợ. Theo lý thuyết, một gã Tiên Thai tầng thiên thứ hai viên mãn sẽ bị một kích thành tro, mà Thánh thể Nhân tộc lại có thể kiên trì được.

- Giết!

Mọi người vây khốn, tiếng giết rung trời.

Diệp Phàm há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, trong lòng lạnh như băng, trong đó mấy người thậm chí còn không kém hắn bao nhiêu, có người đã đặt một chân vào Tiên Tam, sắp thành công trảm đạo.

- Rốt cục có bao nhiêu người tới đây?!

Gần cả trăm gã nhân kiệt trong tinh anh tề động, giết cho nhật nguyệt vô quang. Diệp Phàm liên tục bị thương, mấy lần bị đánh bay đi, Thánh vực hoàng kim cũng sẽ nhanh chóng băng toái.

- Vạn pháp bất xâm sao?! Đánh phá Thánh vực của hắn, để hắn mất đi phòng ngự. Nhiều người thế này ra tay cũng có thể tuyệt sát!

Có người hét lớn.

Trên thực tế, Thánh vực của Diệp Phàm cũng không thể chống đỡ được nhiều người như vậy, chủ yếu là bí quyết chữ Hành của hắn vô song, tránh khôi những công kích đáng sợ nhất, không tới vạn bất đắc dĩ sẽ không cứng rắn đón đỡ. Chỉ cần hai mươi người đánh trúng Thánh vực này thì cũng đủ hắn phun huyết đầy mồm rồi.

- Giết!

Diệp Phàm nổi giận, sát ý khôn cùng, bắt đầu liều mạng huyết chiến, hoành sát bốn phía.

Cường giả Âm Ảnh tộc từ phía sau không một tiếng động giết tới, ẩn ở trong hắc vụ, nhưng lại bị Diệp Phàm phát giác, thi triển bí thuật Thiên Đình, một con dao đột nhiên hiện ra chém xuống, tiên huyết lập tức phun ra rất cao.

- Băng phong ba ngàn dặm!

Một nữ nhân quát khẽ, nàng là cường giả Tuyết tộc, trời sinh có thể thi triển băng thần thuật, một đoàn khí lãng màu trắng bao phủ Diệp Phàm bên trong, phong ấn trong một khối Thần Băng.

- Hay!

Những người khác lập tức tán thưởng.

Ầm!

Nhưng mà Thần Băng này lập tức băng khai, Diệp Phàm đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, căn bản không thể phong được hắn, quyền lực của hăn đúng là cái thế vô song.

Phốc! phốc!...

Lại từng thân ảnh hóa thành huyết vụ, xóa tên khôi thế gian. Một quyền của Diệp Phàm trực tiếp đánh chết mười một tinh anh của các tộc.

Kết quả đầy rung động này khiến mọi người ngẩn ra nhưng không ai dừng tay, triển sai công sát càng thêm lăng lệ, mọi người ở xa xa tế ra các loại binh khí giết tới, khiến Diệp Phàm liên tiếp phun ra vài ngụm máu lớn, Thánh vực hoàng kim băng toái vài lần.

- Giết!

Diệp Phàm lại hét lớn một tiếng, vận chuyển bí quyết chữ Binh, tất cả cổ binh đều đảo ngược, như gió đổi chiều, xảy ra biến hóa quỷ dị.

- Ah...

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, có chín người đương trường chết dưới binh khí của chính mình, mười mấy người khác liền bị thương, cả người là máu.

Điều này khiến toàn trường càng cảm thấy hoảng sợ, ra sức nắm chặt binh khí, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thậm chí có người không kìm nổi phải run rẩy.

- Hắn xong rồi, chúng ta hợp lực công kích, căn bản không thể kiên trì được bao lâu nữa!

Có người cười lạnh, tiến lên ra tay trước.

- Đúng thế, hắn không thể kiện trì được!

Nữ nhân Sinh Quỷ tộc âm trầm cười, sắc mặt trắng như tuyết, song chưởng có vảy mịn, nói:

- Tiên huyết Nhân tộc thái cổ, thật rất nhớ mong, không biết hương vị Thánh huyết hôm nay như thế nào đây?!

Diệp Phàm lung lay sắp đổ, đối mặt với nhiều cường giả như vậy đúng là thật sự cố hết sức, chỉ là người đạt tới Tiên Tam cũng khó có thể chống đỡ được lâu. Vương tương lai của các tộc đều liều chết xông lên, bức về phía trước.

- Rống!

Diệp Phàm rống lớn một tiếng, liều chết huyết sát, nhoáng lên, chìm sâu vào trong đám người, bắt lấy nữ nhân Sinh Quỷ tộc, trực tiếp xé ra. Một tiếng phịch vang lên, trong tiếng hét kinh hãi của nữ nhân này, nàng ta bị trực tiếp xé rách, tiên huyết văng tung tóe.

Toàn trường tràn ngập huyết tinh nhưng cũng có lực chấn nhiếp thật cường đại khiến nhiều người lui lại, không dám tới gần.

Ầm!

Rốt cục, Thánh vực hoàng kim băng toái, trong miệng Diệp Phàm ngâm tụng Cổ kinh, chính là Niết Bàn Kinh mà An Diệu Y truyền cho hắn. Huyết khí hoàng kim toàn thân hắn sôi trào, rất nhanh chữa trị thương thế.

- Mau, ngăn cản hắn, không thể để hắn thời gian chữa thương!

Rất nhiều người hét lớn, đồng loạt ra tay.

Hai mắt Diệp Phàm lộ ra lãnh điện, vừa chữa thương vừa lao lên, phát huy bí quyết chữ Hành tới cực hạn, đại sát tứ phương.

Ầm!

Một nữ nhân cả người đều được bao phủ trong liệt hỏa, thời khắc này tế ra hỏa diễm ngập trời, muốn đốt cháy Diệp Phàm, nàng là cường giả trẻ tuổi tới từ Hỏa Vân tộc.

- Đấu Chiến Thánh Pháp!

Trong mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, hai tay huy động, như Khổng Tước Vương bễ nghễ thiên hạ, lại diễn biến ra một thánh lô đỏ thẫm như máu.

Ầm!

Hằng Vũ Lô bay ra, trấn áp về phía trước, lập tức truyền ra một mảnh tiếng kêu sợ hãi. Nữ nhân kia đứng mũi chịu sào, đương trường bị đánh chết. Khoảnh khắc thánh lô mở ra, lập tức đốt cháy chín người thành tro bụi.

Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến Hằng Vũ Lô, cũng đồng thời thúc dục thánh lực trong Thái Dương cổ kinh, hóa thành hình thánh lô này, hỗ trợ lẫn nhau.

- Được, Thiên Đình ta dù không có Đại đế cổ nhưng lịch đại cường giả đều trải qua vạn loại ma luyện tàn khốc để trở thành thiên hạ đệ nhất!

Tề La ở trong bóng tối truyền âm.

- Năm đó, nếu không thể trở thành cường giả vô song, không thể giết tẫn chư vương, Thiên Đình thà rằng không chọn chủ nhân!

Lão Đao Bả Tử cũng truyền âm.

- Không sai, Chúa tể Thiên Đình, tất phải là đệ nhất thiên hạ! Nguồn truyện: Truyện FULL

Âm thanh Tề La leng keng hữu lực vang lên bên tai Diệp Phàm, như vạn kiếm xuất vỏ, cùng nhau nổ vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.